Đào Hiểu Đông chưa từng dốc lòng dốc dạ với người ta như vậy, lần này anh thực sự để tâm. Anh là một người rất sợ phiền toái, nhất là về mặt tình cảm. Cho nên nhiều năm như vậy anh chưa từng có tình cảm giao tâm nào, mấy năm nay lại càng không có, giống như anh nói, cảm thấy có khoảng cách thế hệ với mấy người trẻ tuổi.

Thang Sách Ngôn lớn hơn anh hai tuổi, mọi mặt đều ưu tú, đối với Đào Hiểu Đông mà nói, thậm chí bọn họ còn không phải người cùng một thế giới, đổi lại là trước kia dù trong lòng có nhiều suy nghĩ anh cũng không dám thể hiện ra ngoài. Bây giờ quang minh chính đại có cơ hội, đương nhiên anh phải nắm lấy, nếu bỏ lỡ thì không phải là Đào Hiểu Đông nữa rồi.

Nói theo cách của Điền Nghị, anh nhiều tâm tư nhưng chân thành hơn bất cứ ai, rất được lòng người khác.

Buổi chiều Thang Sách Ngôn còn có việc, Đào Hiểu Đông không dán thuốc cho hắn, thứ kia rất nặng mùi. Anh chỉ nâng tay Thang Sách Ngôn lên xoa bóp hồi lâu, cứ chườm nóng rồi xoa xoa bóp bóp, ấn vừa phải vào huyệt vị trên đó, khiến cả tay Thang Sách Ngôn nóng lên, ngay cả vết sẹo kia cũng nóng.

Đến lúc Thang Sách Ngôn phải quay lại rồi, Đào Hiểu Đông xoa nốt mấy cái, ngón tay vô thức sờ lên vết sẹo kia, sau đó buông ra, bảo rằng: “Thế em về nhé, anh hết bận thì gọi cho em, khoảng thời gian này em không có việc gì.”

“Chưa hết bận cũng gọi cho em.” Thang Sách Ngôn thả ống tay áo xuống, từ từ cài khuy lại, dặn dò anh: “Đi về lái xe từ từ thôi, tình hình giao thông hơi tệ.”

“Vâng.” Đào Hiểu Đông gật đầu về phía hắn, cười bảo: “Bác sĩ Thang vất vả rồi.”

Tất cả các bác sĩ đều rất vất vả, để mọi người trên thế giới có thể sống lâu hơn, sống bình an. Đào Hiểu Đông mãi mãi tôn trọng nghề y, đây là một nghề rất cao quý.

Thang Sách Ngôn nói: “Bản chức nghề nghiệp, vất vả gì đâu.”

Hắn lắc tay phải của mình, tay trái xoa cổ tay phải, mỉm cười nói với Đào Hiểu Đông: “Dễ chịu.”

“Dễ chịu là được rồi.” Hắn nói vậy Đào Hiểu Đông vui lắm, “Lần sau em lại xoa bóp cho anh thêm một lúc.”

Thang Sách Ngôn còn muốn nói gì đó, nhưng liếc nhìn đồng hồ, đúng là nên đi rồi. Thế là hắn thở dài: “Còn muốn nói chuyện với em một lát, nhưng không kịp.”

“Anh mau đi đi.” Đào Hiểu Đông lại bắt đầu đuổi người, dạo này mỗi lần gọi điện thoại anh đều như vậy, mới nói được mấy câu đã bảo Thang Sách Ngôn mau cúp máy đi, anh xua tay về phía Thang Sách Ngôn, “Muốn trò chuyện thì đợi anh xong việc tìm em, nói chuyện lúc nào mà chẳng được.”

Quan hệ của hai người tiến triển quá nhanh, lần trước tham gia hoạt động trở về gần hai, ba tháng không gặp nhau, cũng không liên hệ gì nhiều. Nhưng kể từ mấy ngày Đào Hiểu Đông tới bệnh viện đưa cơm, không hiểu vì sao đột nhiên lại thành như bây giờ.

Giống như rõ ràng chỉ muốn đi dạo mấy bước, nhưng lại đột nhiên ngồi lên tàu cao tốc.

Đào Hoài Nam ở nhà lo lắng không đâu, ăn tối xong hỏi Đào Hiểu Đông: “Anh với bác sĩ Thang đến giai đoạn nào rồi? Sao không hẹn nhau đi ăn tối?”

“Trước kia anh không phát hiện ra em lại nhớ thương anh như vậy.” Đào Hiểu Đông đút một miếng cam vào miệng cậu.

Khoảng thời gian này ở nhà lạnh, ngày nào Trì Sính cũng nhắc Đào Hoài Nam đi tất dày, Đào Hoài Nam lại lén lút cởi ra. Trì Sính rửa bát đũa xong bưng sữa chua hoa quả tới, thấy cậu để chân trần, đặt bát vào trong tay cậu, đi vào phòng tìm tất.

Tìm một hồi không được, đi ra hỏi cậu: “Tất đâu rồi?”

“Không nhớ nữa.” Đào Hoài Nam ăn sữa chua trộn với hoa quả, khoanh chân lại giấu bàn chân dưới bắp đùi, nói rằng, “Không lạnh.”

Trì Sính đi tới đẩy cậu ra, tìm được tất dưới gối, đi vào cho cậu. Đào Hoài Nam gác chân lên đùi cậu ấy, ngoan ngoãn để cậu đi tất cho mình.

Đào Hiểu Đông nhìn hai đứa em, ngày nào cũng nhìn hai đứa nó như vậy quen rồi. Nhưng dạo này trong lòng phơi phới sắp lập xuân, bấy giờ nhìn hai đứa lại cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng không tiện hỏi nhiều, phận làm anh không xen vào được, không quản được thì dứt khoát không hỏi.

Vả lại lúc đầu Đào Hiểu Đông cũng có chút tư tâm, trên đời này ngoài anh, Đào Hoài Nam cũng chỉ thân với Trì Sính nhất.

“Anh còn đó không anh.” Đào Hoài Nam đi tất xong đụng vào tay anh mình, “Sao không đi ăn cơm với bác sĩ Thang thế?”

“Bác sĩ Thang bận rồi.” Đào Hiểu Đông đẩy chân cậu ra, thuận thế vỗ lên cẳng chân cậu, Đào Hoài Nam mặc đồ ngủ mềm như nhung, sờ vào nóng hầm hập.

Đào Hoài Nam chẹp miệng, đoạn đứng lên muốn đi.

Trì Sính ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Mệt rồi à?”

Đào Hoài Nam nói: “Không, em đi vệ sinh.”

Cậu vào nhà vệ sinh, Đào Hiểu Đông nói với Trì Sính: “Đừng để học hành nhiều mệt mỏi, hôm qua anh thấy mười hai giờ rồi em còn chưa ngủ.”

“Không có gì đâu anh.” Trì Sính nói.

“Đừng áp lực, anh không yêu cầu các em mấy thứ ấy.” Đào Hiểu Đông nói.

“Em biết rồi,” Cậu gật đầu, “Em rõ mà.”

Thành tích của Trì Sính rất tốt, từ nhỏ đã thông minh. Đào Hoài Nam cũng thông minh, nhưng do mắt nên thành tích rất bình thường. Đào Hiểu Đông không cho cậu học ở trường đặc biệt, bao nhiêu năm qua vẫn học ở trường phổ thông, càng học lên cao càng tốn sức. Đào Hiểu Đông không muốn cậu lớn lên trong một môi trường đặc biệt, anh hy vọng Đào Hoài Nam có thể sinh hoạt cùng với những người bình thường.

Trẻ em mù đi học là một chuyện rất phiền phức, cần gia đình trả giá rất nhiều, không chỉ về mặt chi phí, mà còn phải tốn cả sức lực. Đào Hoài Nam có Trì Sính luôn theo cậu từ nhỏ, Đào Hiểu Đông cũng bớt lo hơn nhiều.

Những nhà khác không được may mắn như họ, bởi suy xét nhiều phương diện, chỉ có thể đưa con tới trường dành cho người khiếm thị, nhận giáo dục từ nhỏ, sau này cũng sinh hoạt và làm việc theo hướng của những người khiếm thị.

Mới đây Đào Hiểu Đông lại bỏ ra một khoản tiền, hợp tác mấy trường tiểu học, cấp hai và trường cho người khiếm thị, mở những lớp học đặc biệt trong các ngôi trường bình thường, để những em nhỏ bị khiếm thị cũng có thể tiếp nhận giáo dục phổ thông.

Trẻ em mù học trường học phổ thông thực ra không dễ dàng gì, cần các trang thiết bị giúp đỡ, sách vở, bài thi đều phải dùng chữ nổi, cũng cần triển khai nâng cấp cơ sở hạ tầng, về mặt này năm nào Đào Hiểu Đông cũng phải tiêu tốn rất nhiều.

Nếu Đại Hoàng biết thì sẽ trích một khoản tiền từ trong tiệm ra, cho nên Đào Hiểu Đông đều giấu anh, không cho anh biết.

Đại Hoàng cũng từng hỏi anh, ném tiền đi không để lại chút bọt nước nào, rốt cuộc cậu có mưu đồ gì.

Đào Hiểu Đông nói em cũng không biết mình có mưu đồ gì nữa, hy vọng em sống dễ dàng hơn mọi người chăng.

Ba anh đến trung niên dần dần suy giảm thị lực, em trai anh thì không nhìn thấy gì từ nhỏ, cho nên Đào Hiểu Đông biết rõ hơn người khác người mù sống không dễ dàng gì.

Mọi người đều không sống dễ dàng gì, nhưng luôn có người khổ cực hơn bạn.

Trong số những người bình thường, Đào Hiểu Đông cũng coi như sống khá nhẹ nhàng, anh có đôi tay thần tiên, chịu khó xăm hình mười ngày là có thể kiếm bảy con số. So với nhiều người mà nói, anh kiếm tiền và anh thu tiền, nghe như đoạt tiền vậy.

Vậy mà lúc nào cũng có người xếp hàng đưa tiền vào trong tay anh.

Khoảng thời gian này Thang Sách Ngôn bận rộn, Đào Hiểu Đông không có việc gì để làm, cho nên ngày nào cũng ở trong tiệm đẩy nhanh tiến độ. Đại Hoàng nhìn không nổi, cho anh nghỉ, không cho anh làm việc.

Thợ xăm bên cạnh nói: “Thế em cũng muốn nghỉ.”

Một người khác nói: “Em cũng muốn nghỉ.”

“Trước mặt các khách hàng, nói xem rốt cuộc anh có cho mấy cậu nghỉ không, mấy ông tướng các cậu lúc nào mà chẳng muốn tới thì tới muốn đi thì đi.” Đào Hiểu Đông không quản chuyện, mọi chuyện trong cửa tiệm đều do Đại Hoàng quản.

Đào Hiểu Đông cũng không chen vào, chỉ bảo, “Em chỉ làm thêm hai hôm nữa rồi cũng nghỉ, cuối tuần này em không tới đâu.”

“Muốn đi cơ muốn đi cơ.” Địch Dã ngồi cách đó rất xa cũng nói leo vào, “Người ta muốn đi cơ mà.”

Người khác không hiểu cậu ta nói gì, nhưng Đào Hiểu Đông thì hiểu, thằng nhóc này hôm đó nghe anh nói chuyện điện thoại xong thì bắt chước mấy hôm nay rồi. Đào Hiểu Đông cũng không giận, kệ họ đi.

Đào Hiểu Đông định làm việc nốt ngày thứ sáu, sau đó muốn cho bản thân nghỉ ngơi.

Anh cố ý chọn một hình nhỏ, sợ làm một ngày thì chưa xong được. Hình một cái đầu lâu trên cánh tay, loại hình nhỏ như vậy Đào Hiểu Đông làm một tiếng là xong.

Khách hàng là người quen cũ, mười mấy hình xăm trên người đều do Đào Hiểu Đông thực hiện. Anh ta bảo muốn một hình đầu lâu đáng yêu, hỏi Đào Hiểu Đông: “Có khó không? Tôi chỉ nói thế thôi, vẫn là xem cậu thuận tay thế nào.”

Một cái đầu lâu nho nhỏ tròn tròn, xong hình Đào Hiểu Đông còn điểm thêm một bông hoa nhỏ màu đen ở thái dương. Đại ca kia được ưu đãi hiếm có, nhìn cánh tay mình cười hì hì mãi thôi.

Cánh cửa đẩy ra, có người bước vào. Trong tiệm có đủ thể loại khách, kiểu người nào cũng có cả. Nhưng vị khách này nhìn thế nào cũng thấy khác, khí chất bất phàm.

Soái ca tiếp tân tiến lên chào, đúng lúc Hoan Qua ở tầng một, trông thấy người kia hỏi: “Hiểu Đông có ở đây không?”

Soái ca trong tiệm khách sáo hỏi: “Anh Đông ở đây, anh hẹn trước chưa ạ?”

Thang Sách Ngôn lắc đầu nói không hẹn trước.

Người này xem chừng không phải tới để xăm hình, Hoan Qua động não nhanh, cười cười đi tới nói: “Anh Đông ở trên tầng, em dẫn anh lên nhé.”

Thang Sách Ngôn cất tiếng nói “Cảm ơn”.

Trong số những nhân viên trong tiệm này có Hoan Qua là phản ứng nhanh. Cậu lên tầng cũng không lên tiếng, Đào Hiểu Đông đang nói chuyện phiếm với khách hàng, cậu lặng lẽ dẫn khách qua đó.

“Dù sao cậu cũng không có việc gì, hôm nay cậu không sắp xếp gì khác, làm thêm một cái cho anh đi.” Đại ca nói.

Đào Hiểu Đông nhìn đồng hồ, bốn giờ hơn, dù sao anh cũng không có việc gì khác, cũng không phải không thể tiện thể làm cho người ta.

“Hình không lớn lắm, vào tay cậu hai tiếng là xong.”

Đào Hiểu Đông thõng vai ngồi trên ghế nghỉ ngơi, anh lắc cổ, bảo rằng: “Nếu không làm thì sao?”

“Anh gấp đôi tiền công cho cậu, khẩn trương lên nào.” Khách hàng cười nói.

Đào Hiểu Đông còn rất cuồng: “Hình như thế gấp đôi cũng chẳng nhiều.”

“Cậu nhanh cái tay lên, đừng rề rà nữa.” Khách hàng đứng lên muốn cởi quần, trên người không có mấy chỗ trống, chỉ có phần bẹn đùi có da trống.

“Thế anh đưa tiền trước đi, gấp đôi nhé.” Đào Hiểu Đông nói.

Đại ca cười “Đậu” một tiếng, hỏi đùa: “Cậu là chợ đen à?”

“Chính miệng anh nói mà.” Đào Hiểu Đông cười không cần mặt mũi nữa.

Thang Sách Ngôn không hề lên tiếng, các thợ xăm khác trông thấy hắn, nhưng ở chỗ này không có người lắm lời. Hắn tới sau lưng Đào Hiểu Đông, đúng lúc đại ca kia cởi quần xong, hất cằm về phía Đào Hiểu Đông: “Tìm cậu à?”

Đào Hiểu Đông vừa quay đầu vừa nói: “Hở.”

Còn chưa dứt lời, đến khi thấy rồi thì ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, điện thoại rơi xuống đùi: “Anh Ngôn?”

Thang Sách Ngôn mỉm cười, bảo rằng: “Không có việc gì nên tôi tới sớm một chút.”

“Sao anh không nói cho em chứ?” Đào Hiểu Đông nhìn thấy thì hớn ha hớn hở, trên mặt viết rõ niềm vui, “Anh phải gọi điện thoại cho em chứ.”

“Dù sao cũng không có việc gì, tôi tới thẳng.” Thang Sách Ngôn nói, “Em cứ làm việc đi, tôi đợi em.”

“Em rảnh mà.” Đào Hiểu Đông quay đầu nói với đại ca kia, “Hôm nay không rảnh, để hôm khác anh tới đi.”

“Em làm việc của em đi.” Thang Sách Ngôn nói.

Khách hàng nào chịu: “Ơ cậu đâu ra thế? Mới nãy đã nói rõ, tôi đã gửi tiền cho cậu rồi, cậu nhanh cái tay lên.”

Đào Hiểu Đông quay đầu nói với Hoan Qua: “Trả tiền cho anh ấy đi.”

“Đừng trả mà! Cầm tiền rồi lại còn đổi ý à?” Đại ca túm lấy anh, kéo anh đi về phía mình, chỉ xuống chân mình, “Nhanh lên cái coi, đã nói thì đừng đổi ý, cậu là trẻ con đấy à?”

Các thợ xăm trong phòng đều lặng lẽ hóng trò vui, cái miệng dưới lớp khẩu trang cười không dứt. Địch Dã ở đằng xa khẽ nói: “Người ta muốn đi cơ.”

Đào Hiểu Đông bị người ta túm lấy cánh tay không cho đi, đưa mắt nhìn Thang Sách Ngôn, cũng hết cách rồi. Anh quay đầu nhìn Hoan Qua, không vui một chút nào: “Có người tìm anh cậu phải báo với anh một tiếng chứ.”

Lúc đó Hoan Qua cố ý dẫn Thang Sách Ngôn lên, cũng không để ý hai người họ, không biết bọn họ nói gì. Bấy giờ hiểu rõ liền rụt vai lại.

Thang Sách Ngôn cười bảo: “Không sao đâu, đợi em.”

Đào Hiểu Đông nói: “Thế anh ra sofa nghỉ ngơi một lát nhé? Em bảo bọn họ bật phim cho anh xem, anh uống ấm trà, chỗ em xong nhanh thôi.”

“Không vội.” Thang Sách Ngôn nói với anh, “Em cứ làm từ tốn.”

Đào Hiểu Đông dẫn hắn ra khu nghỉ ngơi, xung quanh không có ai, Đào Hiểu Đông nhỏ giọng nói: “Em không ngờ anh tới, không thì em đã chẳng nhận lời, bây giờ đi được rồi.”

Đào Hiểu Đông mở máy chiếu, hạ màn chiếu xuống, vừa tìm điều khiển vừa hỏi: “Anh thích xem cái gì?”

Thang Sách Ngôn nói gì cũng được.

Đào Hiểu Đông nói: “Mệt thì anh nghỉ ngơi một lúc đi cũng được.”

“Không, em không cần phải để ý tới tôi đâu, làm việc đi.” Thang Sách Ngôn ngồi trên sofa, Đào Hiểu Đông đứng gần đó tìm điều khiển từ xa, tìm mãi mà không thấy. Thấy rồi Đào Hiểu Đông dúi điều khiển vào tay Thang Sách Ngôn, ngón tay hai người chạm nhau một cái.

Đào Hiểu Đông hết sức tự nhiên nắm lấy tay hắn, sau đó nói: “Sao cứ lạnh như vậy?”

Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng: “Hôm nay lạnh.”

Ban nãy Đào Hiểu Đông xăm hình xong, tháo găng tay xuống còn chưa rửa tay, chạm một chút rồi vội vã buông ra, nói với hắn: “Thế em qua đó nhé.”

Thang Sách Ngôn gật đầu: “Đi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện