Ối chao. Người xem kinh ngạc. Lẩu ca đứng chổng ngược đây là phát thề độc rồi không ít người xem sôi nổi chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của Lẩu ca đứng chổng ngược nhắn lại:
[Lẩu ca, cậu tự tin từ đâu ra vậy? Lần này có nhiều chủ phòng newbie tài năng lắm đó nha.]
[Đúng vậy đúng vậy, một nồi to như vậy mà húp hết thì sợ là phải vào thẳng khoa hậu môn trực tràng cấp cứu đó. =O=]
Lẩu ca cười toe toét: [Nhà tôi ở ngay cạnh bệnh viện, mẹ tôi là chủ trị khoa hậu môn trực tràng.]
Người xem: […]
Thảo nào, anh ta có chuẩn bị trước cả rồi.
“Nhưng mà.” Lẩu Ca tự tin vỗ ngực: “Tôi không hề hoảng hốt, tôi nói thẳng luôn, không ai có thể cứu được Úc Minh đâu!”
[Cậu quên ông chủ Giản đã làm cậu bẽ mặt trước đó rồi à…]
[Lẩu ca, cậu cũng biết đó, món ăn của Ông chủ Giản có hiệu quả hồi sinh người chết, vạn nhất Úc Minh ăn lẩu cay của ơng chủ Giản, trực tiếp khỏi hẳn tại chỗ thì sao. (.]
Lẩu ca ngửa mặt lên trời cười lớn: [Ha! Ha! Ha! Thật là nực cười, Úc Minh? Cậu ta ghét nhất là ăn lẩu cay!]
Có người xem vạch trần:
[Lẩu ca, sao cậu hiểu rõ về Úc Minh thế?]
Nụ cười trên mặt Lẩu Ca cứng đờ. Đúng vậy, thật ra Lẩu ca đứng chổng ngược có một thân phận giấu kín… anh ta là fan trung thành của Úc Minh.
Trước kia, Lẩu Ca cũng giống như những người bạn khác, chỉ xem phát sóng trực tiếp đại nam chủ văn của Điểm Gia, không hứng thú với đam mỹ cẩu huyết, cho rằng đó là 'đồ con gái thích' nhưng sau này, anh ta vô tình xem được một lần phát sóng trực tiếp của “Ám Hà Minh Đăng”, đã bị chàng thiếu niên cô độc mà sáng ngời, tràn đầy nhiệt huyết bên trong thuyết phục.
Lẩu Ca vẫn luôn mong mỏi có chủ phòng nào đó có thể thay đổi vận mệnh của Úc Minh, giúp y thực hiện ước mơ, báo đáp đất nước thế nhưng, hết lần này đến lần khác thất vọng, hết lần này đến lần khác nhìn Úc Minh bị kéo vào vực thẳm, Lẩu Ca đứng chổng ngược hắc hóa! Anh ta trở nên vặn vẹo, bắt đầu không tin tưởng bất cứ ai có thể thay đổi vận mệnh của Úc Minh nhưng tận sâu đáy lòng vẫn cất giấu một tia hy vọng, hy vọng kỳ tích có thể xảy ra. Bởi vậy, hết lần này đến lần khác anh ta dùng việc đứng chổng ngược ăn lẩu để thề độc, hy vọng điều này sẽ mang lại hiệu quả ngược lại.
Nhưng mỗi lần anh ta tiên đoán đều trúng phóc, còn bị khán giả phòng phát sóng trực tiếp vị diện Vạn Giới phong cho danh hiệu “đại tiên tri” chuyên về cẩu huyết văn...
[Nhiều fan cũ còn không biết Úc Minh ghét lẩu cay gia, Lẩu Ca làm sao mà biết hay vậy?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khụ." để che giấu thân phận fan của mình, ánh mắt Lẩu Ca d.a.o động: "Ngẫu nhiên thôi, ngẫu nhiên nghe được, quên mất nghe từ đâu rồi."
"… Nhưng mà, tôi có thể đảm bảo với cậu, Úc Minh tuyệt đối không đời nào đi ăn lẩu cay!"
Một dòng chữ lại lướt qua một cách đầy ẩn ý:
[Thật vậy chăng?]
[Vậy vì sao ở phòng phát sóng trực tiếp của Ông chủ Giản, Úc Minh đã đứng trước cửa Dương Mỗ Phúc rồi?]
Lẩu Ca: "…?"
Anh ta không thể tin được mà trừng lớn mắt, nhanh như chớp nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam. Trên màn hình hiện ra một hình ảnh:
Úc Minh đang đứng trước cửa Dương Mỗ Phúc, ngước mắt, chăm chú nhìn vào tấm biển hiệu, sống lưng y thẳng tắp như cây lan ngọc bích, khiến người qua lại không khỏi ghé mắt nhìn chóp mũi thiếu niên khẽ nhúc nhích, ngửi mùi hương theo gió truyền đến...
Úc Minh nhăn mày, vẻ mặt có chút mờ mịt, hình như có gì đó sai sai.
Bốn giờ chiều.
Mua đồ ăn về đến nhà, Giản Vân Lam bắt đầu sơ chế nguyên liệu và chuẩn bị cho quầy. Mua được dạ dày heo đã qua xử lý bằng vôi ăn kiềm, Giản Vân Lam chỉ cần đem dạ dày heo cắt ra, bóc lớp màng mỡ, cắt thành miếng vừa ăn để nhúng lẩu cay là xong.
Về phần những nguyên liệu nấu ăn khác, thì cơ bản giống như hai ngày trước đã chuẩn bị. Hôm nay, Giản Vân Lam nghĩ ngợi một chút, quyết định làm thêm một món có vị "cay xé lưỡi" chẳng phải vì lý do gì khác, mà là chính cậu hơi thèm.
Đúng vậy, so với lẩu cay Giản Vân Lam thích cay xé lưỡi hơn. Không có nước canh, vị thơm nồng của vừng bao phủ lấy từng nguyên liệu cay xè... chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy ngon rồi.
Trong lúc Giản Vân Lam sơ chế nguyên liệu, quản gia và người hầu trong biệt thự đều giúp một tay. Thao Thiết và Hồ Đương Quy cũng phụ giúp thái rau, rửa rau. Hôm nay, biệt thự trở nên có sức sống hơn hẳn.
Dì Vương, người trước đây chỉ biết lặp đi lặp lại "Thiếu gia lâu lắm rồi không cười như vậy" giờ cũng đã cùng dì Lý, tiểu Lý tán gẫu chuyện vặt trong nhà, chuyện cái cô thợ làm tóc làm hỏng mái tóc của mình còn Thao Thiết thì cứ nhìn Giản Vân Lam không rời, con hung thú cao gần hai mét, lại ủy khuất đi theo sau cậu:
"Nhân loại, cái đồ gắp trái cây kia là cái gì, ăn ngon lắm hả? Tại sao bổn tọa không có? Người khác đều có, chỉ có bổn tọa là không có, chẳng lẽ bổn tọa không xứng sao?"
Hồ Đương Quy không trực tiếp đòi hỏi, nhưng lại dùng đôi mắt ngập nước, đáng thương hề hề nhìn cậu. Giản Vân Lam vung tay lên: "Tan làm rồi tôi làm cho hai người."
Ánh mắt cả hai lại lần nữa bừng sáng!
Sáu giờ rưỡi tối. Giản Vân Lam chất các loại nguyên liệu lên xe, Mao Mao đã nhảy lên ghế sau một cách tao nhã, Hồ Hồ cũng chui vào đèn hoa sen.
Đủ người, bày quầy thôi!
[Lẩu ca, cậu tự tin từ đâu ra vậy? Lần này có nhiều chủ phòng newbie tài năng lắm đó nha.]
[Đúng vậy đúng vậy, một nồi to như vậy mà húp hết thì sợ là phải vào thẳng khoa hậu môn trực tràng cấp cứu đó. =O=]
Lẩu ca cười toe toét: [Nhà tôi ở ngay cạnh bệnh viện, mẹ tôi là chủ trị khoa hậu môn trực tràng.]
Người xem: […]
Thảo nào, anh ta có chuẩn bị trước cả rồi.
“Nhưng mà.” Lẩu Ca tự tin vỗ ngực: “Tôi không hề hoảng hốt, tôi nói thẳng luôn, không ai có thể cứu được Úc Minh đâu!”
[Cậu quên ông chủ Giản đã làm cậu bẽ mặt trước đó rồi à…]
[Lẩu ca, cậu cũng biết đó, món ăn của Ông chủ Giản có hiệu quả hồi sinh người chết, vạn nhất Úc Minh ăn lẩu cay của ơng chủ Giản, trực tiếp khỏi hẳn tại chỗ thì sao. (.]
Lẩu ca ngửa mặt lên trời cười lớn: [Ha! Ha! Ha! Thật là nực cười, Úc Minh? Cậu ta ghét nhất là ăn lẩu cay!]
Có người xem vạch trần:
[Lẩu ca, sao cậu hiểu rõ về Úc Minh thế?]
Nụ cười trên mặt Lẩu Ca cứng đờ. Đúng vậy, thật ra Lẩu ca đứng chổng ngược có một thân phận giấu kín… anh ta là fan trung thành của Úc Minh.
Trước kia, Lẩu Ca cũng giống như những người bạn khác, chỉ xem phát sóng trực tiếp đại nam chủ văn của Điểm Gia, không hứng thú với đam mỹ cẩu huyết, cho rằng đó là 'đồ con gái thích' nhưng sau này, anh ta vô tình xem được một lần phát sóng trực tiếp của “Ám Hà Minh Đăng”, đã bị chàng thiếu niên cô độc mà sáng ngời, tràn đầy nhiệt huyết bên trong thuyết phục.
Lẩu Ca vẫn luôn mong mỏi có chủ phòng nào đó có thể thay đổi vận mệnh của Úc Minh, giúp y thực hiện ước mơ, báo đáp đất nước thế nhưng, hết lần này đến lần khác thất vọng, hết lần này đến lần khác nhìn Úc Minh bị kéo vào vực thẳm, Lẩu Ca đứng chổng ngược hắc hóa! Anh ta trở nên vặn vẹo, bắt đầu không tin tưởng bất cứ ai có thể thay đổi vận mệnh của Úc Minh nhưng tận sâu đáy lòng vẫn cất giấu một tia hy vọng, hy vọng kỳ tích có thể xảy ra. Bởi vậy, hết lần này đến lần khác anh ta dùng việc đứng chổng ngược ăn lẩu để thề độc, hy vọng điều này sẽ mang lại hiệu quả ngược lại.
Nhưng mỗi lần anh ta tiên đoán đều trúng phóc, còn bị khán giả phòng phát sóng trực tiếp vị diện Vạn Giới phong cho danh hiệu “đại tiên tri” chuyên về cẩu huyết văn...
[Nhiều fan cũ còn không biết Úc Minh ghét lẩu cay gia, Lẩu Ca làm sao mà biết hay vậy?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khụ." để che giấu thân phận fan của mình, ánh mắt Lẩu Ca d.a.o động: "Ngẫu nhiên thôi, ngẫu nhiên nghe được, quên mất nghe từ đâu rồi."
"… Nhưng mà, tôi có thể đảm bảo với cậu, Úc Minh tuyệt đối không đời nào đi ăn lẩu cay!"
Một dòng chữ lại lướt qua một cách đầy ẩn ý:
[Thật vậy chăng?]
[Vậy vì sao ở phòng phát sóng trực tiếp của Ông chủ Giản, Úc Minh đã đứng trước cửa Dương Mỗ Phúc rồi?]
Lẩu Ca: "…?"
Anh ta không thể tin được mà trừng lớn mắt, nhanh như chớp nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam. Trên màn hình hiện ra một hình ảnh:
Úc Minh đang đứng trước cửa Dương Mỗ Phúc, ngước mắt, chăm chú nhìn vào tấm biển hiệu, sống lưng y thẳng tắp như cây lan ngọc bích, khiến người qua lại không khỏi ghé mắt nhìn chóp mũi thiếu niên khẽ nhúc nhích, ngửi mùi hương theo gió truyền đến...
Úc Minh nhăn mày, vẻ mặt có chút mờ mịt, hình như có gì đó sai sai.
Bốn giờ chiều.
Mua đồ ăn về đến nhà, Giản Vân Lam bắt đầu sơ chế nguyên liệu và chuẩn bị cho quầy. Mua được dạ dày heo đã qua xử lý bằng vôi ăn kiềm, Giản Vân Lam chỉ cần đem dạ dày heo cắt ra, bóc lớp màng mỡ, cắt thành miếng vừa ăn để nhúng lẩu cay là xong.
Về phần những nguyên liệu nấu ăn khác, thì cơ bản giống như hai ngày trước đã chuẩn bị. Hôm nay, Giản Vân Lam nghĩ ngợi một chút, quyết định làm thêm một món có vị "cay xé lưỡi" chẳng phải vì lý do gì khác, mà là chính cậu hơi thèm.
Đúng vậy, so với lẩu cay Giản Vân Lam thích cay xé lưỡi hơn. Không có nước canh, vị thơm nồng của vừng bao phủ lấy từng nguyên liệu cay xè... chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy ngon rồi.
Trong lúc Giản Vân Lam sơ chế nguyên liệu, quản gia và người hầu trong biệt thự đều giúp một tay. Thao Thiết và Hồ Đương Quy cũng phụ giúp thái rau, rửa rau. Hôm nay, biệt thự trở nên có sức sống hơn hẳn.
Dì Vương, người trước đây chỉ biết lặp đi lặp lại "Thiếu gia lâu lắm rồi không cười như vậy" giờ cũng đã cùng dì Lý, tiểu Lý tán gẫu chuyện vặt trong nhà, chuyện cái cô thợ làm tóc làm hỏng mái tóc của mình còn Thao Thiết thì cứ nhìn Giản Vân Lam không rời, con hung thú cao gần hai mét, lại ủy khuất đi theo sau cậu:
"Nhân loại, cái đồ gắp trái cây kia là cái gì, ăn ngon lắm hả? Tại sao bổn tọa không có? Người khác đều có, chỉ có bổn tọa là không có, chẳng lẽ bổn tọa không xứng sao?"
Hồ Đương Quy không trực tiếp đòi hỏi, nhưng lại dùng đôi mắt ngập nước, đáng thương hề hề nhìn cậu. Giản Vân Lam vung tay lên: "Tan làm rồi tôi làm cho hai người."
Ánh mắt cả hai lại lần nữa bừng sáng!
Sáu giờ rưỡi tối. Giản Vân Lam chất các loại nguyên liệu lên xe, Mao Mao đã nhảy lên ghế sau một cách tao nhã, Hồ Hồ cũng chui vào đèn hoa sen.
Đủ người, bày quầy thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương