Chương 115: Cảm ngộ của Vũ Phi

Dưới sự dẫn dắt của Triệu Hoài, mấy người bọn họ rất nhanh đã tìm đến chỗ giao chiến đêm qua. Tất nhiên giữa mọi người, đều có sự đề phòng nhất định với nhau. Dù sao bây giờ, vẫn tồn tại quan hệ đối địch.

Tại đây, mọi người nhìn thấy Vũ Phi đang ngồi vào một góc. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ung dung, ẩn hiện trong đó là sự thoả mãn. Mấy người bọn họ, lập tức tới gần. Còn về riêng Triệu Hoài, nhiệm vụ tới đây là hết. Nên âm thầm trốn đi, tránh cho đối phương trở mặt vây công bản thân, đến lúc đó thì lại khổ.

- Vũ Phi, ngươi sao rồi?- Nguyễn Khiêm hét lớn, nhằm gọi hắn ta tỉnh dậy.

Nhưng đổi lai là không chút hồi âm, điều này dọa cho mọi người sợ hãi không ít. Lúc này, Nguyễn Khiêm đưa tay lên mũi đối phương, xem Vũ Phi có còn hơi thở hay không. Cũng mai, là người vẫn còn sống, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra được.
- Tên này, rốt cuộc là bị làm sao thế? Làm thế nào cũng không tỉnh, không lẽ là do đám người kia giở trò?- Vũ Văn Không nghi hoặc mà nói.

- Đừng làm phiền Vũ Phi, em ấy đang cảm ngộ. Đây là cơ hội trời ban, khó mà cưỡng cầu. Còn tiếp tục làm phiền như thế, chỉ khiến cho Vũ Phi phân tâm mà thôi, nếu em ấy bị gián đoạn, thì e là mọi chuyện sẽ phiền phức lắm đấy!- Thầy Thắng xuất hiện, chớp mắt đã đứng bên cạnh bọn họ.(Mới đi ăn sáng một chút, cái lũ này sao lại xuất hiện ở đây?)

Cảm ngộ chính là nhìn rõ nội tâm cũng như hướng đi của bản thân, càng thêm phần tin tưởng vào đạo tâm của chính mình. Không những nâng cao tư chất, còn góp phần hoàn thiện những khiếm khuyết trước đây. Mỗi một lần cảm ngộ, đều là mai mắn cả đời.

- Cảm ngộ? Hắn ta tại sao lại cảm ngộ ở đây?- Phan Hải lộ rõ vẻ thắc mắc, hai chân mày nhíu lại cả lên.
Trong đám người bọn họ, thiên phú của Phan Hải là cao nhất. Lại là người duy nhất của bây giờ, sở hữu thiên phú đặc thù. Nay nhìn thấy Vũ Phi cảm ngộ, trong lòng liền trào dâng lên một chút đố kị.

- Chuyện này à, e là phải nói đến trận chiến đêm qua...- Sau đó, thầy Thắng một hơi kể lại tất cả.

- Cái gì, đánh với tên khốn nạn đó một trận, liền có cảm ngộ với bản thân. Trên đời này, còn có chuyện tốt thế à? Xem ra, em phải tìm tên đó đánh một trận mới được!- Vũ Văn Không khí thế hào hực mà nói.

- Em bình tĩnh lại một chút đi, đánh nhau với người ta chắc gì đã có cảm ngộ. Đây là tùy người tùy thời mới có. Nhưng mà tìm học viên đó giao lưu một ít, thì không phải là không được!( Nếu mai mắn Vũ Văn Không cũng có cảm ngộ, đó không phải là chuyện tốt hay sao? Đợi đến lúc, tin tức học viên do mình dẫn dắt đạt được cảm ngộ lan đi. Không phải là nở mày nở mặt với thiên hạ à?)- Nghĩ tới đây thôi, thầy Thắng đã cười không ngớt được mồm.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến giữa trưa. Vũ Phi mới từ từ mở mắt, việc cảm ngộ của bản thân cuối cùng cũng đã hoàn tất. Không những thành công tấn một cấp nhỏ, mà khí cũng vì thế liền trở nên tinh thuần hơn trước. Con đường mà hắn ta đi sau này, chắc chắn rộng mở.

- Thế nào Vũ Phi, bây giờ em cảm thấy bản thân có những thay đổi nào?- Thầy Thắng quan tâm mà hỏi, nét vui mừng hiện rõ trên mặt.

- Cơ thể của em tốt hơn trước rất nhiều. Khí của bản thân, e là có chút thay đổi. Nhưng điều đáng quan tâm nhất là... hình như, em thức tỉnh thiên phú đặc thù rồi?- Lời nói vẫn là có chút ngơ ngác, Vũ Phi có thể cảm nhận được trong chính mình, xuất hiện một loại cảm giác mới. Sức mạnh mà trước đây không tồn tại, đang dần hình thành trong cơ thể hắn ta.

- Thật sao? Nếu việc này là thật, thì chúng ta phải ăn mừng rồi! Vậy, em có biết năng lực của bản thân là gì không?- Nghe được lời này, thầy Thắng phấn khích thấy rõ. Không ngờ, còn có chuyện vui ngoài ý muốn như vầy.

- Việc đó, hiện tại... em vẫn chưa làm chủ được nó!- Vũ Phi ngập ngừng mà nói.

- Không sao, thức tỉnh là tốt rồi! Sau lần giao lưu này, e bế quan khoảng một thời gian. Từ từ nghiên cứu thiên phú đặc thù của chính mình là được!- Thầy Thắng tận tình giải đáp.

Thế là thầy trò bọn họ, người người vui vẻ. Dù sao chuyện thức tỉnh thiên phú đặc thù này, đều là nhân tài hiếm có. Một khi đã thức tỉnh, thực lực đều vượt xa người thường. Đối với họ mà nói, chuyến giao đấu này thật sự là quá xứng đáng.

Mà không biết ở đằng xa, đang có cặp mắt nhìn chằm chằm vào họ. Triệu Hoài từ đầu tới giờ, vẫn chưa hề rời đi. Chỉ là đứng ở phía không xa, âm thầm quan sát đối phương mà thôi. Nhìn về tình cảnh này, khuôn mặt của hắn ta trầm ngâm đ ến lạ.

- Chỉ mất có một viên đá Cảm Tri cao cấp, lại thành công thức tỉnh thiên phú đặc thù. Tên này xem ra, cũng mai mắn quá chứ!- Triệu Hoài một lời cảm thán.

- Em còn biết nói nữa à? Không phải nhờ em, làm sao người ta thức tỉnh cho được?- Thầy Mạnh bất ngờ xuất hiện phía sau, buông lời trách móc. Mà lần xuất hiện này, dọa Triệu Hoài không ít, thiếu điều muốn thoát tim ra ngoài.

- Thầy à... lần sau xuất hiện, có thể phát ra tiếng động được không? Còn làm vài lần như vậy nữa, thật sự sẽ dọa chết em đấy!- Triệu Hoài thở gấp, khuôn mặt hốt hoảng thấy rõ. Không ngừng tự an ủi lấy chính bản thân mình.

- Tiểu tiết ấy mà, đừng quan tâm tới làm gì!- Thầy Mạnh cười nhẹ mà nói, có chút đắc ý trong đó.

( Cái học viện này, toàn là thích xuất hiện sau lưng người khác. Tình trạng này còn tiếp tục kéo dài, chắc đau tim mà chết quá. Đến lúc đó thì khỏi cần đánh với người ta nữa, chủ động nhận thua là được rồi!) Triệu Hoài trong lòng, không khỏi mắng thầm. Việc này đúng là, hắn ta bị dọa qua không ít.

- Mọi việc đừng chậm trễ nữa, tránh phát sinh biến cố. Các em nhanh chóng tập hợp, dồn toàn lực đánh bại đối phương đi. Phải biết, người đó rất xem trọng lần giao hữu này. Chúng ta muốn thua, là đều không được cho phép!- Sắc mặt thầy Mạnh, liền trở nên nghiêm túc hơn.

- Rốt cuộc là vì sao, người đó nhất quyết muốn thắng cả hai trận? Theo như em được biết, sở dĩ giao lưu giữa học viện tổ chức hai hạng mục. Là để hai bên hoà nhau, tránh mất tình hữu nghị. Người đó bây giờ lại làm khác đi, không sợ đối phương tức giận hay sao?- Triệu Hoài nói lên nghi hoặc của bản thân.

- Sợ người khác tức giận, em đang đùa à? Người đó chính là muốn đối phương tức giận. Càng giận càng tốt, đến mức phải sôi gan sục máu kia kìa. Chuyện này e là phải nói đến sự việc năm xưa... Khoan đã! Thầy Mạnh đang nói, lại dừng giữa chừng. Nhìn về khuôn mặt mười phần hóng hớt của Triệu Hoài, liền biết đối phương không có ý định gì tốt lành cả. Thế là dừng ngang câu chuyện, kí đầu hắn ta một cái.

- Thằng nhóc nhà em, biết nhiều như thế làm gì? Lo mà đánh bại đối thủ đi kìa, nếu không người đó tức giận. Cho dù là thầy, cũng không cứu nổi em đâu!- thầy Mạnh ngay tức khắc, thu lại lời nói cũ.

- Xì, người ta thực lực vượt trội, lại có hai người sở hữu thiên phú đặc thù. Muốn thắng bọn họ, thầy đây là kể chuyện cười với em à?- Triệu Hoài mắt thấy, phải có lợi lộc trước đã.

- Thì sao chứ, đối phương đâu có sở hữu Triệu Hoài, em cần gì phải sợ?- Thầy Mạnh nói lời châm chọc.

- Thầy đây là, đánh giá hơi bị cao em rồi đấy...

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện