Sau bữa tối, vốn dĩ đoàn người Conan nên rời đi, nhưng lại bị Eric giữ lại, mà vốn dĩ Kogoro Mori hay là Conan đều thấy vụ án này rất kỳ quái, nên cứ như vậy ở lại. Gia đình Mori cũng hiểu được một mình Eric vừa mới mất cha ở lại lâu đài bi ai này một mình cũng không thích hợp.
Nhưng mà bầu bạn cũng chỉ là ngồi cùng một lúc trong bữa ăn, nói chuyện vài câu mà thôi, rồi sau đó ai về phòng mình.
Thân là quản gia, Carters quả nhiên cực kỳ có năng lực, chưa kể tới chuẩn bị bữa tối, không lâu sau bữa ăn cũng đã sắp xếp xong ba phòng khách. Eric ở phòng ngủ của chủ, Conan và Mori ở chung một phòng, Ran ở một phòng.
Conan vốn định nói bản thân muốn ngủ riêng một phòng, nhưng mà, dưới ánh mắt áp lực của Ran chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ. Thở dài nằm trên chiếc giường nhỏ, rất mềm mại, tuy rằng là ở tạm, vì che đi mùi hương lâu ngày không được phơi nắng, hẳn đã được xịt một ít hương liệu và đặt trên lò sưởi hơ qua. Tuy rằng không thoải mái bằng phơi nắng, nhưng cũng cực kỳ thư thái.
Hương khí quanh quẩn thản nhiên, vốn đã dạo chơi một ngày cộng thêm vụ án, Conan rất mệt mỏi, thân thể ấm áp càng thêm muốn ngủ.
“Khò… Khò…!”
Không biết đã ngủ từ lúc nào, Conan xoa mắt, lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem, đã qua nửa đêm một chút.
Kogoro Moric lúc này há miệng to, tiếng ngáy như sấm, từ tư thế ngủ hình chữ đại (大) có thể thấy được ông bác đang cực kỳ sảng khoái.
Conan xấu hổ kéo khoé miệng, quả thật cậu đã bị tiếng ngáy của ông bác đánh thức. Tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng lúc này đây Conan cũng không thể không cảm ơn tiếng ngáy này, nếu không cậu có thể đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện quan trọng.
Mang dép lê vào, Conan rón rén ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng vẫn rất sáng rõ, đa số các lâu đài đều như vậy, cho dù là đêm khuya, bên trong lâu đài vẫn mở đèn tường, dù sao phòng ở quá lớn, nếu không mò được công tắc đèn, lúc đó sẽ rất phiền toái, nhất là khi có khách đến thăm.
Bởi vì từ bên trong phòng tối đi ra, Conan nhất thời có chút chói mắt, lấy tay hơi hơi che, mới đi về phía trước.
Phòng lầu hai, rất nhiều phòng khách, thêm một phòng ngủ, bởi vì kiến trúc có kết cấu rỗng, khoảng cách giữa hai tầng tương đối lớn, trên thực tế cũng chỉ có lầu một, lầu hai, lầu ba cũng như gác mái.
Conan đi ở hành lang tầng hai một vòng, xác định vị trí một phòng phía trước là phòng ngủ của Ran, cho nên đi qua hai phòng là có thể đến, cái khác…
Ở lầu hai tra xét một phen, cơ hồ là bố cục giống nhau như đúc, cũng không có phát hiện cái gì khác thường! Conan nâng cằm, liền nghĩ có nên lên lầu trên xem thử không, nhất là phòng xảy ra án mạng, bởi vì bị thiêu đến hỗn động, nếu Eric cũng đoán là bố anh ta bị giết, nhất định sẽ bảo vệ hiện trường. Sau bữa tối đã bị khoá lại, cứ như vậy đối với việc tra xét của Conan ngược lại có trở ngại.
Nghĩ như vậy, Conan chà xát hai cánh tay có chút lạnh. Tuy rằng là đầu hạ, nhưng chỉ mặc áo ngủ đi lung tung đêm khuya vẫn có chút lạnh…
Thởi điểm chuẩn bị trở về, lại chợt nghe tiếng vang rất nhỏ dưới lầu.
Conan lúc này mới nhớ tới, ngoại trừ bốn người bọn họ, toà lâu này còn có một người nữa, quản gia Carters!
Có lẽ vì sự tồn tại của người này quá mức mỏng manh, Conan thế nhưng hoàn toàn xem nhẹ anh ta. Quả thật, những người tiếp xúc với chủ nhân lâu đài, mọi chuyện đều là do quản gia kể lại, cho dù là chuyện trước khi ông chủ chết, lẫn chuyện báo cảnh sát… Mà nếu trong đó có chuyện được tạo dựng, thì việc tìm ra hung thủ thật sự, tất nhiên sẽ bị cản trở rất lớn.
Nhẹ nâng dép lê, rất cẩn thận, thời điểm đi đường cơ hồ không nghe được tiếng bước chân, Conan thong thả theo cầu thang đi xuống.
Đại sảnh tầng một rất rộng lớn, đèn chùm pha lê to lớn đã được tắt, cho dù mở đèn tường, ánh sáng cũng cực kỳ u ám.
Conan thấy một cánh cửa phòng, hơi hơi mở, ánh sáng chiếu ra in một dải nhỏ trên mặt đất. Conan chậm rãi dò ánh mắt đến gần bên trong khe cửa.
Là một thư phòng rất lớn, hình thức giống như một thư viện, các kệ sách cao ở khắp mọi nơi, kệ gỗ nâu nhạt chứa đầy sách…
Thật đúng là kẻ có tiền học đòi văn vẻ! Conan trong lòng cảm thán, cậu không tin nhiều sách như vậy, chủ nhân lâu đài sẽ đọc hết, chẳng qua là cất chứa và bài trí mà thôi.
Trong phòng, ngoại trừ ánh sáng thản nhiên cũng không thấy thân ảnh quản gia, đã muộn thế này, chẳng lẽ tìm sách đọc? Conan nghĩ như vậy, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không một tiếng động vào thư phòng.
Giá sách cực kỳ cao lớn, một loạt kệ sách đứng cạnh nhau cũng hơn mười cái, nhìn thập phần đồ sộ. Như vậy càng dễ cho thân hình Conan thấp bé ẩn thân, lưng tựa vào giá sách đầu tiên, Conan hơi hơi thăm dò, giữa các giá sách cũng không có ai cả.
Conan cẩn thận đi về phía trước, bên tai bỗng nhiên truyền đến một bản hợp xướng như ngâm thơ, âm cao âm thấp, dường như là đang khóc. Chỉ là trong đêm khuya như vậy, một giọng nam… Conan cả người không khỏi run lên, không phải là sợ hãi, mà theo bản năng cảm thấy quỷ dị.
Theo hướng của âm thanh, Conan chậm rãi tiến gần, đi vòng qua một kệ sách, rốt cuộc thấy được quản gia một thân áo quần đen.
Lúc này quản gia đang đưa lưng về phía Conan, quỳ trên mặt đất, phía trước anh có lẽ là một cái bàn thấp, có thể nhìn thấy một bên góc.
Quản gia lưng vẫn thẳng tắp, trong miệng nhẹ nhàng từng đợt ngâm xướng.
Conan hơi hơi nhíu mày, cậu không biết quản gia đang niệm loại ngôn ngữ gì, có chút quen thuộc, lại hoàn toàn không rõ, hẳn là cùng dạng thờ bái của tín đồ Thiên Chúa, chỉ là giáo phái… Conan chưa từng gặp qua.
Quản gia một thân đồ đen, đối lưng với Conan, một dải khăn màu trắng vắt ngang qua lưng, rồi sau đó tại vòng trắng ước chừng chưa được 10cm kia, một thập tự giá ngược bị trói trụ chặt chẽ bởi dây gai hoa hồng… Cũng là màu trắng, lại cảm giác giống như đỏ tươi, Conan thậm chí có cảm giác xem ký hiệu kia, chóp mũi có thể ngửi được mùi máu trong không khí.
Đây là giáo phái gì? Conan trong lòng thầm nghĩ, có lẽ nên nhờ tiến sĩ Agasa tìm hiểu.
Mà trong lúc Conan suy nghĩ, bóng dáng thẳng tắp kia bỗng nhiên buông lỏng, Conan lập tức nghiêng người tránh ở sau giá sách, dán sát thân thể vào giá sách, hô hấp cũng ngừng lại.
Quản gia tựa hồ không nghĩ đến giữa đêm khuya còn có người đến thư phòng, một chút âm thanh bước đi, liền nghe một tiếng vang nhỏ, cửa bị đóng lại.
Conan thở ra một hơi, lập tức đi đến chiếc bàn thấp.
Khăn trải bàn đỏ đen, trên bàn đặt một quyển sách có bìa màu đen cứng rắn, trên mặt cũng có ký hiệu sau lưng quản gia, một đường trắng vắt ngang quyển sách, rồi sau đó mặt trên là thánh giá ngược và hoa hồng.
Conan quan sát một lát, liền cầm quyển sách lên, tuỳ ý lật vài trang, chữ trong sách không phải là tiếng Anh, là tiếng Đức hoặc Pháp, có quy luật viết kỳ lạ.
Nhìn vài tờ, ngoại trừ không hiểu cũng không nhìn ra bất cứ quy luật hoặc dấu vết mật mã nào, Conan cuối cùng tính từ bỏ, lại đặt sách lên bàn, một vật cứng rắn từ trong sách lộ ra.
Là một thẻ đánh dấu sách bị hỏng, tựa hồ đã từng bị chà xát trên mặt đất, phía trên thẻ đánh dấu sách bị mòn vài chỗ. Chỉ là một tấm giấy vàng như sắc nến, phía trên có một vòng tròn nhỏ, buộc một dải băng đỏ, đã cũ như vậy nhưng vẫn còn dùng, Conan trong lòng không khỏi cảm thán quản gia này tiết kiệm.
Lật đến trang sách được đánh dấu, Conan tuỳ tay liền thả thẻ đánh dấu sách trở về.
Lúc khép sách lại, Conan hít mạnh một đợt lãnh khí.
————————
Có lẽ biểu tượng trên áo quản gia tựa tựa cái này 😕
Cái bookmark sẽ tựa tựa cái này
Danh sách chương