Ngay cả Tôn ma ma cũng nhìn ta với ánh mắt ngập ngừng muốn nói lại thôi, khiến đầu óc ta càng thêm ong ong nhức nhối.
Để tam tiểu thư Vương gia ở lại đây lâu thêm nữa, chỉ e rằng sự việc sẽ càng thêm nghiêm trọng. Ta định bụng cho người đưa nàng đến một gian phòng riêng để xử lý cho ổn thỏa.
Nhưng đúng lúc ấy, nhị tiểu thư Vương gia bất ngờ tỏ ra hả hê, bước lên chỉ thẳng vào tam tiểu thư đang nằm sõng soài trên đất, lớn tiếng nói: “Hay lắm, đây là mang thai hoang rồi phải không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sao dạo này cứ thấy ngươi nôn ọe suốt. Thì ra là vì trong bụng ngươi đang chứa một nghiệt chủng!”
Những lời nói của nhị tiểu thư đã hoàn toàn xé toạc lớp màn che đậy cuối cùng, khiến đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, những ánh mắt khinh bỉ đồng loạt hướng về phía tam tiểu thư Vương gia đang nằm bất động dưới đất.
Ta chỉ có thể cười khẩy trước sự ngu xuẩn của vị nhị tiểu thư này. Đúng là kẻ ngốc đến độ không viết nổi chữ “Vương” cho ra hồn, lại còn tự mình phơi bày chuyện xấu của em gái ruột ra giữa chốn đông người thế này.
Nàng ta không nghĩ đến sao? Là một nữ tử của Vương gia, tam tiểu thư rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả thảm khốc đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như Đào dường như cũng có chung suy nghĩ với ta, nàng ta xuýt xoa thầm trong bụng: “Nhân vật phụ này đúng là não ngắn quá đi mất, phen này nam chính của chúng ta sắp sửa cho nàng ta một bài học nhớ đời rồi đây.”
Ta giật mình, vội ngẩng đầu lên và quả nhiên thấy Thái tử đang dẫn theo vài thị vệ từ phía bên kia hoa viên tiến đến.
Hắn vừa trông thấy ta liền cất tiếng hỏi: “Ta nghe có người bẩm báo, nói bên phía Thái tử phi xảy ra chút rắc rối. Giờ đã giải quyết ổn thỏa cả chưa?”
Nói rồi, hắn khẽ nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng trấn an.
Ta khẽ cụp mắt xuống, thở dài một tiếng não nề, lòng thầm biết rằng hôm nay bản thân khó tránh khỏi việc trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, vị thị tỳ vừa rồi còn đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh tam tiểu thư Vương gia đã bò đến trước mặt Thái tử, đôi mắt sáng rực lên, giọng lắp bắp không thành tiếng: “Lục công tử… Lục công tử, là ngài phải không? Xin ngài hãy cứu lấy tiểu thư của chúng tôi, trong bụng nàng ấy đang mang dòng m.á.u của ngài đó!”
Để tam tiểu thư Vương gia ở lại đây lâu thêm nữa, chỉ e rằng sự việc sẽ càng thêm nghiêm trọng. Ta định bụng cho người đưa nàng đến một gian phòng riêng để xử lý cho ổn thỏa.
Nhưng đúng lúc ấy, nhị tiểu thư Vương gia bất ngờ tỏ ra hả hê, bước lên chỉ thẳng vào tam tiểu thư đang nằm sõng soài trên đất, lớn tiếng nói: “Hay lắm, đây là mang thai hoang rồi phải không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sao dạo này cứ thấy ngươi nôn ọe suốt. Thì ra là vì trong bụng ngươi đang chứa một nghiệt chủng!”
Những lời nói của nhị tiểu thư đã hoàn toàn xé toạc lớp màn che đậy cuối cùng, khiến đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, những ánh mắt khinh bỉ đồng loạt hướng về phía tam tiểu thư Vương gia đang nằm bất động dưới đất.
Ta chỉ có thể cười khẩy trước sự ngu xuẩn của vị nhị tiểu thư này. Đúng là kẻ ngốc đến độ không viết nổi chữ “Vương” cho ra hồn, lại còn tự mình phơi bày chuyện xấu của em gái ruột ra giữa chốn đông người thế này.
Nàng ta không nghĩ đến sao? Là một nữ tử của Vương gia, tam tiểu thư rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả thảm khốc đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như Đào dường như cũng có chung suy nghĩ với ta, nàng ta xuýt xoa thầm trong bụng: “Nhân vật phụ này đúng là não ngắn quá đi mất, phen này nam chính của chúng ta sắp sửa cho nàng ta một bài học nhớ đời rồi đây.”
Ta giật mình, vội ngẩng đầu lên và quả nhiên thấy Thái tử đang dẫn theo vài thị vệ từ phía bên kia hoa viên tiến đến.
Hắn vừa trông thấy ta liền cất tiếng hỏi: “Ta nghe có người bẩm báo, nói bên phía Thái tử phi xảy ra chút rắc rối. Giờ đã giải quyết ổn thỏa cả chưa?”
Nói rồi, hắn khẽ nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng trấn an.
Ta khẽ cụp mắt xuống, thở dài một tiếng não nề, lòng thầm biết rằng hôm nay bản thân khó tránh khỏi việc trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, vị thị tỳ vừa rồi còn đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh tam tiểu thư Vương gia đã bò đến trước mặt Thái tử, đôi mắt sáng rực lên, giọng lắp bắp không thành tiếng: “Lục công tử… Lục công tử, là ngài phải không? Xin ngài hãy cứu lấy tiểu thư của chúng tôi, trong bụng nàng ấy đang mang dòng m.á.u của ngài đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương