Phòng quan sát ở tầng bốn khu nội trú, mau đi đi.”
Hà Cảnh Hành gật đầu, vội nói, “Em đừng nghĩ nhiều, tối nay anh sẽ tìm em.” “Em không sao, 3anh mau đi xem Thủy Tiên đi.” “Được, em đợi anh nhé.” Việc có việc nặng việc nhẹ, hiện giờ tình hình bên Diệp Thủy Tiên mới là chuyện quan trọng và k5hẩn cấp nhất.
Hà Cảnh Hành vội chạy đến khu nội trú.
Tại phòng hồi sức tích cực, cuối cùng Hà Cảnh Hành cũng nhìn thấy Diệp Thủy Tiên6 sau khi được cấp cứu xong.
“Cô y tá, tôi có thể ở đây đợi cô ấy tỉnh lại không? Tôi cam đoan sẽ không đi lung tung, chỉ ngồi ở đây thôi.” Y tá chần chừ một lát, bệnh nhân tự sát, e rằng khi tỉnh lại sẽ rất kích động, có người thân ở bên cạnh có lẽ sẽ trấn an được cảm xúc của bệnh nhân, vì thế cô đồng ý.
Y tá cầm giấy tờ đã được ký xong rời đi.
Hà Cảnh Hành chầm chậm đến gần giường bệnh.
Nếu không phải có mấy số liệu nhịp tim và huyết áp hiển thị trên thiết bị đo lường thì anh hoàn toàn không nhận ra Diệp Thủy Tiên còn sống.
Hà Cảnh Hành nắm chặt lấy tay Diệp Thủy Tiên, cảm giác lạnh băng khiến anh cảm thấy rất tự trách.
Những ngày qua, anh đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Diệp Thủy Tiên nói muốn chuyển nhà sống một mình, sợ tăng ca sẽ làm ông bà cụ lo lắng, đương nhiên anh biết đây là chỉ là cái cớ, nhưng anh vẫn đồng ý.
Anh cho rằng cô cần chút thời gian để chấp nhận sự thật anh có người yêu.
Anh cho rằng, một người kiên cường như cô chắc chắn có thể đối mặt với sự thật này.
Ai ngờ cô lại muốn kết liễu đời mình bằng cách cực đoan này.
Lúc này mặt của cô trắng như tờ giấy, nhìn chẳng có chút sức sống nào.
Anh hỏi y tá bên cạnh: “Hiện giờ t8ình hình của cô ấy thế nào rồi?” Y tá cho anh câu trả lời y chang Phó Bạch Tuyết đã nói, còn bảo ảnh hưởng về sau ra sao thì phải chờ Diệp Thủy Tiên 5tỉnh lại mới biết được.
Y tá bảo Hà Cảnh Hành ký một đống giấy tờ.
Tâm trạng Hà Cảnh Hành rất nặng nề.
Hồi đó, khi Sa Tinh nằm viện điều trị, cũng là anh ký từng tờ thông báo tình trạng nguy kịch của bệnh nhân và giấy cam đoan trách nhiệm, không ngờ bây giờ anh lại phải ký nữa.
Hà Cảnh Hành là người hiểu rõ Diệp Thủy Tiên nhất trên đời này.
Thậm chí anh còn có thể hiểu được tại sao cô muốn tự tử.
“Thủy Tiên” Anh cúi xuống bên tai cô, nhẹ giọng gọi cô, “Thủy Tiên, là anh đây.
Em nhất định phải tỉnh lại, đừng ngủ nữa.
Tỉnh lại đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng, được không?” Khóe mắt Diệp Thủy Tiên lập tức trào nước mắt.
Cô có thể nghe được lời Hà Cảnh Hành nói.
Thấy Diệp Thủy Tiên rơi lệ, Hà Cảnh Hành hơi xúc động, “Thủy Tiên, anh biết em có thể nghe được.
Em nghe anh nói đây, chúng ta khó khăn lắm mới có thể có được một cuộc sống mới, chẳng lẽ em từ bỏ thế này ư?” “Trước đây chúng ta sống trên lưỡi dao, sống hết hôm nay không biết ngày mai.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt đó mà em vẫn có thể tự học rồi thi đỗ đại học y.
Em là người xuất sắc nhất trong chúng ta.
Trước đây em rất tự tin, rất xuất sắc, không có chuyện gì có thể đánh bại được em.” “Bây giờ, chúng ta đang sống cuộc sống mà từ nhỏ chúng ta luôn ao ước, có cuộc sống ổn định, có người nhà hiền từ, còn có công việc không tệ.
Khó khăn lắm chúng ta mới có được tất cả những thứ này, chẳng lẽ em không cần ư?” “Anh biết trong lòng em đang nghĩ gì, lẽ nào em muốn cả đời anh phải sống trong áy náy? Thủy Tiên, tỉnh lại đi, em là người nhà của anh, ông bà nội, ba anh và cả vợ chồng cô út, mọi người đều rất lo cho em.” Hà Cảnh Hành nắm chặt lấy tay Diệp Thủy Tiên, thấy lông mi cô khẽ động, sau đó từ từ mở mắt ra.
“Thủy Tiên, nhìn anh này, em có thể nhìn thấy anh không? Nhận ra anh không?” Diệp Thủy Tiên rất mệt, mới lượn một vòng quanh Quỷ Môn quan nên mệt mỏi chưa từng thấy.
Cô mở miệng, cổ họng khô khốc, hễ hít thở là mũi và cổ họng đau như bị kim châm.
“Thủy Tiên? Thủy Tiên? Nhận ra anh không? Nhận ra không?” Diệp Thủy Tiên chầm chậm gật đầu, phát ra âm thanh yếu ớt.
“Từ từ, chậm thôi.
Em biết mình vừa xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thủy Tiên lại gật đầu, bây giờ cô không có sức nói chuyện, cổ họng rất đau.
“Đây là bệnh viện, em biết không?” “Ừm...” Cuối cùng cô cũng phát ra được âm thanh rõ ràng.
“Em muốn uống nước không?” Hà Cảnh Hành tiện tay nhấn chuông gọi y tá, “Có muốn uống chút nước không?” Y tá nhanh chóng chạy vào, thấy bệnh nhân đã tỉnh thì rất vui mừng.
“Diệp Thủy Tiên, cô là Diệp Thủy Tiên đúng không?” “Uhm.” “Cô cảm thấy thế nào?” “Đau...” “Lúc đưa tới bệnh viện, cô đã hôn mê sâu, phải rửa ruột, chỉ có thể cắm ống từ lỗ mũi vào cơ thể, có lẽ trong quá trình thao tác đã gây ra tổn thương bên trong.
Đây là chuyện rất bình thường.
Cô có cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?” “Không...
có...” Hệ thống ngôn ngữ của Diệp Thủy Tiên bắt đầu khôi phục từ từ, nhưng vẫn nói rất chậm và rất nhỏ.
“Cô có quên chuyện tối qua không?” “Không...” Cô rất chắc chắn.
Y tá gật đầu rồi ngẩng đầu nói với Hà Cảnh Hành: “Tình hình vẫn ổn, để tôi đi báo với bác sĩ.”
Sau đó Diệp Thủy Tiên được chuyển sang phòng thường.
Bác sĩ dặn Hà Cảnh Hành là tình trạng sức khỏe của Diệp Thủy chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể hồi phục, nhưng tổn thương về tâm lý vẫn cần người nhà cổ gắng xoa dịu.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Phòng VIP đơn rất tốt, phòng bệnh như phòng khách sạn, trên bàn trà có đặt một chậu dạ lan vàng đang nở rộ đầy sức sống, khiến người ta cảm thấy trong lòng đầy ấm áp và hi vọng.
Hà Cảnh Hành tiễn bác sĩ ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Anh chầm chậm đi tới giường bệnh, khẽ hỏi: “Em có đói không? Có muốn ăn gì không?” Diệp Thủy Tiên lắc đầu, thể lực của cô đã hồi phục rất nhiều, đã có thể mở miệng nói chuyện, “Là ai đã cứu em?” “Nghe bảo là chủ nhà ở tầng dưới nhà em.
Anh phải tìm cơ hội cảm ơn người ta đàng hoàng.” “Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.” Hà Cảnh Hành hít sâu, không nhẫn tâm trách móc cô, chỉ cảm thán: “Không sao là được rồi, hứa với anh sau này đừng có khờ như vậy nữa.” Diệp Thủy Tiên mím môi không nói, hồi lâu sau vẫn không hứa.
“Thủy Tiên, tại sao phải làm thế? Tại sao chứ?” “Người khác không biết, anh cũng không biết sao?” “...
Anh nghĩ là...
dù xảy ra chuyện gì thì em cũng không đi vào con đường này.” Diệp Thủy Tiên cười nhẹ: “Đúng thế, em đã khuyên mình buông tay vô số lần, nhưng em không làm được...
Anh có thể hiểu được cuộc sống không có hi vọng là cảm giác gì không? Anh biết cảm giác tuyệt vọng là cảm giác gì không?” “Không đến mức đó đâu, Thủy Tiên!” “Đến mức đó đây, anh là dũng khí để em sống tiếp, là tất cả sinh mệnh của em, nếu không có anh, em không sống nổi.” “...” Hà Cảnh Hành im lặng hồi lâu.
Anh không thể hứa với Diệp Thủy Tiên điều gì, cũng không thể khuyên lơn cô.
Anh đang rất mờ mịt.
Cùng lúc đó, Phó Bạch Tuyết tạm dừng động tác mở cửa, bỗng đứng đờ người ngay tại chỗ.
Lúc này cô không thích hợp xuất hiện.
Danh sách chương