Cố Đông Quân thuê một căn phòng để Lâm Du và Diệp Hoan ngồi nói chuyện phiếm mà không cần phải lo bị người ngoài hay người nào đó cố tình nghe lén.

Cố Đông Quân lấy báo cáo giám định quan hệ cha con của Lâm Du và Lâm Bồi và báo cáo so sánh DNA của Diệp Hoan và Lâm Du đã chuẩn bị trước ra.

Dù không có hai bản báo cáo này thì Diệp Hoan vẫn nhận ra được Lâm Du là con gái mình, vì đây là đứa con gái duy nhất của bà và Lâm Bồi, sao bà lại không nhận ra cho được?

Diệp Hoan nắm chặt lấy tay Lâm Du, nước mắt giàn giụa sám hối trước mặt con gái.

“Mẹ và ba con kết hôn rất nhiều năm mà không có con. Một ngày nọ, Chu Mạn Ngọc bế một bé gái mới hơn một tuổi tới nhà bắt mẹ rời đi. Đàn ông ngoại tình rất vô lương tâm, ba con không màng đến tình cảm vợ chồng nhiều năm, quyết tâm muốn ly hôn với mẹ. Khi đó mẹ đã nghỉ việc ở nhà dưỡng sức từ lâu, không đi làm thì không có thu nhập. Mẹ chẳng có gì cả, Chu Mạn Ngọc thì có một đứa con, mẹ lấy gì để tranh giành với bà ta? Lùi lại một bước mà nói, ngay cả khi bọn họ không có con thì ngoại tình là ngoại tình, chồng ngoại tình thì mẹ giữ lại làm gì? Mẹ thoải mái đồng ý ly hôn.”

“Sau khi ly hôn mẹ mới phát hiện mình có thai, nhưng lúc đó mẹ kiêu căng tự mãn, nghĩ nếu ba con đã là chồng người ta thì có chết mẹ cũng sẽ không đi van xin ông ta. Khi đó mẹ mang thai nên khó tìm việc, mỗi sáng mẹ chỉ đi giao sữa và giao báo, sau đó xin vào nhà hàng làm công. Sau khi được nhận, mẹ trở về nhà trọ viết vài bản thảo để kiếm thù lao. Bây giờ nhớ lại cuộc sống khi ấy, mẹ tê cả da đầu.”

“Mẹ cắn răng chịu đựng đến khi sinh con ra, trong tháng mẹ không có sữa, con bị đói cứ khóc suốt. Bà chủ nhà là người tốt, cho mẹ mượn tiền để mua sữa bột cho con. Con nhỏ như con mèo con vậy, con là máu mủ của mẹ, hễ mẹ có thể tiếp tục chịu đựng được thì mẹ sẽ không đưa con về nhà họ Lâm. Khi đó cảm nhận lớn nhất của mẹ là, một mình mẹ ra sao cũng không đáng kể, chết mệt, chết nghèo, chết đói cũng không sao, nhưng mẹ không thể để con có chuyện được. Là một người mẹ, sinh con ra nhưng không thể nuôi dưỡng con, con có thể cảm nhận được nỗi khổ đó không?”

Lúc này Diệp Hoan đã không còn để ý tới hình tượng, khóc nhòe cả lớp trang điểm. “Nữ hoàng sắc đẹp” là mỹ danh mà người ngoài gọi bà, hình tượng mà bà để lại cho người ta là hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ khí thế, nhưng giờ phút này, bà chỉ là một người mẹ đáng thương đang khóc lóc sám hối.

Lâm Du ôm bà, không ngừng an ủi: “Con biết, con biết hết. Con vẫn luôn tin nhất định là mẹ có nỗi khổ. Người đáng hận nhất là Chu Mạn Ngọc, hóa ra bà ta mới là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của ba và mẹ, uổng cho con luôn coi bà ta như mẹ ruột trong nhiều năm qua. Dù bà ta nói con chỉ là con nuôi của nhà họ Lâm thì con vẫn nhớ công ơn dưỡng dục của bà ta, cầu xin bà ta chút tình thương của mẹ. Con đúng là quá ngu mà.”

“Con nuôi? Sao lại là con nuôi? Vậy ba con không lên tiếng sao?”

Lâm Du lắc đầu: “Ba cũng hoàn toàn không biết, Chu Mạn Ngọc chỉ nói là bà ta nhặt con ở cạnh thùng rác, vì tình thương bao la của một người mẹ nên mới mang con về nhà, cũng vừa hay bầu bạn với chị Lâm Tiêu, vì thế ba con còn cảm thấy bà ta tốt bụng.”

Diệp Hoan vừa tức vừa hận, càng thêm tự trách và áy náy, “Năm đó mẹ bế con đến nhà họ Lâm, lúc ấy chỉ có Chu Mạn Ngọc ở nhà, bà ta hổ thẹn với mẹ, đồng ý với mẹ là sẽ đối xử tử tế với con. Sau này mẹ cũng lén đi qua nhà họ Lâm mấy lần, thấy Lâm Bồi bế con, mẹ mới yên tâm. Hóa ra… hóa ra… đều tại mẹ, đều tại mẹ hết, tại mẹ ngu ngốc, tin lời nói dối của Chu Mạn Ngọc.”

Lâm Du hỏi: “Mẹ, mẹ có về tìm con thật sao?”

Diệp Hoan đáp một cách quả quyết: “Đương nhiên, mấy năm đầu mẹ rất thường xuyên lén chạy tới nhìn con, sau đó mẹ có cơ hội qua nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Mẹ nghĩ, chờ mẹ kiếm được tiền sẽ trở về nhận con. Mẹ còn nhớ lúc đó con 12 tuổi, mẹ về nước công tác, lại lén đến nhìn con. Mẹ thấy cả nhà con đang chơi rất vui trong sân, mẹ nhìn thấy ba đứa con gái, mẹ không biết đứa nào là con. Khi đó mẹ nghĩ chắc là con sống tốt lắm, mà mẹ thì không có nơi nào để đi.”

“Mẹ luôn là người tham lam, sau khi kiếm được tiền, mẹ cứ muốn kiếm nhiều hơn. Mẹ nghĩ, ít nhất phải ổn định cuộc sống trước đã, không thể để con sống tệ hơn lúc ở nhà họ Lâm được. Sau đó nữa, loáng cái đã hơn mười năm, mẹ lại về nước định nhận lại con. Nhưng khi về, mẹ phát hiện mẹ đã không nhận ra con đường đó nữa, khó khăn lắm mẹ mới tìm được biệt thự nhà họ Lâm, nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, hàng xóm xung quanh đã không còn là những người lúc trước, muốn hỏi thăm cũng không biết hỏi ở đâu. Mẹ xin lỗi, con của mẹ, là mẹ quá vô dụng, cũng quá ích kỉ, đều là mẹ sai.”

Lâm Du an ủi: “Không sao đâu mẹ, chuyện đã qua lâu rồi. Tốt quá rồi, con lại có mẹ rồi.”

Hai mẹ con ôm nhau thút thít một hồi, Lâm Du còn nói với Diệp Hoan là Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đã bị quả báo. Chu Mạn Ngọc đã mất đi đứa con gái duy nhất, Lâm Bồi thì bây giờ nằm liệt giường, không biết khi nào mới bình phục.

Trừ những chuyện đó ra, Lâm Du không nói quá nhiều về những chuyện mình trải qua, sợ mẹ đau lòng, càng sợ mẹ lại tự trách nhiều hơn.

“Mẹ, bây giờ con rất hạnh phúc, anh ấy rất tốt với con, chúng con còn có một đứa con gái, con bé đã ba tuổi rồi, ông bà nội đều rất thương con bé, cả gia tộc họ Cố cũng rất thương nó.”

Lâm Du kéo Cố Đông Quân đến trước mặt Diệp Hoan. Bà vui đến bật khóc, “Mẹ đã nhìn ra rồi, tốt quá rồi. Cảm ơn con, cảm ơn ba mẹ con, cảm ơn tất cả người nhà của con.”

Cố Đông Quân ôm vai Lâm Du, nói: “Đây đều là những chuyện con phải làm ạ, cô ấy và Tiểu Nguyệt Lượng đều là sinh mạng của con.”

Diệp Hoan lau nước mắt, ánh mắt rất sáng, “Con bé tên là Tiểu Nguyệt Lượng sao? Mẹ thật muốn gặp nó một lần, con bé nhất định đáng yêu như con hồi bé.”

Lâm Du hỏi: “Vậy mẹ còn muốn đi gấp nữa không?”

Diệp Hoan liền vội lắc đầu, “Không đi nữa, mẹ nhìn con chưa đủ, mẹ rất nhớ con.”

Hai mẹ con vừa khóc vừa nói, bất giác đã hơn nửa đêm, thế mà vẫn chưa nói hết chuyện.

Cố Đông Quân suy nghĩ khá chu đáo, chẳng những đi qua sát vách thuê một căn phòng khác mà còn gọi đồ ăn lên, vừa khóc vừa nói như thế đúng là rất tốn sức.

Đêm đó, Lâm Du và Diệp Hoan ngủ với nhau, hai mẹ con ngay cả đi ngủ cũng ôm chặt lấy nhau, không nỡ xa rời.

Diệp Hoan tạm thời sửa lại hành trình, bây giờ bà đã là tổng giám đốc của một tập đoàn trên thị trường, không cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa, cũng có thể tự quyết định hành trình của mình.

Ngày thứ hai sau khi nhận Lâm Du, bà đã bí mật thuê thám tử tư điều tra chuyện của nhà họ Lâm, rất nhiều chuyện Lâm Du muốn nói lại thôi bà đều biết được qua thám tử tư.

Nhiều năm như thế, tổn thương mà năm đó Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đã gây ra cho bà, bà đã nguôi ngoai từ lâu. Nếu bọn họ không gây cú shock mạnh cho bà thì sao bà có được sự nghiệp thành công như bây giờ?

Điều làm bà không vui nhất chính là tổn thương tâm lý mà Chu Mạn Ngọc đã gây ra cho Lâm Du.



Có điều, sau khi biết tình hình gần đây của Chu Mạn Ngọc, lòng bà được an ủi rất nhiều. Ông trời có mắt, đã để kẻ ác gặp quả báo.

Sau khi Lâm Tiêu qua đời, căn biệt thự đáng giá nhất mà cô ta để lại được quyên tặng cho cơ quan từ thiện, những thứ khác đã bị Chu Mạn Ngọc chiếm lấy.

Những đồ trang sức hàng hiệu kia đều rất đắt tiền, lại thêm hai chiếc siêu xe, Chu Mạn Ngọc cũng có được hơn chục triệu tệ.

Nếu bà ta cầm số tiền đó để dưỡng già thì cũng đủ rồi. Tuy nhiên, dưới sự dụ dỗ của Hà Cam Lâm, bà ta vẫn tin rằng mình có thể trở lại thời kì đỉnh cao của Lâm thị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện