“Carl, Carl, anh đâu rồi?”
Tựa hồ cũng ý thức được cái chết của bố mình không đơn giản, Eric đứng dậy đi về phía vườn kêu lên.
“A! Ở đây, cậu chủ, có chuyện gì?” Mang theo kéo, thậm chí trên kéo còn sót lại lá cây, liếc mắt một cái liền chạy từ bụi cây ra.
“Ngày hôm qua tôi gọi điện cho bố, bố bảo hôm nay có khách đến, anh biết là ai không?” Eric hỏi thẳng vào vấn đề.
“Khách?” Carl gãi gãi đầu, “Không thấy khách đến! Tôi luôn ở trong sân, sáng sớm tôi ở sân sau bón phân cho cây, sau đó quản gia lại kêu đến cắt bụi cỏ phía trước.” Carl hai năm rõ mười nói, “Sao vậy? Có phải liên quan đến chuyện của ông chủ? Nhưng mà hôm nay tôi cũng chưa vào bên trong lâu đài, chuyện bên trong không quá rõ ràng, có lẽ lúc tôi ở sân sau thì khách đến, cũng không chắc lắm, cậu đi hỏi quản gia một chút, nhưng mà cậu chủ, cậu… hãy nén bi thương! Ông chủ đã qua đời, cậu cũng đừng quá đau buồn!” Lúc Carl nói như vậy, hoàn toàn không giống người giúp việc trong lâu đài, mà càng giống như một người bạn, một người bạn tri tâm.
Conan ngửa đầu nhìn Carl nói chuyện, ánh mắt hắn hơi loe loé, có cảm giác, trong lời nói người này tựa hồ còn ẩn giấu cái gì, muốn nói lại thôi… Conan nhìn chằm chằm mặt người đàn ông, muốn tìm ra manh mối trên mặt hắn, lại chỉ thấy chua xót thản nhiên… Cùng một chút vui sướng bất đồng.
Không có được kết quả, Eric chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, “Bố là người tốt, sao có thể gặp phải chuyện như vậy?” Như là cảm khái, hoặc là thầm oán.
Thật sự quá rõ ràng, trong nháy mắt trên gương mặt Carl xuất hiện biểu tình chán ghét, vì cái gì lại chán ghét? Conan trong lòng thầm nghĩ? Bởi vì Eric, hay là bởi vì… những lời này của anh ta? Nhưng giờ phút này Conan không thể hỏi, chỉ có thể suy đoán.
Bốn người trở lại phòng khách, Eric đã cho phép Carl về nhà nghỉ ngơi, dù sao chủ nhân lâu đài đã chết đi, chăm vườn cũng không có ai nhìn.
Lúc quản gia Carters trở về đã là hoàng hôn, mặt đầy mệt mỏi hướng mọi người nở nụ cười đạm nhạt, rồi sau đó liền đứng một bên.
“Không cần khách khí, Carters, ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi anh.” Hiển nhiên dù vẫn chưa hồi phục từ cái chết bi thảm của bố, nhưng qua thời gian một buổi chiều, Eric đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Carters theo lời ngồi xuống, nhưng lưng vẫn thẳng như trước, như là một tấm gỗ vững chắc, vô luận thế nào cũng không có khả năng uốn cong.
“Hôm nay trong nhà có khách nào đến không?” Eric như trước không kiêng dè hỏi thẳng.
Carters tựa hồ hơi suy nghĩ một lát mới nói, “Hôm nay quả thật ông chủ nói buổi chiều sẽ có khách, nhưng mà, nhưng mà ông chủ cơ hồ nhận được một cuộc gọi, sau đó liền bảo đau đầu muốn vào ngủ, sau đó… Sau đó, ông chủ lại…” Tới đây Carters không cần nói rõ, mọi người cũng minh bạch, chuyện tiếp theo, bọn họ đều đã chứng kiến, ông chủ lâu đài đã chết…
Khách không tới? Không liên quan đến vụ án này, không có người biết khách muốn đến là ai, đương nhiên nếu có thể tra được điện thoại, sẽ thuận tiện hơn, nhưng hiện tại đang ở Thuỵ Sĩ…
Conan nghĩ như vậy, nhảy xuống ghế.
“Sao vậy Conan?” Ran Mori kinh ngạc hỏi.
“Em đi WC, anh Eric, WC ở đâu ạ?” Conan có chút xấu hổ gãi gãi đầu, hỏi.
“Lên lầu hai, trong mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.” Eric nói.
“Dạ.” Conan gật gật đầu, liền đi lên lầu.
“Conan, muốn chị đi cùng em không?” Ran có chút không yên lòng hỏi, sợ Conan đi lạc hoặc tìm không thấy, hơn nữa, cậu nhóc cùng tên mất tích đã lâu nào đó rất giống nhau, ở nơi đâu có án mạng, khó chắc chắn sẽ không chạy loạn.
“Không cần đâu, chị Ran, em rất nhanh liền xuống thôi.” Conan tất nhiên cũng biết suy nghĩ trong lòng Ran, tươi cười trên mặt có chút xấu hổ, trong lòng không khỏi thở dài. Nếu là thân thể cũ, sẽ không bị hạn chế như vậy.
Nói như vậy, Conan đã chạy nhanh lên lầu.
Tuỳ ý vào một căn phòng, Conan lấy điện thoại di động ra.
“Alo, bác tiến sĩ.”
“A, Conan!” Tiến sĩ Agasa hiển nhiên vô cùng vui vẻ, giọng điệu tiếp điện thoại cũng vô cùng khoan khoái: “Conan, đoán xem hiện bác đang ở đâu nào?” Bác tiến sĩ cố ý giả giọng thần bí.
Conan cầm microphone, khoé miệng run run, “Tiến sĩ, cháu có chuyện quan trọng cần bác giúp.”
“A, chuyện này cũng quan trọng, Shinichi, cháu đoán bác đang ở đâu đi? Đoán trúng có thưởng nha!” Dùng giọng điệu nói chuyện với Ayumi, tiến sĩ Agasa nói.
Conan bất đắc dĩ thở dài, rồi sau đó trán hơi nhíu lại, tựa hồ cẩn thận nghe thanh âm trong điện thoại. Sau đó ánh mắt chợt loé lên, không lẽ, “Tiến sĩ, bác đang đứng bên cạnh đài phun nước ở Thuỵ Sĩ?” Có chút không tin được, Conan nói.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười, rồi sau đó nói: “Đúng vậy, bác được mời đến diễn thuyết, không nghĩ tới đúng không! Bác nghe thanh tra Megure nói, tụi cháu cũng đến nơi này, à, Ai-chan cũng ở bên cạnh bác.”
Haibara Ai! Conan trong lòng ngẩn ra, liên tưởng đến Gin vừa gặp lúc nãy, trong lòng bắt đầu ẩn ẩn lo lắng.
“Này, này, Conan? Sao vậy? Đúng rồi, cháu có chuyện gì?” Đầu bên này yên tĩnh, tiến sĩ Agasa hô một tiếng, hỏi.
“Tiến sĩ, bác có thể tra được danh sách các cuộc gọi ở Thuỵ Sĩ không, là điện thoại bàn.” Conan hỏi, nếu có thể biết được rốt cuộc là ai gọi điện đến, có lẽ mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn rất nhiều… Tuy vị khách kia cũng không nhất định là người gọi điện cho chủ nhân lâu đài Figard trước khi ông ta chết!
Đầu điện thoại bên kia tựa hồ trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói, “Conan, đánh cắp dữ liệu điện thoại là phạm pháp!” Thanh âm ông bác cố ý đè thấp.
Khoé miệng Conan run rẩy, cậu nghe được tiếu ý rõ ràng trong giọng nói kia, “Tiến sĩ!!!” Conan kéo dài giọng nói, hiện tại cậu không có tâm tình đùa.
“Ừ, bác biết rồi, mọi chuyện cứ để bác lo, đúng rồi Conan, hiện tại cháu đang ở đâu? Còn có tra điện thoại nhà nào?” Tuổi tiến sĩ Agasa tuy rằng không nhỏ, nhưng nói chuyện vẫn không đổi được tính vội vàng xao động, không ngừng đặt câu hỏi liên tiếp.
“Dạ, cháu ở lâu đài Figard, chủ nhân lâu đài hôm nay bị chết cháy. Cháu muốn tra danh sách cuộc gọi ở lâu đài này, thông tin các cuộc gọi khoảng chừng sáng hôm nay và ngày hôm qua đều ghi lại hết, còn có thông tin của người gọi điện.” Conan thản nhiên nói.
“Này Conan, cái này có chút khó khăn, cần một ít thời gian.” Tiến sĩ Agasa đầu kia lau mồ hôi, dù sao cũng đang ở Thuỵ Sĩ, xâm nhập hệ thống điện thoại, hơn nữa xác định thông tin người gọi cũng không phải chuyện đơn giản. Tuy rằng ông tự nhận là không có vấn đề gì, nhưng mà, chủ yếu vẫn cần thời gian.
“Dạ, cháu biết rồi. Đúng rồi, bảo Haibara Ai đừng đi lung tung!” Trước khi cắt điện thoại, Conan không quên nhắc nhở một tiếng.
“Sao vậy? Bác còn định đưa Ai-chan ra ngoài ngắm phong cảnh Thuỵ Sĩ…”
“Cháu nhìn thấy bọn người của tổ chức áo đen, Gin, còn thêm một người khác, tóm lại bảo cô ấy đừng đi lung tung.” Conan nói xong liền tắt điện thoại, cậu đã lên lầu khá lâu rồi, tiếng bước chân trên cầu thang báo cho cậu biết, thật sự nếu không ra ngoài, rất có khả năng sẽ bị hung hăng kéo xuống.
Mà đầu kia điện thoại, tiến sĩ Agasa vốn định nói thêm vài câu chỉ có thể bất đắc dĩ tắt điện thoại.
“Cậu ta nói gì?” Haibara Ai trong tay cầm ly cà phê còn nóng, giống như vô tình hỏi.
Tiến sĩ Agasa gõ gõ lên bàn, trên người vẫn như cũ mặc áo choàng trắng, do dự một lát mới nói: “Shinichi bảo cháu đừng ra ngoài đi lại, thằng bé thấy được người của tổ chức ở Thuỵ Sĩ.”
Ly cà phê trên tay bởi vì run rẩy, chất lỏng ấm áp tràn lên mu bàn tay của Haibara, nhưng dường như không có cảm giác gì, sắc mặt cô nhóc trắng bệch. Rồi lại cười trào phúng, căn bản không có nơi nào có thể thoát khỏi tầm mắt của tổ chức!
Tựa hồ cũng ý thức được cái chết của bố mình không đơn giản, Eric đứng dậy đi về phía vườn kêu lên.
“A! Ở đây, cậu chủ, có chuyện gì?” Mang theo kéo, thậm chí trên kéo còn sót lại lá cây, liếc mắt một cái liền chạy từ bụi cây ra.
“Ngày hôm qua tôi gọi điện cho bố, bố bảo hôm nay có khách đến, anh biết là ai không?” Eric hỏi thẳng vào vấn đề.
“Khách?” Carl gãi gãi đầu, “Không thấy khách đến! Tôi luôn ở trong sân, sáng sớm tôi ở sân sau bón phân cho cây, sau đó quản gia lại kêu đến cắt bụi cỏ phía trước.” Carl hai năm rõ mười nói, “Sao vậy? Có phải liên quan đến chuyện của ông chủ? Nhưng mà hôm nay tôi cũng chưa vào bên trong lâu đài, chuyện bên trong không quá rõ ràng, có lẽ lúc tôi ở sân sau thì khách đến, cũng không chắc lắm, cậu đi hỏi quản gia một chút, nhưng mà cậu chủ, cậu… hãy nén bi thương! Ông chủ đã qua đời, cậu cũng đừng quá đau buồn!” Lúc Carl nói như vậy, hoàn toàn không giống người giúp việc trong lâu đài, mà càng giống như một người bạn, một người bạn tri tâm.
Conan ngửa đầu nhìn Carl nói chuyện, ánh mắt hắn hơi loe loé, có cảm giác, trong lời nói người này tựa hồ còn ẩn giấu cái gì, muốn nói lại thôi… Conan nhìn chằm chằm mặt người đàn ông, muốn tìm ra manh mối trên mặt hắn, lại chỉ thấy chua xót thản nhiên… Cùng một chút vui sướng bất đồng.
Không có được kết quả, Eric chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, “Bố là người tốt, sao có thể gặp phải chuyện như vậy?” Như là cảm khái, hoặc là thầm oán.
Thật sự quá rõ ràng, trong nháy mắt trên gương mặt Carl xuất hiện biểu tình chán ghét, vì cái gì lại chán ghét? Conan trong lòng thầm nghĩ? Bởi vì Eric, hay là bởi vì… những lời này của anh ta? Nhưng giờ phút này Conan không thể hỏi, chỉ có thể suy đoán.
Bốn người trở lại phòng khách, Eric đã cho phép Carl về nhà nghỉ ngơi, dù sao chủ nhân lâu đài đã chết đi, chăm vườn cũng không có ai nhìn.
Lúc quản gia Carters trở về đã là hoàng hôn, mặt đầy mệt mỏi hướng mọi người nở nụ cười đạm nhạt, rồi sau đó liền đứng một bên.
“Không cần khách khí, Carters, ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi anh.” Hiển nhiên dù vẫn chưa hồi phục từ cái chết bi thảm của bố, nhưng qua thời gian một buổi chiều, Eric đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Carters theo lời ngồi xuống, nhưng lưng vẫn thẳng như trước, như là một tấm gỗ vững chắc, vô luận thế nào cũng không có khả năng uốn cong.
“Hôm nay trong nhà có khách nào đến không?” Eric như trước không kiêng dè hỏi thẳng.
Carters tựa hồ hơi suy nghĩ một lát mới nói, “Hôm nay quả thật ông chủ nói buổi chiều sẽ có khách, nhưng mà, nhưng mà ông chủ cơ hồ nhận được một cuộc gọi, sau đó liền bảo đau đầu muốn vào ngủ, sau đó… Sau đó, ông chủ lại…” Tới đây Carters không cần nói rõ, mọi người cũng minh bạch, chuyện tiếp theo, bọn họ đều đã chứng kiến, ông chủ lâu đài đã chết…
Khách không tới? Không liên quan đến vụ án này, không có người biết khách muốn đến là ai, đương nhiên nếu có thể tra được điện thoại, sẽ thuận tiện hơn, nhưng hiện tại đang ở Thuỵ Sĩ…
Conan nghĩ như vậy, nhảy xuống ghế.
“Sao vậy Conan?” Ran Mori kinh ngạc hỏi.
“Em đi WC, anh Eric, WC ở đâu ạ?” Conan có chút xấu hổ gãi gãi đầu, hỏi.
“Lên lầu hai, trong mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.” Eric nói.
“Dạ.” Conan gật gật đầu, liền đi lên lầu.
“Conan, muốn chị đi cùng em không?” Ran có chút không yên lòng hỏi, sợ Conan đi lạc hoặc tìm không thấy, hơn nữa, cậu nhóc cùng tên mất tích đã lâu nào đó rất giống nhau, ở nơi đâu có án mạng, khó chắc chắn sẽ không chạy loạn.
“Không cần đâu, chị Ran, em rất nhanh liền xuống thôi.” Conan tất nhiên cũng biết suy nghĩ trong lòng Ran, tươi cười trên mặt có chút xấu hổ, trong lòng không khỏi thở dài. Nếu là thân thể cũ, sẽ không bị hạn chế như vậy.
Nói như vậy, Conan đã chạy nhanh lên lầu.
Tuỳ ý vào một căn phòng, Conan lấy điện thoại di động ra.
“Alo, bác tiến sĩ.”
“A, Conan!” Tiến sĩ Agasa hiển nhiên vô cùng vui vẻ, giọng điệu tiếp điện thoại cũng vô cùng khoan khoái: “Conan, đoán xem hiện bác đang ở đâu nào?” Bác tiến sĩ cố ý giả giọng thần bí.
Conan cầm microphone, khoé miệng run run, “Tiến sĩ, cháu có chuyện quan trọng cần bác giúp.”
“A, chuyện này cũng quan trọng, Shinichi, cháu đoán bác đang ở đâu đi? Đoán trúng có thưởng nha!” Dùng giọng điệu nói chuyện với Ayumi, tiến sĩ Agasa nói.
Conan bất đắc dĩ thở dài, rồi sau đó trán hơi nhíu lại, tựa hồ cẩn thận nghe thanh âm trong điện thoại. Sau đó ánh mắt chợt loé lên, không lẽ, “Tiến sĩ, bác đang đứng bên cạnh đài phun nước ở Thuỵ Sĩ?” Có chút không tin được, Conan nói.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười, rồi sau đó nói: “Đúng vậy, bác được mời đến diễn thuyết, không nghĩ tới đúng không! Bác nghe thanh tra Megure nói, tụi cháu cũng đến nơi này, à, Ai-chan cũng ở bên cạnh bác.”
Haibara Ai! Conan trong lòng ngẩn ra, liên tưởng đến Gin vừa gặp lúc nãy, trong lòng bắt đầu ẩn ẩn lo lắng.
“Này, này, Conan? Sao vậy? Đúng rồi, cháu có chuyện gì?” Đầu bên này yên tĩnh, tiến sĩ Agasa hô một tiếng, hỏi.
“Tiến sĩ, bác có thể tra được danh sách các cuộc gọi ở Thuỵ Sĩ không, là điện thoại bàn.” Conan hỏi, nếu có thể biết được rốt cuộc là ai gọi điện đến, có lẽ mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn rất nhiều… Tuy vị khách kia cũng không nhất định là người gọi điện cho chủ nhân lâu đài Figard trước khi ông ta chết!
Đầu điện thoại bên kia tựa hồ trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói, “Conan, đánh cắp dữ liệu điện thoại là phạm pháp!” Thanh âm ông bác cố ý đè thấp.
Khoé miệng Conan run rẩy, cậu nghe được tiếu ý rõ ràng trong giọng nói kia, “Tiến sĩ!!!” Conan kéo dài giọng nói, hiện tại cậu không có tâm tình đùa.
“Ừ, bác biết rồi, mọi chuyện cứ để bác lo, đúng rồi Conan, hiện tại cháu đang ở đâu? Còn có tra điện thoại nhà nào?” Tuổi tiến sĩ Agasa tuy rằng không nhỏ, nhưng nói chuyện vẫn không đổi được tính vội vàng xao động, không ngừng đặt câu hỏi liên tiếp.
“Dạ, cháu ở lâu đài Figard, chủ nhân lâu đài hôm nay bị chết cháy. Cháu muốn tra danh sách cuộc gọi ở lâu đài này, thông tin các cuộc gọi khoảng chừng sáng hôm nay và ngày hôm qua đều ghi lại hết, còn có thông tin của người gọi điện.” Conan thản nhiên nói.
“Này Conan, cái này có chút khó khăn, cần một ít thời gian.” Tiến sĩ Agasa đầu kia lau mồ hôi, dù sao cũng đang ở Thuỵ Sĩ, xâm nhập hệ thống điện thoại, hơn nữa xác định thông tin người gọi cũng không phải chuyện đơn giản. Tuy rằng ông tự nhận là không có vấn đề gì, nhưng mà, chủ yếu vẫn cần thời gian.
“Dạ, cháu biết rồi. Đúng rồi, bảo Haibara Ai đừng đi lung tung!” Trước khi cắt điện thoại, Conan không quên nhắc nhở một tiếng.
“Sao vậy? Bác còn định đưa Ai-chan ra ngoài ngắm phong cảnh Thuỵ Sĩ…”
“Cháu nhìn thấy bọn người của tổ chức áo đen, Gin, còn thêm một người khác, tóm lại bảo cô ấy đừng đi lung tung.” Conan nói xong liền tắt điện thoại, cậu đã lên lầu khá lâu rồi, tiếng bước chân trên cầu thang báo cho cậu biết, thật sự nếu không ra ngoài, rất có khả năng sẽ bị hung hăng kéo xuống.
Mà đầu kia điện thoại, tiến sĩ Agasa vốn định nói thêm vài câu chỉ có thể bất đắc dĩ tắt điện thoại.
“Cậu ta nói gì?” Haibara Ai trong tay cầm ly cà phê còn nóng, giống như vô tình hỏi.
Tiến sĩ Agasa gõ gõ lên bàn, trên người vẫn như cũ mặc áo choàng trắng, do dự một lát mới nói: “Shinichi bảo cháu đừng ra ngoài đi lại, thằng bé thấy được người của tổ chức ở Thuỵ Sĩ.”
Ly cà phê trên tay bởi vì run rẩy, chất lỏng ấm áp tràn lên mu bàn tay của Haibara, nhưng dường như không có cảm giác gì, sắc mặt cô nhóc trắng bệch. Rồi lại cười trào phúng, căn bản không có nơi nào có thể thoát khỏi tầm mắt của tổ chức!
Danh sách chương