Diệp Hoan từng là bại tướng dưới tay Chu Mạn Ngọc.
Chu Mạn Ngọc từng cướp đi Lâm Bồi, cướp đi địa vị bà Lâm từ tay Diệp Hoan nhờ sắc đẹp.
Bà ta đã từng là người thắng cuộc.
Nhưng bây giờ, Chu Mạn Ngọc đã bị chúng bạn xa lánh và sống dựa vào việc bán các di vật của con gái 5mình để duy trì kế sinh nhai.
Còn Diệp Hoan là chủ tịch của một tập đoàn trên thị trường, có mỹ danh là Nữ hoàng sắc đẹp.
Bà lấy một xấp tài liệu trong túi xách ra, ném vào mặt Chu Mạn Ngọc, nửa khuyên nhủ, nửa uy hiếp: “Hỗ tỏi mà biết bà lại tới quấy rầy con gái tôi hoặc những người xung quanh con gái tôi, thì những tài liệu này sẽ được giao cho Cục Cảnh sát, bà sẽ sống trong tù suốt nửa đời còn lại.” Lâm Du rất bất ngờ, cô không hề biết mẹ mình lại làm những việc này, đồng thời cô cũng cảm thấy rất ấm lòng, có mẹ che chở thật tốt, có cảm giác không sợ trời không sợ đất.
Tài liệu rơi lả tả dưới đất, Chu Mạn Ngọc hoảng loạn nhặt một tờ trong số đó lên.
Bà ta nheo mắt lại, tay bắt đầu run rẩy, trên tay bà ta là một tờ đơn bằng chứng cho vay nặng lãi và tên người cho vay là tên của bà ta.
Chu Mạn Ngọc không tin, bà ta chưa từng cho vay.
Bà ta lại nhặt mấy tờ khác lên xem, toàn bộ đều là bằng chứng bà ta cho vay.
Giờ phút này, Chu Mạn Ngọc bất giác lùi lại hai bước, cách xa Diệp Hoan một chút.
Bà ta không muốn đứng gần Diệp Hoan, không muốn tôn lên vẻ xinh đẹp và rạng ngời của Diệp Hoạn bằng vẻ già nua và tiều tụy của mình.
Lần đầu tiên Chu Mạn Ngọc không chiến mà bại, thậm chí bà ta còn vô cùng xấu hổ.
Bà ta không sử dụng được những mánh khóe lưu manh vô lại quen thuộc ở trước mặt Diệp Hoan, bà ta cảm thấy mình quá mất mặt.
Diệp Hoan là người rất mạnh mẽ, dù là tính cách hay phong cách làm việc đều rất quả đoán.
Chu Mạn Ng6ọc dung nhan già nua, chỉ có thể nhờ vào việc nhuộm tóc để che đi tóc trắng hai bên tóc mai, tiêm botox và căng da cũng không che được nếp nhăn ở mặ8t và khóe mắt bà ta.
Còn Diệp Hoan thì da mịn màng tự nhiên, năm tháng đối đãi quá tử tế với bà, để lại rất ít dấu vết trên mặt bà.
5Bất luận là sự nghiệp hay hình tượng, Chu Mạn Ngọc đều thua thấy rõ.
Dưới sự so sánh này, rõ ràng Chu Mạn Ngọc không có chút sức mạnh nào.
Đời người không sống đến giây phút đóng quan tài thì không nên tùy tiện kết luận.
Những việc này đều không phải do bà ta làm, vậy người có khả năng làm nhất chỉ có Hà Cam Lâm.
Hà Cam Lâm dùng danh nghĩa và tiền của bà ta để cho người khác vay với lãi cao, đấy chẳng phải là cho vay nặng lãi sao?! “Chuyện này...
chuyện này...” Chu Mạn Ngọc bỗng hiểu ra sơ sơ.
Một mặt Hà Cam Lâm lấy lí do tài chính công ty có lỗ hổng, không ngừng đòi tiền bà ta, mặt khác lấy danh nghĩa của bà ta cho vay tiền, từ đó kiếm được khoản lời kếch xù.
Nếu không có chuyện gì xảy ra thì hắn há mồm chờ sung rụng, bà ta cũng chẳng lấy được khoản lời kia.
Còn nếu xảy ra chuyện thì người gánh trách nhiệm chỉ có bà ta.
Chu Mạn Ngọc vội quỳ xuống đất nhặt toàn bộ tài liệu lên.
Cho vay nặng lãi là phạm pháp, mỗi tờ giấy ở đây đều có thể đưa bà ta vào tù, nhiều tờ như thế, bà ta thật sự sẽ ngồi tù mục xương.
Trong tù rất âm u, bà ta thật sự không muốn quay lại.
“Đây là giấy tờ photo, các người có thể làm giả được!” Chu Mạn Ngọc thốt lên lời phản kháng yếu ớt, đây là sự đấu tranh cuối cùng của bà ta, cũng là tia hi vọng cuối cùng của bà ta.
Diệp Hoàn cảnh cáo không hề nể tình: “Đừng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói cho bà biết, tôi đã lưu lại ảnh gốc rồi, dù là tài liệu gốc, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng là sẽ đến tay tôi trong vài phút.” Chu Mạn Ngọc giật mình, những tài liệu gốc đó chắc hẳn là ở trong tay Hà Cam Lâm, sao Diệp Hoan lại lấy được? Thằng ngu Hà Cam Lâm này, bên cạnh mình có kẻ phản bội cũng không phát hiện ra sao? “Sao lại có thể như vậy, sao lại...
có thể như vậy?!” Chu Mạn Ngọc mờ mịt, bà ta ngạc nhiên về những gì Hà Cam Lâm đã làm, cũng ngạc nhiên về thủ đoạn của Diệp Hoan.
Diệp Hoàn tiếp tục nói: “Có lẽ bà nên đi hỏi chàng trai bao của bà thử xem sao lại như vậy!” Chu Mạn Ngọc: “...” Sao bà ta lại không biết Hà Cam Lâm chỉ ham tiền bạc của bà ta chứ? Nhưng bà ta nghĩ là mình có thể kiểm soát được, bỗng đâu Hà Cam Lâm lại lập một cái bẫy cho bà ta từ lâu, chỉ chờ con dê béo là bà ta sập bẫy.
Mà bà ta vẫn còn ngu ngốc để bị lừa.
Hai chân Chu Mạn Ngọc bủn rủn, mới đứng dậy đã mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất.
Bà ta cứ lầm bầm gì đó trong miệng, âm thanh rất nhỏ, không ai nghe rõ.
Sắc mặt bà ta bàng hoàng, có thể nói là hồn bay phách lạc.
Diệp Hoan kéo tay Lâm Du đi vòng qua bà ta, bà ta chẳng có phản ứng gì, cứ ngơ ngác ngồi dưới nền đất lạnh buốt.
“Mẹ, bà ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Du lo lắng quay ra sau liếc nhìn.
“Thế nào, bây giờ con còn đồng cảm với bà ta à?” Diệp Hoan hiểu Lâm Du, tính mềm lòng của Lâm Du giống bà, trước khi ly hôn, bà cũng là người rất mềm lòng.
Lâm Du lắc đầu: “Không, không phải con đồng cảm với bà ta, con chỉ sợ bà ta xảy ra chuyện sẽ ỷ vào chúng ta.” Diệp Hoan cười, an ủi: “Tai họa lưu lại nghìn năm, bà ta còn phải tìm tên trai bao kia để cãi nhau mà, bây giờ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” “Vậy thì tốt, chỉ cần đứng ỷ vào chúng ta, bà ta làm gì cũng được.” “Đúng, con đã thông suốt rồi đấy, phải vậy chứ! Loại người như bà ta không đáng được đồng cảm.” Lâm Du tò mò hỏi: “Mẹ, sao mẹ giỏi vậy, có thể lấy được những tài liệu đó?” “Con không nói mình đã từng chịu uất ức thế nào ở nhà họ Lâm.
Mẹ biết con không muốn mẹ khó chịu, nhưng Tiểu Du à, mẹ thấy rất may vì mình đã đi điều tra, nếu không, hai cơn giận của mẹ con ta cả đời cũng không trút ra được.” Diệp Hoan nắm chặt lấy tay Lâm Du, lặng lẽ hỏi: “Vừa rối như thể con hả dạ không?” Trong lòng Lâm Du cảm thấy phấn chấn, “Hả dạ ạ, cơn giận này trút ra quá sướng ạ.” Không lâu sau đó, cảnh sát thông báo một vụ án giết người, họ Chu nào đó và họ Hà nào đó vì tranh chấp lợi ích và tình cảm, họ Chu cầm dao xông vào nhà họ Hà, giết hết cả nhà ba người họ Hà, sau đó họ Chu cũng tự sát ngã vào vũng máu.
Đời người không sống đến giây phút đóng quan tài thì không nên tùy tiện kết luận.
Chu Mạn Ngọc đã đưa ra kết luận.
Đông đi xuân tới, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, vạn vật trải qua cả mùa đông giá lạnh cũng bắt đầu thức tỉnh.
Cây ngân hạnh nghìn năm trong sân Thành Để khôi phục lại màu xanh, cũng bắt đầu chầm chậm nảy mầm.
Sáng sớm cuối tuần, ánh nắng tươi đẹp, Nam Nam và Bắc Bắc chơi đùa trong sân, khắp sân toàn là tiếng cười như chuông ngần của chúng.
“Anh hai, anh nhìn kia, nơi đó có một chùm hoa màu vàng mới nở, thật đẹp.” “Đó là hoa đón xuân.” “Woa, anh hai, sao cái gì anh cũng biết vậy?”
“Em tưởng ai cũng ngốc như em sao?!”
Nam Nam bĩu môi, òa khóc chạy tới mách ba mẹ, “Ba, anh hai nói con là đồ ngốc.” Bắc Bắc cuống lên, cũng chạy tới, “Em gái, sao em cứ mách lẻo anh vậy? Chuyện giữa con nít chúng ta đừng để người lớn tham gia vào.” Nam Nam không nghĩ vậy, lông mày và mắt đỏ ngầu cả lên, uất ức nói: “Ba, ba nhìn đi, anh hai lại hung dữ với con.”
Bắc Bắc: “...”
Danh sách chương