Giáo sư nhận ra rằng sau mỗi vòng chạy đi rồi trở lại, thì thạch môn và xung quanh nó có sự biến đổi: từ như cũ biến thành mới, từ mới trở lại như cũ, nhưng có hai lần sau khi ông trở lại thì thạch môn và quanh nó không có gì thay đổi cả. Ông bèn xem đồng hồ để tính thời gian một lượt chạy đi rồi chạy về, và nhận ra một quy luật: cứ 12 phút thì thạch môn và quanh nó lại biến đổi một lần, động trứng gà cũng thay đổi một lần đồng bộ như vậy. Ông tiếp tục chạy như thế, dễ thường đến 15 vòng, cuối cùng, lúc trở lại thì nhìn thấy Thạch Bình Nhi và người Hàn quốc, người này đã nằm lăn ra chết.
Khi Thạch Bình Nhi kể thì tôi lấy sổ tay ra vẽ lại sơ đồ và ghi thời gian.
Vị giáo sư nọ sau khi cứu Thạch Bình Nhi tỉnh lại, ông bỗng đưa tay ôm vết thương và kêu thét lên. Thạch Bình Nhi nhìn vào, thấy vết thương của ông lại chảy máu xối xả. Giáo sư vừa thở dốc vừa nói “cô đừng tìm cách gì khác để cứu tôi, ngoài cách cõng tôi đến động trứng gà…”
Thạch Bình Nhi hiểu ý giáo sư, cô vội cõng ông lên nhưng sức vóc phụ nữ có hạn, dù đã từng được rèn luyện không ít, cô vẫn không cõng nổi một người nặng hơn 150 kg; cô đành rạch chiếc ba-lô, trải ra thành tấm vải bạt, đặt giáo sư lên rồi kéo lê về phía động trứng gà. Kéo đến nơi rồi, Thạch Bình Nhi nhìn đồng hồ và lại định kéo giáo sư quay trở về, thì ông nắm tay cô, nói: “Cứ như suy đoán của tôi lúc nãy, cách để chúng ta thoát ra bên ngoài cũng giống hệt, bây giờ tôi tự quay về, cô cứ kệ tôi; chờ khi tôi tính xong thời gian, khi trở về đúng thời gian ấy, thì tôi sẽ đuổi kịp để tìm cô, cô cứ ngồi chờ ở cửa động này, chờ đến khi phía đối diện biến hóa trở thành giống như lúc đầu chúng ta đến, thì cô trở về bằng cách thức như trước.”
Nói xong, giáo sư lần theo vách động chầm chậm bước trở lại… Thạch Bình Nhi ngồi tại chỗ chờ thời gian trôi đi, chờ đến phút thứ 84, phía đối diện của động trứng gà lại biến thành hình dạng như khi trước họ mới đến. Thạch Bình Nhi lại dùng cách cũ: đi ngược lên nóc động để trở ra; sau đó cô mím môi chạy một hơi đến chỗ lối vào động. Lúc chạy đến chỗ lối vào, cô phát hiện thấy có năm người đang đứng đó, nhưng hình như cả năm người đều không nhìn thấy cô. Cô thì nhìn thấy họ rất rõ, và còn nghe rõ cả tiếng nói của họ. Đúng lúc này máy thông tin của Thạch Bình Nhi có tín hiệu, tiếp đó, vách động bên phải chỗ lối vào động bị bộc phá nổ tung, mở ra một cái cửa nhỏ đủ cho một người đi qua. Thạch Bình Nhi bước thấp bước cao đi về phía đó. Lúc bước đến nơi, cô nhìn thấy một nam giới mặc đồ đen đang đứng đó, chìa tay ra đón cô. Cô đưa tay ra, và ngay sau đó cô ngã lăn, bất tỉnh.
Nghe Thạch Bình Nhi kể xong, một tia chớp bỗng lóe lên trong đầu tôi, đúng là lóe sáng. Còn nhớ lúc trước Thạch Bình Nhi nhận ra chiếc bật lửa của lão Phó, và vừa nãy cô ta nói nhìn thấy nhóm năm người, nếu tôi đoán không nhầm thì năm người đó chính là nhóm Mông Nhân.
Đúng vào lúc này nghe thấy những tiếng bước chân vọng lại từ phía động trứng gà, những tiếng bước chân lộn xộn đan xen, chắc phải có ít nhất ba người đang bước về phía chúng tôi. Thạch Bình Nhi vụt đứng dậy rồi cô đứng chắn phía trước tôi, ngoảnh lại nói: “Anh nấp ngay đi, đừng để họ nhìn thấy anh.” Khi Thạch Bình Nhi vừa dứt lời thì mấy bóng đen đã xuất hiện trước mặt hai chúng tôi.
Bốn người. Họ đều mặc quần áo rằn ri, đầu chụp mặt nạ phòng độc, toàn thân kín mít cứ như là xác ướp Ai Cập, họ được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, tay lăm lăm vũ khí nóng. Khi họ bước lại gần, tôi thấy sống lưng ớn lạnh. Chẳng khác gì trong phim hành động, các người đều cầm súng bắn tỉa! Bốn người bọn họ bước lại gần, gã chỉ huy hất tay ra hiệu, ba gã phía sau hạ súng xuống; hai trong số đó bước lên khám người tôi và Thạch Bình Nhi. Tôi hiểu có lẽ họ là người của tập đoàn Mục Lâm. Kiểm tra xong, họ lùi về đứng bên gã chỉ huy. Gã ấy giơ thiết bị ra khua lên xem, sau đó tháo mặt nạ phòng độc ra. Thạch Bình Nhi cúi chào người ấy: “Chào sếp Thiết!”
Người được gọi là “sếp Thiết” có khuôn mặt chữ điền, đeo kính gọng đen, bên mép có một vết sẹo có lẽ là vết dao gây ra, dưới cằm có một chòm râu. Sếp Thiết nhìn tôi một hồi, rồi hỏi Thạch Bình Nhi: “Năm người kia đâu?”
“Chắc vẫn ở chỗ cửa vào động. Nếu lúc các anh vào mà không thấy họ thì có lẽ là tại thời gian chưa luân chuyển đúng lúc; chờ thời gian đến, thì chắc chắn chúng ta sẽ nhìn thấy họ.” Thạch Bình Nhi nói rất lễ độ, rồi cô đứng nhích lại gần tôi, có ý che chắn cho tôi thì phải.
“Đã thu thập đủ số liệu chưa?”
Thạch Bình Nhi gật đầu: “Đã thu thập đủ cả. Anh phán đoán rất chính xác, nơi này đúng là một kho ký ức. Em còn tìm thấy…” Thạch Bình Nhi nói đến đây thì sếp Thiết xua tay, ngụ ý “khỏi cần nói nữa”, sau đó anh ta gọi một trong ba người kia lại, rỉ tai thì thầm gì đó. Người ấy gật đầu, rồi lại lùi về. Tôi thấy Thạch Bình Nhi mím môi. Sếp Thiết nhìn Thạch Bình Nhi, nói: “Cô biết nên làm gì rồi đấy, trở về tổng bộ rồi, cô viết bản báo cáo tỉ mỉ rồi đưa tôi.” Nói xong sếp Thiết dẫn hai người đi theo, để một người còn lại đứng bên tôi và Thạch Bình Nhi, anh ta đứng im bất động như một pho tượng. Thạch Bình Nhi thở dài, hình như cô đang phải đưa ra quyết định gì đó. Cô nói với gã này: “Ra tay đi!”
Gã ấy nhanh chóng mở chốt an toàn rồi giương súng lên nhằm vào tôi. Tôi lùi lại một bước. Súng nổ. Nhưng đồng thời với tiếng súng nổ, tôi nhìn thấy Thạch Bình Nhi đá khẩu súng của gã văng sang bên, rồi cô chạy lên bẻ ngoặt tay hai gã ra sau lưng. Hai tiếng xương gãy khục khục nghe rất rõ. Gã ấy chao người đi rồi ngã gục xuống đất. Cũng gần như ngay tức khắc, Thạch Bình Nhi tóm lấy đầu gã từ phía sau rồi mạnh tay vặn một vòng…
Phải một lúc sau tôi mới “hoàn hồn”, chưa kịp nuốt ực nước bọt trong miệng, thì Thạch Bình Nhi đã giật mặt nạ phòng độc của gã ấy rồi đưa cho tôi, nói: “Đánh tráo ngay đi!” Tôi nhìn gã ấy, thì ra là một người ngoại quốc! Thạch Bình Nhi cởi trang phục của người đó ra rồi ném cho tôi, bảo tôi mặc vào cho nhanh. Tôi định hỏi cô nhưng lại không biết nên hỏi ra sao, nhưng rõ ràng là Thạch Bình Nhi vừa cứu mạng tôi, chắc bây giờ cô lại tiếp tục tìm cách giúp tôi, cho nên tôi răm rắp làm theo lời cô.
Tất cả đã xong xuôi, Thạch Bình Nhi cầm khẩu súng của gã kia lên, rút băng đạn ra kiểm tra rồi lại nhét vào, sau đó cô lia cho gã ngoại quốc mấy phát đạn, rồi kéo xác gã đến bên thạch môn. Cô lục áo rằn ri trên người tôi lấy ra một cái chai chất lỏng dốc lên cái xác, rồi cô mượn tôi cái bật lửa, châm vào một tờ giấy. “Anh tránh xa ra một chút.” Sau đó cô ném mồi lửa lên cái xác gã ngoại quốc. Cái xác bùng cháy, và chỉ một phút sau đã bị biến dạng hoàn toàn. Không khí xung quanh khét mùi thịt cháy đáng sợ, tôi vội chụp cái mặt nạ phòng độc lên đầu rồi đứng nghệt ra nhìn cảnh tượng trước mắt. Thạch Bình Nhi vỗ vai tôi, nói: “Nếu muốn sống, thì bây giờ anh theo em đi ra!”
Tôi vội theo sau Thạch Bình Nhi chạy về phía động trứng gà, lúc chạy đến cửa động, Thạch Bình Nhi xem đồng hồ rồi nói: “Còn ít phút nữa, chúng ta đợi một lát. Em cần dặn dò anh vài điều.”
Khi Thạch Bình Nhi kể thì tôi lấy sổ tay ra vẽ lại sơ đồ và ghi thời gian.
Vị giáo sư nọ sau khi cứu Thạch Bình Nhi tỉnh lại, ông bỗng đưa tay ôm vết thương và kêu thét lên. Thạch Bình Nhi nhìn vào, thấy vết thương của ông lại chảy máu xối xả. Giáo sư vừa thở dốc vừa nói “cô đừng tìm cách gì khác để cứu tôi, ngoài cách cõng tôi đến động trứng gà…”
Thạch Bình Nhi hiểu ý giáo sư, cô vội cõng ông lên nhưng sức vóc phụ nữ có hạn, dù đã từng được rèn luyện không ít, cô vẫn không cõng nổi một người nặng hơn 150 kg; cô đành rạch chiếc ba-lô, trải ra thành tấm vải bạt, đặt giáo sư lên rồi kéo lê về phía động trứng gà. Kéo đến nơi rồi, Thạch Bình Nhi nhìn đồng hồ và lại định kéo giáo sư quay trở về, thì ông nắm tay cô, nói: “Cứ như suy đoán của tôi lúc nãy, cách để chúng ta thoát ra bên ngoài cũng giống hệt, bây giờ tôi tự quay về, cô cứ kệ tôi; chờ khi tôi tính xong thời gian, khi trở về đúng thời gian ấy, thì tôi sẽ đuổi kịp để tìm cô, cô cứ ngồi chờ ở cửa động này, chờ đến khi phía đối diện biến hóa trở thành giống như lúc đầu chúng ta đến, thì cô trở về bằng cách thức như trước.”
Nói xong, giáo sư lần theo vách động chầm chậm bước trở lại… Thạch Bình Nhi ngồi tại chỗ chờ thời gian trôi đi, chờ đến phút thứ 84, phía đối diện của động trứng gà lại biến thành hình dạng như khi trước họ mới đến. Thạch Bình Nhi lại dùng cách cũ: đi ngược lên nóc động để trở ra; sau đó cô mím môi chạy một hơi đến chỗ lối vào động. Lúc chạy đến chỗ lối vào, cô phát hiện thấy có năm người đang đứng đó, nhưng hình như cả năm người đều không nhìn thấy cô. Cô thì nhìn thấy họ rất rõ, và còn nghe rõ cả tiếng nói của họ. Đúng lúc này máy thông tin của Thạch Bình Nhi có tín hiệu, tiếp đó, vách động bên phải chỗ lối vào động bị bộc phá nổ tung, mở ra một cái cửa nhỏ đủ cho một người đi qua. Thạch Bình Nhi bước thấp bước cao đi về phía đó. Lúc bước đến nơi, cô nhìn thấy một nam giới mặc đồ đen đang đứng đó, chìa tay ra đón cô. Cô đưa tay ra, và ngay sau đó cô ngã lăn, bất tỉnh.
Nghe Thạch Bình Nhi kể xong, một tia chớp bỗng lóe lên trong đầu tôi, đúng là lóe sáng. Còn nhớ lúc trước Thạch Bình Nhi nhận ra chiếc bật lửa của lão Phó, và vừa nãy cô ta nói nhìn thấy nhóm năm người, nếu tôi đoán không nhầm thì năm người đó chính là nhóm Mông Nhân.
Đúng vào lúc này nghe thấy những tiếng bước chân vọng lại từ phía động trứng gà, những tiếng bước chân lộn xộn đan xen, chắc phải có ít nhất ba người đang bước về phía chúng tôi. Thạch Bình Nhi vụt đứng dậy rồi cô đứng chắn phía trước tôi, ngoảnh lại nói: “Anh nấp ngay đi, đừng để họ nhìn thấy anh.” Khi Thạch Bình Nhi vừa dứt lời thì mấy bóng đen đã xuất hiện trước mặt hai chúng tôi.
Bốn người. Họ đều mặc quần áo rằn ri, đầu chụp mặt nạ phòng độc, toàn thân kín mít cứ như là xác ướp Ai Cập, họ được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, tay lăm lăm vũ khí nóng. Khi họ bước lại gần, tôi thấy sống lưng ớn lạnh. Chẳng khác gì trong phim hành động, các người đều cầm súng bắn tỉa! Bốn người bọn họ bước lại gần, gã chỉ huy hất tay ra hiệu, ba gã phía sau hạ súng xuống; hai trong số đó bước lên khám người tôi và Thạch Bình Nhi. Tôi hiểu có lẽ họ là người của tập đoàn Mục Lâm. Kiểm tra xong, họ lùi về đứng bên gã chỉ huy. Gã ấy giơ thiết bị ra khua lên xem, sau đó tháo mặt nạ phòng độc ra. Thạch Bình Nhi cúi chào người ấy: “Chào sếp Thiết!”
Người được gọi là “sếp Thiết” có khuôn mặt chữ điền, đeo kính gọng đen, bên mép có một vết sẹo có lẽ là vết dao gây ra, dưới cằm có một chòm râu. Sếp Thiết nhìn tôi một hồi, rồi hỏi Thạch Bình Nhi: “Năm người kia đâu?”
“Chắc vẫn ở chỗ cửa vào động. Nếu lúc các anh vào mà không thấy họ thì có lẽ là tại thời gian chưa luân chuyển đúng lúc; chờ thời gian đến, thì chắc chắn chúng ta sẽ nhìn thấy họ.” Thạch Bình Nhi nói rất lễ độ, rồi cô đứng nhích lại gần tôi, có ý che chắn cho tôi thì phải.
“Đã thu thập đủ số liệu chưa?”
Thạch Bình Nhi gật đầu: “Đã thu thập đủ cả. Anh phán đoán rất chính xác, nơi này đúng là một kho ký ức. Em còn tìm thấy…” Thạch Bình Nhi nói đến đây thì sếp Thiết xua tay, ngụ ý “khỏi cần nói nữa”, sau đó anh ta gọi một trong ba người kia lại, rỉ tai thì thầm gì đó. Người ấy gật đầu, rồi lại lùi về. Tôi thấy Thạch Bình Nhi mím môi. Sếp Thiết nhìn Thạch Bình Nhi, nói: “Cô biết nên làm gì rồi đấy, trở về tổng bộ rồi, cô viết bản báo cáo tỉ mỉ rồi đưa tôi.” Nói xong sếp Thiết dẫn hai người đi theo, để một người còn lại đứng bên tôi và Thạch Bình Nhi, anh ta đứng im bất động như một pho tượng. Thạch Bình Nhi thở dài, hình như cô đang phải đưa ra quyết định gì đó. Cô nói với gã này: “Ra tay đi!”
Gã ấy nhanh chóng mở chốt an toàn rồi giương súng lên nhằm vào tôi. Tôi lùi lại một bước. Súng nổ. Nhưng đồng thời với tiếng súng nổ, tôi nhìn thấy Thạch Bình Nhi đá khẩu súng của gã văng sang bên, rồi cô chạy lên bẻ ngoặt tay hai gã ra sau lưng. Hai tiếng xương gãy khục khục nghe rất rõ. Gã ấy chao người đi rồi ngã gục xuống đất. Cũng gần như ngay tức khắc, Thạch Bình Nhi tóm lấy đầu gã từ phía sau rồi mạnh tay vặn một vòng…
Phải một lúc sau tôi mới “hoàn hồn”, chưa kịp nuốt ực nước bọt trong miệng, thì Thạch Bình Nhi đã giật mặt nạ phòng độc của gã ấy rồi đưa cho tôi, nói: “Đánh tráo ngay đi!” Tôi nhìn gã ấy, thì ra là một người ngoại quốc! Thạch Bình Nhi cởi trang phục của người đó ra rồi ném cho tôi, bảo tôi mặc vào cho nhanh. Tôi định hỏi cô nhưng lại không biết nên hỏi ra sao, nhưng rõ ràng là Thạch Bình Nhi vừa cứu mạng tôi, chắc bây giờ cô lại tiếp tục tìm cách giúp tôi, cho nên tôi răm rắp làm theo lời cô.
Tất cả đã xong xuôi, Thạch Bình Nhi cầm khẩu súng của gã kia lên, rút băng đạn ra kiểm tra rồi lại nhét vào, sau đó cô lia cho gã ngoại quốc mấy phát đạn, rồi kéo xác gã đến bên thạch môn. Cô lục áo rằn ri trên người tôi lấy ra một cái chai chất lỏng dốc lên cái xác, rồi cô mượn tôi cái bật lửa, châm vào một tờ giấy. “Anh tránh xa ra một chút.” Sau đó cô ném mồi lửa lên cái xác gã ngoại quốc. Cái xác bùng cháy, và chỉ một phút sau đã bị biến dạng hoàn toàn. Không khí xung quanh khét mùi thịt cháy đáng sợ, tôi vội chụp cái mặt nạ phòng độc lên đầu rồi đứng nghệt ra nhìn cảnh tượng trước mắt. Thạch Bình Nhi vỗ vai tôi, nói: “Nếu muốn sống, thì bây giờ anh theo em đi ra!”
Tôi vội theo sau Thạch Bình Nhi chạy về phía động trứng gà, lúc chạy đến cửa động, Thạch Bình Nhi xem đồng hồ rồi nói: “Còn ít phút nữa, chúng ta đợi một lát. Em cần dặn dò anh vài điều.”
Danh sách chương