Phản xạ có điều kiện, bóng ma tuổi thơ bị cay đến chảy nước mắt, yết hầu bốc hỏa trỗi dậy trong lòng nhưng lần này, không hiểu sao, Úc Minh lại nhớ tới cái hộp đóng gói ở chỗ dì Tống, ngửi thấy mùi hương nồng đậm kia.
Hương thơm ngào ngạt của nước cốt xương bò, vị cay nóng hầm hập… nghe dì Tống nói, lẩu cay đó là của Dương Mỗ Phúc gia.
… Ông chủ Giản cũng bán lẩu cay? Hôm sau. Dù tối qua thức khuya bày quầy, nhưng hôm nay Giản Vân Lam vẫn dậy thật sớm, hơn nữa hứng thú bừng bừng đứng ở cổng lớn, như đang nghiên cứu chuyện gì đó.
Hồ Đương Quy mặc áo ngủ hình thỏ ngáp dài đi tới, giọng nói non nớt hỏi quản gia: “Quản gia thúc thúc ơi, chủ nhân đang làm gì vậy ạ?”
Quản gia hơi khom người với Hồ Đương Quy: “Hồ tiểu thư, thiếu gia phát hiện ra công năng mới của biệt thự, đang thí nghiệm đấy ạ.”
Còn Thao Thiết nằm trên sô pha, ôm iPad mới mua của Giản Vân Lam đang viết báo cáo, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì đặc biệt. Nghe thấy họ nói chuyện, Thao Thiết không thèm quay đầu lại nói: “Hừ, loài người đúng là chuyện bé xé ra to, bất quá chỉ là kẻ hèn di hoa tiếp mộc thôi.”
Trong căn phòng này, chỉ riêng cách xưng hô với Giản Vân Lam đã có ba loại, từ ‘chủ nhân’, ‘thiếu gia’ đến ‘loài người’, nhưng ba người này mỗi người gọi một kiểu, giao tiếp lại không hề có gì trở ngại.
Hồ Đương Quy cầm một miếng đồ ăn vặt trên bàn trà nhét vào miệng, vừa nhai vừa đi đến bên cạnh Giản Vân Lam: “Chủ nhân ơi chủ nhân, trưa nay ăn gì ạ?”
“Bảo quản gia làm cho các ngươi ăn.” Giản Vân Lam nói: “Tôi đang nghiên cứu cái cửa này, tạm thời không rảnh.”
Không cần đâu, cô bé muốn ăn trưa do Giản Vân Lam làm cơ. Hồ Đương Quy mím môi, trong mắt đã ngấn nước. Giây tiếp theo, Giản Vân Lam đột nhiên kéo cửa ra, ngoài cửa là băng thiên tuyết địa, một trận gió lạnh thổi qua nước mắt Hồ Đương Quy bị đông cứng trên mặt.
Hồ Đương Quy: “?”
Chim cánh cụt ngoài cửa: “Cụt, cụt?”
“Quả nhiên, mình nghĩ gì ngoài cửa liền sẽ xuất hiện ở đó sao…” Giản Vân Lam đóng cửa lại, lẩm bẩm: “Nhưng dù truyền tống đến đâu, cũng chỉ là tiểu vị diện trước mắt này không thể vượt qua vị diện.”
Đúng vậy, sáng nay Giản Vân Lam rời giường còn mơ màng, kéo cửa ra, thế mà phát hiện phong cảnh ngoài cửa khác hẳn. Dường như liên quan đến phần thưởng nhiệm vụ cưỡng chế mà cậu hoàn thành tối qua.
Không chỉ biệt thự, mà cả đám người hầu trong biệt thự dường như cũng trở nên không giống. Mọi người đều trở nên có sức sống hơn, như là người thật, trước đây còn ít nhiều có chút cảm giác ‘NPC’.
Trước mắt, Giản Vân Lam nhẩm trong lòng ‘sa mạc’, kéo cửa ra. Ngoài cửa là mặt trời chói chang, trước mắt toàn là cát vàng, giữa sa mạc mênh m.ô.n.g vô bờ, một lữ khách cưỡi lạc đà, lục lạc vang lên.
Một trận gió nóng mang theo cát sỏi thổi tới, thổi bay những giọt nước mắt đông lạnh thành băng tinh trên mặt Hồ Đương Quy, hơn nữa còn thổi cát vào đầy mặt cô bé.
Hồ Đương Quy: “?”
Lạc đà ngoài cửa: “Ê ê ê?”
Hồ Đương Quy: “…”
“Công năng này, đối với việc bày quầy của mình hình như không có tác dụng gì, nhưng rất thú vị.” Giản Vân Lam hưng phấn nói: “Thật sự là cánh cửa thần kỳ của Doraemon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên sô pha, Thao Thiết cười nhạo một tiếng: “Cái gì Doraemon, tôi đường đường đại nhân Thao Thiết, không thể so với cái hàng hải ngoại kia càng uy phong đại khí hơn sao?”
Chuyện này đơn giản chỉ là di hình đổi ảnh, còn không phải là chuyện anh đại nhân Thao Thiết búng tay một cái là xong đừng nói là trong vị diện, ngay cả khi kéo dài qua vị diện khác chỉ cần loài người này cầu anh một tiếng, Thao Thiết cũng có thể làm được ngay, cái tên mập ú màu lam kia sao có thể so sánh với hắn?
Giản Vân Lam: “Phải phải phải, ngài không phải hàng nước ngoài, ngài là đặc sản bản địa.”
Thao Thiết: “?”
Sao nghe kỳ quái vậy. Tuy rằng như thế, Giản Vân Lam vẫn rất hưng phấn với phát hiện mới này. Hồi nhỏ ai mà không ảo tưởng mình có một cánh cửa thần kỳ chứ nhưng từ góc độ thuận tiện cho việc bày quầy mà nói, vị trí thích hợp nhất vẫn là…
Giản Vân Lam đóng cửa lại, rồi lại kéo ra. Ngoài cửa hoa thơm chim hót, ánh nắng vừa vặn.
Mặt sau tiểu khu Hà Đường có một ngọn núi nhỏ mà khu biệt thự nằm dưới chân núi này. Sáng sớm 8 giờ, Tống Lan Trân kéo cửa ra vừa định hít thở không khí trong lành, liền thấy biệt thự bỏ trống bên cạnh, cửa cũng mở ra.
Một người trẻ tuổi tuấn tú bước ra từ cửa, khẽ cười với bà ta, chào hỏi: “Dì Tống, chào dì, cháu vừa mới chuyển đến.”
Dì Tống dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi. Một lát sau, bà ta bỗng nhiên nhảy dựng lên với tốc độ khó ai có thể tưởng tượng, phát ra tiếng kêu chói tai: “Lão Tống, lão Tống, ông mau ra xem!”
Ông Tống đang chuẩn bị ra cửa tập Thái Cực quyền: “?”
Ông bị vợ túm lấy, ngơ ngác đi tới cửa, chào hỏi Giản Vân Lam.
“Ông chủ Giản, Ông chủ Giản chuyển đến cạnh nhà mình rồi.” Dì Tống cảm động lau nước mắt: “Đây chính là đại phúc khí, sau này cọ cơmm không phải, sau này hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau tiện lợi hơn nhiều.”
Giản Vân Lam: “…”
Dì Tống, hình như dì nói ra tiếng lòng rồi!
3 giờ chiều. Giản Vân Lam đúng giờ cưỡi xe ba bánh đi chợ đầu mối nhập hàng. Hôm nay đến chợ đầu mối, Giản Vân Lam liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các chủ sạp, đãi ngộ so với minh tinh còn hơn chứ không kém. Vài người ngay lập tức mắt sáng lên, xông tới:
“Ông chủ Giản, nhà tôi mới có ngó sen tươi ngon, cậu cứ lấy đi không lấy tiền đâu!”
“Này này, còn có thịt bò nhà tôi nữa, ngon lắm đấy, đều thái sẵn cho anh rồi, anh cứ cầm đi cầm đi.”
“Tôi về nhà nhất định sẽ làm thêm tương vừng miễn phí cho Ông chủ Giản!”
Người vừa nói chính là lão Triệu bán tương vừng. Ông ta cố ý dắt theo hai con ch.ó nhà mình đến, lũ chó thân mật vây quanh Giản Vân Lam, l.i.ế.m lấy ngón tay cậu.
Những người đang mua đồ ăn khác đều kinh ngạc trước cảnh tượng này rốt cuộc người thanh niên này có bản lĩnh gì mà khiến cả đám chủ sạp trong chợ đều vì cậu mà thuyết phục thế này rất nhiều chủ sạp nhiệt tình dúi đồ vào tay Giản Vân Lam, cậu ngại ngùng nhận lấy, có người còn lén bỏ vào xe ba gác của cậu…Kết quả là, Giản Vân Lam còn chưa đi hết nửa chợ, xe ba gác đã đầy ắp.
Giản Vân Lam: “…”
Cậu còn thắc mắc sao xe mình càng chạy càng chậm nhìn xuống ghế sau xe ba gác, đủ loại rau dưa, cà rốt, thịt heo, thịt dê, thịt bò… các chủ sạp đều chọn những thứ ngon nhất nhà mình cố ý giữ lại cho cậu, người khác muốn mua cũng không bán, mà đưa miễn phí cho cậu.
Đây là cách mà các chủ sạp dùng để cảm ơn Giản Vân Lam đã cứu những chú chó kia. Giản Vân Lam vô cùng cảm động, sau đó lén lút quét mã thanh toán tiền ở các quầy hàng… cứ như đang làm gián điệp vậy, quét mã còn phải canh lúc các chủ sạp không để ý, nếu không bị phát hiện thì không hay thật là mạo hiểm và kích thích.
Hương thơm ngào ngạt của nước cốt xương bò, vị cay nóng hầm hập… nghe dì Tống nói, lẩu cay đó là của Dương Mỗ Phúc gia.
… Ông chủ Giản cũng bán lẩu cay? Hôm sau. Dù tối qua thức khuya bày quầy, nhưng hôm nay Giản Vân Lam vẫn dậy thật sớm, hơn nữa hứng thú bừng bừng đứng ở cổng lớn, như đang nghiên cứu chuyện gì đó.
Hồ Đương Quy mặc áo ngủ hình thỏ ngáp dài đi tới, giọng nói non nớt hỏi quản gia: “Quản gia thúc thúc ơi, chủ nhân đang làm gì vậy ạ?”
Quản gia hơi khom người với Hồ Đương Quy: “Hồ tiểu thư, thiếu gia phát hiện ra công năng mới của biệt thự, đang thí nghiệm đấy ạ.”
Còn Thao Thiết nằm trên sô pha, ôm iPad mới mua của Giản Vân Lam đang viết báo cáo, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì đặc biệt. Nghe thấy họ nói chuyện, Thao Thiết không thèm quay đầu lại nói: “Hừ, loài người đúng là chuyện bé xé ra to, bất quá chỉ là kẻ hèn di hoa tiếp mộc thôi.”
Trong căn phòng này, chỉ riêng cách xưng hô với Giản Vân Lam đã có ba loại, từ ‘chủ nhân’, ‘thiếu gia’ đến ‘loài người’, nhưng ba người này mỗi người gọi một kiểu, giao tiếp lại không hề có gì trở ngại.
Hồ Đương Quy cầm một miếng đồ ăn vặt trên bàn trà nhét vào miệng, vừa nhai vừa đi đến bên cạnh Giản Vân Lam: “Chủ nhân ơi chủ nhân, trưa nay ăn gì ạ?”
“Bảo quản gia làm cho các ngươi ăn.” Giản Vân Lam nói: “Tôi đang nghiên cứu cái cửa này, tạm thời không rảnh.”
Không cần đâu, cô bé muốn ăn trưa do Giản Vân Lam làm cơ. Hồ Đương Quy mím môi, trong mắt đã ngấn nước. Giây tiếp theo, Giản Vân Lam đột nhiên kéo cửa ra, ngoài cửa là băng thiên tuyết địa, một trận gió lạnh thổi qua nước mắt Hồ Đương Quy bị đông cứng trên mặt.
Hồ Đương Quy: “?”
Chim cánh cụt ngoài cửa: “Cụt, cụt?”
“Quả nhiên, mình nghĩ gì ngoài cửa liền sẽ xuất hiện ở đó sao…” Giản Vân Lam đóng cửa lại, lẩm bẩm: “Nhưng dù truyền tống đến đâu, cũng chỉ là tiểu vị diện trước mắt này không thể vượt qua vị diện.”
Đúng vậy, sáng nay Giản Vân Lam rời giường còn mơ màng, kéo cửa ra, thế mà phát hiện phong cảnh ngoài cửa khác hẳn. Dường như liên quan đến phần thưởng nhiệm vụ cưỡng chế mà cậu hoàn thành tối qua.
Không chỉ biệt thự, mà cả đám người hầu trong biệt thự dường như cũng trở nên không giống. Mọi người đều trở nên có sức sống hơn, như là người thật, trước đây còn ít nhiều có chút cảm giác ‘NPC’.
Trước mắt, Giản Vân Lam nhẩm trong lòng ‘sa mạc’, kéo cửa ra. Ngoài cửa là mặt trời chói chang, trước mắt toàn là cát vàng, giữa sa mạc mênh m.ô.n.g vô bờ, một lữ khách cưỡi lạc đà, lục lạc vang lên.
Một trận gió nóng mang theo cát sỏi thổi tới, thổi bay những giọt nước mắt đông lạnh thành băng tinh trên mặt Hồ Đương Quy, hơn nữa còn thổi cát vào đầy mặt cô bé.
Hồ Đương Quy: “?”
Lạc đà ngoài cửa: “Ê ê ê?”
Hồ Đương Quy: “…”
“Công năng này, đối với việc bày quầy của mình hình như không có tác dụng gì, nhưng rất thú vị.” Giản Vân Lam hưng phấn nói: “Thật sự là cánh cửa thần kỳ của Doraemon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên sô pha, Thao Thiết cười nhạo một tiếng: “Cái gì Doraemon, tôi đường đường đại nhân Thao Thiết, không thể so với cái hàng hải ngoại kia càng uy phong đại khí hơn sao?”
Chuyện này đơn giản chỉ là di hình đổi ảnh, còn không phải là chuyện anh đại nhân Thao Thiết búng tay một cái là xong đừng nói là trong vị diện, ngay cả khi kéo dài qua vị diện khác chỉ cần loài người này cầu anh một tiếng, Thao Thiết cũng có thể làm được ngay, cái tên mập ú màu lam kia sao có thể so sánh với hắn?
Giản Vân Lam: “Phải phải phải, ngài không phải hàng nước ngoài, ngài là đặc sản bản địa.”
Thao Thiết: “?”
Sao nghe kỳ quái vậy. Tuy rằng như thế, Giản Vân Lam vẫn rất hưng phấn với phát hiện mới này. Hồi nhỏ ai mà không ảo tưởng mình có một cánh cửa thần kỳ chứ nhưng từ góc độ thuận tiện cho việc bày quầy mà nói, vị trí thích hợp nhất vẫn là…
Giản Vân Lam đóng cửa lại, rồi lại kéo ra. Ngoài cửa hoa thơm chim hót, ánh nắng vừa vặn.
Mặt sau tiểu khu Hà Đường có một ngọn núi nhỏ mà khu biệt thự nằm dưới chân núi này. Sáng sớm 8 giờ, Tống Lan Trân kéo cửa ra vừa định hít thở không khí trong lành, liền thấy biệt thự bỏ trống bên cạnh, cửa cũng mở ra.
Một người trẻ tuổi tuấn tú bước ra từ cửa, khẽ cười với bà ta, chào hỏi: “Dì Tống, chào dì, cháu vừa mới chuyển đến.”
Dì Tống dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi. Một lát sau, bà ta bỗng nhiên nhảy dựng lên với tốc độ khó ai có thể tưởng tượng, phát ra tiếng kêu chói tai: “Lão Tống, lão Tống, ông mau ra xem!”
Ông Tống đang chuẩn bị ra cửa tập Thái Cực quyền: “?”
Ông bị vợ túm lấy, ngơ ngác đi tới cửa, chào hỏi Giản Vân Lam.
“Ông chủ Giản, Ông chủ Giản chuyển đến cạnh nhà mình rồi.” Dì Tống cảm động lau nước mắt: “Đây chính là đại phúc khí, sau này cọ cơmm không phải, sau này hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau tiện lợi hơn nhiều.”
Giản Vân Lam: “…”
Dì Tống, hình như dì nói ra tiếng lòng rồi!
3 giờ chiều. Giản Vân Lam đúng giờ cưỡi xe ba bánh đi chợ đầu mối nhập hàng. Hôm nay đến chợ đầu mối, Giản Vân Lam liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các chủ sạp, đãi ngộ so với minh tinh còn hơn chứ không kém. Vài người ngay lập tức mắt sáng lên, xông tới:
“Ông chủ Giản, nhà tôi mới có ngó sen tươi ngon, cậu cứ lấy đi không lấy tiền đâu!”
“Này này, còn có thịt bò nhà tôi nữa, ngon lắm đấy, đều thái sẵn cho anh rồi, anh cứ cầm đi cầm đi.”
“Tôi về nhà nhất định sẽ làm thêm tương vừng miễn phí cho Ông chủ Giản!”
Người vừa nói chính là lão Triệu bán tương vừng. Ông ta cố ý dắt theo hai con ch.ó nhà mình đến, lũ chó thân mật vây quanh Giản Vân Lam, l.i.ế.m lấy ngón tay cậu.
Những người đang mua đồ ăn khác đều kinh ngạc trước cảnh tượng này rốt cuộc người thanh niên này có bản lĩnh gì mà khiến cả đám chủ sạp trong chợ đều vì cậu mà thuyết phục thế này rất nhiều chủ sạp nhiệt tình dúi đồ vào tay Giản Vân Lam, cậu ngại ngùng nhận lấy, có người còn lén bỏ vào xe ba gác của cậu…Kết quả là, Giản Vân Lam còn chưa đi hết nửa chợ, xe ba gác đã đầy ắp.
Giản Vân Lam: “…”
Cậu còn thắc mắc sao xe mình càng chạy càng chậm nhìn xuống ghế sau xe ba gác, đủ loại rau dưa, cà rốt, thịt heo, thịt dê, thịt bò… các chủ sạp đều chọn những thứ ngon nhất nhà mình cố ý giữ lại cho cậu, người khác muốn mua cũng không bán, mà đưa miễn phí cho cậu.
Đây là cách mà các chủ sạp dùng để cảm ơn Giản Vân Lam đã cứu những chú chó kia. Giản Vân Lam vô cùng cảm động, sau đó lén lút quét mã thanh toán tiền ở các quầy hàng… cứ như đang làm gián điệp vậy, quét mã còn phải canh lúc các chủ sạp không để ý, nếu không bị phát hiện thì không hay thật là mạo hiểm và kích thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương