Khánh Đan vẫn chưa thể nào tin được vào sự thần kì của định mệnh, khi bất ngờ người mà cô đem lòng thầm thương lại sắp trở thành chồng của cô, nếu cô đồng ý. Khánh Đan muốn ở lại bệnh viện cạnh Huy Vũ cũng vì muốn xác minh lại sự thật trước mắt mình một lần nữa. Bên cạnh đó cô cũng vô thức xem Huy Vũ là bạn cũ, bạn cũ bị bệnh, cô chăm sóc cho anh cũng là bình thường.

Trong phòng bệnh của Huy Vũ đã được sắp xếp thêm một chiếc giường đơn cho Khánh Đan. Cô có thể bên cạnh Huy Vũ chăm sóc anh hoặc nghỉ ngơi tùy ý. Bệnh viện tư này một phần là do Trần Cao đầu tư nên cả Huy Vũ lẫn Khánh Đan đều được chăm sóc rất chu đáo. Cô ở cả ngày bên cạnh Huy Vũ, ngắm nhìn anh nhưng không dám chạm vào. Cô gìn giữ anh như thể gìn giữ một giấc mơ, sợ rằng chạm tay vào cô sẽ phải thức dậy và rồi anh sẽ biến mất.

***

Cô đang gối đầu lên tay, ngủ gật bên cạnh Huy Vũ thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đang vuốt tóc mình liền giật mình tỉnh dậy. Ánh mắt cô mở lớn khi nhìn thấy Huy Vũ ngồi trước mặt cô, bàn tay anh đang hướng về phía cô. Cô kinh ngạc thốt lên:

- Anh… anh tỉnh rồi?

Huy Vũ trông vẫn vô cùng xinh đẹp, ánh sáng ngoài cửa sổ bao phủ lấy anh, khiến cho anh như đang tỏa hào quang trong mắt cô. Anh mỉm cười và đáp:

- Ừm! Sao em lại ở đây?

Là giọng nói trầm ấm và dịu dàng quen thuộc ấy, đúng là anh rồi. Khánh Đan mừng rỡ đứng lên ôm chầm lấy Huy Vũ như thể hai người rất thân với nhau trước đó. Nhận thấy mình hơi quá khích, cô ngượng ngùng buông Huy Vũ ra:

- Em xin lỗi! Em mừng quá. Để em gọi cho mẹ anh, cô biết được sẽ vui lắm.

Khánh Đan chạy lại giường của cô, lấy điện thoại và bấm gọi cho cô Tuyết, vì quá mừng mà tay chân quýnh quáng bấm điện thoại cũng không khéo. Nhưng còn chưa kịp ấn nút gọi đi thì cô nghe hàng loạt tiếng máy điện tử báo động nguy hiểm. Những máy đo chỉ số dựng trên đầu giường Huy Vũ đột nhiên rơi vào báo động đỏ. Cô bàng hoàng ngây người nhìn về phía anh. Huy Vũ đột ngột ho ra một ngực đầy m.á.u. Cô vội vàng buông điện thoại, lao đến đỡ lấy Huy Vũ:

- Anh làm sao thế? Huy Vũ! Không được, anh không thể c.h.ết!

Huy Vũ yếu ớt nắm lấy tay cô, máy vẫn không ngừng tuôn ra khỏi miệng:

- Cứu anh… Khánh Đan! Hãy cứu anh…

Cô bật khóc, bất lực nhìn anh ngất đi trong tay. Bên ngoài lập tức có rất nhiều y tá và bác sĩ chạy đến. Họ kéo Khánh Đan ra khỏi Huy Vũ, mỗi người một việc, cố gắng cứu lấy người đang thoi thóp trên giường.

Khánh Đan bị đẩy ra rìa, bàn tay cô dính đầy m.á.u của anh, cô sợ hãi đến run chân, quỳ sụp xuống nền nhà. Tất cả mọi thứ trong mắt cô chao đảo và nhòe đi. Điện tâm đồ về số không, sự sống của Huy Vũ đã kết thúc. Các bác sĩ không cấp cứu cho anh nữa, chỉ buồn phiền nhìn về phía cô đầy oán trách:

- Cậu ấy đi rồi, đều là tại cô!

Khánh Đan vừa sợ hãi vừa đau khổ, cô bật khóc nức nở, lắc đầu phủ định:

- Không, tôi không làm sai gì cả. Không phải tại tôi.

Cô ôm đầu và hét lên:

- Không phải tại tôi mà!

Bàn tay ai đó đặt lên vai cô lay mạnh:

- Chính là vì cô, vì cô bỏ rơi Huy Vũ nên cậu ta mới chết.

- Không! Không phải mà!

Bàn tay kia vẫn tiếp tục lay mạnh:

- Khánh Đan! Khánh Đan! Con có sao không?

Là giọng của cô Tuyết? Khánh Đan bàng hoàng ngẩng mặt lên nhìn. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, cả gương mặt toàn nước mắt. Cô vẫn đang ngồi bên cạnh giường của Huy Vũ và anh thì vẫn nằm yên bất động. Không có bác sĩ nào ở trong phòng mà chỉ có bà Ánh Tuyết nhìn cô đầy lo lắng:

- Sao thế con? Con gặp ác mộng à?

Hóa ra chỉ là ác mộng, Khánh Đan thở vào nhẹ nhõm. Thật may tất cả chỉ là mơ, thật may anh vẫn còn sống. Phải chăng giấc mơ chính là một điềm báo dành cho cô? Nó khiến cho Khánh Đan vững tin hơn vào lựa chọn của mình. Khi nhìn thấy anh ra đi, trái tim cô thật sự rất đau đớn, cô không muốn bản thân phải hối tiếc như trong cơn ác mộng kia. Cô sẽ ở bên anh, bảo vệ và cho anh một cuộc sống tốt đẹp. Cô sẽ là niềm hy vọng của anh, như cách anh đã gieo vào trái tim cô tình yêu và hy vọng vậy.

Khánh Đan bất ngờ nắm lấy tay bà Ánh Tuyết và nói:

- Cô à, con quyết định rồi. Con sẽ kết hôn với Huy Vũ.

Bà Ánh Tuyết sững người nhìn cô. Có chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho cô đưa ra quyết định nhanh đến vậy? Tuy nhiên bà không quan tâm, miễn cô trở thành con dâu của bà thì chuyện gì bà cũng đồng ý. Bà Ánh Tuyết hạnh phúc ra mặt, mỉm cười nói:

- Được. Đợi Huy Vũ tỉnh lại, chúng ta sẽ lập tức tổ chức đám cưới cho con.

Buổi tối sẽ có người thay Khánh Đan ở lại túc trực bên cạnh Huy Vũ nên bà Ánh Tuyết đến đón cô về. Sau bữa tối, Khánh Đan trở về phòng và gọi điện cho mẹ.

- Mẹ à! Con quyết định rồi. Con đồng ý kết hôn. - Khánh Đan nhỏ nhẹ lên tiếng.

Bà Thu Minh khá bất ngờ:

- Có chuyện gì khiến con quyết định nhanh thế? Trần Cao làm khó con sao?

Khánh Đan đáp:

- Dạ không ạ. Là con tự nguyện.

Bà Thu Minh Vẫn không tài nào hiểu được lý do Khánh Đan lại tự nguyện kết hôn sau hai ngày đến Trần Cao. Dù có cố gắng gạn hỏi thì cô vẫn không nói rõ lý do, cô không muốn người nhà biết được bản thân sẽ lấy một người đang nguy kịch. Ban đầu là cô muốn tránh né cuộc hôn nhân này, nhưng hiện tại thì lại muốn bằng mọi giá có thể ở lại cạnh người đàn ông mà mình thầm thương.

***

Tại công ty Trần Cao, bà Ánh Tuyết cho gọi Bát Vĩ đến phòng làm việc. Bát Vĩ tươi tỉnh bước vào với nụ cười tươi:

- Cô cho gọi cháu ạ?

Bà ánh Tuyết gật đầu, môi mỉm cười, đẩy gọng kính trên mũi rồi đáp:

- Ừm! Mau vào đây.

Hôm nay trông tâm trạng của bà rất tốt, mà không phải chỉ có hôm nay, kể từ ngày Khánh Đan xuất hiện ở Trần Cao, bà Ánh Tuyết dường như đã gỡ bỏ được một mối lo lắng nên tâm trạng cũng khá lên. Bát Vĩ đáp:

-. Hôm nay trông cô khác quá, có chuyện gì vui sao cô?

- Ừm! Bác sĩ mới gọi điện đến cho cô. Nói rằng tình hình của Huy Vũ đã có những dấu hiệu tích cực. Khánh Đan đúng là bùa hộ mệnh của Huy Vũ rồi. Từ ngày con bé đến, mọi việc trong nhà Trần Cao đều thuận lợi, cháu có thấy thế không?

Bát Vĩ cười đáp:

- Cháu cũng không rõ ạ. Cô thấy như vậy sao?

Những ngón tay thon thả của bà Ánh Tuyết lướt nhanh trên bàn phím rồi sau đó bà chống tay lên bàn chờ đợi điều gì đó:

- Đúng vậy. Con bé vừa hiền lành vừa biết điều, rất xứng đáng trở thành con dâu Trần Cao. Cô nghĩ chúng ta nên bắt đầu tiến hành các thủ tục để chuẩn bị cho đám cưới được rồi.

Có tiếng gõ cửa, người thư ký đưa một xấp tài liệu vừa được in ra cho bà:

- Thưa giám đốc! Tài liệu giám đốc vừa in đây ạ.

Bà Ánh Tuyết đón lấy tập tài liệu:

- Cảm ơn cô. Cô có thể đi được rồi.

Người thư ký không chậm một giây nào, nhanh chóng rời đi. Bà Ánh Tuyết đẩy tập hồ sơ về phía Bát Vĩ:

- Bên nhà Lê Sâm có một công ty trang sức, hiện đang gặp vấn đề về vốn. Cháu hãy sắp xếp kiểm tra và tiến hành hợp tác với họ xem sao.

Nụ cười trên môi Bát Vĩ chợt trùng xuống, chưa gì bà Ánh Tuyết đã muốn hỗ trợ bên nhà thông gia rồi. Đây đúng là phong cách làm việc chưa từng xảy ra đối với bà Ánh Tuyết, người chỉ làm những việc có lợi và có lời cho Trần Cao.

Bát Vĩ nhìn qua những điều khoản để Trần Cao hợp tác với công ty Jolie. Anh cau mày, ngập ngừng hỏi:

- Điều khoản bắt buộc là phải để Khánh Đan làm cổ đông lớn nhất của Jolie? Thế này… là sao hả cô?

Bà Ánh Tuyết nở một nụ cười từng trải và đáp:

- Chúng ta không thể vứt một chiếc gàu xuống giếng mà không nắm được sợi dây. Trần Cao không làm từ thiện, để Khánh Đan đứng quyền cổ đông, chúng ta sẽ gián tiếp can thiệp được vào nội bộ và cũng để Khánh Đan của chúng ta có một chút quyền lực trong gia đình họ. Nếu tên nhóc Khánh Phương đó phản đối thì không cần phải bàn bạc thêm.

Tạo dựng chỗ đứng cho Khánh Đan ở trong gia đình Trần Cao còn chưa đủ, bà còn muốn giúp Khánh Đan trở thành điểm tựa quan trọng ở gia Lê Sâm. Bát Vĩ càng lúc càng không hiểu nổi một con bé quá sức tầm thường như Khánh Đan tại sao lại có thể khiến bà Ánh Tuyết đổ nhiều tâm sức như vậy. Là vì con bé đó có năng lực mà Bát Vĩ chưa nhìn ra hay vì bà Ánh Tuyết lỡ chọn phải một “củ khoai sùng” nên cố gắng cải tạo thật tốt để có thể sử dụng?

Bát Vĩ không thắc mắc thêm, vâng dạ nhận việc rồi rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện