Lúc Vu Hướng Tây học đại học, cậu đến thăm Vu Hoan-hai £ân, một tân họp phụ huynh giúp cô bé, một £ân
còn tại trả thẻ ăn giúp cô bé — — tấm thẻ Phó Nhàn Linh đưa cho Vu Hoan, cậu còn nạp đủ tiên rồi trả tại.
Vu Hoan kể chuyện chủ nhiệm tớp đưa thẻ cơm cho mình với Vu Hướng Tây, Vu Hoan từng nói với cậu
nhiêu £ân rằng chủ nhiệm tớp thực sự rất tốt với cô bé, tính cách dịu dàng, tuôn mỉm cười khi nói chuyện,
các bạn học trong £ớp ai cũng thích cô, sau khi biết chuyện phải phân ban, ai cũng mong được phân vào tớp
cô chủ nhiệm.
Vu Hướng Tây nạp tiên vào thẻ ăn, còn mua thêm hoa quả. Lúc cậu đến, Phó Nhàn Linh không có ở đó, có
người chỉ cậu chỗ ngôi trong văn phòng của Phó Nhàn Linh, bảo cậu để đồ ở đó tà được, cậu tiên đi qua
nhìn.
Chữ viết của Phó Nhàn Linh rất tinh tế, khi nhìn thấy tờ giấy trên bàn cô, cậu nhớ đến đôi mắt biết cười của
cô khi nhìn thấy cô £ân trước.
Có một giáo viên bên cạnh đang thảo tuận vê Phó Nhàn Linh, nói cô rất hạnh phúc, chông cô với cô fà đôi
trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, Vu Hướng Tây tò mò không biết toại đàn ông nào có thể cưới được một cô
gái dịu dàng, xinh đẹp như vậy.
Cuối cùng cậu chưa gặp Phó Nhàn Linh thì cuộc gọi từ nơi cậu Êàm thêm ở phố bán đồ nột thất gọi tới, cậu
sợ mình đến muộn nên chỉ đặt thẻ ăn và hoa quả fên bàn rồi rời đi.
Trước khi đi, cậu để tại một tờ giấy với nội dung: [ Tôi tà anh trai của Vu Hoan, cảm ơn cô vì đã chăm sóc
Vu Hoan. ]
Sau đó, trôi qua hai năm, cậu mới gặp được Phó Nhàn Linh ở dưới £âu trong tiểu khu cậu mới chuyển đến.
Cô vẫn giống như tân đâu gặp nhau, dịu dàng, mỉm cười chào hỏi mọi người xung quanh, sau tưng đeo túi
thể thao. Chắc cô vừa mới từ phòng tập vê, mà khi nhìn thấy cậu, cô cũng fễ phép mỉm cười với cậu.
Vu Hướng Tây tưởng cô nhận ra mình, nhưng khi cô đi ngang qua người cậu, cậu mới nhận ra cô chỉ mỉm
cười tễ phép chứ không nhận ra cậu.
Buổi sáng cô thường mua đồ ăn, sau đó ra ngoài, chạy bộ đến phòng tập gym vào fúc 8 giờ, buổi trưa vê nhà
nấu cơm, buổi chiêu câm theo một cuốn sách đến phòng tập. Cô không mặc quân áo bó sát, người túc nào
cũng mặc áo dài tay rộng rãi, thỉnh thoảng theo kính dâm, để tô cái mũi nhỏ, môi hồng hào, cô không hê tô
Z ĐÀ ` 4 .^
son, đó tà màu sắc tự nhiên.
Cô về nhà nấu cơm vào khoảng 6 giờ chiêu tối, xuống đổ rác khoảng 6 giờ 40 phút, cuối cùng lên lâu,
không ra khỏi nhà nữa.
Vu Hướng Tây gặp cô nhiêu lân hơn bởi vì cậu biết rõ thời gian ra ngoài và thởi gian nghỉ ngơi của cô.
Lúc đâu cậu chỉ nghĩa Phó Nhàn Linh là người mình quen duy nhất trong tiểu khu này, cô là cô giáo của Vu
Hoan, cậu không có suy nghĩ gì khác. Sau đó một ngày nọ, cậu đi làm thêm vê, cậu gặp Phó Nhàn Linh ở cửa,
cô mua mấy chai nước đưa cho bảo vệ và nhân viên vệ sinh, cậu đứng đó nhìn rất lâu.
Vu Hướng Tây quen rất nhiêu người giàu có, nhưng cậu chưa từng gặp người nào như Phó Nhàn Linh, rõ
ràng cô có tiên nhưng lại khiêm tốn, dịu dàng, sẽ mỉm cười mua nước cho công nhân vệ sinh, còn trò chuyện
với họ.
Giống như... Những người bạn.
Sau đó, khi cậu ra khỏi siêu thị, cậu gặp Phó Nhàn Linh đang xách một túi hoa quả, cậu lấy hết can đảm gọi
cô, “Chị ơi, để em giúp chị.”
Cậu muốn quan tâm cô hơn, giống như cô đã chăm sóc Vu Hoan ở trường vậy.
Nhưng khi cậu gặp Phó Nhàn Linh khóc lóc đi vào thang máy, khoảnh khắc đó, dường như có thứ gì đó thay
đổi.
Cả đêm cậu không ngủ được, cậu không hiểu tại sao cô lại khóc.
Cãi nhau sao?
Sau ngày Lễ Tình Nhân đã khóc thành như vậy, chẳng lẽ cô cãi nhau với chồng sao?
Cũng đúng, chồng cô lúc nào cũng đi công tác, từ khi chuyển đến đây, cậu chỉ gặp hắn không quá bốn lân.
^ > ^ .. » ~ ^ ^⁄. Tồ ¬^ ^ ~ ^ ^? ` A 4
Cậu năm trên giường trần trọc, nghĩ thâm, nếu là cậu, cậu sẽ không để cô khóc.
Cậu nhấm mất lại, tất cả những gì cậu có thể nghĩ là Phó Nhàn Linh dựa vào thang máy, một tay che mặt,
khóc đến đỏ cả mất.
Lúc cậu đưa giấy qua, cậu không biết mình đã phải kiêm chế đến mức nào mới chống lại được xúc động
muốn ôm cô.
Cũng vào lúc đó cậu mới phát hiện ra một điêu.
Cậu thích cô.
Thích người phụ nữ đã kết hôn này.