Người nhà họ Hà thật lòng hy vọng Diệp Thủy Tiên có thể thật sự trở thành người nhà của họ.
Hà Trường Khanh và Dư Oánh đều đã trên 3tám mươi tuổi, đã trải qua rất nhiều việc hệ trọng.
Nhất là Dư Oánh, thấy gương mặt k6hông sức sống của Diệp Thủy Tiên thì không kìm được mà rơi lệ.
Cháu thì hay rối, tuổi còn quá trẻ, tương lai xán lạn, sao phải chọn cách cực đoan này?” Diệp Thủy Tiên cắn môi kìm nén cơn xúc động muốn khóc của mình.
Từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi.
Dù có bạn bè bên cạnh, nhưng dù gì họ cũng không phải người thân.
Không ai biết được cô khát khao trở thành người nhà họ Hà thật sự đến cỡ nào.
Một năm qua, cô hao tâm tốn sức lấy lòng mỗi người trong nhà họ Hà nhưng vẫn không thể thay đổi được tâm ý của Hà Cảnh Hành.
Hà Cảnh Hành khăng khăng muốn làm anh em với cô.
Anh em thì anh em, dù gì cô cũng là đứa con gái được nhà họ Hà công khai thừa nhận.
Nhưng cô đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình.
Cô không chấp nhận được sự thật Hà Cảnh Hành và Phó Bạch Tuyết ở bên nhau.
Cô cũng đã từng điều chỉnh tâm trạng của mình, chuyển ra ngoài sống, dốc sức làm việc, nghĩ đủ mọi cách để tránh né tình yêu của hai người đó, thậm chí, cô còn muốn bỏ việc và rời khỏi thành phố này.
Nhưng lúc đến bệnh viện nộp đơn xin nghỉ, cô thấy Hà Cảnh Hành đưa Phó Bạch Tuyết đến làm.
Cô nhìn thấy sự dịu dàng và tình ý chan chứa trong mắt Hà Cảnh Hành, đây là ánh mắt từ trước đến giờ cô chưa từng thấy, cô đã ghen tị đến phát điên.
Đúng thế, cô rất ghen tị với Phó Bạch Tuyết.
Cô tốn tâm huyết cả nửa đời cũng không đổi được sự xem trọng của Hà Cảnh Hành.
Còn Phó Bạch Tuyết thì lại có được anh dễ như trở bàn tay.
Lọ thuốc ngủ kia là bình thường khi mất ngủ cô sẽ uống.
Tối hôm đó, cô uống hết toàn bộ số thuốc ngủ còn lại trong lọ.
Chết rồi sẽ không đau khổ thế này nữa.
Chết rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bà nội vẫn nắm lấy tay Diệp Thủy Tiên, vừa khóc vừa khuyên.
Hà Cảnh Hành nhận ra cô đang lúng túng, bèn nói: “Bà nội, những lời bà nói, Thủy Tiên đều biết, em ấy chỉ nhất thời nghĩ quẩn thôi, sau này sẽ không thế nữa đâu.” “Thật không?” Bà nội nhìn Diệp Thủy Tiên.
Diệp Thủy Tiên nương theo lời Hà Cảnh Hành, gật đầu bảo đảm: “Thật mà bà nội, cháu xin lỗi vì đã làm bà lo lắng.” “Nghĩ thông rồi thì tốt, không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Cháu vẫn còn trẻ, con đường phải đi sau này còn dài lắm.” “Cháu biết rồi bà nội.” “Nghe nói cháu đã xin nghỉ việc, nghỉ việc cũng tốt.
Công việc ở bệnh viện quá mệt mỏi, dù cháu không đi làm thì bà cũng có thể nuôi cháu cả đời, chờ xuất viện thì về nhà.”
Diệp Thủy Tiên tỏ ra khó xử, “Bà nội, chuyện này không được đâu ạ.” “Có gì mà không được cơ chứ? Trước đây bà quá vô tâm nên mới đồng ý cho cháu dọn đi.
Lần này thì kiên quyết không, nếu cháu không dọn về thì bà sẽ dọn đến ở với cháu.” “Thế sao được...” “Cháu có thể ở thì bà cũng có thể ở.
Dù ra sao bà cũng phải ở với cháu, xem cháu muốn ở ngoài hay là ở nhà.” Người già mà cố chấp thì rất khó khuyên.
Diệp Thủy Tiên chỉ có thể đồng ý, “Được rồi được rồi.
Cháu chuyển về nhà là được chứ gì.” Lúc này Dư bánh mới lau nước mắt, vỗ vào mu bàn tay Diệp Thủy Tiên, nói: “Vậy thì tốt, bà chờ cháu về nhà.” Sau khi thăm bệnh xong, mấy người lớn đi về.
Hà Cảnh Hành tiễn họ xuống lầu rồi quay về phòng bệnh.
Anh sợ Diệp Thủy Tiên lại nghĩ quẩn.
Lúc quay lại, Hà Cảnh Hành cầm theo hộp giữ nhiệt, vừa vào phòng là nói ngay: “Canh sườn củ sen, có muốn uống chút không?” Diệp Thủy Tiên nhìn hộp giữ nhiệt, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết đây là của Phó Bạch Tuyết mang tới.
“Vậy cho em một bát nhỏ đi.
Không nên phụ tấm lòng thành của người ta.” Hà Cảnh Hành vừa múc canh vừa nói: “Là dì Phó nấu đấy, mọi người đều rất lo cho em.” “Ồ? Tin tức truyền đi nhanh thật đấy, ngay cả bà Phó cũng biết.
Em thật mất mặt quá.” Diệp Thủy Tiên cố tình nhìn anh, chú ý phản ứng của anh từng giây từng phút, “Anh không cần ở đây với em mỗi ngày đâu.
Em sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.
Nếu anh có thời gian thì nên ở bến Bạch Tuyết nhiều hơn.” Hà Cảnh Hành bưng bát lên, chầm chậm đặt lên tấm bàn nhỏ, “Uống lúc còn nóng đi.” Diệp Thủy Tiên ngồi dậy, cầm thìa múc một miếng sườn cho vào miệng, “Ngon thật, trước đây nhờ phúc của Tiến sĩ Phó mà em được thưởng thức món ăn do bà Phó nấu.
Tay nghề của bà ấy rất tốt, nấu món gì cũng ngon.” “Ngon thì ăn thêm đi.” “Phó Bạch Tuyết thật hạnh phúc, có ba vạch sẵn con đường tương lai, có mẹ chăm sóc cuộc sống.
Bây giờ còn có bạn trai quan tâm và chiều cố.
Đôi khi nghĩ lại, ông trời thật bất công.
Cô ấy có mọi thứ, còn em lại chẳng có gì.” “...” Hà Cảnh Hành không biết nói gì, cảm thấy mỗi câu khuyên can Diệp Thủy Tiên đều không thể chịu nổi một đòn trước sự thật.
“Em đã không sao rồi, anh đi đi, tiện thể trả hộp giữ nhiệt cho cô ấy luôn, cảm ơn cô ấy thay em nhé.” Diệp Thủy Tiên càng nói thế này, Hà Cảnh Hành càng không đành lòng.
Ông trời quên cho Diệp Thủy Tiên rất nhiều thứ, sao anh có thể khoe tình yêu của mình trong khi cô đang tuyệt vọng cùng cực được chứ? Vì thế anh nói: “Cô ấy đã tan làm về nhà nghỉ ngơi rồi, dùng xong thì để hộp giữ nhiệt ở khoa Cấp cứu là được.
Cô ấy sẽ cầm về.” Trong mắt Diệp Thủy Tiên thoáng lóe lên vẻ mơ hồ không thể nhận ra, gật đầu nói: “Vậy cũng được, miễn đừng vứt đi là được.
Anh cũng ăn một ít đi.
Em ăn không hết.” Hà Cảnh Hành: “Không cần, để lại cho em ăn đấy, em thích ăn mà.” Không thể coi thường cái rét đầu xuân ở thành phố B, cái rét tháng ba này nói đến là đến.
Làm việc suốt 24 tiếng đồng hồ, Phó Bạch Tuyết mất tập trung đi trên đường như hồn ma lang thang.
Cô nghĩ, có lẽ mình được Hà Cảnh Hành nuông chiều đến yếu ớt rồi, ngay cả đi bộ mấy bước cũng thấy mệt.
Có điều, may mà có mẹ cô dìu cổ đi.
Mẹ cô đến bệnh viện đưa canh sườn củ sen, đúng lúc cô tan làm, thế là hai mẹ con cùng nhau về nhà.
Tin Diệp Thủy Tiên tự sát lan truyền trong bệnh viện mấy ngày.
Mọi người đều suy đoán nguyên nhân cô ta tự sát.
Hơn nửa số người đều đoán cô ta đau khổ vì tình, số còn lại thì đoán cô ta mắc bệnh trầm cảm.
Người khác có thể không biết, sao cô có thể không biết cho được? Mong mà không được là có chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Diệp Thủy Tiên tự sát.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tình cảm của Diệp Thủy Tiên đối với Hà Cảnh Hành lại sâu đậm đến thế, sâu đến nỗi khiến cô có cảm giác tội lỗi.
“Tiểu Tuyết, rốt cuộc vì sao bác sĩ Diệp lại tự tử vậy?” “Con...
con không biết.”
“Con đừng giấu mẹ.
Từ nhỏ tới lớn, hễ con có tâm sự gì đều thể hiện hết lên mặt, mẹ nhìn là biết ngay.”
“Có phải vì con và Cảnh Hành không?”
“Bị mẹ đoán trúng rồi đúng không? Con nhìn dáng vẻ khó nói của con đi.” Phó Bạch Tuyết rất bất đắc dĩ, “Mẹ, đừng nói nữa, mẹ biết là được rồi.”
Danh sách chương