Chương 112: Một lần nữa, giao chiến với Vũ Phi
Hai người bọn họ, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều có ý vị thâm sâu. Một người muốn đánh, một người thì cần lí do. Mà Triệu Hoài lúc này, chính là người cần lí do để chiến. Ban đêm khuya khoắt, hắn ta đương nhiên là làm biếng rồi, khó lòng mà chiều ý đối phương.
- Ngươi muốn đánh thì đánh à? Ngươi rốt cuộc, xem ta là cái quái gì thế?- Triệu Hoài thờ ơ mà nói.
Dù sao nơi đây, cũng là địa bàn của người khác, Vũ Phi tất nhiên là không dám làm liều. Chỉ có thể, bình tĩnh mà nói chuyện với Triệu Hoài. Cầu mong sao, đối phương đồng ý với yêu cầu của bản thân.
- Ngươi muốn gì thì cứ nói, đá Cảm Tri cao cấp, ta cũng có thể cho ngươi. Chỉ cần ngươi nghiêm túc, đối chiến với ta một trận, phân rõ thắng thua là được!- Vũ Phi kiên định mà nói, quyết tâm phải đánh bằng được trận này.
- Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, đối với ta mà nói, vốn dĩ không quan trọng. Ngươi nói thử mà xem, trận này ta tại sao phải đánh?- Triệu Hoài nhẹ cười, nhìn về đối phương.
- Hiếm thấy thật đấy, miếng mồi ngon như thế, ngươi lại từ chối. Là thay đổi bản tính hay là đối phương không đủ thỏa mãn ngươi?- DG nói lời châm biếng.
- Bản tính của ta, trước giờ vẫn vậy. Tùy ý mà làm, mặc kệ thế nhân. Có lẽ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta mà thôi. Sau này, chịu khó nghiên cứu tí đi!- Triệu Hoài không kém, buông lời đáp trả.
Suy nghĩ hồi lâu, Vũ Phi không tìm được lí do nào thích đáng cả. Bởi vì đơn giản mà nói, hắn ta chỉ muốn đánh với kẻ mạnh. Mà Triệu Hoài lại chính là kẻ mạnh, mà Vũ Phi nhận định. Không đánh bại được đối phương, e là sơ tâm không còn. Con đường phát triển sau này, vẫn là có chút hạn chế.
- Đánh với ta một trận, có được hay không?- Vũ Phi ánh mắt mười phần kiên quyết, nhìn về phía Triệu Hoài. Lời này nói ra, là sự cầu xin đối phương. Hắn ta của bây giờ, đã hạ thấp cái tôi của mình xuống.
Sở dĩ Vũ Phi hạ mình, là vì hắn ta biết. Cho dù có ép buộc Triệu Hoài ra sao, người trước mặt cũng đều có khả năng bỏ chạy. Những lần vây công trước đây, còn không làm khó được đối phương. Huống chi bây giờ, chỉ có một thân một mình. Chỉ khi, Triệu Hoài thực sự muốn đánh, thì hắn ta mới thật sự phô bày thực lực chân chính của bản thân.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Triệu Hoài biết chắc rằng người thiếu niên trước mặt. Không thoả mãn mong muốn của hắn, thì khó lòng mà được. Không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
- Được thôi! Nếu như ngươi đã nói vậy, một viên đá Cảm Tri cao cấp làm phần thưởng. Ta có thể ra tay, giúp ngươi thoả mãn mong ước!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, nhìn về người thiếu niên này, không khỏi nghĩ về bản thân của ngày xưa. Chính là thứ đó, thiếu niên chí.
- Thật sao?- Vũ Phi trên khuôn mặt, có chút vui mừng.
- Thật, còn hơn cả chữ thật nữa kìa. Theo ta!- Triệu Hoài chỉ cần một ngoạm, liền đem đùi gà trong tay ăn sạch. Sau đó lả lướt như bay, đi trước dẫn đường.
- Tưởng thế nào, hoá ra vẫn là như cũ!- DG nói lời phán xét.
- Thì sao? Ta mà không trở nên mạnh hơn, thì đến lúc bị người khác dí đánh. Ngươi của lúc đó, đừng có mà khóc đấy!- Triệu Hoài lập tức phản bác. Khiến cho DG, không lời nào nói tiếp.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Triệu Hoài, hai người bọn họ đến đi một khoảng đất trống. Tại đây, có thể cảm nhận từng cơn gió thổi. Nhẹ nhàng mà lướt qua trên người bọn họ. Nhưng mà cảm giác đó, vẫn là có chút lạnh.
- Hmm, ban đêm ban hôm thế này, mà còn phải làm việc. Đúng là đồng tiền khó kiếm mà!- Triệu Hoài buông lời than thở. Không khí về đêm này, đúng có chút là lạnh lẽo.
Chỉ thấy, Vũ Phi đã vào tư thế sẵn sàng, tay cầm chặt vũ khí. Ánh mắt hiên ngang, khí tức mà hắn ta toả ra, khó mà coi thường cho được. Ngay lúc hắn chuẩn bị xông lên tấn công. Thì bị Triệu Hoài, một lời cản lại.
- Gấp cái quái gì chứ! Ngươi vẫn còn chưa đưa cho ta đá Cảm Tri, đã muốn đánh rồi. Đây là muốn ăn quịt à?- Triệu Hoài lạnh lùng mà nói.
- Xin lỗi, đây là do ta quên. Cầm lấy!- Vũ Phi ngay lập tức, ném đá Cảm Tri cho đối phương.
Theo sau đó, là một côn xuất tới. Triệu Hoài mặc dù có chút bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời phản ứng. Dùng chân đá mạnh vào thân côn, làm thay đổi hướng đi của nó. Tiếp theo thì bồi một quyền, đánh trả đối thủ.
Vũ Phi xoay người thành công tránh né, ngay lập tức phản đòn, liền đưa côn quét ngang. Triệu Hoài phản ứng nhanh nhẹn, lấy đó làm điểm tựa, lộn một vòng trên không. Đưa người bật xa về sau, nhằm tạo khoảng cách với đối phương.
- Gấp gáp thế, ta vẫn còn chưa chuẩn bị đây này!- Triệu Hoài xuất ra kim thương, uy thế trên người cũng vì thế mà thay đổi.
- Đánh với kẻ mạnh như ngươi, nghĩ đến thôi. Đã đủ làm ta khoái chí, đừng nhiều lời nữa. Tiếp chiêu!- Vũ Phi nhanh như cắt, một côn đánh tới, nhắm thẳng vào phần đầu đối thủ mà ra đòn.
Triệu Hoài đưa thương đánh chặn, một côn theo đó. Lập tức chuyển hướng, xoáy mạnh vào phần thân đang lộ của đối phương. Ép cho hắn ta, phải lùi người mà tránh. Nếu không mai dính phải đón đó, người bị thương e là không nhẹ.
Chưa kịp hoàn hồn, Vũ Phi đã tiếp tục tấn công. Dậm chân thật mạnh, lấy đà bật tới. Chớp mắt đã xuất hiện trước mặt kẻ địch, dồn lực vào tay, uy mãnh mà đánh ra một quyền.
Thấy thế, Triệu Hoài liền dùng thân thương đỡ lấy. Lại bị kẻ địch, đánh lùi về sau mấy bước. Đưa mắt nhìn lên, Vũ Phi vậy mà xuất ra một côn, nhanh nhẹn đánh tới. Không còn cách nào khác, Triệu Hoài liền dùng cương đối cương. Đem mũi thương của mình, chặn lại đầu côn.
Âm thanh kêu vang, rền cả một vùng trời. Khiến cho chim chóc gần đó, bay ra tán loạn cả lên. Giữa khu đất trống đó, hai người họ vẫn tiếp tục đối chiến. Khu cảnh cũng vì thế, mà rơi vào ồn ào huyên náo.
Vũ Phi càng đánh càng hăng, mỗi lần ra đòn. Không chỉ chuẩn sát, mà còn mạnh mẽ vô cùng. Trên miệng hắn ta, bất giác lộ ra nụ cười thoả mãn. Đã lâu lắm rồi, mới có trận chiến thống khoái đến như vậy.
Triệu Hoài khí thế cũng không kém đối phương. Mặc dù mới vừa trị thương xong, nhưng trạng thái bây giờ vẫn tràn đầy sức sống. Đối phó với kẻ địch, vẫn là điều nằm trong tầm tay.
- Xem ra thực lực của ngươi không tệ, nhưng muốn làm đối thủ của, e là vẫn còn thiếu một chút!- Triệu Hoài cất tiếng, có chút ngạo mạn.
- Trận này, ngươi chắc gì đã thắng. Chưa gì đã kiêu ngạo như thế. Ta thật sự muốn xem khuôn mặt khi thua cuộc của ngươi, rốt cuộc sẽ trông như thế nào?- Vũ Phi ngay lập tức đáp lời.
- Trận chiến này, từ lúc bắt đầu, kết quả đã được định sẵn. Là thắng hay thua, ngươi còn không hiểu rõ hay sao?- Triệu Hoài trong lúc giao chiến, liền công kích tinh thần Vũ Phi. Lời này nói ra, khiến cho uy thế của đối thủ, giảm đi không ít.
Trải qua những lần giao chiến trước đây, Vũ Phi liên tục nhận lấy thất bại trong tay Triệu Hoài. Mặc dù ở ngoài vẫn còn mạnh miệng đáp trả, nhưng trong thâm tâm đã dâng lên một nỗi bất an.
Côn trong tay cũng vì thế, đã yếu đi phần nào. Sự ngạo mạn trước đây, so với đối thủ bây giờ, đúng là không đáng nhắc tới. Lại để cho Triệu Hoài, dần dần có được lợi thế của trận đấu. Chỉ thấy, khóe miệng của hắn ta bất giác mỉm cười, nụ cười của kẻ chiến thắng hiện lên trên môi.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Hai người bọn họ, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều có ý vị thâm sâu. Một người muốn đánh, một người thì cần lí do. Mà Triệu Hoài lúc này, chính là người cần lí do để chiến. Ban đêm khuya khoắt, hắn ta đương nhiên là làm biếng rồi, khó lòng mà chiều ý đối phương.
- Ngươi muốn đánh thì đánh à? Ngươi rốt cuộc, xem ta là cái quái gì thế?- Triệu Hoài thờ ơ mà nói.
Dù sao nơi đây, cũng là địa bàn của người khác, Vũ Phi tất nhiên là không dám làm liều. Chỉ có thể, bình tĩnh mà nói chuyện với Triệu Hoài. Cầu mong sao, đối phương đồng ý với yêu cầu của bản thân.
- Ngươi muốn gì thì cứ nói, đá Cảm Tri cao cấp, ta cũng có thể cho ngươi. Chỉ cần ngươi nghiêm túc, đối chiến với ta một trận, phân rõ thắng thua là được!- Vũ Phi kiên định mà nói, quyết tâm phải đánh bằng được trận này.
- Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, đối với ta mà nói, vốn dĩ không quan trọng. Ngươi nói thử mà xem, trận này ta tại sao phải đánh?- Triệu Hoài nhẹ cười, nhìn về đối phương.
- Hiếm thấy thật đấy, miếng mồi ngon như thế, ngươi lại từ chối. Là thay đổi bản tính hay là đối phương không đủ thỏa mãn ngươi?- DG nói lời châm biếng.
- Bản tính của ta, trước giờ vẫn vậy. Tùy ý mà làm, mặc kệ thế nhân. Có lẽ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta mà thôi. Sau này, chịu khó nghiên cứu tí đi!- Triệu Hoài không kém, buông lời đáp trả.
Suy nghĩ hồi lâu, Vũ Phi không tìm được lí do nào thích đáng cả. Bởi vì đơn giản mà nói, hắn ta chỉ muốn đánh với kẻ mạnh. Mà Triệu Hoài lại chính là kẻ mạnh, mà Vũ Phi nhận định. Không đánh bại được đối phương, e là sơ tâm không còn. Con đường phát triển sau này, vẫn là có chút hạn chế.
- Đánh với ta một trận, có được hay không?- Vũ Phi ánh mắt mười phần kiên quyết, nhìn về phía Triệu Hoài. Lời này nói ra, là sự cầu xin đối phương. Hắn ta của bây giờ, đã hạ thấp cái tôi của mình xuống.
Sở dĩ Vũ Phi hạ mình, là vì hắn ta biết. Cho dù có ép buộc Triệu Hoài ra sao, người trước mặt cũng đều có khả năng bỏ chạy. Những lần vây công trước đây, còn không làm khó được đối phương. Huống chi bây giờ, chỉ có một thân một mình. Chỉ khi, Triệu Hoài thực sự muốn đánh, thì hắn ta mới thật sự phô bày thực lực chân chính của bản thân.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Triệu Hoài biết chắc rằng người thiếu niên trước mặt. Không thoả mãn mong muốn của hắn, thì khó lòng mà được. Không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
- Được thôi! Nếu như ngươi đã nói vậy, một viên đá Cảm Tri cao cấp làm phần thưởng. Ta có thể ra tay, giúp ngươi thoả mãn mong ước!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, nhìn về người thiếu niên này, không khỏi nghĩ về bản thân của ngày xưa. Chính là thứ đó, thiếu niên chí.
- Thật sao?- Vũ Phi trên khuôn mặt, có chút vui mừng.
- Thật, còn hơn cả chữ thật nữa kìa. Theo ta!- Triệu Hoài chỉ cần một ngoạm, liền đem đùi gà trong tay ăn sạch. Sau đó lả lướt như bay, đi trước dẫn đường.
- Tưởng thế nào, hoá ra vẫn là như cũ!- DG nói lời phán xét.
- Thì sao? Ta mà không trở nên mạnh hơn, thì đến lúc bị người khác dí đánh. Ngươi của lúc đó, đừng có mà khóc đấy!- Triệu Hoài lập tức phản bác. Khiến cho DG, không lời nào nói tiếp.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Triệu Hoài, hai người bọn họ đến đi một khoảng đất trống. Tại đây, có thể cảm nhận từng cơn gió thổi. Nhẹ nhàng mà lướt qua trên người bọn họ. Nhưng mà cảm giác đó, vẫn là có chút lạnh.
- Hmm, ban đêm ban hôm thế này, mà còn phải làm việc. Đúng là đồng tiền khó kiếm mà!- Triệu Hoài buông lời than thở. Không khí về đêm này, đúng có chút là lạnh lẽo.
Chỉ thấy, Vũ Phi đã vào tư thế sẵn sàng, tay cầm chặt vũ khí. Ánh mắt hiên ngang, khí tức mà hắn ta toả ra, khó mà coi thường cho được. Ngay lúc hắn chuẩn bị xông lên tấn công. Thì bị Triệu Hoài, một lời cản lại.
- Gấp cái quái gì chứ! Ngươi vẫn còn chưa đưa cho ta đá Cảm Tri, đã muốn đánh rồi. Đây là muốn ăn quịt à?- Triệu Hoài lạnh lùng mà nói.
- Xin lỗi, đây là do ta quên. Cầm lấy!- Vũ Phi ngay lập tức, ném đá Cảm Tri cho đối phương.
Theo sau đó, là một côn xuất tới. Triệu Hoài mặc dù có chút bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời phản ứng. Dùng chân đá mạnh vào thân côn, làm thay đổi hướng đi của nó. Tiếp theo thì bồi một quyền, đánh trả đối thủ.
Vũ Phi xoay người thành công tránh né, ngay lập tức phản đòn, liền đưa côn quét ngang. Triệu Hoài phản ứng nhanh nhẹn, lấy đó làm điểm tựa, lộn một vòng trên không. Đưa người bật xa về sau, nhằm tạo khoảng cách với đối phương.
- Gấp gáp thế, ta vẫn còn chưa chuẩn bị đây này!- Triệu Hoài xuất ra kim thương, uy thế trên người cũng vì thế mà thay đổi.
- Đánh với kẻ mạnh như ngươi, nghĩ đến thôi. Đã đủ làm ta khoái chí, đừng nhiều lời nữa. Tiếp chiêu!- Vũ Phi nhanh như cắt, một côn đánh tới, nhắm thẳng vào phần đầu đối thủ mà ra đòn.
Triệu Hoài đưa thương đánh chặn, một côn theo đó. Lập tức chuyển hướng, xoáy mạnh vào phần thân đang lộ của đối phương. Ép cho hắn ta, phải lùi người mà tránh. Nếu không mai dính phải đón đó, người bị thương e là không nhẹ.
Chưa kịp hoàn hồn, Vũ Phi đã tiếp tục tấn công. Dậm chân thật mạnh, lấy đà bật tới. Chớp mắt đã xuất hiện trước mặt kẻ địch, dồn lực vào tay, uy mãnh mà đánh ra một quyền.
Thấy thế, Triệu Hoài liền dùng thân thương đỡ lấy. Lại bị kẻ địch, đánh lùi về sau mấy bước. Đưa mắt nhìn lên, Vũ Phi vậy mà xuất ra một côn, nhanh nhẹn đánh tới. Không còn cách nào khác, Triệu Hoài liền dùng cương đối cương. Đem mũi thương của mình, chặn lại đầu côn.
Âm thanh kêu vang, rền cả một vùng trời. Khiến cho chim chóc gần đó, bay ra tán loạn cả lên. Giữa khu đất trống đó, hai người họ vẫn tiếp tục đối chiến. Khu cảnh cũng vì thế, mà rơi vào ồn ào huyên náo.
Vũ Phi càng đánh càng hăng, mỗi lần ra đòn. Không chỉ chuẩn sát, mà còn mạnh mẽ vô cùng. Trên miệng hắn ta, bất giác lộ ra nụ cười thoả mãn. Đã lâu lắm rồi, mới có trận chiến thống khoái đến như vậy.
Triệu Hoài khí thế cũng không kém đối phương. Mặc dù mới vừa trị thương xong, nhưng trạng thái bây giờ vẫn tràn đầy sức sống. Đối phó với kẻ địch, vẫn là điều nằm trong tầm tay.
- Xem ra thực lực của ngươi không tệ, nhưng muốn làm đối thủ của, e là vẫn còn thiếu một chút!- Triệu Hoài cất tiếng, có chút ngạo mạn.
- Trận này, ngươi chắc gì đã thắng. Chưa gì đã kiêu ngạo như thế. Ta thật sự muốn xem khuôn mặt khi thua cuộc của ngươi, rốt cuộc sẽ trông như thế nào?- Vũ Phi ngay lập tức đáp lời.
- Trận chiến này, từ lúc bắt đầu, kết quả đã được định sẵn. Là thắng hay thua, ngươi còn không hiểu rõ hay sao?- Triệu Hoài trong lúc giao chiến, liền công kích tinh thần Vũ Phi. Lời này nói ra, khiến cho uy thế của đối thủ, giảm đi không ít.
Trải qua những lần giao chiến trước đây, Vũ Phi liên tục nhận lấy thất bại trong tay Triệu Hoài. Mặc dù ở ngoài vẫn còn mạnh miệng đáp trả, nhưng trong thâm tâm đã dâng lên một nỗi bất an.
Côn trong tay cũng vì thế, đã yếu đi phần nào. Sự ngạo mạn trước đây, so với đối thủ bây giờ, đúng là không đáng nhắc tới. Lại để cho Triệu Hoài, dần dần có được lợi thế của trận đấu. Chỉ thấy, khóe miệng của hắn ta bất giác mỉm cười, nụ cười của kẻ chiến thắng hiện lên trên môi.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Danh sách chương