"88 tệ một phần trái cây dầm, đảm bảo ngon, chua ngọt vừa miệng!"

... Các thực khách đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn họ. Bếp sau nghiến răng một cái, chơi tới bến luôn:

"8 tệ một phần, tất cả 8 tệ một phần trái cây dầm!"

Cuối cùng, khi bếp sau hạ giá xuống còn tám đồng, cuối cùng cũng có khách hàng ghé qua. Bởi vì quầy trái cây dầm của Giản Vân Lam quá đông khách, thời gian xếp hàng ngày càng lâu, có thực khách chờ không kịp đành đi qua mua một phần, một ngụm ăn vào…

"Ọe!"

"Trái cây dầm làm dở tệ như vậy, hay là mấy người bồi tôi ít tiền đi."

Người nọ vẻ mặt cạn lời nói, rồi quay trở lại hàng ngũ ban đầu tiếp tục xếp hàng mua trái cây dầm của ông chủ Giản.

Bếp sau: "..."

Ô ô ô, thân là đầu bếp mà mất hết cả mặt mũi vài người cuối cùng không chịu nổi đả kích, xám xịt mà... gia nhập hàng ngũ xếp hàng mua trái cây dầm của ông chủ Giản.

Các thực khách khác: "…"

Dẫn đầu là vị bếp trưởng béo ú, họ khoanh tay trước ngực, mặt mày khiêu khích. Họ muốn nếm thử xem, ly trái cây dầm mười đồng một phần này, rốt cuộc là nhờ giá cả mà thắng hay là thật sự có thực lực... Nửa tiếng sau, một ngụm đi xuống, tay vị bếp trưởng run lên bần bật sao có thể, sao có thể ngon đến vậy!

Lớp bơ quyện với sữa chua, thịt quả nồng hậu, còn tinh khiết và thơm mượt hơn cả bơ, vị dày dặn mềm mịn mang theo một chút hương quả hạch bản thân trái bơ không có hương vị gì đặc biệt nhưng sữa chua và nước cốt dừa được pha chế đúng điệu lại phát huy hương vị vốn có của quả bơ đến cực hạn, trở nên nồng đậm vô cùng.

Thịt quả mềm mại tự nhiên, quyện cùng sữa chua tinh tế, ăn vào sảng khoái thanh tân lại chua ngọt vừa miệng, chỉ cần mút nhẹ là tan ra. Hơn nữa vị béo ngậy của quả bơ cũng hoàn toàn biến mất nhờ sự kết hợp của sữa chua, chỉ còn lại hương trái cây tươi mát và hương dừa... chưa kể đến trong khi nhấm nháp, còn có thể cảm nhận được vị giòn tan của yến mạch, mềm mại thơm ngọt của khoai viên, và cả vị ngọt hơn mật của đậu.

Thật sự đã phát huy món trái cây dầm đến mức tuyệt mỹ rõ ràng là cùng một loại trái cây, vì sao cậu làm lại ngon đến vậy? Mấy người bếp sau ôm đầu khóc rống:

"Ô ô ô, bao nhiêu năm làm đầu bếp, phí công rồi!"

"Chúng ta học nghệ không tinh a..."

"Có lẽ, chúng ta nên bái ông chủ Giản làm sư phụ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không biết ai đó nói một câu vài người nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy... Ai đó nói cũng có lý. Họ khóc lóc thảm thiết chạy đến trước quầy của Giản Vân Lam:

"Sư phụ, vừa nhìn thấy ngài con đã biết ngài chính là sư phụ thất lạc nhiều năm của con!"

"Sư phụ dạy chúng con cách làm trái cây dầm đi, chúng con không muốn cứ kém như vậy mãi."

"Đúng đó sư phụ, làm quà gặp mặt cho các đồ nhi, ngài cho chúng con mấy ly trái cây dầm để chúng con ăn, à không phải để chúng con học hỏi một chút đi!"

Giản Vân Lam: "…"

Các thực khách khác: "???"

Chiêu trò cọ ăn cọ uống hoàn toàn mới.

"..."

Vị diện Vạn Giới, tổng công ty phát sóng trực tiếp.

Cung Tư Viễn và đám cấp dưới hoàn toàn cạn lời... đến cả một nơi nghịch thiên như KTV về đêm mà cậu còn có thể biến thành quầy bán trái cây dầm, lại còn bán đắt hàng đến vậy còn khiến nhân vật chính chịu khổ Úc Minh phải ngoan ngoãn ngồi lột nho cả đêm cho cậu, có một cấp dưới hấp hối vùng vẫy: "Nhưng, cho dù buôn bán vỉa hè có tốt cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, cậu ta không thể dựa vào việc buôn bán vỉa hè để hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế được, đúng không...?"

Buôn bán vỉa hè chỉ là buôn bán vỉa hè, còn nhiệm vụ yêu cầu 'Đích thân Úc Minh đút nho' thì chẳng liên quan gì đến nhau cả!

Cửa Lưu Kim KTV, số người xếp hàng ngày càng đông để đáp ứng sự nhiệt tình của các thực khách, động tác múc trái cây dầm trang trí của Giản Vân Lam càng lúc càng nhanh, động tác lột nho của Úc Minh cũng càng lúc càng nhanh, cả hai người tay đều nhanh đến mức tóe lửa.

Không biết từ khi nào, trong quá trình lao động lặp đi lặp lại đơn thuần này, sự cảnh giác của Úc Minh đối với Giản Vân Lam dần dần lơi lỏng một chút. Úc Minh ngồi ngay cạnh quầy trái cây dầm, mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy biểu cảm của Giản Vân Lam.

Úc Minh phát hiện, Giản Vân Lam dành sự nhiệt tình cho chuyện buôn bán vỉa hè này còn hơn cả vàng thật đá thật. Cậu, một đại thiếu gia giàu có bậc nhất lại có thể vì trái cây dầm mà bận rộn đến vậy, làm việc không ngừng nghỉ, trán đầy mồ hôi, đôi mắt màu lam đen chỉ có thực khách và trái cây dầm, thái trái cây, bày trái cây, rưới sữa chua... những người có lý tưởng cháy bỏng đều sẽ rất quen thuộc với ánh mắt chuyên chú kia của Giản Vân Lam.
Lý tưởng của Úc Minh là thi đậu trường quân đội, đền đáp quốc gia còn lý tưởng của Giản Vân Lam, chính là cái quầy ăn vặt này sao. Cứ nhìn như vậy, trong lòng Úc Minh có chút xúc động khó tả.

Hơn nữa, dần dần Úc Minh cũng cảm nhận được một niềm vui thuần túy, một cảm giác chữa lành, một cảm giác hạnh phúc kiên định từ quá trình lột nho, bày nho đơn giản lặp đi lặp lại này... y không khỏi ảo tưởng, nếu mình cũng được nếm thử một miếng trái cây dầm kia thì tốt biết mấy nhìn ông chủ Giản tay làm thoăn thoắt, từng chén trái cây dầm mỹ vị ra lò, Úc Minh chỉ cảm thấy cái bụng đói khát bấy lâu nay cũng rục rịch, khoang miệng ứa nước miếng nhưng…

Úc Minh nhắm mắt:

"Muốn ăn thì chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ bóc nho của ta thôi!"

Mở mắt ra lần nữa, y lại trở về là một người vô tình và nhẫn tâm bóc nho để đạt được tốc độ ra món nhanh nhất và hoàn hảo nhất, Úc Minh dần dà mò mẫm ra một vài tiểu xảo cho riêng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện