Chương 111: Hù dọa đồng đội

Đang lúc bốn người bọn họ trò chuyện, những bụi cỏ xung quanh, liền rung lắc dữ dội. Kèm theo đó, là những âm thanh kì quái đến mức chói tai phát ra. Khiến cho người khác, bất giác mà nổi da gà.

Bọn họ ngay lập tức, vào tư thế phòng bị, cảnh giác mà nhìn về xung quanh. Nhưng hiện tượng lạ này, không hề dừng lại, thậm chí còn trở nên kịch liệt hơn so với lúc ban đầu. Thanh âm mà nó phát ra, càng ngày càng lớn.

- Ai? Rốt cuộc là ai? Còn không mau xuất hiện?- Thị Thu hét lớn.

Đáp lại cô ta, là một thanh ám tiễn được b ắn ra. Nhanh như cắt, đã lướt qua mặt Thị Thu. Theo sau đó, lại là ba thanh ám tiễn khác được phóng tới, xé gió mà đi, tốc độ phải nói là cực nhanh.

- Còn muốn chơi trò này!- Văn Thành ngay lập tức, dùng phi đao đáp trả.

- Ám tiễn? Là đám người Phi Phụng hay là...- Thanh Đạt nhìn về vật này, không khỏi hoài nghi.
Lần này đổi lại, vị trí ném ra ám tiễn đã thay đổi so với trước. Ba thanh ám tiễn đi tới, từ vị trí phía sau của bọn họ. Thanh Hằng liền dùng kiếm đánh chặn, thành công bảo vệ mọi người ở phía sau.

- Núp núp ló ló thì có gì hay, còn không mau cút ra đây!- Thị Thu tức giận thét lớn.

Bỗng chốc, khung cảnh liền rơi vào im lặng, không còn bất cứ âm thanh phản hồi nào cả. Điều này, càng khiến cho bọn họ trở nên cảnh giác hơn mà thôi. Nhất cử nhất động của xung quanh, đều được họ thu hết vào tầm mắt.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, ba thanh ám tiễn cuối cùng được phóng ra. Nó hoà mình vào không khí, nhẹ nhàng mà tới. Thanh Hằng đôi mắt linh hoạt, đã tìm ra vị trí đối phương. Liền trực tiếp xông lên, đánh bay ám tiễn.

Cô ta gia tăng tốc độ, một kiếm chém mạnh, hướng thẳng tới chỗ ẩn nấp của kẻ địch. Từ trong bụi rậm ấy, một thân ảnh xuất hiện. Nhẹ nhàng tránh được mũi kiếm, còn thuận tay, ôm lấy cô ta. Hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt đối phương lộ rõ vẻ gian manh.
- Triệu Hoài, ta biết ngay là ngươi mà. Trên đời này, cũng chỉ có ngươi mới rảnh rỗi đến như vậy!- Thanh Đạt lời nói vui vẻ.

- Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì đây, tại sao lại ra tay với đồng đội? Mà trước tiên, thả Thanh Hằng ra trước đã, ngươi còn muốn ôm tới bao giờ!- Văn Thành lên tiếng chất vấn, trong đó có chút tức giận.

- Cái ngươi còn dám nói lời này. Bỏ rơi đồng đội, tự mình bỏ chạy. Đây là điều, con người có thể làm ra được sao?- Triệu Hoài mạnh mẽ đáp trả. Lại không hiểu vì sao, hắn ta đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, thuận thế rồi sà vào lòng Thanh Hằng, khuôn mặt cũng vì thế, mà trở nên hốc hác hơn rất nhiều.

- Triệu Hoài, ngươi làm sao thế?- Thanh Hằng vội dìu lấy đối phương, biểu tình có chút lo lắng.

- Không sao, chỉ là chút thương nhẹ. Nghỉ ngơi một chút, sẽ khỏe lại thôi!( Không ngờ, nội thương tự nhiên lại nặng đến như vậy. Xem ra là Bất khuất chi ngạo, vẫn có hạn chế nhất định!)- Triệu Hoài nhẹ nhàng mà nói, coi đây chỉ là vết thương nhỏ.
Nhìn và tình cảnh này, Thị Thu ngay lập tức, xô ngã Triệu Hoài. Khuôn mặt đổi lại, còn có chút coi thường:" Hắn ta đây là giả vờ, chị không cần phải lo lắng cho cái loại người này làm gì!"

- Ta nhớ không lầm, ta cũng không chọc gì tới cô. Cần gì cay nghiệt đến thế?- Triệu Hoài lom khon đứng dậy.

- Cái loại người khốn nạn như ngươi, bản thân đã làm ra chuyện gì, lại còn không biết hay sao? Còn muốn người khác đối tốt với mình, ngươi nằm mơ đi!- Thị Thu tiếp tục mắng mỏ.

- Được rồi, đừng nói nữa. Chuyện gấp trước mắt, vẫn là để Triệu Hoài trị thương trước thì hơn. Nhìn tình hình của hắn, e là không tốt lắm thì phải!- Thanh Đạt vội lên tiếng can ngăn, nếu không e là sẽ có một trận mạt sát ngôn từ ở đây.

Trời tối, Triệu Hoài vẫn đang dưỡng thương. Mặc dù đã sử dụng vài viên Dưỡng Nguyên, nhưng tình hình có vẻ, không khá khẩm hơn là mấy. Mãi cho đến đêm khuya, sức khỏe của hắn, mới dần hồi phục.

- Không ngờ, thương tổn lại nhiều đến thế. E là sau này, khi sử dụng Bất khuất chi ngạo, vẫn là cân nhắc một chút thì hơn!- Triệu Hoài buông lời cảm thán.

- Sao rồi, tình hình của ngươi, đã ổn hơn chưa?- Thanh Đạt từ xa đi tới, hỏi thăm một lời.

- Vẫn còn mai, chưa chết được! - Xem lời ngươi nói kìa, thương thế e là gần hết rồi phải không? Vậy thì, ra ngoài canh chừng đi. Để anh còn đi ngủ nữa!- Thanh Đạt thân tình mà nói.

- Ngươi nói cái quái gì cơ? Bảo thằng bệnh như ta ra canh chừng để ngươi đi ngủ, lương tâm của ngươi. Rốt cuộc đi đâu mất rồi, làm người đi bạn ơi!- Triệu Hoài nhất mực từ chối.

Vì tính chất an toàn, nên bọn họ đã phân công nhau canh gác. Chỉ có mình Triệu Hoài, dưỡng thương từ chiều tới giờ là không biết chuyện này. Nên Thanh Đạt có "lòng tốt", mới nhắc nhở một phen.

- Ta có lương tâm hay không, ngươi cũng biết rồi đấy! Ngoài kia, ta có chuẩn bị món gà nướng, đó là đặc biệt dành riêng cho ngươi. Còn không mau đi đi!- Thanh Đạt nói nhỏ. Món gà nướng này, là lòng tốt hắn ta trỗi dậy, mới chuẩn bị cho Triệu Hoài.

- E hèm, có đồ tốt như vậy, sao lại không nói sớm?- Triệu Hoài nhẹ cười.

Nghe được có đồ ăn ngon, Triệu Hoài tất nhiên là không tiện từ chối. Niềm nở mà đồng ý với đối phương. Thế là ngay lập tức, phóng nhanh như bay. Nhưng xuất hiện trước mặt hắn ta, chỉ còn lại một cái đùi gà mà thôi. Bên cạnh đó, có không ít là xương trắng, Triệu Hoài bây giờ mới hiểu ra vấn đề.

- Wa, cái tên khốn nạn này. Ăn sạch con gà, chỉ chừa ta mỗi cái đùi. Làm vậy mà coi được!- Triệu Hoài không khỏi than thở. Xem ra lương tâm trỗi dậy của Thanh Đạt, cũng không được bao nhiêu.

- Chậc, có còn hơn không. Lần này, ăn ít một chút vậy!- Triệu Hoài chỉ có thể, cảm thán một phen.

Đang lúc Triệu Hoài thưởng thức món ngon, lại có một cơn gió thổi qua. Những bụi cây xung quanh, kêu lên từng tiếng. Âm thanh xào xạc cứ thế phát ra, hắn ta ngay lập tức, biết là có chuyện không lành, sắp sửa xảy ra.

- Người đã tới rồi, sao còn không xuất hiện?- Triệu Hoài cất tiếng trước.

Từ trong màn đêm đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Vũ Phi. Hắn ta cũng mới vừa dưỡng thương xong. Liền một đường tìm kiếm tung tích đối thủ. Nhờ vào ánh lửa, mới có khả năng tìm đến nơi này.

Thấy được người đến là Vũ Phi, Triệu Hoài cũng có chút bất ngờ. Buổi chiều vừa giao chiến qua một lượt, ban đêm đối phương lại tìm đến. E là, không có chuyện gì tốt cả.

- Ban đêm ban hôm không đi ngủ đi, ngươi còn tới đây làm gì?- Triệu Hoài cất lời, ý đồ thăm dò đối phương.

- Ta muốn một lần nữa, tìm ngươi giao chiến. Trận chiến đó, chỉ có hai người chúng ta mà thôi!- Vũ Phi kiên định mà đáp.

Vũ Phi muốn cùng Triệu Hoài một lần nữa tái chiến. Phân rõ thắng thua một cách đường đường chính chính. Trận chiến này chỉ có hai người bọn họ, tránh sự xen vào của người khác nên hắn ta ban đêm mới tìm đến. Từ ngày đánh thua Triệu Hoài, Vũ Phi không khỏi ôm cục tức trong lòng.

Vũ Phi lại biết rằng, Triệu Hoài chính là người đánh bại Vũ Văn Không. Lòng hiếu chiến trong hắn, càng dâng trào lên cao. Đến khi nhìn thấy, Triệu Hoài lấy ít địch đông, vẫn có khả năng chạy thoát. Đến lúc này, khao khát chiến đấu với đối phương, trong lòng của Vũ Phi, đã đến cực điểm. Nếu không giải bày, e là khó chịu đến chết.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện