Diệp Hoan là một người phụ nữ rất hiếu thắng, hôn nhân không hạnh phúc và sóng gió nhỏ trong cuộc đời không đánh bại được bà, thay vào đó lại khiến bà rèn được trái tim mạnh mẽ hơn.
Những năm gần đây, sự nghiệp của bà càng ngày càng phát triển, tiếng tăm càng ngày càng vang, bên cạnh chưa từng thiếu người theo đuổi, những năm qua bà cũng đã trải qua vài cuộc tình, nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn cảnh giác với hôn nhân.
Có lẽ bà đặt ra yêu cầu cao với nửa kia, cũng có lẽ là mất lòng tin với hôn nhân nên từ đầu đến cuối bà vẫn không đi bước nữa.
Bà đã sớm quên đi tổn thương mà Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc gây ra cho bà, nỗi oán hận khiến bà hận đến tận xương đã sớm tiêu tan theo dòng chảy năm tháng, chỉ còn vẻn vẹn sự không cam lòng.
Diệp Hoan đến bệnh viện thăm Lâm Bồi, tình trạng của Lâm Bồi đã có chuyển biến tốt hơn so với trước đây, nhưng tiến độ hồi phục cực kì chậm, muốn bình phục lại như trước là chuyện không thể.
Nhiều năm không gặp, hai người bằng tuổi như người của hai thế hệ. Lâm Bồi gầy gò và già nua, còn Diệp Hoan vẫn châu tròn ngọc sáng.
Lâm Du đi đến trước giường bệnh, Lâm Bồi mở mắt, hơi chuyển tròng mắt như đang chào hỏi con gái. Ngón tay của ông hơi động đậy, lúc nắm tay có thể cảm nhận được ông đang dùng sức, chỉ thế thôi.
Dù có chuyển biến tốt, nhưng ông vẫn không khác gì xác sống.
Thấy Lâm Bồi như thế, Diệp Hoan buông bỏ hết tất cả sự không cam lòng trong lòng. Bà vốn nghĩ mình sẽ hồi hộp, nhưng khi đứng ở đây nhìn Lâm Bồi, lòng bà lại rất bình tĩnh.
“Ba, con báo với ba một tin, tin này là tin rất quan trọng với con.”
Lâm Du sợ ông không nghe thấy bèn khom người lại gần, hỏi: “Ba có nghe thấy con nói không? Nghe thấy thì nắm chặt tay con nhé.”
Lâm Bồi chẳng những nắm chặt tay con gái mà còn chớp mắt với cô. Ông chỉ phản ứng chậm mà thôi chứ không phải không có phản ứng.
Lâm Du nói tiếp: “Trước đó con đã nói với ba là con muốn tìm người thân, sau đó đã giám định ra chúng ta là ba con ruột, ngoài ra con còn tìm được mẹ qua xét nghiệm DNA, ba còn nhớ không?”
Lâm Bồi chớp mắt mấy cái.
Lâm Du phấn khích nói: “Con tìm được bà ấy rồi, tìm được rồi, bà ấy đang ở đây, bà ấy tới thăm ba đây!”
Nghe xong, tròng mắt của Lâm Bồi hơi co lại, dùng hết sức chuyển động thật nhanh. Ông cố gắng phóng to tầm nhìn, muốn nhìn xem Diệp Hoan ở đâu.
Diệp Hoan chậm rãi đi lên phía trước, đi đến bên cạnh Lâm Du, đi vào phạm vi tầm nhìn của Lâm Bồi. Bà ôn tồn cất tiếng: “Lâm Bồi, đã lâu không gặp.”
Trong chớp mắt ấy, Lâm Bồi đột nhiên rớm nước mắt. Ông không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể động đậy, chỉ có thể tập trung tất cả cảm xúc vào mắt, nước mắt của ông như vòi nước mở van, chảy liên tục không ngừng.
Chuyện cũ trước đây như một giấc mơ, ông và Diệp Hoan bước vào lễ đường từ thời trung học, tình cảm của họ đi đôi với tất cả thanh xuân của họ.
Khi đó, Lâm Bồi không biết làm ăn, mỗi lần sa đọa là Diệp Hoan lại kéo ông ra khỏi hố sâu. Dưới sự trợ giúp và đồng hành của Diệp Hoan, ông thuận lợi thừa kế công ty của ba mình.
Thế nhưng, khi sự nghiệp của ông có chút thành tựu, ông lại làm chuyện có lỗi với Diệp Hoan, ngoại tình với Chu Mạn Ngọc, còn làm Chu Mạn Ngọc có thai.
Cuối cùng, ông bỏ rơi vợ cả của mình, bỏ rơi người phụ nữ đã đi qua thanh xuân và đi qua những năm tháng vất vả với ông.
Có thể cộng khổ, nhưng không thể đồng cam.
Chưa đến giây cuối cùng của cuộc đời, không ai nói được thắng thua.
Diệp Hoan cười với ông, “Sao hả? Gặp lại bạn học cũ kích động lắm sao?”
Nước mắt của Lâm Bồi rơi không ngừng, chuyện cũ năm đó tựa như một cuốn phim, cứ phát liên tục trong bộ não linh hoạt duy nhất của ông. Dáng vẻ của Diệp Hoan vẫn như năm đó, còn ông đã bạc đầu từ lâu.
Câu “bạn học cũ” làm ông vô cùng xấu hổ.
Đúng vậy, mối quan hệ hiện giờ của họ, nói là họ hàng xa thì chưa tới mức, nói là bạn bè thì không đủ tư cách, chỉ có bạn học cũ là thích hợp nhất.
Diệp Hoan vẫn như trước đây, nói năng và làm việc đều vô cùng có chừng mực và trật tự.
Lâm Bồi càng khóc nhiều hơn, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn, phát ra tiếng nấc trong cổ họng, chỉ là không nói được chữ nào.
Lâm Du dỗ ông như dỗ trẻ con, “Ba, ba đừng như vậy, mẹ đã quên những chuyện năm đó rồi.”
Trong mắt Lâm Bồi ầng ậc nước mắt, ông chớp mắt liên tục, hi vọng con gái có thể hiểu được ý ông.
Lâm Du là người hiểu ba mình nhất. Từ khi bị liệt, Lâm Bồi chỉ có thể biểu đạt ý tứ của mình qua ánh mắt, mà Lâm Du có thể đoán đúng được sáu bảy phần.
“Ba muốn con thay ba nói xin lỗi mẹ sao?”
Lâm Bồi nhanh chóng nắm chặt tay con gái. Phải, ông muốn chính miệng nói với bà.
Lâm Du quay đầu nhìn Diệp Hoan, trịnh trọng nói: “Ba muốn con thay ba chính thức xin lỗi mẹ, thành thật xin lỗi!”
Diệp Hoan nhất thời xúc động, mắt cũng ngấn nước. Bà nhẹ giọng nói: “Không sao, đều đã qua rồi, chúng ta đã từng tuổi này rồi, còn có gì không buông bỏ được chứ? Lâm Bồi, nếu chúng ta không thể thay đổi chuyện đã xảy ra thì trân quý hiện tại mới quan trọng nhất. Tiểu Du là đứa con hiểu thảo, ông nên thấy vui mới đúng.”
Lâm Bồi chớp mắt mấy cái, ông cũng nghĩ thế, dù Chu Mạn Ngọc đối xử ác độc với ông, dù Lâm Tiêu cũng rời ông mà đi, thì ít nhất ông vẫn còn Tiểu Du.
Ít nhất ông vẫn còn Tiểu Du để dựa vào trên thế giới này.
Lâm Bồi rất vui, có thể được Diệp Hoan tha thứ, ông thật sự có chết cũng không hối tiếc. Ông từ từ bình tâm lại, sau đó cứ nhìn Diệp Hoan mãi.
Dáng vẻ của Diệp Hoan vẫn như thời đại học, là dáng vẻ đẹp nhất trong kí ức của ông.
Lát sau, Diệp Hoan và Lâm Du rời khỏi bệnh viện, vừa đi ra cổng thì trùng hợp gặp phải Chu Mạn Ngọc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chu Mạn Ngọc nhận ra Lâm Du trước, vừa chạm mặt đã chỉ vào Lâm Du quát ầm lên: “Lâm Du, cuối cùng mày cũng tới thăm ba mày, tao đến bệnh viện canh mày ba ngày rồi!”
Chu Mạn Ngọc không nhận ra Diệp Hoan, còn Diệp Hoan nếu không nghe giọng, e rằng cũng không nhận ra người phụ nữ mặt đầy vết tiêm này là Chu Mạn Ngọc.
Diệp Hoan làm nghề thẩm mỹ, theo tính chất nghề nghiệp, khi nhìn người khác bà sẽ nhìn vào ngũ quan trước. Tỉ lệ trên mặt Chu Mạn Ngọc quá khoa trương, e rằng ảnh hưởng của việc tiêm chích vẫn chưa tiêu tan.
“Công ty của chúng mày đâu phải không có việc, sự nghiệp của mày và Lâm Thiển đều như mặt trời ban trưa, sao mày lại để ba mày ở một mình trong bệnh viện chứ? Đưa ba vào bệnh viện cũng thôi đi, mày là con gái ông ta, tại sao không đến đây mỗi ngày? Không phải mày tự xưng mình là đứa con hiếu thảo nhất sao? Sao không đón ông ta về nhà cúng bái đi?”
Chu Mạn Ngọc hùng hổ gây sự, gây chú ý cho rất nhiều người qua đường.
Tạm thời Lâm Du vẫn chưa biết rõ mục đích của Chu Mạn Ngọc bèn hỏi: “Bà tới đây để tìm tôi?”
“Đúng vậy, bảo vệ bệnh viện không cho tao vào nữa, tao chỉ có thể tìm mày.”
Cố Đông Quân đã đặc biệt nói với bệnh viện, hễ thấy Chu Mạn Ngọc là đuổi ra ngoài, không cần hỏi nguyên do, dù để Chu Mạn Ngọc đi vào thì y tá chăm sóc trong phòng bệnh của Lâm Bồi cũng phải ngăn cản Chu Mạn Ngọc.
Người trong bệnh viện, nhất là bảo vệ đều rất đau đầu với Chu Mạn Ngọc, người này lần nào tới cũng gây huyên náo cả phòng bệnh, làm các bệnh nhân không thể yên tâm dưỡng bệnh, Cố Đông Quân nói ra chuyện này, bọn họ liền đồng ý ngay lập tức.
May mà Chu Mạn Ngọc không tới, chỉ là mấy ngày gần đây bà ta cứ ngó dáo dác ngoài cổng bệnh viện.
“Bà tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Du không khách sáo hỏi.
Những năm gần đây, sự nghiệp của bà càng ngày càng phát triển, tiếng tăm càng ngày càng vang, bên cạnh chưa từng thiếu người theo đuổi, những năm qua bà cũng đã trải qua vài cuộc tình, nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn cảnh giác với hôn nhân.
Có lẽ bà đặt ra yêu cầu cao với nửa kia, cũng có lẽ là mất lòng tin với hôn nhân nên từ đầu đến cuối bà vẫn không đi bước nữa.
Bà đã sớm quên đi tổn thương mà Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc gây ra cho bà, nỗi oán hận khiến bà hận đến tận xương đã sớm tiêu tan theo dòng chảy năm tháng, chỉ còn vẻn vẹn sự không cam lòng.
Diệp Hoan đến bệnh viện thăm Lâm Bồi, tình trạng của Lâm Bồi đã có chuyển biến tốt hơn so với trước đây, nhưng tiến độ hồi phục cực kì chậm, muốn bình phục lại như trước là chuyện không thể.
Nhiều năm không gặp, hai người bằng tuổi như người của hai thế hệ. Lâm Bồi gầy gò và già nua, còn Diệp Hoan vẫn châu tròn ngọc sáng.
Lâm Du đi đến trước giường bệnh, Lâm Bồi mở mắt, hơi chuyển tròng mắt như đang chào hỏi con gái. Ngón tay của ông hơi động đậy, lúc nắm tay có thể cảm nhận được ông đang dùng sức, chỉ thế thôi.
Dù có chuyển biến tốt, nhưng ông vẫn không khác gì xác sống.
Thấy Lâm Bồi như thế, Diệp Hoan buông bỏ hết tất cả sự không cam lòng trong lòng. Bà vốn nghĩ mình sẽ hồi hộp, nhưng khi đứng ở đây nhìn Lâm Bồi, lòng bà lại rất bình tĩnh.
“Ba, con báo với ba một tin, tin này là tin rất quan trọng với con.”
Lâm Du sợ ông không nghe thấy bèn khom người lại gần, hỏi: “Ba có nghe thấy con nói không? Nghe thấy thì nắm chặt tay con nhé.”
Lâm Bồi chẳng những nắm chặt tay con gái mà còn chớp mắt với cô. Ông chỉ phản ứng chậm mà thôi chứ không phải không có phản ứng.
Lâm Du nói tiếp: “Trước đó con đã nói với ba là con muốn tìm người thân, sau đó đã giám định ra chúng ta là ba con ruột, ngoài ra con còn tìm được mẹ qua xét nghiệm DNA, ba còn nhớ không?”
Lâm Bồi chớp mắt mấy cái.
Lâm Du phấn khích nói: “Con tìm được bà ấy rồi, tìm được rồi, bà ấy đang ở đây, bà ấy tới thăm ba đây!”
Nghe xong, tròng mắt của Lâm Bồi hơi co lại, dùng hết sức chuyển động thật nhanh. Ông cố gắng phóng to tầm nhìn, muốn nhìn xem Diệp Hoan ở đâu.
Diệp Hoan chậm rãi đi lên phía trước, đi đến bên cạnh Lâm Du, đi vào phạm vi tầm nhìn của Lâm Bồi. Bà ôn tồn cất tiếng: “Lâm Bồi, đã lâu không gặp.”
Trong chớp mắt ấy, Lâm Bồi đột nhiên rớm nước mắt. Ông không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể động đậy, chỉ có thể tập trung tất cả cảm xúc vào mắt, nước mắt của ông như vòi nước mở van, chảy liên tục không ngừng.
Chuyện cũ trước đây như một giấc mơ, ông và Diệp Hoan bước vào lễ đường từ thời trung học, tình cảm của họ đi đôi với tất cả thanh xuân của họ.
Khi đó, Lâm Bồi không biết làm ăn, mỗi lần sa đọa là Diệp Hoan lại kéo ông ra khỏi hố sâu. Dưới sự trợ giúp và đồng hành của Diệp Hoan, ông thuận lợi thừa kế công ty của ba mình.
Thế nhưng, khi sự nghiệp của ông có chút thành tựu, ông lại làm chuyện có lỗi với Diệp Hoan, ngoại tình với Chu Mạn Ngọc, còn làm Chu Mạn Ngọc có thai.
Cuối cùng, ông bỏ rơi vợ cả của mình, bỏ rơi người phụ nữ đã đi qua thanh xuân và đi qua những năm tháng vất vả với ông.
Có thể cộng khổ, nhưng không thể đồng cam.
Chưa đến giây cuối cùng của cuộc đời, không ai nói được thắng thua.
Diệp Hoan cười với ông, “Sao hả? Gặp lại bạn học cũ kích động lắm sao?”
Nước mắt của Lâm Bồi rơi không ngừng, chuyện cũ năm đó tựa như một cuốn phim, cứ phát liên tục trong bộ não linh hoạt duy nhất của ông. Dáng vẻ của Diệp Hoan vẫn như năm đó, còn ông đã bạc đầu từ lâu.
Câu “bạn học cũ” làm ông vô cùng xấu hổ.
Đúng vậy, mối quan hệ hiện giờ của họ, nói là họ hàng xa thì chưa tới mức, nói là bạn bè thì không đủ tư cách, chỉ có bạn học cũ là thích hợp nhất.
Diệp Hoan vẫn như trước đây, nói năng và làm việc đều vô cùng có chừng mực và trật tự.
Lâm Bồi càng khóc nhiều hơn, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn, phát ra tiếng nấc trong cổ họng, chỉ là không nói được chữ nào.
Lâm Du dỗ ông như dỗ trẻ con, “Ba, ba đừng như vậy, mẹ đã quên những chuyện năm đó rồi.”
Trong mắt Lâm Bồi ầng ậc nước mắt, ông chớp mắt liên tục, hi vọng con gái có thể hiểu được ý ông.
Lâm Du là người hiểu ba mình nhất. Từ khi bị liệt, Lâm Bồi chỉ có thể biểu đạt ý tứ của mình qua ánh mắt, mà Lâm Du có thể đoán đúng được sáu bảy phần.
“Ba muốn con thay ba nói xin lỗi mẹ sao?”
Lâm Bồi nhanh chóng nắm chặt tay con gái. Phải, ông muốn chính miệng nói với bà.
Lâm Du quay đầu nhìn Diệp Hoan, trịnh trọng nói: “Ba muốn con thay ba chính thức xin lỗi mẹ, thành thật xin lỗi!”
Diệp Hoan nhất thời xúc động, mắt cũng ngấn nước. Bà nhẹ giọng nói: “Không sao, đều đã qua rồi, chúng ta đã từng tuổi này rồi, còn có gì không buông bỏ được chứ? Lâm Bồi, nếu chúng ta không thể thay đổi chuyện đã xảy ra thì trân quý hiện tại mới quan trọng nhất. Tiểu Du là đứa con hiểu thảo, ông nên thấy vui mới đúng.”
Lâm Bồi chớp mắt mấy cái, ông cũng nghĩ thế, dù Chu Mạn Ngọc đối xử ác độc với ông, dù Lâm Tiêu cũng rời ông mà đi, thì ít nhất ông vẫn còn Tiểu Du.
Ít nhất ông vẫn còn Tiểu Du để dựa vào trên thế giới này.
Lâm Bồi rất vui, có thể được Diệp Hoan tha thứ, ông thật sự có chết cũng không hối tiếc. Ông từ từ bình tâm lại, sau đó cứ nhìn Diệp Hoan mãi.
Dáng vẻ của Diệp Hoan vẫn như thời đại học, là dáng vẻ đẹp nhất trong kí ức của ông.
Lát sau, Diệp Hoan và Lâm Du rời khỏi bệnh viện, vừa đi ra cổng thì trùng hợp gặp phải Chu Mạn Ngọc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chu Mạn Ngọc nhận ra Lâm Du trước, vừa chạm mặt đã chỉ vào Lâm Du quát ầm lên: “Lâm Du, cuối cùng mày cũng tới thăm ba mày, tao đến bệnh viện canh mày ba ngày rồi!”
Chu Mạn Ngọc không nhận ra Diệp Hoan, còn Diệp Hoan nếu không nghe giọng, e rằng cũng không nhận ra người phụ nữ mặt đầy vết tiêm này là Chu Mạn Ngọc.
Diệp Hoan làm nghề thẩm mỹ, theo tính chất nghề nghiệp, khi nhìn người khác bà sẽ nhìn vào ngũ quan trước. Tỉ lệ trên mặt Chu Mạn Ngọc quá khoa trương, e rằng ảnh hưởng của việc tiêm chích vẫn chưa tiêu tan.
“Công ty của chúng mày đâu phải không có việc, sự nghiệp của mày và Lâm Thiển đều như mặt trời ban trưa, sao mày lại để ba mày ở một mình trong bệnh viện chứ? Đưa ba vào bệnh viện cũng thôi đi, mày là con gái ông ta, tại sao không đến đây mỗi ngày? Không phải mày tự xưng mình là đứa con hiếu thảo nhất sao? Sao không đón ông ta về nhà cúng bái đi?”
Chu Mạn Ngọc hùng hổ gây sự, gây chú ý cho rất nhiều người qua đường.
Tạm thời Lâm Du vẫn chưa biết rõ mục đích của Chu Mạn Ngọc bèn hỏi: “Bà tới đây để tìm tôi?”
“Đúng vậy, bảo vệ bệnh viện không cho tao vào nữa, tao chỉ có thể tìm mày.”
Cố Đông Quân đã đặc biệt nói với bệnh viện, hễ thấy Chu Mạn Ngọc là đuổi ra ngoài, không cần hỏi nguyên do, dù để Chu Mạn Ngọc đi vào thì y tá chăm sóc trong phòng bệnh của Lâm Bồi cũng phải ngăn cản Chu Mạn Ngọc.
Người trong bệnh viện, nhất là bảo vệ đều rất đau đầu với Chu Mạn Ngọc, người này lần nào tới cũng gây huyên náo cả phòng bệnh, làm các bệnh nhân không thể yên tâm dưỡng bệnh, Cố Đông Quân nói ra chuyện này, bọn họ liền đồng ý ngay lập tức.
May mà Chu Mạn Ngọc không tới, chỉ là mấy ngày gần đây bà ta cứ ngó dáo dác ngoài cổng bệnh viện.
“Bà tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Du không khách sáo hỏi.
Danh sách chương