Trước cổng tiểu khu Hà Đường.
ông chủ Giản còn chưa đến, nhưng vị trí quầy lẩu cay đã tụ tập không ít người. Có gia đình ba người của Tống Lục có Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân, đương nhiên còn có vài người từng tuyên bố giảm béo, trốn êm từ phòng tập ra, mọi người đều mong chờ, ngóng trông.
Bảy giờ tối, chiếc xe ba gác quen thuộc xuất hiện đúng giờ nhưng lần này không phải từ bên ngoài, mà là từ bên trong tiểu khu chạy ra...? Mọi người không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ ông chủ Giản chuyển nhà đến tiểu khu Hà Đường rồi sao nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, những người đứng đầu hàng đã chạy lên đón, là cặp chị em hoa khôi Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân, những người mà khiêu vũ thì không tích cực nhưng ăn thì số một. Các cô thân mật nói:
"Ông chủ Giản! ông chủ Giản cuối cùng cậu cũng đến."
"Vẫn như cũ, bọn tôi mỗi người một phần, siêu cay và vừa cay!"
Những thực khách khác đương nhiên không chịu thua kém, vội vàng lên tiếng:
"Ông chủ Giản, đợi anh lâu lắm rồi, hôm qua không xếp được hàng, thèm ch*t mất..."
"Đúng đó đúng đó."
"Oa! Thơm quá, hôm nay có hai loại nước lẩu hả?"
Xe ba gác của Giản Vân Lam vừa dừng, các thực khách đã xông tới, cậu phải vất vả lắm mới tìm được chỗ xuống xe.
Giản Vân Lam nhanh tay lẹ mắt mở bàn, bày biện nguyên liệu, thắp đèn. Thao Thiết nhảy ra từ ghế sau bắt đầu kiểm tra hàng và phát số theo thứ tự, còn đèn hoa sen của Hồ Hồ cũng sáng lên.
Vừa chuẩn bị, Giản Vân Lam vừa mỉm cười nói:
"Đúng vậy, hôm nay có hai loại nước lẩu, cay và không cay, còn có món mới cay xé lưỡi, mời mọi người nếm thử!"
Ồ, cay xé lưỡi! Mọi người nhìn nhau. Họ chỉ mới ăn lẩu cay của ông chủ Giản, nước dùng xương bò thật sự rất ngon, uống mãi không ngán, vừa ngọt vừa cay, với các loại nguyên liệu tươi ngon quả thực là tuyệt phối nhưng với tay nghề của ông chủ Giản, cay xé lưỡi chắc cũng ngon lắm nhỉ có chút phân vân.
Trong lúc mọi người còn đang phân vân, Giản Vân Lam đã chuẩn bị xong, nguyên liệu đủ màu sắc dần hiện ra dưới ánh đèn, nắp hai nồi canh được mở ra, tỏa ra hơi nóng và hương thơm nồng nàn... không kịp phân vân! Các thực khách nhanh chóng quyết định:
"Một phần cay nhẹ, cảm ơn ông chủ Giản."
"Tôi muốn siêu cay, cho nhiều tỏi."
"Tôi vẫn luôn muốn thử cay xé lưỡi, cho tôi một phần cay xé lưỡi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người nói là Tống Cảnh An, anh ta vốn là người yêu thích cay xé lưỡi, dù lẩu cay cũng rất ngon nhưng cay xé lưỡi có vị đậm đà hơn, mang đến một trải nghiệm mới lạ hoàn toàn khác biệt.
Đúng vậy, hôm nay cả nhà Tống Cảnh An, Lục Lăng và Tống Thời Hạ cũng đến ăn lẩu cay. Để ăn lẩu cay, thậm chí Lục Lăng còn xin nghỉ làm sớm ở văn phòng luật sư, nếu không hôm nay anh ta phải tăng ca đến tám, chín giờ mới được về đến lúc đó ông chủ Giản đã bán xong từ lâu rồi.
Nghe ba muốn ăn cay xé lưỡi, Tống Thời Hạ cắn ngón tay phân vân một lát, rồi cũng chọn cay xé lưỡi còn Lục Lăng thì chọn lẩu cay cay nhẹ, hôm qua anh ta đã ăn nước dùng rồi, muốn thử xem vị cay thế nào, rất nhanh, sáu vị khách đầu tiên đã cầm giỏ tre, bắt đầu chọn đồ ăn trước quầy. Còn phía sau họ, mười mấy thực khách khác đang xếp hàng dài chờ đến lượt.
"Gân bò ba xiên, thịt bò và lòng nhiều một chút, oa, hôm nay còn có dạ dày heo! Vậy tôi nhất định phải lấy ba, bốn xiên dạ dày heo hắc hắc."
"Chọn đồ ăn thật là thích."
"Bò viên tự làm bốn xiên, khoai tây này ngon lắm, cho nhiều một chút, còn có nấm kim châm, cải cúc, đậu phụ..."
Các thực khách chọn xong đồ ăn, cầm số thứ tự sang một bên chờ. Giản Vân Lam nhận giỏ rau, thuần thục nhúng vào nồi nước dùng nóng hổi, những nguyên liệu tươi ngon nhanh chóng đổi màu, hương lẩu cay lan tỏa khắp nơi.
Quán lẩu cay nhỏ bé lập tức trở nên náo nhiệt, ánh đèn ấm áp chiếu rọi, không khí vô cùng nhộn nhịp, những chủ quầy ăn vặt khác nhìn thấy đều vừa ngưỡng mộ vừa thèm thuồng.
Mà ở quảng trường không xa. Các cô dì đội nhảy quảng trường vẫn đang nhảy theo điệu nhạc, động tác đều tăm tắp, bề ngoài nhìn bình thản, nhưng bên trong lại dậy sóng ngầm. Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
"chị Lý, chân chị không theo kịp rồi kìa?"
"Buồn cười, tôi thấy cô mới đúng, nghĩ đến lẩu cay nên mất tập trung hả?"
"Tôi mới không thèm ăn lẩu cay!"
Hừ, vịt ch*t còn cứng mỏ.
Các dì cười mà như dao, chỉ vài câu đã gi*t nhau mấy hiệp, đao quang kiếm ảnh còn dì Hàn, người từng dẫn đầu đội nhảy, sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười yếu ớt, đã lùi về góc không còn dẫn đầu nữa.
Hôm qua, chuyện dì Hàn lấy cớ đi vệ sinh, thực tế là lén đi xếp hàng chờ mua lẩu cay bị bại lộ, uy tín của bà ta trong đội nhảy quảng trường coi như tan tành, dì Lý mượn cơ hội này, trực tiếp phát động "thanh trừng", đăng cơ trở thành người dẫn đầu mới.
Quan mới nhậm chức phải đốt ba ngọn lửa, để chỉnh đốn cái thói ăn lẩu cay bất chính này, dì Lý lập tức đặt ra quy tắc: "Nếu ai dám trộm đi ăn lẩu cay, sẽ bị đuổi khỏi đội nhảy không được tham gia giải đấu tuần sau của tiểu khu!"
Quy tắc này vừa ra, ai nấy đều bất an. Các dì vừa nhảy vừa cảnh giác nhìn nhau, họ muốn xem ai là người đầu tiên không kìm được sự cám dỗ, chạy đi ăn lẩu cay!
Ban đầu, ý chí của các dì vẫn còn khá vững vàng nhưng khi xe lẩu cay dựng lên, nồi nóng lên, hương thơm mê người theo gió bay đi... ngửi mùi lẩu cay theo gió thoảng đến, dáng múa của các dì đội nhảy quảng trường dần dần bắt đầu biến dạng.
... Ch*t tiệt, sao hôm nay còn thơm hơn hôm qua nữa. Đây là lẩu cay gì vậy, bỏ thêm thuốc mê à?
ông chủ Giản còn chưa đến, nhưng vị trí quầy lẩu cay đã tụ tập không ít người. Có gia đình ba người của Tống Lục có Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân, đương nhiên còn có vài người từng tuyên bố giảm béo, trốn êm từ phòng tập ra, mọi người đều mong chờ, ngóng trông.
Bảy giờ tối, chiếc xe ba gác quen thuộc xuất hiện đúng giờ nhưng lần này không phải từ bên ngoài, mà là từ bên trong tiểu khu chạy ra...? Mọi người không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ ông chủ Giản chuyển nhà đến tiểu khu Hà Đường rồi sao nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, những người đứng đầu hàng đã chạy lên đón, là cặp chị em hoa khôi Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân, những người mà khiêu vũ thì không tích cực nhưng ăn thì số một. Các cô thân mật nói:
"Ông chủ Giản! ông chủ Giản cuối cùng cậu cũng đến."
"Vẫn như cũ, bọn tôi mỗi người một phần, siêu cay và vừa cay!"
Những thực khách khác đương nhiên không chịu thua kém, vội vàng lên tiếng:
"Ông chủ Giản, đợi anh lâu lắm rồi, hôm qua không xếp được hàng, thèm ch*t mất..."
"Đúng đó đúng đó."
"Oa! Thơm quá, hôm nay có hai loại nước lẩu hả?"
Xe ba gác của Giản Vân Lam vừa dừng, các thực khách đã xông tới, cậu phải vất vả lắm mới tìm được chỗ xuống xe.
Giản Vân Lam nhanh tay lẹ mắt mở bàn, bày biện nguyên liệu, thắp đèn. Thao Thiết nhảy ra từ ghế sau bắt đầu kiểm tra hàng và phát số theo thứ tự, còn đèn hoa sen của Hồ Hồ cũng sáng lên.
Vừa chuẩn bị, Giản Vân Lam vừa mỉm cười nói:
"Đúng vậy, hôm nay có hai loại nước lẩu, cay và không cay, còn có món mới cay xé lưỡi, mời mọi người nếm thử!"
Ồ, cay xé lưỡi! Mọi người nhìn nhau. Họ chỉ mới ăn lẩu cay của ông chủ Giản, nước dùng xương bò thật sự rất ngon, uống mãi không ngán, vừa ngọt vừa cay, với các loại nguyên liệu tươi ngon quả thực là tuyệt phối nhưng với tay nghề của ông chủ Giản, cay xé lưỡi chắc cũng ngon lắm nhỉ có chút phân vân.
Trong lúc mọi người còn đang phân vân, Giản Vân Lam đã chuẩn bị xong, nguyên liệu đủ màu sắc dần hiện ra dưới ánh đèn, nắp hai nồi canh được mở ra, tỏa ra hơi nóng và hương thơm nồng nàn... không kịp phân vân! Các thực khách nhanh chóng quyết định:
"Một phần cay nhẹ, cảm ơn ông chủ Giản."
"Tôi muốn siêu cay, cho nhiều tỏi."
"Tôi vẫn luôn muốn thử cay xé lưỡi, cho tôi một phần cay xé lưỡi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người nói là Tống Cảnh An, anh ta vốn là người yêu thích cay xé lưỡi, dù lẩu cay cũng rất ngon nhưng cay xé lưỡi có vị đậm đà hơn, mang đến một trải nghiệm mới lạ hoàn toàn khác biệt.
Đúng vậy, hôm nay cả nhà Tống Cảnh An, Lục Lăng và Tống Thời Hạ cũng đến ăn lẩu cay. Để ăn lẩu cay, thậm chí Lục Lăng còn xin nghỉ làm sớm ở văn phòng luật sư, nếu không hôm nay anh ta phải tăng ca đến tám, chín giờ mới được về đến lúc đó ông chủ Giản đã bán xong từ lâu rồi.
Nghe ba muốn ăn cay xé lưỡi, Tống Thời Hạ cắn ngón tay phân vân một lát, rồi cũng chọn cay xé lưỡi còn Lục Lăng thì chọn lẩu cay cay nhẹ, hôm qua anh ta đã ăn nước dùng rồi, muốn thử xem vị cay thế nào, rất nhanh, sáu vị khách đầu tiên đã cầm giỏ tre, bắt đầu chọn đồ ăn trước quầy. Còn phía sau họ, mười mấy thực khách khác đang xếp hàng dài chờ đến lượt.
"Gân bò ba xiên, thịt bò và lòng nhiều một chút, oa, hôm nay còn có dạ dày heo! Vậy tôi nhất định phải lấy ba, bốn xiên dạ dày heo hắc hắc."
"Chọn đồ ăn thật là thích."
"Bò viên tự làm bốn xiên, khoai tây này ngon lắm, cho nhiều một chút, còn có nấm kim châm, cải cúc, đậu phụ..."
Các thực khách chọn xong đồ ăn, cầm số thứ tự sang một bên chờ. Giản Vân Lam nhận giỏ rau, thuần thục nhúng vào nồi nước dùng nóng hổi, những nguyên liệu tươi ngon nhanh chóng đổi màu, hương lẩu cay lan tỏa khắp nơi.
Quán lẩu cay nhỏ bé lập tức trở nên náo nhiệt, ánh đèn ấm áp chiếu rọi, không khí vô cùng nhộn nhịp, những chủ quầy ăn vặt khác nhìn thấy đều vừa ngưỡng mộ vừa thèm thuồng.
Mà ở quảng trường không xa. Các cô dì đội nhảy quảng trường vẫn đang nhảy theo điệu nhạc, động tác đều tăm tắp, bề ngoài nhìn bình thản, nhưng bên trong lại dậy sóng ngầm. Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
"chị Lý, chân chị không theo kịp rồi kìa?"
"Buồn cười, tôi thấy cô mới đúng, nghĩ đến lẩu cay nên mất tập trung hả?"
"Tôi mới không thèm ăn lẩu cay!"
Hừ, vịt ch*t còn cứng mỏ.
Các dì cười mà như dao, chỉ vài câu đã gi*t nhau mấy hiệp, đao quang kiếm ảnh còn dì Hàn, người từng dẫn đầu đội nhảy, sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười yếu ớt, đã lùi về góc không còn dẫn đầu nữa.
Hôm qua, chuyện dì Hàn lấy cớ đi vệ sinh, thực tế là lén đi xếp hàng chờ mua lẩu cay bị bại lộ, uy tín của bà ta trong đội nhảy quảng trường coi như tan tành, dì Lý mượn cơ hội này, trực tiếp phát động "thanh trừng", đăng cơ trở thành người dẫn đầu mới.
Quan mới nhậm chức phải đốt ba ngọn lửa, để chỉnh đốn cái thói ăn lẩu cay bất chính này, dì Lý lập tức đặt ra quy tắc: "Nếu ai dám trộm đi ăn lẩu cay, sẽ bị đuổi khỏi đội nhảy không được tham gia giải đấu tuần sau của tiểu khu!"
Quy tắc này vừa ra, ai nấy đều bất an. Các dì vừa nhảy vừa cảnh giác nhìn nhau, họ muốn xem ai là người đầu tiên không kìm được sự cám dỗ, chạy đi ăn lẩu cay!
Ban đầu, ý chí của các dì vẫn còn khá vững vàng nhưng khi xe lẩu cay dựng lên, nồi nóng lên, hương thơm mê người theo gió bay đi... ngửi mùi lẩu cay theo gió thoảng đến, dáng múa của các dì đội nhảy quảng trường dần dần bắt đầu biến dạng.
... Ch*t tiệt, sao hôm nay còn thơm hơn hôm qua nữa. Đây là lẩu cay gì vậy, bỏ thêm thuốc mê à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương