Lời vừa dứt, không gian xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Ngay cả nhị tiểu thư Vương gia, lúc trước còn đang vênh váo đắc ý, giờ đây cũng sững sờ đến c.h.ế.t lặng, trợn tròn mắt, chỉ tay vào người thị tỳ, gào lên trong sự hoang mang tột độ: “Ngươi đừng có nói bậy! Cái gì mà Lục công tử? Đây chính là Thái tử điện hạ! Vương Ỷ Vân làm sao có thể dính dáng đến Thái tử điện hạ được chứ? Con người nàng ta vốn phóng đãng quen thói rồi, đứa bé trong bụng kia chắc chắn là một nghiệt chủng!”
Nhị tiểu thư Vương gia đắc ý nói tiếp: “Còn chẳng biết là của nam nhân nào nữa.” Nhưng lời vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh lập tức biến đổi, bởi vì lúc này, Thái tử đang ôm chặt lấy tam tiểu thư Vương Ỷ Vân, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Nghe thấy những lời của nhị tiểu thư, hắn quay phắt lại, giọng lạnh như băng: “Ngươi chính là tỷ tỷ của Ỷ Vân, phải không? Quả nhiên là vừa độc ác lại vừa ngu xuẩn.”
Thái tử nói tiếp, giọng điệu rét buốt tựa băng giá ngàn năm: “Ta cho ngươi biết, Ỷ Vân là nữ nhân của ta, và đứa bé trong bụng nàng cũng chính là cốt nhục của ta. Còn ngươi, vì tội danh mưu hại huyết mạch hoàng thất, hãy tự mình lãnh lấy cái c.h.ế.t để chuộc tội đi.”
Sắc mặt nhị tiểu thư tái nhợt như tờ giấy trắng, rồi ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Còn ta, cảm thấy đầu óc quay cuồng dữ dội, cả người mềm nhũn ngả về phía sau, dựa vào cánh tay rắn chắc của thị vệ Vương Long.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta mơ hồ nghe thấy ai đó cất giọng nói: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã có thai.”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đang nằm trong tẩm cung quen thuộc, bên cạnh là những thị tỳ và nhũ mẫu đang tất bật qua lại, lo lắng không yên.
Tôn ma ma ngồi ngay bên cạnh giường, thấy ta tỉnh dậy, bà lập tức lau vội dòng nước mắt, mừng rỡ nói: “Chúc mừng tiểu thư! Tiểu thư đã mang long thai rồi, nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khẽ đưa tay sờ lên bụng, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Tam tiểu thư Vương gia giờ ra sao rồi? Thái tử có định nạp nàng ấy vào phủ không? Có ban cho nàng ấy chút danh phận nào không?”
Sắc mặt Tôn ma ma thoáng tái đi, bà im lặng không đáp. Ngược lại, Ngọc Nhi – người thị tỳ thân cận theo hầu ta từ thuở nhỏ – lại tỏ vẻ bất bình, đáp lời: “Nàng ta vẫn khỏe mạnh, đứa bé cũng được giữ lại. Nhưng nàng ta nào có hứng thú gì với việc vào Đông Cung đâu. Nàng ta còn thẳng thừng tuyên bố rằng sẽ không bao giờ làm thiếp, chỉ đồng ý làm chính thê mà thôi.”
Ta sững người một lúc, rồi khẽ cười lạnh: “Vậy Thái tử đã nói thế nào? Hắn muốn ta tự mình xin rời khỏi phủ, hay là định giáng ta xuống làm thiếp?”
Đám thị tỳ trong phòng đều sợ hãi đến tái mặt, lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám hé răng nửa lời. Đúng lúc đó, bên ngoài tẩm cung vang lên một tiếng quát lớn: “Thái tử phi, nàng đang nói năng hồ đồ gì vậy?”
Ta ngước mắt nhìn lên, thấy Thái tử đang sải bước tiến vào. Hắn ra hiệu cho ta nằm yên trên giường, thái độ có phần dịu dàng hơn thường lệ.
Hắn cất giọng nói: “Nàng là chính thê của ta, là người mà ta đã đường đường chính chính cưới hỏi, không một ai có thể lay chuyển được địa vị của nàng. Còn về phần Ỷ Vân, nàng ấy tuổi còn trẻ, chưa hiểu chuyện đời…”
Thái tử nói tiếp, giọng điệu vẫn giữ vẻ ôn hòa: “Ỷ Vân chỉ là nhất thời nói năng hồ đồ mà thôi, ta sẽ dạy dỗ lại nàng ấy cẩn thận.”
Hắn giơ tay trái lên, định khẽ chạm vào má ta, nhưng ta đã nghiêng người tránh đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, cất giọng chất vấn: “Chuyện này liên quan đến huyết mạch hoàng thất, tam tiểu thư Vương gia không chịu vào Đông Cung, chẳng lẽ Điện hạ muốn để cho huyết mạch hoàng gia phải lưu lạc bên ngoài hay sao?”
Nhị tiểu thư Vương gia đắc ý nói tiếp: “Còn chẳng biết là của nam nhân nào nữa.” Nhưng lời vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh lập tức biến đổi, bởi vì lúc này, Thái tử đang ôm chặt lấy tam tiểu thư Vương Ỷ Vân, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Nghe thấy những lời của nhị tiểu thư, hắn quay phắt lại, giọng lạnh như băng: “Ngươi chính là tỷ tỷ của Ỷ Vân, phải không? Quả nhiên là vừa độc ác lại vừa ngu xuẩn.”
Thái tử nói tiếp, giọng điệu rét buốt tựa băng giá ngàn năm: “Ta cho ngươi biết, Ỷ Vân là nữ nhân của ta, và đứa bé trong bụng nàng cũng chính là cốt nhục của ta. Còn ngươi, vì tội danh mưu hại huyết mạch hoàng thất, hãy tự mình lãnh lấy cái c.h.ế.t để chuộc tội đi.”
Sắc mặt nhị tiểu thư tái nhợt như tờ giấy trắng, rồi ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Còn ta, cảm thấy đầu óc quay cuồng dữ dội, cả người mềm nhũn ngả về phía sau, dựa vào cánh tay rắn chắc của thị vệ Vương Long.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta mơ hồ nghe thấy ai đó cất giọng nói: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã có thai.”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đang nằm trong tẩm cung quen thuộc, bên cạnh là những thị tỳ và nhũ mẫu đang tất bật qua lại, lo lắng không yên.
Tôn ma ma ngồi ngay bên cạnh giường, thấy ta tỉnh dậy, bà lập tức lau vội dòng nước mắt, mừng rỡ nói: “Chúc mừng tiểu thư! Tiểu thư đã mang long thai rồi, nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khẽ đưa tay sờ lên bụng, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Tam tiểu thư Vương gia giờ ra sao rồi? Thái tử có định nạp nàng ấy vào phủ không? Có ban cho nàng ấy chút danh phận nào không?”
Sắc mặt Tôn ma ma thoáng tái đi, bà im lặng không đáp. Ngược lại, Ngọc Nhi – người thị tỳ thân cận theo hầu ta từ thuở nhỏ – lại tỏ vẻ bất bình, đáp lời: “Nàng ta vẫn khỏe mạnh, đứa bé cũng được giữ lại. Nhưng nàng ta nào có hứng thú gì với việc vào Đông Cung đâu. Nàng ta còn thẳng thừng tuyên bố rằng sẽ không bao giờ làm thiếp, chỉ đồng ý làm chính thê mà thôi.”
Ta sững người một lúc, rồi khẽ cười lạnh: “Vậy Thái tử đã nói thế nào? Hắn muốn ta tự mình xin rời khỏi phủ, hay là định giáng ta xuống làm thiếp?”
Đám thị tỳ trong phòng đều sợ hãi đến tái mặt, lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám hé răng nửa lời. Đúng lúc đó, bên ngoài tẩm cung vang lên một tiếng quát lớn: “Thái tử phi, nàng đang nói năng hồ đồ gì vậy?”
Ta ngước mắt nhìn lên, thấy Thái tử đang sải bước tiến vào. Hắn ra hiệu cho ta nằm yên trên giường, thái độ có phần dịu dàng hơn thường lệ.
Hắn cất giọng nói: “Nàng là chính thê của ta, là người mà ta đã đường đường chính chính cưới hỏi, không một ai có thể lay chuyển được địa vị của nàng. Còn về phần Ỷ Vân, nàng ấy tuổi còn trẻ, chưa hiểu chuyện đời…”
Thái tử nói tiếp, giọng điệu vẫn giữ vẻ ôn hòa: “Ỷ Vân chỉ là nhất thời nói năng hồ đồ mà thôi, ta sẽ dạy dỗ lại nàng ấy cẩn thận.”
Hắn giơ tay trái lên, định khẽ chạm vào má ta, nhưng ta đã nghiêng người tránh đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, cất giọng chất vấn: “Chuyện này liên quan đến huyết mạch hoàng thất, tam tiểu thư Vương gia không chịu vào Đông Cung, chẳng lẽ Điện hạ muốn để cho huyết mạch hoàng gia phải lưu lạc bên ngoài hay sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương