Một tuần trôi qua nhanh chóng, Khánh Đan ở bên cạnh chăm sóc và trò chuyện với Huy Vũ mỗi ngày không quản ngại vất vả. Cô vừa đi ra ngoài mua một chút hoa tươi về để cắm trong phòng bệnh của Huy Vũ. Nằm mê man hơn hai tháng, không được hít thở không khí bên ngoài trông thân xác anh héo mòn đến đáng thương. Cô muốn thay đổi không khí một chút nên tìm mua hoa hướng dương về tặng cho anh.
Đang nhẩn nha cắm hoa vào bình thì đột nhiên hệ thống máy theo dõi có biến động làm cô lạnh cả người, vội vàng lao đến bấm nút khẩn cấp để gọi bác sĩ tới. Cô sốt ruột đứng cạnh giường Huy Vũ, lo sợ ác mộng kia trở thành sự thật. Những ngón tay của Huy Vũ bất ngờ động đậy, tiếp đó là mí mắt khẽ giật nhẹ. Khi y bác sĩ chạy đến phòng thì anh đã hé mở mắt nhìn được một chút.
Khánh Đan vừa vui vừa lo, lắp bắp hỏi:
- Anh Vũ! Anh có nghe tôi nói không?
Huy Vũ chậm chạp đưa mắt nhìn qua, gương mặt không rõ biểu cảm, cặp chân mày chỉ khẽ chau lại rồi giãn ra. Bác sĩ bảo cô lùi về sau, cô ngoan ngoãn nghe theo nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt xanh xao đang mơ màng nhìn về phía mình.
***
Kỳ tích xuất hiện, Huy Vũ tỉnh lại và hồi phục rất nhanh. Nhưng vì nằm trên giường bệnh quá lâu, các cơ quan vận động cần có thời gian để hồi phục nên vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
Huy Vũ trở mình thức dậy sau cữ thuốc buổi sáng. Cơ thể anh ê ẩm mỏi nhừ, thật muốn được đứng lên và đi lại cho thoải mái. Cửa phòng hé mở làm anh chói mắt, từ trong ánh sáng một bóng người nhỏ nhắn bước vào, mang theo một mùi thơm cỏ hoa nhè nhẹ. Không cần nhìn mặt, anh biết người bước vào là ai nên mỉm cười và nói:
- Khánh Đan, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút có được không?
Người bước vào đúng là Khánh Đan, cô vừa đi ra ngoài lấy thêm nước uống cho anh. Khánh Đan vui vẻ đáp:
- Được ạ. Anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe.
Khánh Đan đỡ anh ngồi dựa vào giường, cẩn thận kê thêm gối sau lưng cho anh dễ chịu. Sau đó rót nước ấp, đặt cẩn thận vào lòng tay anh:
- Hôm nay trời rất đẹp, tôi cũng định đưa anh đi dạo.
Huy Vũ nhận được sự chăm sóc chu đáo thì rất hài lòng, anh nhìn cô, mỉm cười nói:
- Được người quen chăm sóc cho mình thật tốt quá. Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy. Nếu biết cô trở thành điều dưỡng trong bệnh viện của nhà tôi, chắc chắn tôi sẽ nói mẹ thu xếp cho cô một chỗ tốt.
Khánh Đan mỉm cười e ngại, ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng thật tâm cô cảm thấy không thoải mái. Mấy ngày qua Khánh Đan vẫn luôn ở cạnh chăm sóc anh, cô nói dối mình là điều dưỡng đặc biệt được Trần Cao thuê để cho anh không bị bỡ ngỡ. Dù sao anh cũng vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, nếu bàn ngay đến việc cưới xin sợ anh không chấp nhận nổi mất.
Bà Ánh Tuyết cũng đồng ý với phương án này, đồng ý giữ bí mật với Huy Vũ cho đến khi anh thật sự khỏe mạnh và ra viện.
Bệnh viện không có hoa viên, Khánh Đan chỉ có thể đưa Huy Vũ dạo bước trên hành lang, đứng ở nơi thông thoáng nhất để anh có thể hóng mát và ngắm nhìn quang cảnh. Lâu ngày mới được ra ngoài, dù chỉ một chút cũng khiến Huy Vũ thấy nhẹ người.
Hai người đang đứng trò chuyện cùng nhau thì Bát Vĩ đến. Nhìn thấy anh ta, Huy Vũ vô cùng vui mừng:
- Anh Vĩ!
Bát Vĩ mỉm cười bước đến gần họ, khí chất lấn át mọi cảnh vật xung quanh. Khánh Đan cảm thấy căng thẳng khi phải đối diện Bát Vĩ, trước mặt anh ta, cô lúc nào cũng thấy sợ hãi. Bát Vĩ niềm hở hỏi han Huy Vũ:
- Trông cậu tốt lên rất nhiều đấy nhỉ, thế này thì chẳng mấy chốc mà ra viện. Ra viện rồi cậu phải cảm ơn cô điều dưỡng đây thật nhiều đấy.
Bát Vĩ đưa mắt nhìn Khánh Đan, nở một nụ cười khó hiểu. Khánh căng thẳng tay siết vào xe lăn, không muốn mỉm cười với anh ta một chút nào. Huy Vũ không biết được cảm giác của cô, vẫn vô tư nói:
- Dĩ nhiên rồi. Em nhất định sẽ nói với mẹ cất nhắc Khánh Đan có một công việc tốt. À, chuyện em nhờ anh thế nào rồi?
- Hôm nay anh đến để báo chuyện đó với cậu đây. Nhưng mà… - Bát Vĩ thu lại nét cười, nhìn qua Khánh Đan rồi lại nhìn Huy Vũ.
Huy Vũ hiểu ý liền cười đáp:
- Anh cứ nói đi, Khánh Đan cũng là người quen, không cần phải giấu cô ấy.
Bát Vĩ gật gù, vẻ mặt có vẻ rất thỏa mãn trước sự căng thẳng của Khánh Đan:
- Vậy à, được rồi.
Anh ta lấy một chiếc điện thoại mới ra đưa cho Huy Vũ và nói:
- Điện thoại của cậu đây. Trong đó có cả số điện thoại mới của Minh Trang.
Nghe nhắc đến Minh Trang, cơ mặt của Khánh Đan tê rần, cả người cô lạnh đi. Huy Vũ vui mừng bắt lấy điện thoại, không chút chần chừ mà gọi ngay cho Minh Trang. Bát Vĩ bước đến gần Khánh Đan hơn một chút rồi nói thầm vào tai cô:
- Ở đây không còn chuyện của chúng ta. Đi thôi.
Khánh Đan vừa đau lòng lại vừa lo sợ, cô cố thủ bám lấy chiếc xe lăn. Thấy cô bướng bỉnh, Bát Vĩ cười khẩy một cái rồi nắm chặt cánh tay cô, cưỡng chế lôi đi. Trước khi cả hai rời khỏi, Bát Vĩ không quên nhắn nhủ với Huy Vũ:
- Cậu nói chuyện riêng với Minh Trang đi, tôi và cô Đan tránh đi một lát.
Huy Vũ không phản đối, đưa mắt nhìn theo cô gái nhỏ đang bị anh mình kéo tay lôi đi, trong đầu chợt nảy lên câu hỏi:
- Anh Vĩ và Khánh Đan thân nhau như vậy từ bao giờ?
Khi cả hai đi đến một góc khá xa với Huy Vũ thì Bát Vĩ mới chịu buông tay Khánh Đan. Cô nhăn nhó xoa vào vị trí mới bị Bát Vĩ nắm chặt. Anh ta đúng là chỉ được mẽ ngoài, khi nào cũng đối xử tàn nhẫn với cô, chẳng chút nhẹ tay. Bát Vĩ hất cằm về hướng Huy Vũ, mắt nhìn chòng chọc vào Khánh Đan:
- Cậu ấy rồi sẽ gặp lại Minh Trang. Em tính thế nào đây? Còn ở lại bên cạnh cậu ta âm thầm chịu đựng đến bao giờ?
Khánh Đan mím môi, trong lòng vô cùng rối bời. Khi thấy Huy Vũ gọi cho Minh Trang đã không ngừng được sự lo lắng. Bát Vĩ thấy vẻ mặt tối tăm của cô lại càng thích thú, anh tha dằn lại niềm vui trong ánh mắt, miệng nở nụ cười coi thường:
- Đừng trách anh không cảnh báo em. Cô Tuyết vô cùng nuông chiều Huy Vũ, chỉ cần cậu ta thích thì cái gì cô ấy cũng làm cho cậu ấy. Em nghĩ lời hứa để em trở thành dâu Trần Cao có là gì. Đó chỉ là lời hứa khi Huy Vũ chưa rõ sống chết, giờ cậu ấy tỉnh rồi, em nghĩ cô Tuyết có lật lọng không? Em còn giá trị lợi dụng với họ nữa không?
Những lời của Bát Vĩ chính là những điều mà Khánh Đan đang băn khoăn. Hôn ước ngày trước đối với cô chẳng có gì để luyến tiếc, nhưng bây giờ cô đã thích Huy Vũ mất rồi. Nếu không thể được ở bên anh như đã dự định thì cô phải sống thế nào đây? Ba mẹ, anh chị trong nhà sẽ lại tiếp tục coi thường cô, cho cô đi Úc để khuất mắt họ. Cuộc sống tươi đẹp hiện tại sẽ biến mất. Nhìn cô căng thẳng, run rẩy siết chặt tay khiến Bát Vĩ rất khoái chí, anh ta tiếp tục nói những lời đả kích tinh thần của cô:
- Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, trước khi Huy Vũ biết được mọi chuyện, anh nghĩ em nên rời đi thì hơn. Đó vừa là bảo vệ em, vừa là bảo vệ Huy Vũ. Dù sao từ ban đầu em đã không thích cuộc hôn nhân này mà. Hay… em thật sự đã yêu Huy Vũ?
Lời của Bát Vĩ làm cô chột dạ. Cô siết tay, mắt trừng trừng nhìn anh:
- Anh Vĩ! Sao anh cứ muốn ngăn cản chuyện tình cảm của tôi và Huy Vũ vậy?
- Là vì anh nghĩ cho em thôi…
Khánh Đan cắt lời, cô cười khẩy và đáp:
- Tôi tự biết lo cho mình, anh không phải lo giùm tôi đâu.
Nói xong cô quay lưng, một mạch bỏ đi về phía thang máy. Dù sao bây giờ cũng có Bát Vĩ trông chừng Huy Vũ, cô cũng không cần phải ở lại đấy để nghe Huy Vũ ngọt ngào với Minh Trang.
Đang nhẩn nha cắm hoa vào bình thì đột nhiên hệ thống máy theo dõi có biến động làm cô lạnh cả người, vội vàng lao đến bấm nút khẩn cấp để gọi bác sĩ tới. Cô sốt ruột đứng cạnh giường Huy Vũ, lo sợ ác mộng kia trở thành sự thật. Những ngón tay của Huy Vũ bất ngờ động đậy, tiếp đó là mí mắt khẽ giật nhẹ. Khi y bác sĩ chạy đến phòng thì anh đã hé mở mắt nhìn được một chút.
Khánh Đan vừa vui vừa lo, lắp bắp hỏi:
- Anh Vũ! Anh có nghe tôi nói không?
Huy Vũ chậm chạp đưa mắt nhìn qua, gương mặt không rõ biểu cảm, cặp chân mày chỉ khẽ chau lại rồi giãn ra. Bác sĩ bảo cô lùi về sau, cô ngoan ngoãn nghe theo nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt xanh xao đang mơ màng nhìn về phía mình.
***
Kỳ tích xuất hiện, Huy Vũ tỉnh lại và hồi phục rất nhanh. Nhưng vì nằm trên giường bệnh quá lâu, các cơ quan vận động cần có thời gian để hồi phục nên vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
Huy Vũ trở mình thức dậy sau cữ thuốc buổi sáng. Cơ thể anh ê ẩm mỏi nhừ, thật muốn được đứng lên và đi lại cho thoải mái. Cửa phòng hé mở làm anh chói mắt, từ trong ánh sáng một bóng người nhỏ nhắn bước vào, mang theo một mùi thơm cỏ hoa nhè nhẹ. Không cần nhìn mặt, anh biết người bước vào là ai nên mỉm cười và nói:
- Khánh Đan, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút có được không?
Người bước vào đúng là Khánh Đan, cô vừa đi ra ngoài lấy thêm nước uống cho anh. Khánh Đan vui vẻ đáp:
- Được ạ. Anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe.
Khánh Đan đỡ anh ngồi dựa vào giường, cẩn thận kê thêm gối sau lưng cho anh dễ chịu. Sau đó rót nước ấp, đặt cẩn thận vào lòng tay anh:
- Hôm nay trời rất đẹp, tôi cũng định đưa anh đi dạo.
Huy Vũ nhận được sự chăm sóc chu đáo thì rất hài lòng, anh nhìn cô, mỉm cười nói:
- Được người quen chăm sóc cho mình thật tốt quá. Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy. Nếu biết cô trở thành điều dưỡng trong bệnh viện của nhà tôi, chắc chắn tôi sẽ nói mẹ thu xếp cho cô một chỗ tốt.
Khánh Đan mỉm cười e ngại, ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng thật tâm cô cảm thấy không thoải mái. Mấy ngày qua Khánh Đan vẫn luôn ở cạnh chăm sóc anh, cô nói dối mình là điều dưỡng đặc biệt được Trần Cao thuê để cho anh không bị bỡ ngỡ. Dù sao anh cũng vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, nếu bàn ngay đến việc cưới xin sợ anh không chấp nhận nổi mất.
Bà Ánh Tuyết cũng đồng ý với phương án này, đồng ý giữ bí mật với Huy Vũ cho đến khi anh thật sự khỏe mạnh và ra viện.
Bệnh viện không có hoa viên, Khánh Đan chỉ có thể đưa Huy Vũ dạo bước trên hành lang, đứng ở nơi thông thoáng nhất để anh có thể hóng mát và ngắm nhìn quang cảnh. Lâu ngày mới được ra ngoài, dù chỉ một chút cũng khiến Huy Vũ thấy nhẹ người.
Hai người đang đứng trò chuyện cùng nhau thì Bát Vĩ đến. Nhìn thấy anh ta, Huy Vũ vô cùng vui mừng:
- Anh Vĩ!
Bát Vĩ mỉm cười bước đến gần họ, khí chất lấn át mọi cảnh vật xung quanh. Khánh Đan cảm thấy căng thẳng khi phải đối diện Bát Vĩ, trước mặt anh ta, cô lúc nào cũng thấy sợ hãi. Bát Vĩ niềm hở hỏi han Huy Vũ:
- Trông cậu tốt lên rất nhiều đấy nhỉ, thế này thì chẳng mấy chốc mà ra viện. Ra viện rồi cậu phải cảm ơn cô điều dưỡng đây thật nhiều đấy.
Bát Vĩ đưa mắt nhìn Khánh Đan, nở một nụ cười khó hiểu. Khánh căng thẳng tay siết vào xe lăn, không muốn mỉm cười với anh ta một chút nào. Huy Vũ không biết được cảm giác của cô, vẫn vô tư nói:
- Dĩ nhiên rồi. Em nhất định sẽ nói với mẹ cất nhắc Khánh Đan có một công việc tốt. À, chuyện em nhờ anh thế nào rồi?
- Hôm nay anh đến để báo chuyện đó với cậu đây. Nhưng mà… - Bát Vĩ thu lại nét cười, nhìn qua Khánh Đan rồi lại nhìn Huy Vũ.
Huy Vũ hiểu ý liền cười đáp:
- Anh cứ nói đi, Khánh Đan cũng là người quen, không cần phải giấu cô ấy.
Bát Vĩ gật gù, vẻ mặt có vẻ rất thỏa mãn trước sự căng thẳng của Khánh Đan:
- Vậy à, được rồi.
Anh ta lấy một chiếc điện thoại mới ra đưa cho Huy Vũ và nói:
- Điện thoại của cậu đây. Trong đó có cả số điện thoại mới của Minh Trang.
Nghe nhắc đến Minh Trang, cơ mặt của Khánh Đan tê rần, cả người cô lạnh đi. Huy Vũ vui mừng bắt lấy điện thoại, không chút chần chừ mà gọi ngay cho Minh Trang. Bát Vĩ bước đến gần Khánh Đan hơn một chút rồi nói thầm vào tai cô:
- Ở đây không còn chuyện của chúng ta. Đi thôi.
Khánh Đan vừa đau lòng lại vừa lo sợ, cô cố thủ bám lấy chiếc xe lăn. Thấy cô bướng bỉnh, Bát Vĩ cười khẩy một cái rồi nắm chặt cánh tay cô, cưỡng chế lôi đi. Trước khi cả hai rời khỏi, Bát Vĩ không quên nhắn nhủ với Huy Vũ:
- Cậu nói chuyện riêng với Minh Trang đi, tôi và cô Đan tránh đi một lát.
Huy Vũ không phản đối, đưa mắt nhìn theo cô gái nhỏ đang bị anh mình kéo tay lôi đi, trong đầu chợt nảy lên câu hỏi:
- Anh Vĩ và Khánh Đan thân nhau như vậy từ bao giờ?
Khi cả hai đi đến một góc khá xa với Huy Vũ thì Bát Vĩ mới chịu buông tay Khánh Đan. Cô nhăn nhó xoa vào vị trí mới bị Bát Vĩ nắm chặt. Anh ta đúng là chỉ được mẽ ngoài, khi nào cũng đối xử tàn nhẫn với cô, chẳng chút nhẹ tay. Bát Vĩ hất cằm về hướng Huy Vũ, mắt nhìn chòng chọc vào Khánh Đan:
- Cậu ấy rồi sẽ gặp lại Minh Trang. Em tính thế nào đây? Còn ở lại bên cạnh cậu ta âm thầm chịu đựng đến bao giờ?
Khánh Đan mím môi, trong lòng vô cùng rối bời. Khi thấy Huy Vũ gọi cho Minh Trang đã không ngừng được sự lo lắng. Bát Vĩ thấy vẻ mặt tối tăm của cô lại càng thích thú, anh tha dằn lại niềm vui trong ánh mắt, miệng nở nụ cười coi thường:
- Đừng trách anh không cảnh báo em. Cô Tuyết vô cùng nuông chiều Huy Vũ, chỉ cần cậu ta thích thì cái gì cô ấy cũng làm cho cậu ấy. Em nghĩ lời hứa để em trở thành dâu Trần Cao có là gì. Đó chỉ là lời hứa khi Huy Vũ chưa rõ sống chết, giờ cậu ấy tỉnh rồi, em nghĩ cô Tuyết có lật lọng không? Em còn giá trị lợi dụng với họ nữa không?
Những lời của Bát Vĩ chính là những điều mà Khánh Đan đang băn khoăn. Hôn ước ngày trước đối với cô chẳng có gì để luyến tiếc, nhưng bây giờ cô đã thích Huy Vũ mất rồi. Nếu không thể được ở bên anh như đã dự định thì cô phải sống thế nào đây? Ba mẹ, anh chị trong nhà sẽ lại tiếp tục coi thường cô, cho cô đi Úc để khuất mắt họ. Cuộc sống tươi đẹp hiện tại sẽ biến mất. Nhìn cô căng thẳng, run rẩy siết chặt tay khiến Bát Vĩ rất khoái chí, anh ta tiếp tục nói những lời đả kích tinh thần của cô:
- Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, trước khi Huy Vũ biết được mọi chuyện, anh nghĩ em nên rời đi thì hơn. Đó vừa là bảo vệ em, vừa là bảo vệ Huy Vũ. Dù sao từ ban đầu em đã không thích cuộc hôn nhân này mà. Hay… em thật sự đã yêu Huy Vũ?
Lời của Bát Vĩ làm cô chột dạ. Cô siết tay, mắt trừng trừng nhìn anh:
- Anh Vĩ! Sao anh cứ muốn ngăn cản chuyện tình cảm của tôi và Huy Vũ vậy?
- Là vì anh nghĩ cho em thôi…
Khánh Đan cắt lời, cô cười khẩy và đáp:
- Tôi tự biết lo cho mình, anh không phải lo giùm tôi đâu.
Nói xong cô quay lưng, một mạch bỏ đi về phía thang máy. Dù sao bây giờ cũng có Bát Vĩ trông chừng Huy Vũ, cô cũng không cần phải ở lại đấy để nghe Huy Vũ ngọt ngào với Minh Trang.
Danh sách chương