Chương 114: Tịnh tâm dưỡng thương

Trải qua trận chiến vừa rồi, Triệu Hoài vẫn là như thường. Thương cũ chưa hết, thương mới đã tới. Lần này, xem ra bản thân chính là người lỗ to rồi. Chân đi có phần loạng choạng, từng bước khó khăn, nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước.

- Lần nào cũng là đánh đến chết đi sống lại, không biết bao giờ mới được nghỉ ngơi đây!- Triệu Hoài một lời cảm thán, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng không khỏi chua xót.

Vất vả lắm mới về tới nơi, liền đưa người ngồi vào tư thế xấp bằng. Ngay lập tức sử dụng một viên Dưỡng Nguyên, điều chỉnh lại cơ thể một chút. Hơi thở nhịp nhàng, trong lòng có chút thanh tịnh.

Ngay lúc này, Thanh tâm tịnh nguyên pháp tự động phát huy công dụng. Khiến cho Triệu Hoài, cảm giác trong lòng bình an đến lạ. Những cơn đau trước đó, gần như biến mất một nửa. Vết thương trên người, không tự chủ mà lành.
Cảnh vật xung quanh cũng vì thế, mà thay đổi không ít. Cây cỏ tự nhiên, vươn mình phát triển mạnh mẽ. Mặc dù Triệu Hoài đã nhắm mắt, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận mọi việc xảy ra bên cạnh.

Những ngày khổ luyện trước đó, đều là vì thành quả mai sau. Triệu Hoài trải qua vất vả luyện tập, cuối cùng cũng hưởng được một chút quả ngọt. Khiến cho hắn ta, khoé miệng bất giác mà mỉm cười.

Đến khi mặt trời dần hiện, ánh sáng liền soi chiếu xuống mọi vật. Một tia nắng cũng vì thế in lên trên khuôn mặt của Triệu Hoài, khiến cho hắn ta từ từ mở mắt. Sau một đêm tịnh dưỡng, tình hình bây giờ đã khả quan hơn rất nhiều.

Nhờ vào công dụng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp, những vết thương của Triệu Hoài gần như đã khỏi. Điều này làm cho hắn ta, rất đổi vui mừng. Phải biết những vết thương đó, không tịnh dưỡng lâu ngày, e là khó mà lành được.
- Công pháp này của mẹ, quả thật là đỉnh. Sau này có đánh nhau, còn phải nhờ vào nó mà giữ lấy một mạng!- Trên khuôn mặt Triệu Hoài, lộ rõ nét vui mừng.

- Nhìn khuôn mặt đê tiện của ngươi kìa, rốt cuộc đêm qua đã làm chuyện ác gì thế, còn không nói mau!- Thanh Đạt âm thầm xuất hiện phía sau, khiến cho hắn ta không khỏi giật mình.

- Kĩ năng: Đi mây về gió này của ngươi, xem ra là càng ngày càng thuần thục mà!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, một lời cảm thán. Lần nào xuất hiện, cũng đều là hù nhau một chút thì mới chịu.

- Chuyện này, còn phải nói nữa sao? Nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khuôn mặt ngươi vui vẻ thế kia?- Thanh Đạt tò mò mà hỏi.

- Ngươi muốn biết à? Cũng không giấu gì ngươi, đêm qua ta mai mắn, nhặt được bảo vật!- Triệu Hoài mừng rỡ mà nói.
- Thật sao? Bảo vật gì đấy, cho ta xem cái nào?- Thanh Đạt khuôn mặt có chút ngạc nhiên, tính người cũng theo đó mà mất dần. Nhưng lại không để ý đối phương, từ lâu đã nở nụ cười gian manh.

- Cho ngươi coi, ngươi đừng có la lên đấy. Nếu không để người khác biết, hai người chúng ta coi như mất trắng!- Triệu Hoài cẩn thận mà nói.

- Biết rồi! Đâu, đưa ta xem với nào?- Thanh Đạt cúi người xuống, nhìn vào nắm tay đang giữ chặt cửa đối phương.

Chỉ thấy, Triệu Hoài làm ra vẻ thần thần bí bí. Tay phải nắm chặt, cảnh giác nhìn về xung quanh. Sau khi quan sát một lượt, liền ra hiệu cho Thanh Đạt lại gần. Đợi cho đối phương vừa đủ tầm tay.

Ngay lập tức, một đấm giáng mạnh vào mắt Thanh Đạt. Khiến cho hắn ta, khó bề trở tay. Chỉ nghe âm thanh kêu lên từng tiếng đau đớn, hoà vào đó là tiếng khoái chí của Triệu Hoài.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám gài bẫy ta!- Thanh Đạt mắng lớn.

- Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta, bảo là canh chừng một chút. Kết quả là để ta ngồi đây cả một đêm. Chút xíu trừng phạt này, là đáng đời nhà ngươi!- Triệu Hoài nói xong câu này, liền ngay lập tức rời đi. Tránh cho đối phương có cơ hội trả thù.

Sau khi trả được mối thù trong lòng, tâm trạng của Triệu Hoài cũng vì thế mà trở nên sảng khoái hơn. Sáng ra tinh thần thoải mái, đúng là chuyện vui cả ngày mà. Vui đến nổi, hắn ta cũng không hiểu vì sao. Bản thân bây giờ, lại đi vào vòng vây của kẻ địch.

Nhìn về khung cảnh xung quanh, bốn người Vũ Văn Không, Nguyễn Khiêm, Bảo Ngọc và Phan Hải đang nhìn chằm chằm Triệu Hoài như hổ đói. Khiến nụ cười trên môi của hắn ta, cứ thế mà tắt dần.

( Sao mới sáng sớm ra mà xui thế, lại gặp phải bọn này?) Nét mặt của Triệu Hoài liền trở nên nghiêm túc, tay cầm chặt kim thương. Bất cứ lúc nào, cũng đều có thể động thủ với đối phương. Nhưng trước tiên, vẫn là phải làm rõ tình hình trước đã.

- Mới nức mắt ra, các ngươi đã muốn đánh nhau rồi sao?- Triệu Hoài cất tiếng trước, một thân bình tĩnh.

- Ai rảnh mà đánh nhau với ngươi, bọn ta đến đây là có chuyện. Rốt cuộc các ngươi đã đem Vũ Phi giấu đi đâu rồi?- Vũ Văn Không lên tiếng chất vấn.

- Các ngươi mất người, lại tìm ta mà đòi. Chuyện quái gì đây, có thể nói rõ một chút được không?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.

- Từ đêm qua tới giờ, Vũ Phi lại biến mất, không rõ tung tích. Nên muốn hỏi các ngươi, đã từng gặp qua hắn ta ở đâu hay không?- Phan Hải mở lời giải thích.

- Thì ra là tìm người, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm. Nhìn mặt các ngươi kìa, tên nào tên nấy hầm hầm khó chịu. Cứ tưởng là sắp đánh nhau tới nơi nữa chứ?- Triệu Hoài nhân cơ hội này, châm chọc đối phương một chút.

- Ngươi nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc có biết hay không? Còn không mau nói rõ một lời!- Bảo Ngọc có chút tức giận mà lên tiếng.

- Ta vốn dĩ định nói cho các người biết vị trí của hắn ta ở đâu. Nhưng thái độ lồi lõm của cô, đã làm ta đổi ý rồi!- Triệu Hoài kiêu ngạo mà đáp.

- Ngươi muốn chết... có tin bây giờ, ta sẽ giáo huấn ngươi một trận, ngay tại đây hay không?- Bảo Ngọc không kém, đanh đá mà nói.

- Dựa vào một mình cô thì không có khả năng đó đâu. Còn nếu bốn người xông lên, e là phải hỏi qua cây thương trong tay ta trước đã!- Triệu Hoài cầm lấy kim thương, chém gió một đường, gia tăng uy thế của bản thân.

- Ngươi... ngươi...- nhìn về hành động này, Bảo Ngọc tức giận không thôi. Những cũng chẳng có cách nào, đã động tới đối phương.

- Bảo Ngọc, bình tĩnh lại một chút. Mục đích của chúng ta tới đây là tìm người, không phải để đánh nhau!- Phan Hải lên tiếng khuyên can cô ta, sau đó đưa mắt nhìn về Triệu Hoài.

- Sao, muốn đánh à? Vậy thì xin mời!- Triệu Hoài thủ sẵn thế, bên ngoài là nghênh chiến, nhưng bên trong là tùy thời mà chạy.

- Không phải, ta chỉ đơn giản là muốn tìm người, không muốn gây sự với ngươi. Trận chiến này dù sao cũng chỉ là giao hữu, an toàn mới là trên hết. Bọn ta sợ Vũ Phi gặp chuyện, nên có chút nóng nảy, mong ngươi bỏ qua!- Phan Hải từ tốn mà nói.

- Nói chuyện như thế này, không phải êm tai hơn sao? Nếu các ngươi đã thành khẩn như thế này, vậy thì ta cũng không làm khó nữa. Đi theo ta!- Triệu Hoài liền đi trước mà dẫn đường. Nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, tránh trường hợp người khác ra ta đánh lén. Dù sao thù hận giữa mấy người bọn họ, cũng tồn tại không ít.

Như đã nói ở trên, trận chiến này mang tính chất là giao hữu, mạng người mới quan trọng. Dù muốn hay không, Triệu Hoài tất nhiên là phải giúp đỡ bọn họ tìm người. Nếu không đến khi gặp chuyện, e là bản thân hắn ta cũng khó mà tránh khỏi rắc rối.

- Cái tên khốn kiếp đó, rốt cuộc đã làm cái quái gì mà cả đêm lại không về thế kia? Biết vậy ngày hôm qua, đã không cùng hắn ta giao chiến. Bây giờ thì hay rồi, phiền phức lại tự tìm đến cửa. Đúng là lợi thì ít, mà thiệt thì nhiều!- Triệu Hoài cũng chỉ có thể, nói vài lời trách móc cho bỏ tức.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện