Chớp mắt, quầy trái cây dầm đã xếp hàng dài không biết còn tưởng Lưu Kim KTV đang có hoạt động gì mà trước quán, thường xuyên vang lên những tiếng hô kinh ngạc, dần dần náo nhiệt hẳn lên.
Ở quầy lễ tân, nhân viên phục vụ đang giải thích về các gói dịch vụ cho khách mới:
"Thưa anh, phòng hát bên em là 250 tệ một giờ, mỗi người tiêu tối thiểu là... thưa anh?"
Nhân viên phục vụ ngơ ngác chớp mắt. Người đâu rồi, vừa giây trước còn xem thực đơn trước mặt, giây sau đã biến mất nhìn kỹ lại, hóa ra là chạy ra xếp hàng mua trái cây dầm rồi.
Nhân viên phục vụ: "..."
Không chỉ khách trong đại sảnh, ngay cả khách trong phòng karaoke cũng bị kinh động. Hôm nay Tiểu Vương đến hẹn hò với bạn gái, hai người đặt một phòng hát ngọt ngào cho hai người, vốn định thư giãn một chút, hát vài bài tình ca.
Kết quả vừa ngồi xuống chưa bao lâu, bạn gái đã đi vệ sinh... d0i một cái, không thấy trở về.
Tiểu Vương: "???"
Vụ án Conan "Nhà vệ sinh karaoke ăn thịt người"? Anh ta lo lắng bạn gái gặp chuyện gì bất trắc, vội vàng chạy ra ngoài tìm khắp nơi kết quả thấy bạn gái đang ôm một chén trái cây dầm ăn ngon lành trước cửa karaoke.
"Em ra ngoài đi vệ sinh, thấy quầy trái cây dầm này ngon vô địch luôn lại còn rẻ nữa, anh nếm thử đi!"
Bạn gái nhiệt tình giới thiệu. Tiểu Vương bán tín bán nghi nếm thử một ngụm, vị chua ngọt sảng khoái, hương trái cây bùng nổ trong miệng, lập tức chinh phục anh ta, má ơi, ngon thật đó!
Hai người đầu tựa vào nhau ăn ngay trong đại sảnh, quên hết cả chuyện phòng hát. Ngoài ra, còn có người trong phòng hát nghe thấy tiếng động bên ngoài, tò mò ra xem, kết quả không quay lại nữa còn có người lôi cả đám bạn đang hát hăng say trong phòng hát ra, cùng nhau xếp hàng mua trái cây dầm... theo dõi của Lưu Kim KTV cho thấy, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, có hơn trăm người rời khỏi phòng hát, chạy về phía cổng lớn.
Nhân viên bảo vệ nhìn theo dõi, thấy cảnh này thì hoảng sợ:
... Động đất hay hỏa hoạn à, sao nhiều người chạy ra ngoài thế nhìn kỹ lại, hóa ra là đi ăn trái cây dầm.
Bảo vệ: ??? Bên kia.
Trong đại sảnh, Uông Tiểu Phú cũng sắp không nhịn được nữa rồi quá nhiều người bị trái cây dầm hấp dẫn, ăn ngon lành xem ra, món trái cây dầm này ngon thật sự!
Chỉ là, mười đồng không xứng với giá trị con người của anh ta... chỉ là trái cây dầm... chỉ là giá trị con người... mặt Uông Tiểu Phú biến đổi liên tục, lúc đen lúc trắng.
Anh ta nhìn chén trái cây dầm khó ăn đến cực điểm trên tay, lại nhìn quầy trái cây dầm cách đó không xa, những người đang ăn trái cây dầm tươi ngon ngọt ngào. Cuối cùng, Uông Tiểu Phú không nhịn được nữa, lao tới ôm đùi Giản Vân Lam khóc lóc:
"Ông chủ, tôi xin cậu, cậu có thể bán cho tôi phần trái cây dầm này với giá 288 tệ được không?"
Giản Vân Lam: "?"
Thực khách khác: "???"
Nghe qua có người xin lão bản giảm giá, đây là lần đầu tiên thấy có người xin lão bản tăng giá. Tuy rằng, món trái cây dầm này thật sự đáng giá. Trái cây trộn ngon như vậy, chẳng phải đáng giá hơn mấy món trái cây lừa tiền trong karaoke sao?
Giản Vân Lam uyển chuyển từ chối đề nghị tăng giá. Uông Tiểu Phú suy sụp nằm bệt sang một bên. Một lúc sau, anh ta lặng lẽ che mặt chạy về, lén lút mua một chén trái cây dầm mười đồng, ngồi xổm xuống ăn một ngụm vào miệng, nước mắt Uông Tiểu Phú liền tuôn rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A, vị chua ngọt, vị ngon tuyệt vời này!
Dưa lưới như thể được ngâm trong mật ong, cắt thành những miếng vuông nhỏ đều nhau, bao phủ lớp sữa chua chua ngọt mềm mại nhấm nháp từng chút một, vị thịt quả giòn tan vang lên "răng rắc" giữa hàm răng, nước sốt đầy đặn trào ra, hương trái cây, hương sữa, vị ngọt thanh mát theo cổ họng trôi xuống.
Lúc này, lại nhấm nháp những trái nho khô dẻo dai, vị chua ngọt nồng đậm quả thực là nét vẽ điểm xuyết cho bức tranh thêm hoàn hảo. Tuyệt vời!
"Ngon quá đi mất, cứ như thể tôi được trở về khoảng thời gian đơn thuần và vô tư lự ấy."
Uông Tiểu Phú vừa ăn vừa "ô ô", dụi dụi mắt. Anh ta từng cho rằng, sau khi có tiền tâm cảnh thay đổi, anh ta sẽ không còn tìm thấy niềm vui từ những món ăn bình dân nữa.
Anh ta bi thảm biết bao, tuy rằng có tiền, nhưng lại đánh mất đi những phiền muộn. Uông Tiểu Phú từng nghĩ, nếu sớm biết cuộc sống sau khi giải tỏa mặt bằng sẽ giàu có nhưng khô khan và vô vị như vậy, anh ta thà mãi mãi nghèo khó... nhưng giờ ngẫm lại, hóa ra anh ta đã sai hoàn toàn.
Mười đồng một ly trái cây dầm này lại mang đến cho anh ta niềm vui mà bất cứ sơn hào hải vị nào cũng không thể thay thế được còn ly trái cây dầm bán với giá 288 tệ ở Lưu Kim KTV kia, chắc hẳn có đến 287 tệ là phí "thuế chỉ số thông minh" rồi.
Bởi vậy, khi đầu bếp Lưu Kim KTV bưng mấy mâm trái cây dầm rao bán, Uông Tiểu Phú là người đầu tiên hét lên:
"Mẹ kiếp, trả tiền lại đây!"
Đúng vậy, thấy Giản Vân Lam buôn bán trái cây dầm càng ngày càng phát đạt, bếp sau Lưu Kim KTV cũng không thể ngồi yên. Hôm nay bọn họ mới vừa tung ra món trái cây dầm, đã thu về toàn đánh giá tệ hại, dựa vào cái gì chứ chẳng lẽ chỉ vì giá cả đắt đỏ sao?!
Tuy giá của họ có cao, nhưng trái cây đều là loại thượng hạng, hơn nữa món ăn còn được thiết kế tỉ mỉ, thể hiện sự suy tư của đầu bếp về nhân văn và bảo vệ môi trường... trái cây dầm của họ tuy đắt, nhưng đáng đồng tiền bát gạo.
Chắc chắn những thực khách không có con mắt thưởng thức kia chỉ ham của rẻ mà thôi chỉ vì quầy trái cây dầm kia bán rẻ nên họ mới thổi phồng sự thật, biến dở thành ngon.
Bếp sau không phục chút nào, vài người ăn ý với nhau xách theo những ly trái cây dầm đã làm sẵn ra đại sảnh bán. Tới đây, ai sợ ai, đối đầu trực diện!
"Trái cây dầm, 288 tệ một phần!" Bếp sau ra sức rao hàng: "Bếp trưởng ba sao Michelin đích thân chế biến, trái cây dầm được chế tác bằng cả tâm huyết!"
Mấy vị khách hàng nhìn họ với ánh mắt khó tin nhìn ly trái cây dầm chẳng ai muốn ăn của bọn họ, những miếng trái cây to nhỏ không đều, táo thì bị nghiền nát... nhìn lại quầy của ông chủ Giản, sạch sẽ tươi mới những nguyên liệu trang trí rực rỡ muôn màu.
Chắc chắn đầu óc họ có vấn đề mới bỏ qua ly trái cây dầm mười đồng ngon lành, đi bỏ ra 288 tệ để rước bực vào người chứ mà Uông Tiểu Phú dẫn đầu những "người bị hại 288 tệ" kia đã gào lên:
"Mẹ kiếp, trả tiền lại đây!"
"Trái cây dầm khó ăn như vậy mà còn không biết xấu hổ nói là có thiết kế!"
"Đúng đó đúng đó, trả tiền!"
Họ đều không ngoại lệ, đều là những người hôm nay nghe theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ mà mua ly trái cây dầm gần 300 tệ kia khó ăn còn chưa tính, không chỉ khó ăn, mà nó còn chẳng có tí "bùng nổ" nào.
Vậy mà bọn họ còn không biết tự lượng sức mình, cảm thấy có thể cạnh tranh với trái cây dầm của ông chủ Giản gọi thứ đó là trái cây dầm chẳng khác nào sỉ nhục trái cây dầm bị mấy người hùng hổ chất vấn, tiếng rao hàng của bếp sau lập tức nhỏ đi, nhưng họ vẫn không từ bỏ ý định.
Nếu vấn đề nằm ở giá quá cao, vậy thì họ giảm giá, giảm giá là được chứ gì?
"188 tệ một phần trái cây dầm, ngon, tươi mới!"
... Không một ai hỏi mua.
Ở quầy lễ tân, nhân viên phục vụ đang giải thích về các gói dịch vụ cho khách mới:
"Thưa anh, phòng hát bên em là 250 tệ một giờ, mỗi người tiêu tối thiểu là... thưa anh?"
Nhân viên phục vụ ngơ ngác chớp mắt. Người đâu rồi, vừa giây trước còn xem thực đơn trước mặt, giây sau đã biến mất nhìn kỹ lại, hóa ra là chạy ra xếp hàng mua trái cây dầm rồi.
Nhân viên phục vụ: "..."
Không chỉ khách trong đại sảnh, ngay cả khách trong phòng karaoke cũng bị kinh động. Hôm nay Tiểu Vương đến hẹn hò với bạn gái, hai người đặt một phòng hát ngọt ngào cho hai người, vốn định thư giãn một chút, hát vài bài tình ca.
Kết quả vừa ngồi xuống chưa bao lâu, bạn gái đã đi vệ sinh... d0i một cái, không thấy trở về.
Tiểu Vương: "???"
Vụ án Conan "Nhà vệ sinh karaoke ăn thịt người"? Anh ta lo lắng bạn gái gặp chuyện gì bất trắc, vội vàng chạy ra ngoài tìm khắp nơi kết quả thấy bạn gái đang ôm một chén trái cây dầm ăn ngon lành trước cửa karaoke.
"Em ra ngoài đi vệ sinh, thấy quầy trái cây dầm này ngon vô địch luôn lại còn rẻ nữa, anh nếm thử đi!"
Bạn gái nhiệt tình giới thiệu. Tiểu Vương bán tín bán nghi nếm thử một ngụm, vị chua ngọt sảng khoái, hương trái cây bùng nổ trong miệng, lập tức chinh phục anh ta, má ơi, ngon thật đó!
Hai người đầu tựa vào nhau ăn ngay trong đại sảnh, quên hết cả chuyện phòng hát. Ngoài ra, còn có người trong phòng hát nghe thấy tiếng động bên ngoài, tò mò ra xem, kết quả không quay lại nữa còn có người lôi cả đám bạn đang hát hăng say trong phòng hát ra, cùng nhau xếp hàng mua trái cây dầm... theo dõi của Lưu Kim KTV cho thấy, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, có hơn trăm người rời khỏi phòng hát, chạy về phía cổng lớn.
Nhân viên bảo vệ nhìn theo dõi, thấy cảnh này thì hoảng sợ:
... Động đất hay hỏa hoạn à, sao nhiều người chạy ra ngoài thế nhìn kỹ lại, hóa ra là đi ăn trái cây dầm.
Bảo vệ: ??? Bên kia.
Trong đại sảnh, Uông Tiểu Phú cũng sắp không nhịn được nữa rồi quá nhiều người bị trái cây dầm hấp dẫn, ăn ngon lành xem ra, món trái cây dầm này ngon thật sự!
Chỉ là, mười đồng không xứng với giá trị con người của anh ta... chỉ là trái cây dầm... chỉ là giá trị con người... mặt Uông Tiểu Phú biến đổi liên tục, lúc đen lúc trắng.
Anh ta nhìn chén trái cây dầm khó ăn đến cực điểm trên tay, lại nhìn quầy trái cây dầm cách đó không xa, những người đang ăn trái cây dầm tươi ngon ngọt ngào. Cuối cùng, Uông Tiểu Phú không nhịn được nữa, lao tới ôm đùi Giản Vân Lam khóc lóc:
"Ông chủ, tôi xin cậu, cậu có thể bán cho tôi phần trái cây dầm này với giá 288 tệ được không?"
Giản Vân Lam: "?"
Thực khách khác: "???"
Nghe qua có người xin lão bản giảm giá, đây là lần đầu tiên thấy có người xin lão bản tăng giá. Tuy rằng, món trái cây dầm này thật sự đáng giá. Trái cây trộn ngon như vậy, chẳng phải đáng giá hơn mấy món trái cây lừa tiền trong karaoke sao?
Giản Vân Lam uyển chuyển từ chối đề nghị tăng giá. Uông Tiểu Phú suy sụp nằm bệt sang một bên. Một lúc sau, anh ta lặng lẽ che mặt chạy về, lén lút mua một chén trái cây dầm mười đồng, ngồi xổm xuống ăn một ngụm vào miệng, nước mắt Uông Tiểu Phú liền tuôn rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A, vị chua ngọt, vị ngon tuyệt vời này!
Dưa lưới như thể được ngâm trong mật ong, cắt thành những miếng vuông nhỏ đều nhau, bao phủ lớp sữa chua chua ngọt mềm mại nhấm nháp từng chút một, vị thịt quả giòn tan vang lên "răng rắc" giữa hàm răng, nước sốt đầy đặn trào ra, hương trái cây, hương sữa, vị ngọt thanh mát theo cổ họng trôi xuống.
Lúc này, lại nhấm nháp những trái nho khô dẻo dai, vị chua ngọt nồng đậm quả thực là nét vẽ điểm xuyết cho bức tranh thêm hoàn hảo. Tuyệt vời!
"Ngon quá đi mất, cứ như thể tôi được trở về khoảng thời gian đơn thuần và vô tư lự ấy."
Uông Tiểu Phú vừa ăn vừa "ô ô", dụi dụi mắt. Anh ta từng cho rằng, sau khi có tiền tâm cảnh thay đổi, anh ta sẽ không còn tìm thấy niềm vui từ những món ăn bình dân nữa.
Anh ta bi thảm biết bao, tuy rằng có tiền, nhưng lại đánh mất đi những phiền muộn. Uông Tiểu Phú từng nghĩ, nếu sớm biết cuộc sống sau khi giải tỏa mặt bằng sẽ giàu có nhưng khô khan và vô vị như vậy, anh ta thà mãi mãi nghèo khó... nhưng giờ ngẫm lại, hóa ra anh ta đã sai hoàn toàn.
Mười đồng một ly trái cây dầm này lại mang đến cho anh ta niềm vui mà bất cứ sơn hào hải vị nào cũng không thể thay thế được còn ly trái cây dầm bán với giá 288 tệ ở Lưu Kim KTV kia, chắc hẳn có đến 287 tệ là phí "thuế chỉ số thông minh" rồi.
Bởi vậy, khi đầu bếp Lưu Kim KTV bưng mấy mâm trái cây dầm rao bán, Uông Tiểu Phú là người đầu tiên hét lên:
"Mẹ kiếp, trả tiền lại đây!"
Đúng vậy, thấy Giản Vân Lam buôn bán trái cây dầm càng ngày càng phát đạt, bếp sau Lưu Kim KTV cũng không thể ngồi yên. Hôm nay bọn họ mới vừa tung ra món trái cây dầm, đã thu về toàn đánh giá tệ hại, dựa vào cái gì chứ chẳng lẽ chỉ vì giá cả đắt đỏ sao?!
Tuy giá của họ có cao, nhưng trái cây đều là loại thượng hạng, hơn nữa món ăn còn được thiết kế tỉ mỉ, thể hiện sự suy tư của đầu bếp về nhân văn và bảo vệ môi trường... trái cây dầm của họ tuy đắt, nhưng đáng đồng tiền bát gạo.
Chắc chắn những thực khách không có con mắt thưởng thức kia chỉ ham của rẻ mà thôi chỉ vì quầy trái cây dầm kia bán rẻ nên họ mới thổi phồng sự thật, biến dở thành ngon.
Bếp sau không phục chút nào, vài người ăn ý với nhau xách theo những ly trái cây dầm đã làm sẵn ra đại sảnh bán. Tới đây, ai sợ ai, đối đầu trực diện!
"Trái cây dầm, 288 tệ một phần!" Bếp sau ra sức rao hàng: "Bếp trưởng ba sao Michelin đích thân chế biến, trái cây dầm được chế tác bằng cả tâm huyết!"
Mấy vị khách hàng nhìn họ với ánh mắt khó tin nhìn ly trái cây dầm chẳng ai muốn ăn của bọn họ, những miếng trái cây to nhỏ không đều, táo thì bị nghiền nát... nhìn lại quầy của ông chủ Giản, sạch sẽ tươi mới những nguyên liệu trang trí rực rỡ muôn màu.
Chắc chắn đầu óc họ có vấn đề mới bỏ qua ly trái cây dầm mười đồng ngon lành, đi bỏ ra 288 tệ để rước bực vào người chứ mà Uông Tiểu Phú dẫn đầu những "người bị hại 288 tệ" kia đã gào lên:
"Mẹ kiếp, trả tiền lại đây!"
"Trái cây dầm khó ăn như vậy mà còn không biết xấu hổ nói là có thiết kế!"
"Đúng đó đúng đó, trả tiền!"
Họ đều không ngoại lệ, đều là những người hôm nay nghe theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ mà mua ly trái cây dầm gần 300 tệ kia khó ăn còn chưa tính, không chỉ khó ăn, mà nó còn chẳng có tí "bùng nổ" nào.
Vậy mà bọn họ còn không biết tự lượng sức mình, cảm thấy có thể cạnh tranh với trái cây dầm của ông chủ Giản gọi thứ đó là trái cây dầm chẳng khác nào sỉ nhục trái cây dầm bị mấy người hùng hổ chất vấn, tiếng rao hàng của bếp sau lập tức nhỏ đi, nhưng họ vẫn không từ bỏ ý định.
Nếu vấn đề nằm ở giá quá cao, vậy thì họ giảm giá, giảm giá là được chứ gì?
"188 tệ một phần trái cây dầm, ngon, tươi mới!"
... Không một ai hỏi mua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương