"Trẫm sớm biết nàng sẽ đi ngang qua ao nên mới thật sự cố ý chờ ở đó, thứ nhất là để thử tính cách của nàng, thứ hai cũng là giả trang thành bộ dạng đáng thương làm cho nàng sinh lòng trắc ẩn."

Tiêu Hoàn không hề giấu giếm mà nói thẳng kế hoạch lúc trước ra, bao gồm cả cung nữ lúc trước dẫn đường Lương Ấu Dung cũng là do hắn an bài. Nói cách khác, Lương Ấu Dung sẽ vào thời gian đó địa điểm đó gặp được tiểu hoàng đế đáng thương thả câu một mình giữa trời băng đất tuyết, tất cả đều nằm trong khống chế của hắn.

Lương Ấu Dung lộ ra vẻ mặt "quả nhiên như thế". Chuyện tới bây giờ nàng cũng không có sức lực để hối hận, chỉ nhàn nhạt hỏi Tiêu Hoàn: "Nếu như quay lại lần nữa bệ hạ sẽ còn lựa chọn thần thiếp sao?"

Tiêu Hoàn không cần nghĩ ngợi nói: "Sẽ."

Lương Ấu Dung rũ mắt không nói gì.

Ngón tay Tiêu Hoàn vô thức vuốt ve cần câu, rũ mắt nhìn gợn nước lăn tăn cười khổ: "Kỳ thật ngày từ đầu trẫm có chút kiêng kị nàng, nhưng mà trong lòng lại không nhịn được vui vẻ, đó là lần đầu tiên có người quan tâm trẫm muốn cái gì, lần đầu tiên có người đưa lễ vật cho trẫm, lần đầu tiên có người dắt tay trẫm nói sẽ vĩnh viễn bảo hộ trẫm.... Có nhiều lần đầu tiên như vậy trẫm ngược lại càng thêm không cam lòng."

Không cam lòng phế truất nàng cũng không cam lòng để nàng đi, hai người dần dần đi về hướng sụp đổ.

Hương sen thơm mát, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng chim nước vỗ cánh. Tiêu Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên có chút mong đợi nhìn Lương Ấu Dung nói: "Trẫm biết bản thân đã làm tổn thương trái tim của nàng, nhưng mà Dung tỷ tỷ, nàng cùng trẫm làm phu thê nửa năm có từng động tâm vì trẫm một ngày không?"

Môi đỏ Lương Ấu Dung giật giật lại rất nhanh mím chặt.

Một lát sau, nàng hướng tầm mắt qua một bên, năm ngón tay trong tay áo hơi nắm chặt, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ mới mười lăm tuổi thì sao biết cái gì là động tâm? Chẳng qua chỉ giống như chim non ỷ lại mà thần thiếp vừa khéo lại xuất hiện thôi."

Hốc mắt Tiêu Hoàn một chút liền đỏ hỏi ngược lại: "Vậy được, Dung tỷ tỷ đã biết trẫm là chim non cánh chưa lớn vì sao lại tới trêu chọc trẫm? Lúc trước nàng lập lời thề ở tế đàn, chẳng lẽ cũng là giả sao?"

Lương Ấu Dung nói: "Lời thề là thật, chúng ta không xứng đôi cũng là thật."

Nghe vậy Tiêu Hoàn buông cần câu đứng dậy, con mắt đỏ hoe cười: "Chuyện tới bây giờ, một câu dỗ trẫm Dung tỷ tỷ cũng không muốn sao? Nói một câu dễ nghe mềm lời, cho dù là lừa trẫm cũng được."

Lương Ấu Dung tập võ từ nhỏ, tâm địa cũng không giống nữ tử khác. Nếu nàng bị thương, dù cho có cắt thịt lóc xương thì cũng muốn xẻo đi chỗ thối rữa đó tuyệt đối không giống như Tiêu Hoàn uống rượu độc giải khát như vậy.

Trong mắt nàng có tơ máu, ngóng nhìn Tiêu Hoàn: "Thần thiếp không có nhiều tâm tư như bệ hạ, thần thiếp sẽ không gạt người. Nhưng mà lúc này trong lòng bệ hạ có bao nhiêu đau lòng, thần thiếp một chút cũng không thiếu so với bệ hạ."

"Nàng biết trẫm đau lòng, vậy là đủ rồi." Tiêu Hoàn chợt nắm tay Lương Ấu Dung đứng dậy đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú nhìn Lương Ấu Dung.

Trời cao cuồn cuộn mênh mông, ngàn dặm xanh biếc, Tiêu Hoàn chợt nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên má Lương Ấu Dung.

Lương Ấu Dung kinh hãi, trên tay theo bản năng dùng sức muốn đẩy Tiêu Hoàn ra nhưng lại có một giọt nước cực nóng rơi trên mu bàn tay nàng.

Không phải sương sớm mà là nước mắt của Tiêu Hoàn.

Có lẽ là sợ tổn thương đến Tiêu Hoàn hoặc có lẽ là bị nước mắt Tiêu Hoàn làm bỏng, Lương Ấu Dung giật mình chỉ nhắm mắt lại cứng đờ đứng thẳng tại chỗ, mặc cho nụ hôn trúc trắc kia dừng lại thật lâu trên gương mặt chính mình. Nàng cũng không thoải mái hơn Tiêu Hoàn, trong lòng đã là một mảng sông cuộn biển gầm chua ngọt đắng cay nửa năm qua đều như hồng thủy vỡ đê, trong hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt chỉ có thể liều mạng nhắm mắt lại mới có thể ngăn cản nước mắt mềm yếu trượt xuống.

Cũng may Tiêu Hoàn không tiến thêm bước nào chỉ trúc trắc dùng môi dán lên gương mặt nàng, ngay sau đó lại buông nàng ra thoáng lui về sau một bước, run giọng nói: "Dung tỷ tỷ, nàng mở mắt ra nhìn trẫm đi."

Lương Ấu Dung cắn cánh môi đến trắng bệch, thật lâu sau mới mở mắt, mi mắt ướt át run rẩy giống như không chịu nổi giọt nước mắt đọng lại.

Hơi thở nàng không xong nói: "Bệ hạ tội gì phải vậy?"

"Đừng chán ghét trẫm được không Dung tỷ tỷ?" Tiêu Hoàn nghiêm túc nhìn nàng giống như muốn khắc bộ dạng nàng vào trong đầu, hắn ra vẻ thoải mái cười: "Coi như lưu lại cho trẫm một cái tưởng niệm đi."

Hắn cười vô cùng miễn cưỡng, khóe miệng nhếch lên trong chớp mắt, sau đó nước mắt liền lăn xuống một chút cũng không bằng bộ dạng đáng yêu thường ngày.

Thậm chí Tiêu Hoàn có chút chật vật xoay người sang chỗ khác, nâng tay áo hoàn chỉnh lau nước mắt, đưa lưng về phía Lương Ấu Dung đang ngồi trong đình hít sâu một hơi nói: "Trời muốn mưa."

Lương Ấu Dung nhìn bóng dáng cô đơn của hắn không biết vì sao trong lòng thế nhưng nổi lên một trận đau lòng dày đặc.

"Thần thiếp chưa bao giờ chán ghét bệ hạ." Hoàn toàn ngược lại, dù rằng ngay từ đầu chỉ xem hắn như đệ đệ mà chiếu cố, như quân vương mà phụng dưỡng, nhưng mà dần dần về sau nàng mới phát hiện trong lòng mình lại có hắn.

Bóng dáng Tiêu Hoàn run lên, sau một lúc lâu, lâu đến mức Tiêu Hoàn cho rằng hắn không muốn mở miệng nói chuyện thì Tiêu Hoàn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Trẫm đói bụng, Dung tỷ tỷ lấy chút thức ăn lại đây cho trẫm được không? Tất cả đồ vật đều trong xe ngựa ở ngõ nhỏ ven hồ."

Trạng thái hắn không đúng lắm, Lương Ấu Dung rốt cuộc không yên lòng tiến lên hai bước về phía hắn: "Bệ hạ...."

"Đừng tới đây! Đừng thương hại trẫm." Tiêu Hoàn quát nàng dừng lại, bàn tay nắm cần cây run nhè nhẹ, giọng nói có chút nghẹn: "Đi đi, chờ trẫm câu được một con cá chúng ta liền hồi cung."

Lương Ấu Dung bỗng nhiêu hiểu ra cái gì, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi nàng chậm rãi lui về sau một bước.... Sau đó là hai bước, ba bước, đến khi xoay người bước chân hốt hoảng đi ra khỏi hồ, chạy ra hành lang dài.

Tầm mắt trở nên mơ hồ phảng phất như có mưa to, cơ hồ nhìn không rõ đường dưới chân. Nàng theo bản năng sờ đôi mắt mình nhưng bàn tay lại sờ đến toàn nước mắt.

Thì ra không phải thế giới này mưa mà là đôi mắt nàng.

Một đường thông suốt không có thị vệ ngăn cản, nàng bước đi lảo đảo đến bên hồ đưa lưng về phía cái đình giữa hồ đứng lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Hoàn một cái. Chỉ là một cái liếc mắt này, nước mắt lại như vỡ đê, lòng đau như cắt.

Hắn vẫn lẻ loi ngồi ở đó giống như biến thành một pho tượng đá.

Lương Ấu Dung không biết chính mình đi đến ngõ nhỏ như thế nào, trong ngõ cũng không có cái gì gọi là xe ngựa mà chỉ có một con ngựa đỏ thẫm, trên lưng ngựa có hai cái bọc rất nặng, có kiếm, có quần áo, có nữ trang, có danh sách châu phủ các nơi của quan viên cùng chứng cứ thông hành thậm chí còn chuẩn bị cả ô che mưa cùng áo choàng tránh gió....

Theo như lời Tiêu Hoàn "tất cả đồ vật đều ở đây" thì ra là ý tứ này.

Hắn chuẩn bị tất cả cho nàng, cam nguyện để nàng cao chạy xa bay.

Lương Ấu Dung dựa ở đầu ngõ hé miệng hô hấp từng ngụm giống như cá mắc cạn. Đôi tay nàng che mắt lại, sức lực lớn đến đốt ngón tay đều trắng bệch nhưng vẫn không ngăn được nước mắt tràn ra, làm ướt vạt áo....

Thì ra hắn đều biết, cái gì hắn cũng đều biết.

"Bệ hạ đang sợ hãi sao?"

"Đừng sợ, từ nay về sau thần thiếp sẽ bảo hộ bệ hạ."

"Thần thiếp sẽ trở thành thanh kiếm của bệ hạ, vượt mọi chông gai vì bệ hạ."

Tình sâu duyên ngắn, chung quy vẫn là do tạo hóa trêu ngươi. Nàng khát vọng tự do nhưng đến khi có được, không ngờ lại đau đớn hơn cả lóc xương xẻo tim.... Thì ra đây là cái giá phải trả của tự do sao? "Dung tỷ tỷ, trẫm đau quá...."

Bên hồ Nguyệt Nha, sâu trong chỗ cánh sen màu hồng Tiêu Hoàn nắm chặtc cần câu, thân hình gầy yếu của thiếu niên cơ hồ là cuộn tròn thành một khối, hắn che ngực khó lóc: "Nơi này của trẫm.... Đau quá!"

Nhưng mà, lại không có ai đáp lại hắn.

"Người tới!" Tiêu Hoàn hung hăng lau nước mắt, vẻ mặt lo sợ không yên giống như đứa nhỏ mất đi bảo bối trân quý. Hắn vừa mờ mịt vừa hốt hoảng đứng lên nhìn thị vệ ở xa quát: "Mang Hoàng hậu trở về!"

Bọn thị vệ lập tức lĩnh mệnh, vừa muốn hành động lại thấy Tiêu Hoàn đi qua đi lại hai bước sửa lời: "Chờ đã, trở về!"

Hai mắt hắn sưng đỏ ảm đạm, tay nắm chặt run rẩy kịch liệt cuối cùng vẫn là vô lực vẫy tay: "Quên đi, quên...."

"Chờ trẫm câu được một con cá, chúng ta liền hồi cung."

Một con cá này hắn vĩnh viễn cũng không câu được, qua loa thả dây xuống lại trống rỗng không có cá cắn câu.

Đế vương trẻ tuổi cứ trông coi một cần câu vĩnh viễn không có cắn câu, ngồi cả ngày ở đình giữa hồ.

Dung tỷ tỷ của hắn rốt cuộc vẫn không trở về....

Tẩy Bích Cung, Tiêu Trường Ninh mơ màng ngủ nghe được động tĩnh lại bừng tỉnh, chỉ thấy ánh nến lay động, bóng đêm thâm trầm, bên mép giường có một người đang ngồi, môt thân mùi máu, vai trần đang đắp thuốc.

"Thẩm Huyền...." Tiêu Trường Ninh lập tức thanh tỉnh, bò dậy nắm lấy cánh tay hắn nói: "Sao lại thế này, chàng bị thương?"

Trên cánh tay cùng vai của Thẩm Huyền có mấy vết màu nhỏ dài, so với lần trước sâu hơn chảy ra rất nhiều máu. Lúc này hắn cởi quần áo đến eo lộ ra cơ bắp cân xứng, hắn đang cố sức đắp thuốc cho mình, thuốc bột đắp lên vết thương nhìn rất đau.

Thấy Tiêu Trường Ninh tỉnh giấc, lông mày nhíu chặt của hắn lúc này mới buông ra tạm thời đặt bình dược xuống hôn lên trán nàng, nhẹ giọng hỏi: "Đánh thức nàng?"

"Trước đừng động bổn cung, vết thương này của chàng là như thế nào!" Tiêu Trường Ninh duỗi tay muốn đụng miệng vết thương của hắn, lại sợ làm hắn đau nên bàn tay cuộn thành quyền giữa không trung, nàng giương mắt giận dữ nói: "Chàng đáp ứng bổn cung sẽ cẩn thận, sao lần này còn bị thương nghiêm trọng hơn lần trước?"

Tuy nói là giận dữ nhưng đau lòng đưới đáy mắt càng nhiều hơn.

"Ta thu xếp thỏa đáng xong liền tới gặp nàng, thật sự là nhớ nàng đến hoảng."

"Đừng chuyển đề tài."

Tiêu Trường Ninh đau lòng không thôi, đôi mắt phiếm hồng xoay đầu nói: "Ngồi im đừng nhúc nhích, ta đắp thuốc cho chàng."

Thủ pháp Tiêu Trường Ninh trúc trắc lúc đắp thuốc băng vải tốn không ít thời gian, Thẩm Huyền lại không có chút không kiên nhẫn nào chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm nàng, thường thường lại tiến đến hôn lên khóe môi nàng.

Tiêu Trường Ninh bị hắn nháo đến không có cách nào đành dùng sức đánh một cái lên vải băng, buồn bực trốn hắn: "Chàng đừng nháo, bổn cung đang giận dữ!"

Thẩm Huyền ôm eo nàng cười nhẹ: "Vì sao giận dữ!"

"Giận chàng không chăm sóc tốt chính mình, giận bổn cung đau lòng vì chàng." Dừng một chút, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Bổn cung không để ý đến chàng nữa."

Miệng nàng nói không để ý nhưng hai mắt lại không chớp mà nhìn chằm chằm hắn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Thẩm Huyền hôn lên môi nàng một cái sau đó mới xuống giường lấy một cái bình hoa cổ tới, trong bình cắm mấy bông hoa hồng mới hái được, đưa tới trước mặt Tiêu Trường Ninh nói: "Cho điện hạ, xin nàng bớt giận."

Trên thân hắn vẫn trần trụi, vóc dáng mê người, trên cánh tay cùng vai quấn từng vòng vải băng trắng, cả người vừa mạnh mẽ vừa sắc bén nhưng ánh mắt nhìn nàng lại vô cùng ôn nhu, làm người cảm động.

Tiêu Trường Ninh trong lúc nhất thời đã quên chính mình đang giận dữ, nàng nhận lấy bình hoa ngửi rồi hỏi: "Hái ở đây vậy?"

"Nhìn thấy ven đường, cảm thấy nàng sẽ thích liền hái đi." Thẩm Huyền giống như tranh công, dựa sát vào cổ nàng ngửi lại cố tình đè thấp giọng nói: "Để ta ngửi thử xem có thơm không." 

Tiêu Trường Ninh nơi nào để hắn hồ nháo? Nàng thấy đáy mắt Thẩm Huyền có mệt mỏi, chắc là suốt đêm chưa ngủ liền ấn hắn xuống giường nói: "Đừng làm loạn, chàng ngủ một lát đi đôi mắt đều đỏ rồi."

Thẩm Huyền xác thật đã một đêm chưa ngủ, nghe vậy liền thuận thế nằm trên giường gối một tay sau đầu nhìn nàng: "Vậy sau hừng đông nhớ đánh thức ta."

"Được, ngủ đi." Tiêu Trường Ninh gật đầu rồi xuống giường đặt bình hoa ở nơi dễ thấy nhất trên bàn, nàng duỗi tay sờ lên cánh hoa mềm mại.

Thẩm Huyền nhìn nàng một lát sau đó mới yên lòng nhắm mắt.

Nhật thăng nguyệt lạc, trời đã sáng choang nhưng Thẩm Huyền vẫn chưa tỉnh lại.

*Nhật thăng nguyệt lạc: Trăng xuống mặt trời lên.

Hắn nóng lên, cả người nóng như bếp lò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện