Phó Nhàn Linh hơi đói bụng, vừa hay Vu Hướng Tây chưa ăn cơm tối, tắm rửa xong, cô tìm bộ quân áo của
cậu thay rôi vào bếp nấu cơm.
Thỉnh thoảng Vu Hướng Tây cũng vào bếp nấu cơm, trong tủ tạnh cò một ít rau thịt, Phó Nhàn Linh chỉ nấu
ba món xào đơn giản, Vu Hướng Tây đứng bên cạnh hỗ trợ, thái rau, thái thịt đêu tà cậu tàm.
Vết thương trên ngón trỏ của Phó Nhàn Linh đã đóng vảy nhưng cậu vẫn không cho cô chạm vào dao,
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ đứng sang một bên nhìn cậu thái rau, ánh mất chàng trai rất tập trung, cắt xong
còn bày ra biểu cảm cân khen ngợi nhìn cô, “Chị, chị thấy em cắt rau đẹp không?”
“Đẹp.” Phó Nhàn Linh không khỏi bật cười,
Vu Hướng Tây từng chịu khổ, nhìn kỹ năng của cậu có thể biết chấc chắn phải tàm rất nhiêu việc nhà, cậu
buộc tạp dê cho Phó Nhàn Linh, thất nơ con bướm, sau đó cúi đâu hôn fên mặt cô, “Chị tại xinh hơn.”
Phó Nhàn Linh bất đắc dĩ cười, tuy cơ thể hơi mệt nhưng tinh thân khá vui vẻ, ăn cơm xong cô tiên đến chỗ
máy giặt, bỏ quân áo của mình và Vu Hướng Tây vào đó.
Khi rửa xong bát đũa, Vu Hướng Tây đi vào phòng tắm, cậu nhìn thấy Phó Nhàn Linh đang đứng trước bôn
rửa mặt, tay đang vò quân fót của cậu, tai cậu đỏ bừng, đi tới, “Chị, để em giặt.”
“Cậu chưa từng giặt giúp tôi bao giờ à?” Phó Nhàn Linh cười với cậu.
Vu Hướng Tây có tàn da trắng nên tai đỏ nhìn rất rõ. Cậu nhìn Phó Nhàn Linh một túc, sau đó ôm cô vào
` h ^ ^2?2 _A > . z* 2 a
tòng, tựa căm tên cổ cô, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn chị.”
Tư thế của cậu khiến mặt cô đỏ bừng, cổ hơi ngứa, cô rụt vai lại, cười nói: “Tôi đang giặt đồ.”
“Ưm.” Vu Hướng Tây vẫn vùi vào cổ cô, giống như một con chó to dính lấy cô.
Phó Nhàn Linh nhìn cậu qua gương, chàng trai vòng cánh tay dài ôm cô, cánh tay rấn chấc nổi gân xanh, con
`
ngươi sáng ngời, đây ý cười, “Chị hôn em đi.”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt, cô nghiêng đâu hôn cậu.
Vốn dĩ cô muốn hôn mặt cậu nhưng Vu Hướng Tây cố tình quay mặt đi, vì thế Phó Nhàn Linh hôn đúng lên
môi cậu.
Vu Hướng Tây lại ngậm đôi môi của cô, mút một lân nữa, một chiếc quân lót mất hơn mười phút mới giặt
xong, còn môi của Phó Nhàn Linh bị hôn đến sưng đỏ.
Cô đuổi người đi, phơi quân áo trong ban công xong, đi ra cô nhìn thấy Vu Hướng Tây đang nghiên cứu con
rô bốt nhỏ của mình trong phòng khách, lúc thì vẽ hình lúc thì lấy giấy bút ra ghi chép.
Rô bốt nhỏ chưa đến 1 mét, có lẽ còn nhỏ hơn thế, bởi vì máy móc linh kiện trông giống như một vật trang
trí bằng kim loại nặng nê.
Vu Hướng Tây cười hỏi cô: “Đây là một đơn hàng em nhận, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chị có
đoán được đây là cái gì không?”
Phó Nhàn Linh hơi ngạc nhiên, “Tôi đoán đây là một người máy.”
Chỉ là không có mắt, toàn bộ cơ thể đêu là linh kiện.
“Không phải, đây là bộ phận bung dù trong ngày mưa, trên thực tế có rất nhiêu thiết kế như thế này, nhưng
việc lập kế hoạch sản phẩm đòi hỏi môt thứ không giống bình thường, chúng em đã vẽ đồ họa, tổ chức ba
cuộc họp đánh giá, cuối cùng đã chọn thiết kế của em.”
Cậu nhìn cô với đôi mất sáng ngời, rõ ràng đang đợi cô khen ngợi mình.
Phó Nhàn Linh không khỏi bật cười: “Giỏi lắm.”
Vu Hướng Tây được khen, cười đến mức khóe môi nhếch cao, để lộ chiếc răng nanh, “Thật ra chức năng của
nó là bung dù, nhưng tương đối ít lượng khách hàng, bởi vì người bình thường không chọn kiểu dáng kim
loại này.”
“Tôi sẽ dùng, trông nó khá đẹp.” Phó Nhàn Linh chạm vào đâu người máy.
Vu Hướng Tây cũng đưa đâu qua, “Chị, sở em nữa.”
Phó Nhàn Linh: “...”
Cô không nhịn được cười, đưa tay đặt lên đâu cậu, xoa đâu cậu mấy lân.
Vu Hướng Tây ngẩng đâu hỏi cô, “Sao chị không khen em?”
Khuôn mặt trắng nõn sáng sủa, đôi mắt đen nhánh, sống mũi thắng tấp, quai hàm sắc nét, yết hâu nhô lên một
vòng cung gợi cảm.
Phó Nhàn Linh sở mặt cậu, cười nói: “Đẹp.”
Cô không nhịn được mà kiễng chân hôn cậu, Vu Hướng Tây đảo khách thành chủ, sau đó bế cô tên đi vê
phía phòng ngủ.
“Vụ Hướng Tây! Ngày mai tôi phải đi tàm!” Phó Nhàn Linh xấu hổ giơ tay đánh vào tưng cô.
“Em sẽ nhanh...” Vu Hướng Tây đặt cô tên giường, giơ tay cởi quân áo.
Phó Nhàn Linh đỏ mặt đẩy cậu, “Không được!”
Cậu ra vẻ đáng thương nhìn cô, nắm tay cô ấn vào dương vật đang cương, đáng thương gọi cô, “Chị ơi...”
Phó Nhàn Linh hoàn toàn không ngờ tỉnh tực của cậu tốt như vậy, cô đỏ mặt nói, “... Vậy cậu nhanh tên.”