Vì tính đặc thù và yêu cầu cao của nhiệm vụ cưỡng chế, mỗi lần thử thách xuyên thư, streamer hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng thần bí từ vị diện Vạn Giới.

Phần thưởng này thường có thể vượt qua nhiều vị diện. Sau khi nhận được, streamer sẽ có được nó dù đi đến vị diện nào. Trước đây có streamer được thưởng năng lực "hút tiền", thật sự là năng lực hút tiền, dù đi đến vị diện nào cũng sẽ kiếm được tiền thông dụng của vị diện đó. Còn có streamer được thưởng "cổng truyền tống", có thể tùy thời chọn trở về vị diện vị diện Vạn Giới, qua lại giữa các vị diện... vậy phần thưởng của Ông chủ Giản là gì? Sau khi bị người xem thúc giục liên tục, phòng phát sóng trực tiếp vị diện Vạn Giới mới tung tin:

[Để khen thưởng streamer [Giản Vân Lam] dẫn đầu thử thách chủ tuyến cưỡng chế, streamer [Giản Vân Lam] nhận được:

[Biệt thự di động Ông chủ Giản x1]

[Ghi chú: Biệt thự Giản gia, bến cảng ấm áp của Ông chủ Giản, quản gia và người hầu mãi là hậu thuẫn mạnh nhất của thiếu gia.]

[Sau khi kích hoạt phần thưởng, biệt thự Giản gia có thể xuất hiện ở bất kỳ địa điểm nào trong vị diện hiện tại, đồng thời tất cả nhân viên làm thuê của biệt thự Giản gia sẽ không còn bị cưỡng chế mộ binh thành NPC, mà có được ý thức tự chủ, cùng ông chủ Giản trực tiếp trói định quan hệ thuê mướn.]

Ồ. Phần thưởng này đúng là lần đầu thấy, khán giả lập tức nhiệt liệt thảo luận.

Vị diện “Ám Hà Minh Đăng”, Giản Vân Lam chỉ thấy trước mắt tối sầm, rồi lại sáng bừng. Khi mở mắt ra, cậu đã ngồi trong chiếc Maybach siêu xe, trên chiếc ghế da quen thuộc, và nghe tài xế Tiểu Lý luyên thuyên:

"Thiếu gia à, theo tôi thấy sau này mấy hoạt động đi KTV vào rạng sáng thế này bớt tham gia thôi, không tốt cho sức khỏe đâu. Thiếu gia bày quầy mỗi ngày đã vất vả lắm rồi."

Cảm giác xa lạ trên người Tiểu Lý biến mất, trở lại thành Tiểu Lý luyên thuyên quen thuộc. Giản Vân Lam bỗng nhẹ nhàng thở ra thở phào xong, anh lại nhớ ra… từ từ, cậu đi rồi, quầy trái cây dầm của cậu thì sao?

Lưu Kim KTV.

Các thực khách khó tin nhìn quầy trái cây dầm trống không trước mắt ngay giây phút Úc Minh nhét quả nho vào miệng ông chủ Giản, một đám bảo tiêu mặc vest giày da hùng hổ xông vào lôi ông chủ Giản đi, nhét vào chiếc Maybach sang trọng.

Trái cây, sữa chua trong quầy cũng vừa lúc hết sạch. Ước chừng trong một giờ qua, Ông chủ Giản đã bán được một hai trăm phần trái cây dầm, cũng đúng là nên bán xong rồi những người ăn được trái cây dầm thì còn đỡ. Những người xếp hàng lâu mà chưa ăn được thì lập tức suy sụp, gào khóc:

"Ông chủ, ông chủ của chúng ta! Đám bảo tiêu kia trói ông chủ yêu quý của chúng ta đi rồi!"

"Hình như là bảo tiêu của nhà ông chủ Giản."

"Trái cây trộn ngon như vậy, đời này còn có cơ hội ăn lại không ô ô ô ô..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tuy rằng tôi ăn no rồi, nhưng vẫn muốn ăn tiếp, ăn cả đời cũng không ngán rốt cuộc ông chủ Giản bày quầy ở đâu, hay là mở cửa hàng vậy?”

“Mấy người không phát hiện sao, ông chủ Giản lái xe toàn Maybach, chắc không dựa vào cái này kiếm tiền đâu, chỉ là vì yêu thích thôi.”

Các thực khách ngẩn người. Giây tiếp theo, bọn họ khóc còn thảm hơn. Nếu Ông chủ Giản dựa vào cái này kiếm tiền, thì họ đuổi đến chân trời góc biển cũng có thể tìm lại được món trái cây dầm của cậu nhưng mà, cậu ấy không thiếu tiền.

Uông Tiểu Phú lau nước mắt, lẩm bẩm: “Trên đời này, sao lại có chuyện có tiền cũng không làm được chứ? Không được ăn trái cây dầm của Ông chủ Giản, tôi muốn cái khoản tiền đền bù giải tỏa này để làm gì…”

Rồi sau đó mấy người đầu bếp lại đuổi theo hướng ông chủ Giản rời đi mà kêu:

“Sư phụ ơi, sư phụ quên bọn con rồi à đã nói là cùng nhau đi Tây Thiên thỉnh kinh mà!”

Ngay cả Hoắc Hoan cũng có chút luống cuống. Từ nhỏ đến lớn, vì mọi thứ đều đến quá dễ dàng dù cô ta muốn gì, thậm chí không cần mở miệng, người khác liền chủ động đưa đến tận cửa.

Nhưng lúc này, cô ta ôm ngực, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh. Cô ta có một dự cảm rằng, dù là mình muốn ăn được cơm của ông chủ Giản, cũng phải trải qua trăm cay ngàn đắng, thời gian bảo hộ tân thủ đã qua!

Ánh mắt Hoắc Hoan, từ vẻ ngây thơ không hiểu sự đời đặc trưng của thiên kim tiểu thư, dần trở nên kiên nghị, trở nên có phong thái đại nữ nhân đỉnh thiên lập địa:

“Để được ăn lại món trái cây dầm của ông chủ Giản, tôi phải trưởng thành hơn, tôi muốn một mình gánh vác một phương.”
Toàn bộ Lưu Kim KTV cũng loạn thành một nồi cháo kêu khóc, bán thảm, đuổi theo Maybach, vì không được ăn trái cây dầm mà phát điên nhưng không ai chú ý tới ngay trước khi bị bảo tiêu khiêng đi, Giản Vân Lam đã nhanh tay lẹ mắt đưa cho cậu thiếu niên vẫn luôn im lặng bóc nho cái gì đó.

Trong một góc tối tăm của Lưu Kim KTV. Úc Minh rũ mắt, nhìn chăm chú vào hộp trái cây dầm trong tay. Hộp trái cây dầm được ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, đầy dưa hấu, đào, dâu tây, bơ chôn trong lớp sữa chua chua ngọt tinh tế. Trên mặt sữa chua rắc đậu phộng giã nhỏ và mật đậu, tỏa ra hương sữa và hương trái cây nồng đậm.

Trên hộp trái cây dầm dán một tờ giấy nhỏ, trên đó viết hai chữ to rồng bay phượng múa: ‘Tiền lương’ còn dán kèm một tờ chi phiếu năm vạn tệ.

Úc Minh tỉ mỉ đọc tờ giấy, lật mặt sau tờ giấy, cậu đột nhiên thấy một hàng chữ khác:

“7 giờ tối ở cổng Hà Đường tiểu khu, quầy ăn vặt lẩu cay của Ông chủ Giản, hoan nghênh đến nếm thử.”

Úc Minh: “…”

Úc Minh: “Lẩu cay… sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện