Khi ta lên năm, mẫu thân hạ sinh đệ đệ rồi qua đời.
Toàn khu phố đều thầm thì với ta rằng, Tây Thi ở phố Tây - nổi danh là mỹ nhân bán đậu phụ - từ nhỏ đã đem lòng ái mộ phụ thân ta.
Giờ đây, ngày nào bà ta cũng tới nhà ta, chắc chắn là muốn làm kế mẫu của ta.
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Chưa đầy mười ngày sau, Liễu di mang theo một chiếc khăn trùm đỏ, ngồi trong chiếc kiệu đôi nhỏ, tự mình vào cửa nhà ta.
Khi ấy, ta đang ôm đệ đệ còn quấn tã, ngồi dưới hành lang nấu cháo.
Bà vừa đến, liền trách mắng: "Ngươi không sợ làm cháy rèm cửa, thiêu rụi cả gia sản hay sao?"
Sau đó, bà ngang nhiên bế lấy đệ đệ, gọi tới một bà vú để chăm sóc.
Người trong khu phố nhìn cảnh ấy, không khỏi cảm thán: "Ôi dào, bà ta với phụ thân ngươi vốn là thanh mai trúc mã. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ, mẫu thân vừa qua đời đã có kế mẫu. Những ngày tháng khổ sở về sau chắc còn dài lắm đây!"
Nghe tiếng đệ đệ khóc lóc nỉ non, hàng xóm lắc đầu, thở dài mà bỏ đi.
Cũng may, nhờ phụ thân luôn yêu thương mà ta và đệ đệ không chịu nhiều khổ cực.
Nhưng những ngày bình yên chẳng kéo dài được bao lâu.
Ba năm sau, phụ thân mắc bệnh rồi qua đời.
"Khóc, khóc, khóc! Ngươi chỉ biết khóc, muốn khóc đến mù mắt mới vừa lòng phải không?"
Liễu di nương vừa đánh mắng, vừa mạnh tay lau mặt cho ta.
Chưa đầy một tháng sau khi phụ thân mất, Liễu di nương vốn dịu dàng mềm mỏng nay bỗng trở nên hống hách, ngang ngược, tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.
Nhà ta làm nghề bán thịt, phụ mẫu vốn hiền lành, cư xử tử tế, nên được nhiều người quý mến. Các quán rượu quanh vùng cũng thường đến mua hàng, vì thế gia cảnh chúng ta khá sung túc.
Khi phụ thân còn sống, Liễu di nương chẳng bao giờ can thiệp vào việc buôn bán ở cửa tiệm, chỉ ở hậu viện chăm sóc chúng ta.
Nhưng khi phụ thân qua đời, bà lập tức trở thành chủ nhân cầm quyền.
Bà lớn tiếng quát tháo: "Các người định ức hiếp góa phụ và trẻ nhỏ chúng ta sao? Phu quân ta không còn, các người cũng muốn phá vỡ hết quy tắc à?!"
Liễu di nương quyết đoán thay ngay một người quản lý sổ sách mới.
Người ta bàn tán xôn xao: "Ồ, chẳng phải chàng trai mặt trắng kia chính là người từng đến nhà bà ta cầu thân năm xưa sao?"
"Đúng thật! Phu quân bà ta còn chưa kịp xanh cỏ, vậy mà bà ta đã dám làm chuyện thế này! Bé con, đừng sợ, các thẩm sẽ đứng về phía cháu!"
Chỉ vài ngày sau, đám thúc bá lâu nay không qua lại bỗng kéo đến cửa tiệm, lớn tiếng đòi lại quyền thừa kế, làm náo loạn cả khu phố.
"Ta đã bảo mà, ngươi tự đưa mình đến cửa, chẳng lẽ là có ý tốt? Thì ra ngươi định chiếm sạch gia tài!"
"Đừng hòng! Nhị ca vẫn còn chúng ta đây! Gia sản của huynh ấy cũng là của chúng ta!"
Đám đông đứng bên ngoài xem, gật đầu hùa theo những lời ấy.
Liễu di nương cười khẩy, cầm di chúc của phụ thân đưa lên: "Nói cho các người biết, hôn thư của ta và Nhị lang đã được quan phủ đóng dấu chứng nhận! Ruộng đất, cửa tiệm, đều đã được chia rõ ràng trước khi ông ấy qua đời. Đây là bản di chúc, do chính quan huyện đóng dấu xác nhận!"
Bà giơ cao di chúc cho mọi người thấy, nhưng không để ai đụng vào, sau đó cẩn thận cất lại vào n.g.ự.c áo.
Có người bước tới đòi kiểm tra, bà liền rút con d.a.o trên bàn, đ.â.m thẳng xuống mặt bàn gỗ, lạnh giọng quát: "Các ngươi muốn cướp bằng vũ lực phải không? Ta sẽ báo quan ngay bây giờ! Để xem quan huyện đến, ai sẽ bị ăn hai mươi gậy trước!"
Đám người thì thầm bàn tán rồi tức tối bỏ đi.
Một người vội hỏi: "Vậy còn tên mặt trắng kia thì sao?"
Người lên tiếng là cữu mẫu của ta, bà vốn nổi tiếng là khôn ngoan, liền lên tiếng chỉ trích Liễu di nương: "Ta không nói thì thôi, nhưng nay không thể nhịn nữa! Tỷ tỷ ta ra đi sớm, để lại hai đứa nhỏ đáng thương. Cứ tưởng ngươi sẽ chăm sóc chúng tử tế, ai mà ngờ…"
Cữu mẫu đổi từ giọng nghẹn ngào sang tức giận, tiếp tục trách mắng: "Nhị lang mới mất chưa đầy một tháng, vậy mà ngươi đã để tên mặt trắng kia đường hoàng bước vào nhà, không hề kiêng dè gì cả! Ngươi không thấy hổ thẹn à?"
Liễu di nương không chút nao núng, dựng thẳng người, rút d.a.o chỉ về phía cữu mẫu, mắng lớn: "Ngươi là thứ bà con vớ vẩn từ đâu chui ra vậy? "Khi bọn trẻ cần người chăm sóc nhất, các ngươi lại đóng chặt cửa không thấy mặt!”
"Bây giờ lại mặt dày đến trách móc ta?”
"Để ta nói cho rõ, bọn trẻ là con ta nuôi! Trước khi chúng thành thân, tiền bạc của chúng đều do ta quản!”
"Ta không đồng ý, ai dám đến đây đục nước béo cò, lấy dầu lấy mỡ từ nhà ta?"
Toàn khu phố đều thầm thì với ta rằng, Tây Thi ở phố Tây - nổi danh là mỹ nhân bán đậu phụ - từ nhỏ đã đem lòng ái mộ phụ thân ta.
Giờ đây, ngày nào bà ta cũng tới nhà ta, chắc chắn là muốn làm kế mẫu của ta.
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Chưa đầy mười ngày sau, Liễu di mang theo một chiếc khăn trùm đỏ, ngồi trong chiếc kiệu đôi nhỏ, tự mình vào cửa nhà ta.
Khi ấy, ta đang ôm đệ đệ còn quấn tã, ngồi dưới hành lang nấu cháo.
Bà vừa đến, liền trách mắng: "Ngươi không sợ làm cháy rèm cửa, thiêu rụi cả gia sản hay sao?"
Sau đó, bà ngang nhiên bế lấy đệ đệ, gọi tới một bà vú để chăm sóc.
Người trong khu phố nhìn cảnh ấy, không khỏi cảm thán: "Ôi dào, bà ta với phụ thân ngươi vốn là thanh mai trúc mã. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ, mẫu thân vừa qua đời đã có kế mẫu. Những ngày tháng khổ sở về sau chắc còn dài lắm đây!"
Nghe tiếng đệ đệ khóc lóc nỉ non, hàng xóm lắc đầu, thở dài mà bỏ đi.
Cũng may, nhờ phụ thân luôn yêu thương mà ta và đệ đệ không chịu nhiều khổ cực.
Nhưng những ngày bình yên chẳng kéo dài được bao lâu.
Ba năm sau, phụ thân mắc bệnh rồi qua đời.
"Khóc, khóc, khóc! Ngươi chỉ biết khóc, muốn khóc đến mù mắt mới vừa lòng phải không?"
Liễu di nương vừa đánh mắng, vừa mạnh tay lau mặt cho ta.
Chưa đầy một tháng sau khi phụ thân mất, Liễu di nương vốn dịu dàng mềm mỏng nay bỗng trở nên hống hách, ngang ngược, tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.
Nhà ta làm nghề bán thịt, phụ mẫu vốn hiền lành, cư xử tử tế, nên được nhiều người quý mến. Các quán rượu quanh vùng cũng thường đến mua hàng, vì thế gia cảnh chúng ta khá sung túc.
Khi phụ thân còn sống, Liễu di nương chẳng bao giờ can thiệp vào việc buôn bán ở cửa tiệm, chỉ ở hậu viện chăm sóc chúng ta.
Nhưng khi phụ thân qua đời, bà lập tức trở thành chủ nhân cầm quyền.
Bà lớn tiếng quát tháo: "Các người định ức hiếp góa phụ và trẻ nhỏ chúng ta sao? Phu quân ta không còn, các người cũng muốn phá vỡ hết quy tắc à?!"
Liễu di nương quyết đoán thay ngay một người quản lý sổ sách mới.
Người ta bàn tán xôn xao: "Ồ, chẳng phải chàng trai mặt trắng kia chính là người từng đến nhà bà ta cầu thân năm xưa sao?"
"Đúng thật! Phu quân bà ta còn chưa kịp xanh cỏ, vậy mà bà ta đã dám làm chuyện thế này! Bé con, đừng sợ, các thẩm sẽ đứng về phía cháu!"
Chỉ vài ngày sau, đám thúc bá lâu nay không qua lại bỗng kéo đến cửa tiệm, lớn tiếng đòi lại quyền thừa kế, làm náo loạn cả khu phố.
"Ta đã bảo mà, ngươi tự đưa mình đến cửa, chẳng lẽ là có ý tốt? Thì ra ngươi định chiếm sạch gia tài!"
"Đừng hòng! Nhị ca vẫn còn chúng ta đây! Gia sản của huynh ấy cũng là của chúng ta!"
Đám đông đứng bên ngoài xem, gật đầu hùa theo những lời ấy.
Liễu di nương cười khẩy, cầm di chúc của phụ thân đưa lên: "Nói cho các người biết, hôn thư của ta và Nhị lang đã được quan phủ đóng dấu chứng nhận! Ruộng đất, cửa tiệm, đều đã được chia rõ ràng trước khi ông ấy qua đời. Đây là bản di chúc, do chính quan huyện đóng dấu xác nhận!"
Bà giơ cao di chúc cho mọi người thấy, nhưng không để ai đụng vào, sau đó cẩn thận cất lại vào n.g.ự.c áo.
Có người bước tới đòi kiểm tra, bà liền rút con d.a.o trên bàn, đ.â.m thẳng xuống mặt bàn gỗ, lạnh giọng quát: "Các ngươi muốn cướp bằng vũ lực phải không? Ta sẽ báo quan ngay bây giờ! Để xem quan huyện đến, ai sẽ bị ăn hai mươi gậy trước!"
Đám người thì thầm bàn tán rồi tức tối bỏ đi.
Một người vội hỏi: "Vậy còn tên mặt trắng kia thì sao?"
Người lên tiếng là cữu mẫu của ta, bà vốn nổi tiếng là khôn ngoan, liền lên tiếng chỉ trích Liễu di nương: "Ta không nói thì thôi, nhưng nay không thể nhịn nữa! Tỷ tỷ ta ra đi sớm, để lại hai đứa nhỏ đáng thương. Cứ tưởng ngươi sẽ chăm sóc chúng tử tế, ai mà ngờ…"
Cữu mẫu đổi từ giọng nghẹn ngào sang tức giận, tiếp tục trách mắng: "Nhị lang mới mất chưa đầy một tháng, vậy mà ngươi đã để tên mặt trắng kia đường hoàng bước vào nhà, không hề kiêng dè gì cả! Ngươi không thấy hổ thẹn à?"
Liễu di nương không chút nao núng, dựng thẳng người, rút d.a.o chỉ về phía cữu mẫu, mắng lớn: "Ngươi là thứ bà con vớ vẩn từ đâu chui ra vậy? "Khi bọn trẻ cần người chăm sóc nhất, các ngươi lại đóng chặt cửa không thấy mặt!”
"Bây giờ lại mặt dày đến trách móc ta?”
"Để ta nói cho rõ, bọn trẻ là con ta nuôi! Trước khi chúng thành thân, tiền bạc của chúng đều do ta quản!”
"Ta không đồng ý, ai dám đến đây đục nước béo cò, lấy dầu lấy mỡ từ nhà ta?"
Danh sách chương