Bước vào thang lơ lửng, Cung Tư Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt hiện lên vẻ kích động đã lâu. Cô ta sống sót. Cô ta chạy thoát khỏi hang sói, đám tang thi... nhưng mà xoay người, giây tiếp theo, sắc mặt cô ta liền hoàn toàn trắng bệch.
Bởi vì, trên chiếc ghế da mềm mại của thang lơ lửng ở trước mắt cô ta, có một người đang ngồi. Người nọ da trắng như tuyết, mặt mày trầm tĩnh. Nốt ruồi lệ đỏ tươi mang tính biểu tượng dưới đuôi mắt, theo nụ cười của y chiếu rọi ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rõ ràng là một hình ảnh mỹ lệ mà cảnh đẹp ý vui như vậy, Cung Tư Viễn lại không khỏi run rẩy, cảm giác… quá lạnh lẽo.
Ninh Sanh, anh đừng lại đây. Á a a a a a, Cung Tư Viễn lưng dán vào cửa thang lơ lửng, trên trán toát ra mồ hôi như hạt đậu cô ta miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Ách, Ninh tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Ninh Sanh hai tay đan vào nhau, nhẹ nhàng cười cười:
"Giám đốc Cung, nếu tôi không hiểu sai thì... “Ám Hà Minh Đăng” đã kết thúc thử thách, ông chủ Giản sẽ đến vị diện Vạn Giới, phải không?"
Cung Tư Viễn run lẩy bẩy gật gật đầu. Ninh Sanh lại lần nữa nở nụ cười. Lần này, nụ cười của y mang theo vài phần lạnh lẽo:
"Giám đốc Cung, những chuyện chúng ta đã nói rõ trong hội nghị trước đó, hy vọng cô đừng lật lọng."
"... Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Hiện tại, lập tức, lập tức… Đưa tôi đi gặp ông chủ Giản."
Vị diện “Ám Hà Minh Đăng”.
Một giây trước khi Giản Vân Lam thông quan, mọi người đang vô cùng náo nhiệt tụ tập bên nhau, ăn gà rán và lẩu cay.
Phó Trường Phong mang trà sữa đến, phân phát trong đám người, Úc Minh vẫn đi theo giúp đỡ phân phát thu lại thuốc ức chế, trên mặt treo nụ cười vui vẻ mà chân thành tha thiết.
Cùng bạn bè tụ tập ở quầy ăn vặt trước, ăn một ngụm lẩu cay nóng hầm hập, ăn kèm gà rán lại thêm một ngụm trà sữa, hương vị đó quả thực là nhân gian tuyệt vô cận hữu hưởng thụ... Mọi người đều không khỏi cảm khái.
"Ông chủ Giản là thần linh duy nhất!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng vậy, không chỉ có lẩu cay ngon, gà rán cũng ngon."
"Ngày mai tôi còn muốn ăn lẩu cay gà rán, ngày kia cũng muốn, ngày kia cũng muốn…"
Đột nhiên, Tiêu Tiêu nghẹn lời trong cổ họng. Không khí đình trệ, bụi đất bị gió thu cuốn lên cũng đình trệ giữa không trung, ánh trăng chảy xuôi đột nhiên im lặng.
Toàn bộ thế giới tựa như bị ấn xuống nút tạm dừng cùng với mọi người trong vị diện “Ám Hà Minh Đăng”, trong đầu Tiêu Tiêu vang lên một giọng máy móc rõ ràng:
"Leng keng! Chủ phòng [Giản Vân Lam] thành công thông quan vị diện của bạn, tuyến thế giới của phòng phát sóng trực tiếp này sẽ trở thành ' tuyến thế giới chân thật' của vị diện bạn, đang trong quá trình thay đổi..."
Cùng với giọng máy móc, vô số ký ức trong nháy mắt thức tỉnh trong đầu Tiêu Tiêu, phảng phất số mệnh luân hồi vô số lần thi vào trại hè, vô số lần trải qua một tháng gian nan trong trại hè toàn phong bế. Vô số lần học hành, tốt nghiệp, làm công, 996... cho đến một ngày nào đó trong tương lai, vai chính công thụ BE.
Hết thảy trở về điểm ban đầu, Tiêu Tiêu mở to mắt, lại lần nữa thấy được khuôn mặt đầy nếp nhăn của hiệu trưởng Hứa: "Chào mọi người, tôi là hiệu trưởng Hứa của khu trại hè Long Đằng, khu trại hè của chúng ta là hoàn toàn phong bế, tuyệt đối cấm trèo tường!"
Bạn học bên cạnh huých huých cô ta, nhỏ giọng nói: "Cậu nghe nói chưa, cái người học bá trâu bò nhất khóa này, tên là Phó Trường Phong..."
Tiêu Tiêu: "???"
Thậm chí nguyên lai cô ta là một NPC văn cẩu huyết còn không có tên. Tuyến thời gian nguyên tác của “Ám Hà Minh Đăng” rất dài, khác với “Cố Chấp Độc Chiếm” gần một năm, tuyến thời gian của “Ám Hà Minh Đăng” đến mấy chục năm.
Trước khi bị thông quan, nhân sinh của tất cả nhân vật đều bị vây trong mấy chục năm này, lặp đi lặp lại. Mà giờ đây, những ký ức tích lũy không biết bao nhiêu lần ấy như hồng thủy trút xuống.
Lượng thông tin quá lớn khiến đầu óc mọi người quá tải ngay lập tức. Phó Trường Phong và Úc Minh cũng như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ vốn là vai chính của “Ám Hà Minh Đăng”, lượng ký ức bọn họ tiếp nhận gấp vạn lần so với các nhân vật khác.
Vô số dòng thời gian, vô số ký ức vận mệnh chồng chất lên nhau vào giờ phút này, vượt quá khả năng chịu đựng về mặt sinh lý của người bình thường. Có lúc, họ dây dưa cả đời nhưng không có kết cục tốt đẹp. Có lúc, Úc Minh tàn tật cả đời, Phó Trường Phong c.h.ế.t trận sa trường. Có lúc, họ cố gắng bắt tay giảng hòa cùng nhau ngăn cản bi kịch, nhưng vẫn bị đẩy xuống vực sâu bởi sự trêu ngươi của số phận đầu đau quá…
Bởi vì, trên chiếc ghế da mềm mại của thang lơ lửng ở trước mắt cô ta, có một người đang ngồi. Người nọ da trắng như tuyết, mặt mày trầm tĩnh. Nốt ruồi lệ đỏ tươi mang tính biểu tượng dưới đuôi mắt, theo nụ cười của y chiếu rọi ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rõ ràng là một hình ảnh mỹ lệ mà cảnh đẹp ý vui như vậy, Cung Tư Viễn lại không khỏi run rẩy, cảm giác… quá lạnh lẽo.
Ninh Sanh, anh đừng lại đây. Á a a a a a, Cung Tư Viễn lưng dán vào cửa thang lơ lửng, trên trán toát ra mồ hôi như hạt đậu cô ta miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Ách, Ninh tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Ninh Sanh hai tay đan vào nhau, nhẹ nhàng cười cười:
"Giám đốc Cung, nếu tôi không hiểu sai thì... “Ám Hà Minh Đăng” đã kết thúc thử thách, ông chủ Giản sẽ đến vị diện Vạn Giới, phải không?"
Cung Tư Viễn run lẩy bẩy gật gật đầu. Ninh Sanh lại lần nữa nở nụ cười. Lần này, nụ cười của y mang theo vài phần lạnh lẽo:
"Giám đốc Cung, những chuyện chúng ta đã nói rõ trong hội nghị trước đó, hy vọng cô đừng lật lọng."
"... Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Hiện tại, lập tức, lập tức… Đưa tôi đi gặp ông chủ Giản."
Vị diện “Ám Hà Minh Đăng”.
Một giây trước khi Giản Vân Lam thông quan, mọi người đang vô cùng náo nhiệt tụ tập bên nhau, ăn gà rán và lẩu cay.
Phó Trường Phong mang trà sữa đến, phân phát trong đám người, Úc Minh vẫn đi theo giúp đỡ phân phát thu lại thuốc ức chế, trên mặt treo nụ cười vui vẻ mà chân thành tha thiết.
Cùng bạn bè tụ tập ở quầy ăn vặt trước, ăn một ngụm lẩu cay nóng hầm hập, ăn kèm gà rán lại thêm một ngụm trà sữa, hương vị đó quả thực là nhân gian tuyệt vô cận hữu hưởng thụ... Mọi người đều không khỏi cảm khái.
"Ông chủ Giản là thần linh duy nhất!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng vậy, không chỉ có lẩu cay ngon, gà rán cũng ngon."
"Ngày mai tôi còn muốn ăn lẩu cay gà rán, ngày kia cũng muốn, ngày kia cũng muốn…"
Đột nhiên, Tiêu Tiêu nghẹn lời trong cổ họng. Không khí đình trệ, bụi đất bị gió thu cuốn lên cũng đình trệ giữa không trung, ánh trăng chảy xuôi đột nhiên im lặng.
Toàn bộ thế giới tựa như bị ấn xuống nút tạm dừng cùng với mọi người trong vị diện “Ám Hà Minh Đăng”, trong đầu Tiêu Tiêu vang lên một giọng máy móc rõ ràng:
"Leng keng! Chủ phòng [Giản Vân Lam] thành công thông quan vị diện của bạn, tuyến thế giới của phòng phát sóng trực tiếp này sẽ trở thành ' tuyến thế giới chân thật' của vị diện bạn, đang trong quá trình thay đổi..."
Cùng với giọng máy móc, vô số ký ức trong nháy mắt thức tỉnh trong đầu Tiêu Tiêu, phảng phất số mệnh luân hồi vô số lần thi vào trại hè, vô số lần trải qua một tháng gian nan trong trại hè toàn phong bế. Vô số lần học hành, tốt nghiệp, làm công, 996... cho đến một ngày nào đó trong tương lai, vai chính công thụ BE.
Hết thảy trở về điểm ban đầu, Tiêu Tiêu mở to mắt, lại lần nữa thấy được khuôn mặt đầy nếp nhăn của hiệu trưởng Hứa: "Chào mọi người, tôi là hiệu trưởng Hứa của khu trại hè Long Đằng, khu trại hè của chúng ta là hoàn toàn phong bế, tuyệt đối cấm trèo tường!"
Bạn học bên cạnh huých huých cô ta, nhỏ giọng nói: "Cậu nghe nói chưa, cái người học bá trâu bò nhất khóa này, tên là Phó Trường Phong..."
Tiêu Tiêu: "???"
Thậm chí nguyên lai cô ta là một NPC văn cẩu huyết còn không có tên. Tuyến thời gian nguyên tác của “Ám Hà Minh Đăng” rất dài, khác với “Cố Chấp Độc Chiếm” gần một năm, tuyến thời gian của “Ám Hà Minh Đăng” đến mấy chục năm.
Trước khi bị thông quan, nhân sinh của tất cả nhân vật đều bị vây trong mấy chục năm này, lặp đi lặp lại. Mà giờ đây, những ký ức tích lũy không biết bao nhiêu lần ấy như hồng thủy trút xuống.
Lượng thông tin quá lớn khiến đầu óc mọi người quá tải ngay lập tức. Phó Trường Phong và Úc Minh cũng như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ vốn là vai chính của “Ám Hà Minh Đăng”, lượng ký ức bọn họ tiếp nhận gấp vạn lần so với các nhân vật khác.
Vô số dòng thời gian, vô số ký ức vận mệnh chồng chất lên nhau vào giờ phút này, vượt quá khả năng chịu đựng về mặt sinh lý của người bình thường. Có lúc, họ dây dưa cả đời nhưng không có kết cục tốt đẹp. Có lúc, Úc Minh tàn tật cả đời, Phó Trường Phong c.h.ế.t trận sa trường. Có lúc, họ cố gắng bắt tay giảng hòa cùng nhau ngăn cản bi kịch, nhưng vẫn bị đẩy xuống vực sâu bởi sự trêu ngươi của số phận đầu đau quá…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương