Nào, ba bế con đi làm vòng hoa nhé!” Nghe sắp làm vòng hoa Nam Nam lập tức dời sự chú ý, vỗ tay hoan hô, “Hay quá, lần trước an3h hai làm cho con cái vòng hoa đẹp lắm.

Ba, con muốn ba làm cho con cái vòng hoa giống cái lần trước anh hai làm cho c5on.” “À, anh hai làm vòng hoa kiểu gì?” Bắc Bắc rất kích động, nhào vào ba rồi chạy tới bồn hoa phía trước, “Không nói cho ta 6biết, chỉ có con biết làm thôi.” Cố Thành Kiêu bỏ Nam Nam xuống, Nam Nam ra sức chạy theo anh hai, “Anh hai, chờ em với, chờ e8m với...” Cố Thành Kiêu đứng yên như trời trồng, như thể đã mất đi vai trò làm trọng tài phân xử.

Lâm Thiển đứng bên c5ạnh anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nãy giờ, cười anh: “Chuyện của trẻ con, người lớn chúng ta thật sự không cần tham gia, để chúng tự giải quyết đi, kệ chúng.

Nào, qua giúp em một tay với.” Cố Thành Kiêu xắn tay áo lên, đi qua với Lâm Thiển.

Hôm nay Thành Để tụ họp, chắc chắn không thể thiếu đồ nướng.

Họ tự chuẩn bị các loại xiên nướng sạch sẽ và vệ sinh trong nhà bếp.

“Hôm nay không có ai trong bếp sao?” “Có, nhưng anh không cảm thấy mình tự làm mấy cái này sẽ ý nghĩa hơn sao?” “Có hả?” Cố Thành Kiêu hơi ghét bỏ mấy việc này nhưng Lâm Thiển rất thích.

Anh tôn trọng sở thích của cô.

“Em nói có là có.” Cố Thành Kiêu cười, “Được rồi được rồi, em nói cái gì thì là cái đó.” Cổng sắt mở ra, một chiếc xe từ bên ngoài lái vào, Cố Thành Kiêu ngẩng đầu lên nhìn, mắt lập tức sáng như đuốc, trong mắt lóe lên vài phần cảnh giác.

Lâm Thiển cũng ngẩng đầu lên nhìn, chiếc xe này rất lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy.

Cô tò mò hỏi: “Ai vậy, là ai mua xe mới vậy? Em trai anh hả?” Cố Thành Kiêu lắc đầu.

Em trai anh thích xe thể thao hầm hố, chỉ có cháu trai anh mới là khách hàng trung thành với nhãn hiệu này.

“Là bạn cũ của em đó.” Anh bực mình nói.

“Hả?” Lâm Thiển càng nghi ngờ hơn, “Bạn cũ nào của em?” Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Sở Mặc Phong bước ra khỏi xe, kèm với ánh mặt trời ấm áp và gió xuân dịu dàng, cậu hăng hái đứng đó, nhìn Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển bằng ánh mắt ấm áp.

“Là Sở Mặc Phong.” Lâm Thiển vui mừng, “Mấy năm rồi không về nước, ở nước ngoài sướng quá rồi nhỉ.”

Sở Mặc Phong chậm rãi đi tới, “Năm nào cháu cũng về mà, tại thím không gặp cháu thôi.” “Thật sao, vậy lần này cậu về bao lâu?” “Cháu không đi nữa, ba cháu bảo cháu về tiếp quản công ty.” “À, hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, giờ về nắm quyền.

Được đấy, được đấy.” Cố Thành Kiêu thấy hai người họ trò chuyện hăng say thì tự nhiên nổi cơn ghen, có lẽ là do Sở Mặc Phong ngày càng trưởng thành và càng già dặn, hoặc cũng có lẽ là do cậu trẻ hơn anh.

Tóm lại, lý do ghen chỉ có một, đó là Sở Mặc Phong.

Thế là, một người luôn chính trực như anh bỗng nói khó hiểu: “Càng lớn càng không lễ phép, vào nhà cũng không biết chào hỏi chú trước.” Lâm Thiển: “...”

Sở Mặc Phong: “...” Sở Mặc Phong ngoan ngoãn đi đến trước mặt Cố Thành Kiêu, ánh mắt vô cùng sùng bái, “Chú Hai, cháu về rồi.” Cố Thành Kiêu vừa xiên thịt vừa ra vẻ ta đây, “Ừ, về là tốt rồi, sau này cố gắng làm việc cho tốt, có gì không biết thì tới hỏi chú.” Sở Mặc Phong rất ngoan ngoãn, không hề căng thẳng, cũng không nghiêm cẩn, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng ạ.” Cố Thành Kiêu lại nói: “Đi rửa tay rồi qua làm phụ đi.” “Vâng.” Nói xong, Sở Mặc Phong liền qua bồn nước bên kia rửa tay.

Lâm Thiển huých nhẹ cùi chỏ vào người anh, còn lườm anh, “Như bình thường được không, ra dáng trưởng bối đáng tởm làm gì?” Cố Thành Kiêu lườm cô, “Em nói chuyện với nó say sưa, anh thấy em nhìn nó mà mắt phát sáng.” “...” Lâm Thiển hát cằm lên, cố tình chọc giận anh, “Đúng vậy đó, hiểm khi có tiểu thịt tươi đến nhà, đẹp trai biết mấy.” Cố Thành Kiêu sầm mặt lại, hung dữ trừng cô.

Lâm Thiển càng lúc càng táo tợn, hất cằm về bóng lưng của Sở Mặc phong, “Anh nhìn đi, có phải tướng tá cao gầy, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai ngời ngời như Phan An không?” Cố Thành Kiêu thật sự là tự đào hố chôn mình, trong lòng bực bội kinh khủng.

Mấy năm trước, cô đều dành những từ này cho anh, mấy năm sau, những từ này đều dành cho Sở Mặc Phong, vậy có phải cô muốn thay lòng không?! Cô muốn thay lòng!!! Thay lòng!!!

Cố Thành Kiêu im lặng, cúi đầu xiên thịt.

Bà xã muốn thay lòng, anh không thể nổi giận, vậy sẽ chỉ đẩy bà xã ra xa hơn.

Bây giờ anh phải rút kinh nghiệm xương máu, phải nghĩ cách làm sao phát huy sức quyến rũ của mình để thu hút bà xã trở về.

Lâm Thiển thấy anh cúi đầu im lặng như đang tức giận, thể là khẽ thở dài, chậm rãi tựa vào cánh tay anh, lại dùng mông huých vào người anh, nũng nịu nói: “Nhà anh vây tường cao thế kia, em không ra được, cũng không muốn

ra.”

Thấy Cố Thành Kiêu nhếch mép mỉm cười trong lúc lơ đãng, cô nói tiếp, “Trừ khi anh treo trên tường nhà anh một tấm lưới lớn, nói không chừng em còn có thể leo ra.” “Em dám!” Cố Thành Kiêu mắng khẽ.

“Em không dám.” Lâm Thiển cười, lắc đầu liên tục.

Hai vợ chồng không kìm được mà cùng bật cười.

Cố Thành Kiêu ngoái đầu nhìn tường vây ngoài sân, nói: “Anh thấy chắc phải sửa lại Thành Để, phải xây tường cao hơn nữa, vậy mới an toàn.” Lâm Thiển bật cười, đấm vào người anh, “Đến con ruồi cũng không bay ra được.” Sở Mặc Phong rửa tay xong quay lại, thấy bọn họ tình tứ thì vội dời mắt.

Có một số việc, thời gian có thể làm phai mờ nhưng sẽ không biến mất.

Chút tình cảm cậu dành cho Lâm Thiển sẽ mãi mãi tồn tại sâu trong lòng cậu, chỉ là bây giờ đã không lấy ra được nữa.

“Chú Hai, cháu xiên thịt phụ chú nhé?” “Được, qua đây, biết làm không?” “Không biết có thể học, cháu học nhanh lắm.” “Ừ, cái này không khó, chú dạy cháu.” Đang nói thì bên ngoài lại có xe chạy vào, còn là bốn chiếc một lúc, Cổ Đông Quân, Cổ Nam Hách, Tổng Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm lần lượt lái xe vào.

Vừa xuống xe là Cố Nam Hách vội dìu Phương Tiểu Hi.

Bây giờ Tiểu Hi là người được cả dòng họ quan tâm nhất, không được sơ suất.

Tống Cảnh Du phụ trách bế con và xách túi, Sở Dương phụ trách xinh đẹp.

Vừa xuống xe, thấy dáng vẻ vội vã cuống cuồng của Cổ Nam Hách, Sở Dương cười anh ta, “Nam Hách, cuối cùng cũng đến phiên cậu sốt sắng.” Phương Tiểu Hi rất bất đắc dĩ, “Đúng đấy ạ, anh ấy quá sốt sắng, ở nhà cứ trông chừng em không rời nửa bước.

Em muốn xuống nhà đi dạo quanh cư xá cũng không cho.

Buổi họp mặt hôm nay là em đòi tới đây, em ở nhà sắp chết vì ngột ngạt rồi.” Trước đây, khi chưa mang thai, để trốn paparazzi, cô luôn ở trong nhà không ra khỏi cửa, nhưng bây giờ mang thai rồi lại không muốn ở nhà, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện