Vương Lăng cũng cảm nhận thấy nghi hoặc của nàng mới vui vẻ nói ra:
-Tiền bối, cài này ta học được từ trong ‘Âm Dương Khí Môn’
-Cái này. Sao nó lại rơi vào tay ngươi.
Long Linh Huyền cả kinh nhìn hắn, sau đó nàng cảm thấy có chút bất ổn mới nói tiếp:
-Không đúng. Dù ngươi có thì cũng không thể sử dụng được, chỉ có ai mang dòng máu của hắn mới có thể sử dụng.
-Nếu không tin ta có thể chứng minh.
Vương Lăng ngay sau đó đem khẩu quyết ‘Lục Liên kiếm pháp’ nói cho nàng, Vương Lăng cảm thấy kì quái. Vốn dĩ cái này là do Khưu Tà kiếm được, hắn không nghĩ dựa vào cái này thì chứng minh được gì nhưng Linh Tôn đã nói hắn cũng không dám không tin.
Quả nhiên sau khi nghe xong Long Linh Huyền ánh mắt trầm xuống, tu một ngụm rượu giọng mang bi thương:
-Quả nhiên là ngươi có mang trong người dòng máu hắn, ta không biết tại sao nhưng điều này không thể chối cãi.
Vương Lăng lúc này cảm thấy kì quái, hắn đang suy nghĩ đến việc Khưu Tà là hậu duệ đời sau cúa Linh Tôn, còn lý do vì sao biết khẩu quyết ‘Lục Liên kiếm pháp’ lại là hậu duệ Linh Tôn hắn chịu thua. Long Linh Tôn như nhìn ra tâm tư hắn mới u sầu nói:
-Vốn công pháp này là một loại pháp quyết xóa bỏ linh hồn người luyện, nếu không phải mang trong mình dòng máu hắn thì luyện cái này sẽ khiến linh hồn phi diệt.
Vương Lăng cả kinh, hắn lúc này mới nghĩ đến việc Linh Tôn xuất hiện thì cứ nghĩ do miếng ngọc bội hay là ‘Âm Dương Khí Môn’, hóa ra là pháp quyết đoạt xá tinh vi thâm diệu như vậy. Long Hiên có chút không mong muốn nhìn Long Linh Huyền:
-Vậy hắn là đệ đệ con sao.
Long Linh Huyền nhìn Long Hiên thở dài:
-Cái này. Con người so với long tộc chúng ta tuổi thọ ngắn hơn rất nhiều, hắn có khi là hậu duệ rất xa, dòng máu cũng nhạt dần.
-Nói vậy, là không vấn đề gì. Ta với hắn có thể ….
Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy vui, Vương Lăng mặt kì quái nhìn nàng, hắn không dám nghĩ nàng có ý định với hắn. Long Linh Huyền nhìn Vương Lăng nói:
-Dù sao cũng là hậu duệ của chàng thôi thì ta cũng miễn cưỡng thu nhận ngươi vậy.
-Đa tạ sư nương.
-Gọi là sư phụ chứ.
Long Hiên vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, Long Linh Huyền không bận tâm tiếp tục uống rượu vẻ mặt sầu thảm như nhớ lại gì đấy. Cả Vương Lăng cùng Long Hiên không biết Long Hàn Phong đứng cách đó không xa nghe hết mọi chuyện, hắn hướng Long Linh Huyền khẽ cúi đầu sau đó rời đi.
Long hiên vui mừng khi nàng và Vương Lăng có thể ở cạnh nhau, nàng không biết từ khi nào đã thích ở bên cạnh hắn không muốn rời. Long Hiên cười bắt ép hắn kể chuyện cho nàng nghe, hắn cũng đành đem truyện ‘Tây Du Ký’ kể nàng nghe, nàng càng nghe càng hứng thú bắt ép hắn kể đến khô cổ họng.
Sau đó đám người mời nhau nhảy một khúc, với hắn thì nhảy thì không làm khó được hắn. Chacha, rambo, waltz …hắn đều học giao lưu quốc tế. Vì vây Vương Lăng dễ dàng bắt nhịp với Long Hiên vô cùng ăn ý làm người khác nhìn vào vô cùng thán phục.
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân trở thành trung tâm, cảm nhận có chút u oán từ Đông Phương Quân hắn nhanh chóng kết thúc sau đó chạy đến bên cạnh Đông Phương Lục Uyển lễ độ mời chào nàng, hắn lúc này để ý có rất nhiều công tử quý tộc lễ độ mời nàng, Vương Lăng có chút không thích chạy đến kéo tay nàng.
Nàng đỏ mặt sau đó cùng hắn nhảy một điệu, hắn cảm nhận vũ điệu ở đây quá cổ hủ nên tùy ý nhảy cùng nàng cho đến hết. Hắn sau đó cảm nhận ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm Đông phương Lục uyển làm hắn cảm thấy bực dọc, dù sao nàng cũng là hôn thê của hắn nghĩ đến việc nàng cùng người khác nhảy làm hắn có chút bực tức.
Hắn ngay sau đó mới thay đổi tư thế một tay ôm ngang lưng nàng tay còn lại nắm tay nàng làm cho Đông Phương Lục Uyển xấu hồ ngạc nhiên, nhưng bản thân nàng biết hắn là hôn phu nàng nên không phản đối. Vương Lăng với sự phối hợp của nàng tạo ra một vũ điệu cuốn hút bao ánh mắt người nhìn. Vương Lăng dựa theo điệu waltz trước kia, cái này dễ học cũng rất cuốn hút, còn tạo sự thân thiết như cặp đôi giữa hắn và Đông phương Lục Uyển.
Kết thúc điệu nhảy vô số tiếng vỗ tay vang lên, Đông Phương Lục Uyển đỏ mặt nàng cùng hắn trong lúc nhảy cơ thể ôm sát nhau, cơ thể đụng chạm rất nhiều nhưng lại khiến nàng tim nhảy rộn. Lúc này ai cũng thêm phần thán phục Vương Lăng, không chỉ thiên phú mà tài hoa cũng hơn người. Long Hiên chạy đến mặt đầy hứng thú:
-Cái ngươi vừa nhảy nhìn trông rất đẹp nha. Dạy ta đi.
-Được. Khi nào ta sẽ dạy ngươi.
Long Hiên cười quyến rũ, Vương Lăng thì biết rõ ràng điệu nhảy này trước kia bị giới quý tộc xưa bài trừ do cơ thể tiếp xúc quá thân thiết, do Đông Phương Lục Uyển là hôn thê hắn nên hắn mới dám cùng nàng nhảy. Hắn cũng muốn nhắc nhở mấy thanh niên manh động chớ động vào hôn thế hắn.
Vương Lăng vui vẻ giao tiếp với một số người kiếm cớ điệu nhảy mà đến làm quen hắn. Hắn cũng chờ mong tiệc tàn để ra về.
Rốt cuộc buổi tiệc cũng tàn, hắn mới cùng Vương Khiết ra về, giờ hắn đã có thể an toàn rời khỏi cung. Chuyến đi này của hắn không tệ, hắn đã nắm rõ đường đi cùng với lối đi bí mật kia, còn có thông tin Chu Bảo.
Hắn đang vui vẻ đi ra thì nhận thấy một người áo đen tạo ra một ám hiệu hình bán nguyệt làm hắn biết là người Ám Nguyệt có việc thông báo. Hắn nhìn Vương Khiết cười nói:
-Phụ thân. Người về trước, con có việc c ần làm.
-Trễ rồi, ngươi còn đi đâu.
Hồ Ngạn tỏ vẻ lo lắng hỏi, Vương Khiết cười nhìn hắn:
-Được, ngươi đi đi. Nhớ về sớm.
-Đa tạ phụ thân.
Vương Lăng chạy đến bên cạnh tên áo đen kia, sau đó hắc y mới đem chuyện nói ra cho Vương Lăng nghe.
Lúc này Vương Lăng mới biết Đông Phương Quân vì vẫn nghi ngờ Tần Thanh Y nên sai người điều tra nhà trước kia đệ đệ của nàng, sau đó hắn được một người nói cho biết Tần Thanh Y không có đệ đệ rồi nói cho lão nghe nàng họ Tần.
Điều này khiến lão căm tức muốn giết nàng, hắn không nghi ngờ Vương Lăng vì nghĩ hắn sẽ không vì một nữ nhân xa lạ mà bịa chuyện với hắn, chỉ tin hắn bị nàng lừa. Tần Thanh Y bị truy sát cũng may có Tử Y Tiên bảo hộ, nhưng sau đó xuất hiện mấy tên nguyên lực cảnh giới đánh bị thương nàng, nhưng không quá nặng, Tần Thanh Y cũng bị bắt đi.
Vương Lăng biết tin chạy như điên theo hướng Tần Thanh Y bị bắt, hắn biết hắn không phải đối thủ nhưng chứng kiến nữ nhân bị bắt mà bản thân không làm được gì thì hắn không làm được. Long Tam lúc này được hắn sắp xếp ở trấn Bạch Nguyệt để hắn cùng Tử Y Tiên dễ dàng hành động, tiểu hắc thì ở Bạch Đà sơn trông coi mộ phần mẹ nó. Giờ chỉ có mình Vương Lăng nhưng hắn vẫn tự tin nhờ vào ưu thế ‘Nhuyễn Hợp Hương’ cùng năng lực bản thân cũng không khó cứu người.
Lúc này trong hoàng thành vô số tiếng rơi vỡ đồ vật vàng lên, Chu Khương ánh mắt điên cuồng nhìn đám thuộc hạ:
-Tra được ai giết Độc tiên sinh chưa.
-Chúng tiểu nhân vẫn đang điều tra. Hiện vẫn chưa có manh mối.
Đám người nhìn Chu Khương run run sợ hắn nổi giận đem bọn chúng giết. Chu Khương theo kịch bản truyền hình đá đám thuộc hạ:
-Tiếp tục điều tra cho ta. Không tra được đừng có trở về.
Chu Khương tay ôm đầu nhàn nhạt hỏi cung nữ bên cạnh:
-Chu Bảo thế nào rồi.
-Thái tử tình hình so với trước kia đã đỡ hơn nhưng do không được điều trị nên bệnh cũ tái phát.
-Truyền lệnh thái y tạm thời giúp hắn bảo toàn tính mạng.
-Vâng.
Cung nữ rời đi, Chu Khương ánh mắt băng lãnh đem cái bàn vỗ nát thành than đen.
-Tiền bối, cài này ta học được từ trong ‘Âm Dương Khí Môn’
-Cái này. Sao nó lại rơi vào tay ngươi.
Long Linh Huyền cả kinh nhìn hắn, sau đó nàng cảm thấy có chút bất ổn mới nói tiếp:
-Không đúng. Dù ngươi có thì cũng không thể sử dụng được, chỉ có ai mang dòng máu của hắn mới có thể sử dụng.
-Nếu không tin ta có thể chứng minh.
Vương Lăng ngay sau đó đem khẩu quyết ‘Lục Liên kiếm pháp’ nói cho nàng, Vương Lăng cảm thấy kì quái. Vốn dĩ cái này là do Khưu Tà kiếm được, hắn không nghĩ dựa vào cái này thì chứng minh được gì nhưng Linh Tôn đã nói hắn cũng không dám không tin.
Quả nhiên sau khi nghe xong Long Linh Huyền ánh mắt trầm xuống, tu một ngụm rượu giọng mang bi thương:
-Quả nhiên là ngươi có mang trong người dòng máu hắn, ta không biết tại sao nhưng điều này không thể chối cãi.
Vương Lăng lúc này cảm thấy kì quái, hắn đang suy nghĩ đến việc Khưu Tà là hậu duệ đời sau cúa Linh Tôn, còn lý do vì sao biết khẩu quyết ‘Lục Liên kiếm pháp’ lại là hậu duệ Linh Tôn hắn chịu thua. Long Linh Tôn như nhìn ra tâm tư hắn mới u sầu nói:
-Vốn công pháp này là một loại pháp quyết xóa bỏ linh hồn người luyện, nếu không phải mang trong mình dòng máu hắn thì luyện cái này sẽ khiến linh hồn phi diệt.
Vương Lăng cả kinh, hắn lúc này mới nghĩ đến việc Linh Tôn xuất hiện thì cứ nghĩ do miếng ngọc bội hay là ‘Âm Dương Khí Môn’, hóa ra là pháp quyết đoạt xá tinh vi thâm diệu như vậy. Long Hiên có chút không mong muốn nhìn Long Linh Huyền:
-Vậy hắn là đệ đệ con sao.
Long Linh Huyền nhìn Long Hiên thở dài:
-Cái này. Con người so với long tộc chúng ta tuổi thọ ngắn hơn rất nhiều, hắn có khi là hậu duệ rất xa, dòng máu cũng nhạt dần.
-Nói vậy, là không vấn đề gì. Ta với hắn có thể ….
Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy vui, Vương Lăng mặt kì quái nhìn nàng, hắn không dám nghĩ nàng có ý định với hắn. Long Linh Huyền nhìn Vương Lăng nói:
-Dù sao cũng là hậu duệ của chàng thôi thì ta cũng miễn cưỡng thu nhận ngươi vậy.
-Đa tạ sư nương.
-Gọi là sư phụ chứ.
Long Hiên vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, Long Linh Huyền không bận tâm tiếp tục uống rượu vẻ mặt sầu thảm như nhớ lại gì đấy. Cả Vương Lăng cùng Long Hiên không biết Long Hàn Phong đứng cách đó không xa nghe hết mọi chuyện, hắn hướng Long Linh Huyền khẽ cúi đầu sau đó rời đi.
Long hiên vui mừng khi nàng và Vương Lăng có thể ở cạnh nhau, nàng không biết từ khi nào đã thích ở bên cạnh hắn không muốn rời. Long Hiên cười bắt ép hắn kể chuyện cho nàng nghe, hắn cũng đành đem truyện ‘Tây Du Ký’ kể nàng nghe, nàng càng nghe càng hứng thú bắt ép hắn kể đến khô cổ họng.
Sau đó đám người mời nhau nhảy một khúc, với hắn thì nhảy thì không làm khó được hắn. Chacha, rambo, waltz …hắn đều học giao lưu quốc tế. Vì vây Vương Lăng dễ dàng bắt nhịp với Long Hiên vô cùng ăn ý làm người khác nhìn vào vô cùng thán phục.
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân trở thành trung tâm, cảm nhận có chút u oán từ Đông Phương Quân hắn nhanh chóng kết thúc sau đó chạy đến bên cạnh Đông Phương Lục Uyển lễ độ mời chào nàng, hắn lúc này để ý có rất nhiều công tử quý tộc lễ độ mời nàng, Vương Lăng có chút không thích chạy đến kéo tay nàng.
Nàng đỏ mặt sau đó cùng hắn nhảy một điệu, hắn cảm nhận vũ điệu ở đây quá cổ hủ nên tùy ý nhảy cùng nàng cho đến hết. Hắn sau đó cảm nhận ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm Đông phương Lục uyển làm hắn cảm thấy bực dọc, dù sao nàng cũng là hôn thê của hắn nghĩ đến việc nàng cùng người khác nhảy làm hắn có chút bực tức.
Hắn ngay sau đó mới thay đổi tư thế một tay ôm ngang lưng nàng tay còn lại nắm tay nàng làm cho Đông Phương Lục Uyển xấu hồ ngạc nhiên, nhưng bản thân nàng biết hắn là hôn phu nàng nên không phản đối. Vương Lăng với sự phối hợp của nàng tạo ra một vũ điệu cuốn hút bao ánh mắt người nhìn. Vương Lăng dựa theo điệu waltz trước kia, cái này dễ học cũng rất cuốn hút, còn tạo sự thân thiết như cặp đôi giữa hắn và Đông phương Lục Uyển.
Kết thúc điệu nhảy vô số tiếng vỗ tay vang lên, Đông Phương Lục Uyển đỏ mặt nàng cùng hắn trong lúc nhảy cơ thể ôm sát nhau, cơ thể đụng chạm rất nhiều nhưng lại khiến nàng tim nhảy rộn. Lúc này ai cũng thêm phần thán phục Vương Lăng, không chỉ thiên phú mà tài hoa cũng hơn người. Long Hiên chạy đến mặt đầy hứng thú:
-Cái ngươi vừa nhảy nhìn trông rất đẹp nha. Dạy ta đi.
-Được. Khi nào ta sẽ dạy ngươi.
Long Hiên cười quyến rũ, Vương Lăng thì biết rõ ràng điệu nhảy này trước kia bị giới quý tộc xưa bài trừ do cơ thể tiếp xúc quá thân thiết, do Đông Phương Lục Uyển là hôn thê hắn nên hắn mới dám cùng nàng nhảy. Hắn cũng muốn nhắc nhở mấy thanh niên manh động chớ động vào hôn thế hắn.
Vương Lăng vui vẻ giao tiếp với một số người kiếm cớ điệu nhảy mà đến làm quen hắn. Hắn cũng chờ mong tiệc tàn để ra về.
Rốt cuộc buổi tiệc cũng tàn, hắn mới cùng Vương Khiết ra về, giờ hắn đã có thể an toàn rời khỏi cung. Chuyến đi này của hắn không tệ, hắn đã nắm rõ đường đi cùng với lối đi bí mật kia, còn có thông tin Chu Bảo.
Hắn đang vui vẻ đi ra thì nhận thấy một người áo đen tạo ra một ám hiệu hình bán nguyệt làm hắn biết là người Ám Nguyệt có việc thông báo. Hắn nhìn Vương Khiết cười nói:
-Phụ thân. Người về trước, con có việc c ần làm.
-Trễ rồi, ngươi còn đi đâu.
Hồ Ngạn tỏ vẻ lo lắng hỏi, Vương Khiết cười nhìn hắn:
-Được, ngươi đi đi. Nhớ về sớm.
-Đa tạ phụ thân.
Vương Lăng chạy đến bên cạnh tên áo đen kia, sau đó hắc y mới đem chuyện nói ra cho Vương Lăng nghe.
Lúc này Vương Lăng mới biết Đông Phương Quân vì vẫn nghi ngờ Tần Thanh Y nên sai người điều tra nhà trước kia đệ đệ của nàng, sau đó hắn được một người nói cho biết Tần Thanh Y không có đệ đệ rồi nói cho lão nghe nàng họ Tần.
Điều này khiến lão căm tức muốn giết nàng, hắn không nghi ngờ Vương Lăng vì nghĩ hắn sẽ không vì một nữ nhân xa lạ mà bịa chuyện với hắn, chỉ tin hắn bị nàng lừa. Tần Thanh Y bị truy sát cũng may có Tử Y Tiên bảo hộ, nhưng sau đó xuất hiện mấy tên nguyên lực cảnh giới đánh bị thương nàng, nhưng không quá nặng, Tần Thanh Y cũng bị bắt đi.
Vương Lăng biết tin chạy như điên theo hướng Tần Thanh Y bị bắt, hắn biết hắn không phải đối thủ nhưng chứng kiến nữ nhân bị bắt mà bản thân không làm được gì thì hắn không làm được. Long Tam lúc này được hắn sắp xếp ở trấn Bạch Nguyệt để hắn cùng Tử Y Tiên dễ dàng hành động, tiểu hắc thì ở Bạch Đà sơn trông coi mộ phần mẹ nó. Giờ chỉ có mình Vương Lăng nhưng hắn vẫn tự tin nhờ vào ưu thế ‘Nhuyễn Hợp Hương’ cùng năng lực bản thân cũng không khó cứu người.
Lúc này trong hoàng thành vô số tiếng rơi vỡ đồ vật vàng lên, Chu Khương ánh mắt điên cuồng nhìn đám thuộc hạ:
-Tra được ai giết Độc tiên sinh chưa.
-Chúng tiểu nhân vẫn đang điều tra. Hiện vẫn chưa có manh mối.
Đám người nhìn Chu Khương run run sợ hắn nổi giận đem bọn chúng giết. Chu Khương theo kịch bản truyền hình đá đám thuộc hạ:
-Tiếp tục điều tra cho ta. Không tra được đừng có trở về.
Chu Khương tay ôm đầu nhàn nhạt hỏi cung nữ bên cạnh:
-Chu Bảo thế nào rồi.
-Thái tử tình hình so với trước kia đã đỡ hơn nhưng do không được điều trị nên bệnh cũ tái phát.
-Truyền lệnh thái y tạm thời giúp hắn bảo toàn tính mạng.
-Vâng.
Cung nữ rời đi, Chu Khương ánh mắt băng lãnh đem cái bàn vỗ nát thành than đen.
Danh sách chương