Trong phòng trẻ con, Giản Vân Lam thừa lúc Diệp Thanh Tuyền không để ý, duỗi tay véo chân ghế.
"Phanh."
Chân ghế bị bàn tay bé xíu của cậu bóp nát.
Người xem: [?]
"Thì ra thần lực vẫn còn!" Đôi mắt to đen láy của cậu lóe lên vẻ hưng phấn: "Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi..."
Đối với một đứa trẻ con hạn chế lớn nhất khi ra ngoài bày quầy chính là thể lực và sức lực nhưng xem ra, cậu chỉ nhỏ bé về mặt ngoại hình, sức lực vẫn còn.
Quan trọng hơn là, app [Hệ thống Trù Thần] không chỉ biến chiếc xe ba gác thành phiên bản trẻ em mà còn chuẩn bị sẵn cả lò nướng cho cậu. Cái lò này được lắp trực tiếp lên xe ba gác, trông như một cái thùng sắt rất lớn bên dưới có thể đốt củi làm nhiên liệu, treo mười mấy hai mươi con vịt quay dư sức.
Sau khi xác nhận kỹ những việc này xong, Giản Vân Lam yên tâm rồi biến thành một đứa trẻ ba tuổi thì sao chứ? Không gì có thể ngăn cản bước chân bày quầy của cậu!
Bày quầy thôi!
Ở chung cư.
Ba tiếng trước... Từ sau khi Lam Lam nói câu "con muốn đi bày quầy" mọi thứ đã trở nên khác biệt. Diệp Thanh Tuyền ngơ ngác nhìn đứa con trai ba tuổi rưỡi của mình.
Là một người cha đơn thân, Diệp Thanh Tuyền luôn cảm thấy có lỗi với con trai mình. Nếu không phải y khăng khăng ra nước ngoài khi biết mình có thai, thì con y đã có thể là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc ngậm thìa vàng mà lớn lên, được vạn người sủng ái nhưng khi nghe tin Hoắc Dã sắp kết hôn với bạch nguyệt quang Mục Minh Thu, thật sự Diệp Thanh Tuyền không thể ép mình ở lại bên Hoắc Dã được nữa nên mới vội vàng đưa ra quyết định đó.
Chính vì y ích kỷ, tước đoạt quyền được hưởng vinh hoa phú quý của con trai. Vì vậy, từ khi Lam Lam ra đời, Diệp Thanh Tuyền luôn cố gắng cho con những điều tốt nhất muốn sao cho sao, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ.
Diệp Thanh Tuyền tự hỏi, ba năm qua, y chưa từng để Lam Lam phải chịu một chút khổ sở nào. Từ nhỏ, Lam Lam đã thể hiện trí thông minh vượt xa so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Năm tháng biết nói chuyện, tám tháng đã biết tính toán, một tuổi rưỡi đã biết sử dụng phần mềm máy tính đơn giản, đến hai tuổi tham gia thí nghiệm chỉ số thông minh ở nước ngoài trực tiếp đạt 180 điểm cao chót vót. Trước đây, Lam Lam chủ yếu phát triển các kỹ năng về "lập trình máy tính".
Rất nhiều người nói với Diệp Thanh Tuyền rằng y là một người cha may mắn khi có một đứa con trai thông minh và có IQ siêu cao như vậy, y nhất định phải bồi dưỡng Lam Lam thật tốt để con có thể phát huy hết tiềm năng của mình.
Vì vậy, dù Diệp Thanh Tuyền ăn mặc tằn tiện vẫn thuê người giữ trẻ tốt nhất, thậm chí còn thuê một căn biệt thự nhỏ có sân vườn chỉ để Lam Lam có thể tắm nắng và vận động nhiều hơn. Vậy, rốt cuộc là vì sao... Mọi chuyện lại thành ra thế này???
Nhìn cảnh tượng trong sân, ánh mắt Diệp Thanh Tuyền càng thêm ngây dại nơi vốn dành cho cậu tắm nắng vui chơi, giờ đã bị chiếm đóng bởi hai mươi con vịt treo trên cái giá treo đó, xếp thành một hàng.
Cậu bưng một cái chậu sắt nhỏ, nghiêm túc dội nước sôi lên mình vịt. Nơi nước sôi đi qua, lớp da vịt lập tức phồng lên, lỗ chân lông co lại, ánh lên vẻ bóng bẩy động tác của cậu quá mức thuần thục... thuần thục đến mức có chút không hợp lý.
Diệp Thanh Tuyền không khỏi dụi mắt, cảm thấy đầu óc thiếu oxy, hơi choáng váng.
"Lam Lam, con mệt rồi đúng không?" Diệp Thanh Tuyền vội bước tới: "Daddy ôm con đi nghỉ nhé…"
"Xin hãy yên lặng!" Cậu nhíu mày, nói với giọng non nớt: "Con cần phải tập trung, bước này rất quan trọng."
Diệp Thanh Tuyền: "..."
Diệp Thanh Tuyền ngơ ngác lùi về dưới mái hiên. Y tiếp tục nhìn cảnh tượng huyền ảo vô cùng kia, trước mắt y, cậu thuần thục cầm lấy bàn chải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên cạnh cậu là một cái chậu sứ lớn, vốn được mua về để trồng hoa nhưng đã bị cậu trưng dụng, bên trong là nước ấm pha mật ong để làm da giòn.
Sau khi nhúng bàn chải vào nước làm da giòn, cậu vừa từ từ dội nước làm giòn da từ trên xuống dưới, vừa dùng bàn chải nhỏ quét đều lượng nước đang chảy xuống.
Bước này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất là mấu chốt quyết định vịt quay có da giòn ngon và đẹp mắt hay không. Nước làm giòn da phải được pha chế với tỷ lệ chính xác nhất, hơn nữa nhất định phải thật đều, như vậy da vịt quay nướng ra mới thơm ngon hấp dẫn.
Sau khi quét đều nước da giòn lên hai mươi con vịt, cậu lau mồ hôi trên trán. Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu lộ ra nụ cười giản dị của người lao động.
Diệp Thanh Tuyền: "..."
Người xem: [...]
Thật muốn phát điên, á á á a a!
"Bảo bối." Diệp Thanh Tuyền với vẻ mặt hoảng hốt, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Những bước này, tất cả đều là cô giáo mầm non dạy sao?"
"Con chắc chắn là trường mẫu giáo năm nhất có hoạt động ngoại khóa thực hành 'bày quầy bán vịt quay' này chứ?"
Nghe thấy câu hỏi này, động tác của cậu khựng lại. Đại não Giản Vân Lam nhanh chóng xoay chuyển.
Giây tiếp theo, cậu nhìn Diệp Thanh Tuyền nở một nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên rồi, cô giáo dặn dò, hoạt động ngoại khóa thực hàng 'bày quầy bán vịt quay' này phải kéo dài một tuần liền, mỗi ngày phải bán được hai mươi con vịt quay mới tính."
Cậu không kịp nghĩ đến việc một đứa trẻ ba tuổi rưỡi có thể nói ra những từ ngữ cao cấp như "hoạt động ngoại khóa thực hành" hay không.
Cậu dừng lại một chút, lộ ra vẻ mặt có chút tủi thân đôi mắt to ướt át nhìn Diệp Thanh Tuyền, níu lấy vạt áo y, hỏi:
"... Daddy tin con không."
"Phanh!"
Một đòn trúng tim đen. Diệp Thanh Tuyền không khỏi ôm chặt ngực, thiếu chút nữa không thở nổi. Quá quá quá quá... Quá đáng yêu!
Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của y bất giác lộ ra nụ cười ngây ngốc, rồi y xắn tay áo lên: "Đương nhiên, daddy đương nhiên là tin bảo bối rồi, bảo bối muốn làm gì, daddy đều ủng hộ con! Bảo bối, daddy nên giúp con thế nào đây?"
Cậu vô cùng thuần thục và đúng lý hợp tình mà phân công việc: "Vậy daddy giúp con thái hành lá và dưa chuột thành sợi."
"Được, daddy đảm bảo sẽ thái hết cho con!" Diệp Thanh Tuyền cầm d.a.o phay lên thớt thái sột soạt, thạch thịch.
Vừa thái dưa chuột, Diệp Thanh Tuyền vừa vô cùng cưng chiều nghĩ Lam Lam muốn bày quầy bán vịt quay, cứ để con thử xem sao mình lén lút ở bên cạnh trông chừng là được. Đây chính là Kinh Thị, cửa hàng vịt quay ngon nhiều vô kể.
Chưa kể đến những nhà hàng nổi tiếng, ví dụ như nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ trứ danh với món vịt quay quý hiếm, ngay cả những quán vỉa hè bình thường trên đường cũng có cao thủ ẩn mình đó.
Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, chẳng lẽ thật sự có thể làm ra vịt quay ngon khiến cho việc kinh doanh vịt quay này trở nên thành công rực rỡ hay sao? Không thể nào.
Đợi đến lúc đó, vịt quay không bán được, Lam Lam hẳn là sẽ thay đổi ý định, ngoan ngoãn tắm nắng ở nhà nghe chuyện cổ tích thôi… Diệp Thanh Tuyền bất đắc dĩ nghĩ.
Edit: Thật sự là rất chi ba trấm nhá, 3 tuổi rưỡi mà thân lực vẫn còn cầm chảo, xẻn đi bày quầy. Tại hạ thật bái phục với sự kiền nghị này rồi. \T=T/
"Phanh."
Chân ghế bị bàn tay bé xíu của cậu bóp nát.
Người xem: [?]
"Thì ra thần lực vẫn còn!" Đôi mắt to đen láy của cậu lóe lên vẻ hưng phấn: "Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi..."
Đối với một đứa trẻ con hạn chế lớn nhất khi ra ngoài bày quầy chính là thể lực và sức lực nhưng xem ra, cậu chỉ nhỏ bé về mặt ngoại hình, sức lực vẫn còn.
Quan trọng hơn là, app [Hệ thống Trù Thần] không chỉ biến chiếc xe ba gác thành phiên bản trẻ em mà còn chuẩn bị sẵn cả lò nướng cho cậu. Cái lò này được lắp trực tiếp lên xe ba gác, trông như một cái thùng sắt rất lớn bên dưới có thể đốt củi làm nhiên liệu, treo mười mấy hai mươi con vịt quay dư sức.
Sau khi xác nhận kỹ những việc này xong, Giản Vân Lam yên tâm rồi biến thành một đứa trẻ ba tuổi thì sao chứ? Không gì có thể ngăn cản bước chân bày quầy của cậu!
Bày quầy thôi!
Ở chung cư.
Ba tiếng trước... Từ sau khi Lam Lam nói câu "con muốn đi bày quầy" mọi thứ đã trở nên khác biệt. Diệp Thanh Tuyền ngơ ngác nhìn đứa con trai ba tuổi rưỡi của mình.
Là một người cha đơn thân, Diệp Thanh Tuyền luôn cảm thấy có lỗi với con trai mình. Nếu không phải y khăng khăng ra nước ngoài khi biết mình có thai, thì con y đã có thể là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc ngậm thìa vàng mà lớn lên, được vạn người sủng ái nhưng khi nghe tin Hoắc Dã sắp kết hôn với bạch nguyệt quang Mục Minh Thu, thật sự Diệp Thanh Tuyền không thể ép mình ở lại bên Hoắc Dã được nữa nên mới vội vàng đưa ra quyết định đó.
Chính vì y ích kỷ, tước đoạt quyền được hưởng vinh hoa phú quý của con trai. Vì vậy, từ khi Lam Lam ra đời, Diệp Thanh Tuyền luôn cố gắng cho con những điều tốt nhất muốn sao cho sao, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ.
Diệp Thanh Tuyền tự hỏi, ba năm qua, y chưa từng để Lam Lam phải chịu một chút khổ sở nào. Từ nhỏ, Lam Lam đã thể hiện trí thông minh vượt xa so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Năm tháng biết nói chuyện, tám tháng đã biết tính toán, một tuổi rưỡi đã biết sử dụng phần mềm máy tính đơn giản, đến hai tuổi tham gia thí nghiệm chỉ số thông minh ở nước ngoài trực tiếp đạt 180 điểm cao chót vót. Trước đây, Lam Lam chủ yếu phát triển các kỹ năng về "lập trình máy tính".
Rất nhiều người nói với Diệp Thanh Tuyền rằng y là một người cha may mắn khi có một đứa con trai thông minh và có IQ siêu cao như vậy, y nhất định phải bồi dưỡng Lam Lam thật tốt để con có thể phát huy hết tiềm năng của mình.
Vì vậy, dù Diệp Thanh Tuyền ăn mặc tằn tiện vẫn thuê người giữ trẻ tốt nhất, thậm chí còn thuê một căn biệt thự nhỏ có sân vườn chỉ để Lam Lam có thể tắm nắng và vận động nhiều hơn. Vậy, rốt cuộc là vì sao... Mọi chuyện lại thành ra thế này???
Nhìn cảnh tượng trong sân, ánh mắt Diệp Thanh Tuyền càng thêm ngây dại nơi vốn dành cho cậu tắm nắng vui chơi, giờ đã bị chiếm đóng bởi hai mươi con vịt treo trên cái giá treo đó, xếp thành một hàng.
Cậu bưng một cái chậu sắt nhỏ, nghiêm túc dội nước sôi lên mình vịt. Nơi nước sôi đi qua, lớp da vịt lập tức phồng lên, lỗ chân lông co lại, ánh lên vẻ bóng bẩy động tác của cậu quá mức thuần thục... thuần thục đến mức có chút không hợp lý.
Diệp Thanh Tuyền không khỏi dụi mắt, cảm thấy đầu óc thiếu oxy, hơi choáng váng.
"Lam Lam, con mệt rồi đúng không?" Diệp Thanh Tuyền vội bước tới: "Daddy ôm con đi nghỉ nhé…"
"Xin hãy yên lặng!" Cậu nhíu mày, nói với giọng non nớt: "Con cần phải tập trung, bước này rất quan trọng."
Diệp Thanh Tuyền: "..."
Diệp Thanh Tuyền ngơ ngác lùi về dưới mái hiên. Y tiếp tục nhìn cảnh tượng huyền ảo vô cùng kia, trước mắt y, cậu thuần thục cầm lấy bàn chải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên cạnh cậu là một cái chậu sứ lớn, vốn được mua về để trồng hoa nhưng đã bị cậu trưng dụng, bên trong là nước ấm pha mật ong để làm da giòn.
Sau khi nhúng bàn chải vào nước làm da giòn, cậu vừa từ từ dội nước làm giòn da từ trên xuống dưới, vừa dùng bàn chải nhỏ quét đều lượng nước đang chảy xuống.
Bước này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất là mấu chốt quyết định vịt quay có da giòn ngon và đẹp mắt hay không. Nước làm giòn da phải được pha chế với tỷ lệ chính xác nhất, hơn nữa nhất định phải thật đều, như vậy da vịt quay nướng ra mới thơm ngon hấp dẫn.
Sau khi quét đều nước da giòn lên hai mươi con vịt, cậu lau mồ hôi trên trán. Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu lộ ra nụ cười giản dị của người lao động.
Diệp Thanh Tuyền: "..."
Người xem: [...]
Thật muốn phát điên, á á á a a!
"Bảo bối." Diệp Thanh Tuyền với vẻ mặt hoảng hốt, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Những bước này, tất cả đều là cô giáo mầm non dạy sao?"
"Con chắc chắn là trường mẫu giáo năm nhất có hoạt động ngoại khóa thực hành 'bày quầy bán vịt quay' này chứ?"
Nghe thấy câu hỏi này, động tác của cậu khựng lại. Đại não Giản Vân Lam nhanh chóng xoay chuyển.
Giây tiếp theo, cậu nhìn Diệp Thanh Tuyền nở một nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên rồi, cô giáo dặn dò, hoạt động ngoại khóa thực hàng 'bày quầy bán vịt quay' này phải kéo dài một tuần liền, mỗi ngày phải bán được hai mươi con vịt quay mới tính."
Cậu không kịp nghĩ đến việc một đứa trẻ ba tuổi rưỡi có thể nói ra những từ ngữ cao cấp như "hoạt động ngoại khóa thực hành" hay không.
Cậu dừng lại một chút, lộ ra vẻ mặt có chút tủi thân đôi mắt to ướt át nhìn Diệp Thanh Tuyền, níu lấy vạt áo y, hỏi:
"... Daddy tin con không."
"Phanh!"
Một đòn trúng tim đen. Diệp Thanh Tuyền không khỏi ôm chặt ngực, thiếu chút nữa không thở nổi. Quá quá quá quá... Quá đáng yêu!
Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của y bất giác lộ ra nụ cười ngây ngốc, rồi y xắn tay áo lên: "Đương nhiên, daddy đương nhiên là tin bảo bối rồi, bảo bối muốn làm gì, daddy đều ủng hộ con! Bảo bối, daddy nên giúp con thế nào đây?"
Cậu vô cùng thuần thục và đúng lý hợp tình mà phân công việc: "Vậy daddy giúp con thái hành lá và dưa chuột thành sợi."
"Được, daddy đảm bảo sẽ thái hết cho con!" Diệp Thanh Tuyền cầm d.a.o phay lên thớt thái sột soạt, thạch thịch.
Vừa thái dưa chuột, Diệp Thanh Tuyền vừa vô cùng cưng chiều nghĩ Lam Lam muốn bày quầy bán vịt quay, cứ để con thử xem sao mình lén lút ở bên cạnh trông chừng là được. Đây chính là Kinh Thị, cửa hàng vịt quay ngon nhiều vô kể.
Chưa kể đến những nhà hàng nổi tiếng, ví dụ như nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ trứ danh với món vịt quay quý hiếm, ngay cả những quán vỉa hè bình thường trên đường cũng có cao thủ ẩn mình đó.
Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, chẳng lẽ thật sự có thể làm ra vịt quay ngon khiến cho việc kinh doanh vịt quay này trở nên thành công rực rỡ hay sao? Không thể nào.
Đợi đến lúc đó, vịt quay không bán được, Lam Lam hẳn là sẽ thay đổi ý định, ngoan ngoãn tắm nắng ở nhà nghe chuyện cổ tích thôi… Diệp Thanh Tuyền bất đắc dĩ nghĩ.
Edit: Thật sự là rất chi ba trấm nhá, 3 tuổi rưỡi mà thân lực vẫn còn cầm chảo, xẻn đi bày quầy. Tại hạ thật bái phục với sự kiền nghị này rồi. \T=T/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương