“Kể từ bây giờ đến lúc ra được, tất cả do em sắp đặt. Trước khi anh được bình an, anh không được hỏi em bất cứ điều gì, dù hỏi, em cũng không trả lời. Cũng kể từ giờ, dù trả lời bất cứ ai, anh đều phải dùng tiếng Anh.” Thạch Bình Nhi nói.
Tôi đang định bảo là tiếng Anh của tôi rất tồi, chẳng hiểu sao tôi vẫn học xong bốn năm đại học… nhưng Thạch Bình Nhi đã tiếp tục nói: “Chỉ cần anh trả lời ‘Yes’ hoặc ‘No’ là được, còn lại, em sẽ ứng phó hộ anh. Đừng hoang mang lúng túng. Khi anh không biết nên làm gì thì anh cứ đứng yên giống như lúc này là được. Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Thực ra là thế nào vậy?” Tôi vội tháo mặt nạ phòng độc ra, vì cảm thấy đội nó rất khó chịu. Tôi hỏi Thạch Bình Nhi: “Thực ra là chuyện gì?”
Thạch Bình Nhi không trả lời, thậm chí chẳng buồn nhìn tôi, cô chỉ xem đồng hồ và nhìn sang phía đối diện của động trứng gà. Tôi cảm thấy ngán ngẩm, bèn cầm khẩu súng AK-47 mân mê một hồi… Thạch Bình Nhi giằng lấy khẩu súng, lạch cạch vài thao tác, rồi lại đưa cho tôi. Tôi nhìn khẩu súng rồi mỉm cười: “Chốt an toàn. Tôi biết. Tôi sẽ không tùy tiện bóp cò đâu.”
Thạch Bình Nhi cau mày nhìn tôi, tôi thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán cô rớt xuống. Lát sau, Thạch Bình Nhi nói: “Mong sao bọn họ không tìm thấy năm người kia trước hai chúng ta, nếu không họ sẽ mất mạng.”
Lúc này tôi mới lại nhớ đến nhóm Mông Nhân, tôi hít thật sâu một hơi, tay đang cầm khẩu súng hơi run run.
Vì tôi đang nghĩ đến cảnh tượng: nếu lát nữa xảy ra chiến đấu thì tôi có thể cầm khẩu AK-47 này bóp cò, đầu óc tôi không lo nghĩ gì cho nhóm Mông Nhân; tôi thật quá đáng, tôi vội cho mình cái tát để đầu óc được tỉnh táo.
Một lát sau, thì động trứng gà có hiện tượng biến đổi, nó biến trở lại cảnh tượng khi chúng tôi mới vào đến đây. Thạch Bình Nhi vội kéo tôi đi lộn ngược trên nóc động. Chúng tôi đi chầm chậm, bước về phía trước. Thạch Bình Nhi vừa đi vừa nói: “Lát nữa đi qua rồi, anh đàng trước, tôi đàng sau, ta chạy thẳng ra phía trước; chạy đến chỗ cửa vào thì anh đứng lại, nghe chỉ thị của tôi, nghe xong thì anh xông vào nhưng đừng nổ súng vội, cứ chờ tôi ra hiệu.”
Tuy không thật hiểu Thạch Bình Nhi nói nhưng tôi cũng nhận ra ý của cô là tôi phải nghe lệnh cô ấy, cô ấy chỉ huy trong mọi hành động.
Chúng tôi đi xong quãng đường và hạ xuống mặt đất, rồi bắt đầu chạy vào con đường chật hẹp, chạy đến chỗ lối vào con đường này, tôi bị Thạch Bình Nhi kéo đứng lại. Tôi chưa kịp đứng vững thì cô ta đã đẩy tôi một cái, nói: “Vào đi! Khiến tôi ngã nhào vào.
Rồi tôi đứng bật dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thì… thấy một gã ăn mặc hệt như tôi hiện giờ đang nằm trên mặt đất, xung quanh cũng có không ít người tương tự gã. Tôi đang định ngoảnh lại hỏi Thạch Bình Nhi xem sao, thì có một bóng đen từ trên cao đang nhảy xuống, tôi chưa kịp kêu lên thì nghe thấy một tiếng “huỵch” nặng nề - bóng đen đã bị thứ gì đó xô vào, rồi văng ra xa tôi. Tôi vội đứng thẳng lên, chĩa súng vào bóng đen, quát: “Cấm nhúc nhích! Mau nộp vũ khí, sẽ được hưởng quy chế tù binh!”
Sau khi nhìn rõ bóng đen, tôi cũng nhìn ra bốn người phía sau gã, thì ra là nhóm Mông Nhân! Thấy mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, tôi vội tháo mặt nạ phòng độc ra. Đúng vào lúc này thì tôi nhìn thấy quả đấm của bóng đen, nói chính xác ra là quả đấm của Lưu Siêu đã bay đến trước mặt tôi, nhưng quả đấm ấy lập tức bị Thạch Bình Nhi tóm chặt.
“Cậu Bạch!” Mông Nhân là người đầu tiên chỉ vào tôi và kêu lên. Lão Phó cũng ngật ngưỡng đứng dậy nhìn tôi, nói: “Chà! Đúng là cậu Bạch thật rồi!” Ông Chung Sênh và Mễ Đâu cũng bước lại. Mọi người không ai bảo ai cùng nói một câu: “Bọn tôi cứ tưởng cậu đã chết rồi!”
Tôi thở dài thườn thượt: “Tôi cũng ngỡ mọi người đã chết cả rồi.”
Và tất cả chúng tôi cùng hỏi nhau một câu: “Chuyện là thế nào vậy?”
Lúc này tôi nhận ra hình như tôi đã quên mất một điều gì đó, bèn chỉ vào Lưu Siêu, rồi lại chỉ vào những người khác ở xung quanh và nhìn Mông Nhân. Mông Nhân nhún vai, nói: “Tôi cũng chịu không hiểu chuyện là thế nào.”
Thạch Bình Nhi thì tỏ vẻ lúng túng, tay cô đang ghì nắm đấm của Lưu Siêu nhưng có vẻ đã đuối sức, còn Lưu Siêu thì sắc mặt vẫn hồng hào, không tỏ ra vất vả gì hết.
Thạch Bình Nhi nghiến răng, nói: “Dù anh là ai cũng mặc, nếu không tranh thủ chạy ra khỏi đây thì e sẽ mãi mãi không thể ra thoát!”
Lưu Siêu gật đầu, nói: “Điều này tôi còn biết rõ hơn cô, tôi đã chuẩn bị bịt kín nơi này, tất cả sẽ chết ở đây là cùng chứ gì!”
“Dù anh là ai, dù anh hiểu về cái sơn động này đến đâu, anh muốn chết đi nữa thì cũng không thể bắt mọi người vô tội chết theo!” Thạch Bình Nhi nói.
Lưu Siêu im lặng một lát, rồi nói: “Cái sơn động này đã bị đóng chặt từ vài trăm năm trước, ai đã lựa chọn vào đây thì hậu quả chỉ có thể là bỏ mạng. Ở đây chỉ có lối vào nhưng không có lối ra. Ngay thần tiên có muốn ra cũng không ra nổi.”
Thạch Bình Nhi hất tay Lưu Siêu ra, nói: “Có cách! Tôi đã tìm được cách để ra.”
Lưu Siêu cau mày: “Cách gì?”
Thạch Bình Nhi bước lên một bước, Lưu Siêu vội lùi lại một bước rồi giơ hai nắm đấm ra phía trước. Thạch Bình Nhi nói luôn: “Anh đừng căng thẳng, tôi không có ác ý gì. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người cách để đi ra.”
Thạch Bình Nhi mở ba-lô của mình, lấy tất cả mọi thứ trong đó ra, rồi cô đặt máy khuếch đại tín hiệu xuống đất, nói: “Chúng tôi đã tính toán chuẩn thời gian rồi, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ liên lạc với tổng bộ để họ đến đặt thuốc nổ mở một hốc cửa, sau đó chúng ta chui ra ngoài, nhưng thời gian không còn nhiều nữa.”
Lưu Siêu “hừ” một tiếng, rồi nói: “Ra ư? Người của các cô đã mai phục ở ngoài đó cả rồi, chúng tôi lò dò ra thì vẫn là đón lấy cái chết! Cô, chẳng qua chỉ muốn riêng mình vẫn còn sống!”
Thạch Bình Nhi lắc đầu: “Tôi không cùng bọn với họ, tôi biết, trong tình hình hiện giờ các anh vẫn chưa tin tôi.”
Lưu Siêu cười ha hả, nói: “Cô nói đùa quá nhạt nhẽo vô duyên! Cô thử hỏi những người khác xem, họ có cho rằng cô không phải đồng bọn với lũ người đang nằm dưới đất kia không?”
Đúng vào lúc này thì máy thông tin có tín hiệu, Thạch Bình Nhi lùi sang một bên rồi gọi chúng tôi: “Tất cả tránh sang bên, không được đứng gần vách động. Đứng sang chỗ tôi ngay, mau lên!”
Thạch Bình Nhi vừa dứt lời thì có tiếng nổ vang, vách động bên cạnh bị thủng một hốc to, mấy luồng ánh sáng mạnh lập tức quét ngay vào. Thạch Bình Nhi đứng cạnh tôi, hích cho tôi một cái, nói: “Đeo mặt nạ phòng độc lên! Hãy nhớ lúc nãy tôi nói gì.”
Nói xong cô ngoảnh sang Lưu Siêu, nói: “Anh đừng ra vội. Để tôi ra trước.” Nói rồi Thạch Bình Nhi xông ra ngoài ô cửa, ngoài đó lập tức vọng vào tiếng kêu thê thảm của mấy người. Lưu Siêu cũng xông ra, tôi nghiến răng lao ra theo.
Ra ngoài sơn động, ánh mặt trời chói mắt khiến tôi đứng không vững, phải ngồi thụp xuống nhưng lập tức bị một nam giới mặc đồ đen kéo dậy, nói: “Sao vẫn bất động như thế? Khử chúng ngay đi!”
Tôi bèn nghiêng đầu nhìn, thì thấy Lưu Siêu đã đánh mấy gã đứng bên ngoài ngã gục xuống đất và đang giao đấu với những gã còn lại. Thạch Bình Nhi thì nằm bất động cách tôi không xa, không rõ cô ấy sống chết ra sao. Xem ra, anh chàng này lại coi tôi là “người mình” rồi.
Tôi cầm ngang khẩu súng chĩa thẳng vào anh chàng mặc đồ đen, nói: “Giơ tay lên!” Anh ta đứng đờ ra nhưng cũng hiểu ngay chuyện là thế nào, và cũng giơ súng chĩa ngay vào tôi. Tôi bóp cò nhưng bóp mãi cũng chẳng thấy súng phản ứng gì, tôi lập tức nhớ ra cái chốt bảo hiểm, nhưng đã quá muộn. Anh chàng mặc đồ đen đã nổ súng, tôi thấy ngực đau kinh khủng, sau đó trước mắt tối đen, tôi lăn đùng ra bất tỉnh…
Tôi đang định bảo là tiếng Anh của tôi rất tồi, chẳng hiểu sao tôi vẫn học xong bốn năm đại học… nhưng Thạch Bình Nhi đã tiếp tục nói: “Chỉ cần anh trả lời ‘Yes’ hoặc ‘No’ là được, còn lại, em sẽ ứng phó hộ anh. Đừng hoang mang lúng túng. Khi anh không biết nên làm gì thì anh cứ đứng yên giống như lúc này là được. Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Thực ra là thế nào vậy?” Tôi vội tháo mặt nạ phòng độc ra, vì cảm thấy đội nó rất khó chịu. Tôi hỏi Thạch Bình Nhi: “Thực ra là chuyện gì?”
Thạch Bình Nhi không trả lời, thậm chí chẳng buồn nhìn tôi, cô chỉ xem đồng hồ và nhìn sang phía đối diện của động trứng gà. Tôi cảm thấy ngán ngẩm, bèn cầm khẩu súng AK-47 mân mê một hồi… Thạch Bình Nhi giằng lấy khẩu súng, lạch cạch vài thao tác, rồi lại đưa cho tôi. Tôi nhìn khẩu súng rồi mỉm cười: “Chốt an toàn. Tôi biết. Tôi sẽ không tùy tiện bóp cò đâu.”
Thạch Bình Nhi cau mày nhìn tôi, tôi thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán cô rớt xuống. Lát sau, Thạch Bình Nhi nói: “Mong sao bọn họ không tìm thấy năm người kia trước hai chúng ta, nếu không họ sẽ mất mạng.”
Lúc này tôi mới lại nhớ đến nhóm Mông Nhân, tôi hít thật sâu một hơi, tay đang cầm khẩu súng hơi run run.
Vì tôi đang nghĩ đến cảnh tượng: nếu lát nữa xảy ra chiến đấu thì tôi có thể cầm khẩu AK-47 này bóp cò, đầu óc tôi không lo nghĩ gì cho nhóm Mông Nhân; tôi thật quá đáng, tôi vội cho mình cái tát để đầu óc được tỉnh táo.
Một lát sau, thì động trứng gà có hiện tượng biến đổi, nó biến trở lại cảnh tượng khi chúng tôi mới vào đến đây. Thạch Bình Nhi vội kéo tôi đi lộn ngược trên nóc động. Chúng tôi đi chầm chậm, bước về phía trước. Thạch Bình Nhi vừa đi vừa nói: “Lát nữa đi qua rồi, anh đàng trước, tôi đàng sau, ta chạy thẳng ra phía trước; chạy đến chỗ cửa vào thì anh đứng lại, nghe chỉ thị của tôi, nghe xong thì anh xông vào nhưng đừng nổ súng vội, cứ chờ tôi ra hiệu.”
Tuy không thật hiểu Thạch Bình Nhi nói nhưng tôi cũng nhận ra ý của cô là tôi phải nghe lệnh cô ấy, cô ấy chỉ huy trong mọi hành động.
Chúng tôi đi xong quãng đường và hạ xuống mặt đất, rồi bắt đầu chạy vào con đường chật hẹp, chạy đến chỗ lối vào con đường này, tôi bị Thạch Bình Nhi kéo đứng lại. Tôi chưa kịp đứng vững thì cô ta đã đẩy tôi một cái, nói: “Vào đi! Khiến tôi ngã nhào vào.
Rồi tôi đứng bật dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thì… thấy một gã ăn mặc hệt như tôi hiện giờ đang nằm trên mặt đất, xung quanh cũng có không ít người tương tự gã. Tôi đang định ngoảnh lại hỏi Thạch Bình Nhi xem sao, thì có một bóng đen từ trên cao đang nhảy xuống, tôi chưa kịp kêu lên thì nghe thấy một tiếng “huỵch” nặng nề - bóng đen đã bị thứ gì đó xô vào, rồi văng ra xa tôi. Tôi vội đứng thẳng lên, chĩa súng vào bóng đen, quát: “Cấm nhúc nhích! Mau nộp vũ khí, sẽ được hưởng quy chế tù binh!”
Sau khi nhìn rõ bóng đen, tôi cũng nhìn ra bốn người phía sau gã, thì ra là nhóm Mông Nhân! Thấy mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, tôi vội tháo mặt nạ phòng độc ra. Đúng vào lúc này thì tôi nhìn thấy quả đấm của bóng đen, nói chính xác ra là quả đấm của Lưu Siêu đã bay đến trước mặt tôi, nhưng quả đấm ấy lập tức bị Thạch Bình Nhi tóm chặt.
“Cậu Bạch!” Mông Nhân là người đầu tiên chỉ vào tôi và kêu lên. Lão Phó cũng ngật ngưỡng đứng dậy nhìn tôi, nói: “Chà! Đúng là cậu Bạch thật rồi!” Ông Chung Sênh và Mễ Đâu cũng bước lại. Mọi người không ai bảo ai cùng nói một câu: “Bọn tôi cứ tưởng cậu đã chết rồi!”
Tôi thở dài thườn thượt: “Tôi cũng ngỡ mọi người đã chết cả rồi.”
Và tất cả chúng tôi cùng hỏi nhau một câu: “Chuyện là thế nào vậy?”
Lúc này tôi nhận ra hình như tôi đã quên mất một điều gì đó, bèn chỉ vào Lưu Siêu, rồi lại chỉ vào những người khác ở xung quanh và nhìn Mông Nhân. Mông Nhân nhún vai, nói: “Tôi cũng chịu không hiểu chuyện là thế nào.”
Thạch Bình Nhi thì tỏ vẻ lúng túng, tay cô đang ghì nắm đấm của Lưu Siêu nhưng có vẻ đã đuối sức, còn Lưu Siêu thì sắc mặt vẫn hồng hào, không tỏ ra vất vả gì hết.
Thạch Bình Nhi nghiến răng, nói: “Dù anh là ai cũng mặc, nếu không tranh thủ chạy ra khỏi đây thì e sẽ mãi mãi không thể ra thoát!”
Lưu Siêu gật đầu, nói: “Điều này tôi còn biết rõ hơn cô, tôi đã chuẩn bị bịt kín nơi này, tất cả sẽ chết ở đây là cùng chứ gì!”
“Dù anh là ai, dù anh hiểu về cái sơn động này đến đâu, anh muốn chết đi nữa thì cũng không thể bắt mọi người vô tội chết theo!” Thạch Bình Nhi nói.
Lưu Siêu im lặng một lát, rồi nói: “Cái sơn động này đã bị đóng chặt từ vài trăm năm trước, ai đã lựa chọn vào đây thì hậu quả chỉ có thể là bỏ mạng. Ở đây chỉ có lối vào nhưng không có lối ra. Ngay thần tiên có muốn ra cũng không ra nổi.”
Thạch Bình Nhi hất tay Lưu Siêu ra, nói: “Có cách! Tôi đã tìm được cách để ra.”
Lưu Siêu cau mày: “Cách gì?”
Thạch Bình Nhi bước lên một bước, Lưu Siêu vội lùi lại một bước rồi giơ hai nắm đấm ra phía trước. Thạch Bình Nhi nói luôn: “Anh đừng căng thẳng, tôi không có ác ý gì. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người cách để đi ra.”
Thạch Bình Nhi mở ba-lô của mình, lấy tất cả mọi thứ trong đó ra, rồi cô đặt máy khuếch đại tín hiệu xuống đất, nói: “Chúng tôi đã tính toán chuẩn thời gian rồi, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ liên lạc với tổng bộ để họ đến đặt thuốc nổ mở một hốc cửa, sau đó chúng ta chui ra ngoài, nhưng thời gian không còn nhiều nữa.”
Lưu Siêu “hừ” một tiếng, rồi nói: “Ra ư? Người của các cô đã mai phục ở ngoài đó cả rồi, chúng tôi lò dò ra thì vẫn là đón lấy cái chết! Cô, chẳng qua chỉ muốn riêng mình vẫn còn sống!”
Thạch Bình Nhi lắc đầu: “Tôi không cùng bọn với họ, tôi biết, trong tình hình hiện giờ các anh vẫn chưa tin tôi.”
Lưu Siêu cười ha hả, nói: “Cô nói đùa quá nhạt nhẽo vô duyên! Cô thử hỏi những người khác xem, họ có cho rằng cô không phải đồng bọn với lũ người đang nằm dưới đất kia không?”
Đúng vào lúc này thì máy thông tin có tín hiệu, Thạch Bình Nhi lùi sang một bên rồi gọi chúng tôi: “Tất cả tránh sang bên, không được đứng gần vách động. Đứng sang chỗ tôi ngay, mau lên!”
Thạch Bình Nhi vừa dứt lời thì có tiếng nổ vang, vách động bên cạnh bị thủng một hốc to, mấy luồng ánh sáng mạnh lập tức quét ngay vào. Thạch Bình Nhi đứng cạnh tôi, hích cho tôi một cái, nói: “Đeo mặt nạ phòng độc lên! Hãy nhớ lúc nãy tôi nói gì.”
Nói xong cô ngoảnh sang Lưu Siêu, nói: “Anh đừng ra vội. Để tôi ra trước.” Nói rồi Thạch Bình Nhi xông ra ngoài ô cửa, ngoài đó lập tức vọng vào tiếng kêu thê thảm của mấy người. Lưu Siêu cũng xông ra, tôi nghiến răng lao ra theo.
Ra ngoài sơn động, ánh mặt trời chói mắt khiến tôi đứng không vững, phải ngồi thụp xuống nhưng lập tức bị một nam giới mặc đồ đen kéo dậy, nói: “Sao vẫn bất động như thế? Khử chúng ngay đi!”
Tôi bèn nghiêng đầu nhìn, thì thấy Lưu Siêu đã đánh mấy gã đứng bên ngoài ngã gục xuống đất và đang giao đấu với những gã còn lại. Thạch Bình Nhi thì nằm bất động cách tôi không xa, không rõ cô ấy sống chết ra sao. Xem ra, anh chàng này lại coi tôi là “người mình” rồi.
Tôi cầm ngang khẩu súng chĩa thẳng vào anh chàng mặc đồ đen, nói: “Giơ tay lên!” Anh ta đứng đờ ra nhưng cũng hiểu ngay chuyện là thế nào, và cũng giơ súng chĩa ngay vào tôi. Tôi bóp cò nhưng bóp mãi cũng chẳng thấy súng phản ứng gì, tôi lập tức nhớ ra cái chốt bảo hiểm, nhưng đã quá muộn. Anh chàng mặc đồ đen đã nổ súng, tôi thấy ngực đau kinh khủng, sau đó trước mắt tối đen, tôi lăn đùng ra bất tỉnh…
Danh sách chương