Bây giờ nên làm thế nào mới tốt? Mày đẹp của Mộng Kinh Vũ trở nên đen tối, nàng nhanh chóng nghĩ kỹ đối sách: "Tỷ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian hòa giải, Sở Thiên chắc hẳn chưa thể đi xa, muội nhanh đi tìm hắn, nhất định phải tìm hắn quay trở về."

Cũng chỉ có thể như vậy!

Hai chị em cùng nhau chia thành hai đường.

Mộng Kinh Vũ tổ chức một bữa yến tiệc phong phú để chiêu đãi ba vị đại nhân vật. Mộng Oánh Oánh dẫn theo người đi khắp đường phố, bắt đầu tìm kiếm Sở Thiên. Sau nửa ngày trôi qua, nàng vẫn không tìm được bóng dáng Sở Thiên.

Mộng Oánh Oánh trà đầy thất vọng trở về: "Sở Thiên thần thông quảng đại, thật sự một lòng muốn rời đi, chúng ta khẳng định không thể tìm lại được nữa."

Mộng Kinh Vũ nghe nói như thế, sống mũi cay cay, cực kỳ ủy khuất. Mặc dù những suy nghĩ định kiến khiến nàng hiểu lầm hắn, nhưng hắn cũng đã báo thù nàng ngay tại hiện trường, không những nhục nhã nàng, còn ra sức đánh mấy chục lần xuống mông của nàng. Thân thể này của nàng còn chưa từng bị nam nhân khác chạm qua, chẳng lẽ như vậy hắn còn không biết đủ hay sao?

Một đại nam nhân không thể rộng rãi một chút, đừng so đo cùng với một nữ nhân như nàng được sao!

Cặp mông tròn trịa kia của nàng vẫn còn nóng rát và đau, vết sưng đến bây giờ vẫn chưa thuyên giảm, nhìn là biết hắn xuống tay thật sự tàn nhẫn!

Không hề có chút thương hương tiếc ngọc!

Tâm tình của Mộng Oánh Oánh khác với tỷ tỷ mình, nàng chỉ biết lo được lo mất. Bởi vì nàng có thiên phú bình thường, đầu óc không thông minh, ngoại trừ mỹ mạo ra thì không có bất luận nơi nào xuất chúng. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt nếu không phải dâm uế tà ác thì chính là khinh thường và khinh thường. Thời điểm Diệp Phong nói nàng là một bình hoa phế vật, mặc dù Mộng Oánh Oánh cực kỳ tức giận, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận điều ấy.

Sở Thiên, là một món quà trời cao đưa tặng cho nàng.

Mặc dù chỉ mới gần gũi hai ngày mà thôi, nhưng lại khiến Mộng Oánh Oánh có nhiều thăng trầm nhất, kích động vui vẻ nhất, hạnh phúc trọn vẹn nhất trong hai ngày qua.

Lần đầu tiên nàng cảm giác được vận mệnh có thể thay đổi. Rốt cuộc đứng ở đầu ngọn gió, ngay cả heo cũng có thể bay lên trời.

Lần đầu tiên nàng cảm giác được sự an toàn vô cùng mạnh mẽ, loại cảm giác an toàn này ngay cả tỷ tỷ cũng không thể cho nàng.

Sở Thiên cuồng bạo, ngạo mạn, bá đạo, xấu xa...... nhưng Mộng Oánh Oánh lại có một loại trực giác, Sở Thiên là một người tốt có thể tin cậy!

Mặc dù chỉ mới quen biết hắn ngắn ngủn hai ngày, nhưng có một cảm giác tình tố kỳ lạ khác thường dường như đang nảy mầm ở trong lòng nàng.

Ai biết, niềm vui tới quá đột nhiên, biến mất cũng quá đột ngột, khiến nàng cảm thấy trở tay không kịp. Không những nàng không có thời gian phản ứng, chỉ còn lại những khoảng trống trong tim, còn có vô hạn tiếc nuối và mất mát!

Có thể ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa hay sao?

Mộng Oánh Oánh không thể tin được bản thân mình sẽ khổ sở như vậy, giống như có một con sâu lớn chui vào trong lòng, không ngừng cắn nàng, khiến nàng đau đến nỗi không thể khống chế được nước mắt rơi xuống.

Mộng Kinh Vũ nhìn thấy muội muội mình thương tâm như thế, nàng càng thêm khổ sở hối hận và tự trách mình, chỉ vì nhất thời xúc động, trực tiếp thương tổn tới hai người, không, có lẽ là ba người, ngay bản thân nàng cũng là người bị hại!

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....

"Đại tiểu thư!"

"Đại tiểu thư!"

"Xảy ra họa lớn!"

Triệu quản gia vội vội vàng vàng, gần như vấp ngã chạy tới.

Mộng Kinh Vũ hiện tại đang trong tâm trạng thụ động, lúc này lại phát sinh ra phiền toái mới?

Triệu quản gia mồ hôi đầy đầu nói: "Tiệm thuốc đã xảy ra chuyện! Khách nhân xuất hiện tình trạng trúng độc tập thể, hiện tại có một đám người đang chạy đến đây, muốn tìm câu giải thích từ thương hội Nam Vân!"

Mộng Kinh Vũ giống như bị sét đánh: "Sao có thể?"

Thương hội Nam Vân đã đầu tư một lượng vàng lớn, chuẩn bị tham gia vào thị trường dược vật. Từ khi mở tiệm thuốc tới nay, gần như thuận buồm xuôi gió, không gặp qua thất bại nào. Tuy nhiên, nguyên nhân cũng vì quá thuận lợi nên Mộng Kinh Vũ từng hoài nghi vài lần, cho rằng trong đó có gì dối trá, còn nói lên sự lo lắng của mình với Mộng Oánh Oánh.

Dự cảm về nguy hiểm, không ngờ đã trở thành sự thật!

Mộng Oánh Oánh lo lắng nhìn tỷ tỷ: "Chúng ta nên làm gì đây?"

Bên ngoài đã vang lên từng đợt âm thanh ồn ảo ầm ĩ.

"Gian thương hại người!"

"Gian thương hại người!"

"Mộng Kinh Vũ, đừng làm rùa đen rút đầu, mau ra đây cho ta!"

Ba vị đại nhân vật còn ở trong nhà, bên ngoài lại là có một đám người nháo sự, Mộng Kinh Vũ cảm thấy bản thân mình giống như trứng chọi đá, vì thế nàng nói với Mộng Oánh Oánh: "Chuyện này khẳng định là do kẻ thù hãm hại chúng ta, muội hãy đi tới đại sảnh tìm Trương đại sư bọn họ, ở bên người bọn họ, muội có thể an toàn."

Mộng Oánh Oánh vội la lên: "Tỷ tỷ thì sao?"

"Tỷ sẽ giải quyết, đừng lo lắng cho tỷ." Mộng Kinh Vũ kêu lên một câu: "Mông hộ vệ, ngươi mang theo vài người, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."

Mộng Kinh Vũ tạm thời không xuất hiện, nàng trước tiên quan sát ở bên trong cánh cửa một lúc.

Bên ngoài tụ tập một đám người rất phẫn nộ, gần như đều được chuẩn bị vũ trang, có binh lính, có lính đánh thuê, có nhà thám hiểm, có tu sĩ tự do. Bởi vì tiệm thuốc mở ra và khách hàng chủ yết là người tu luyện, vì vậy một khi tiệm thuốc xảy ra chuyện, ngay lập tức sẽ đắc tội với nhóm người có thế lực nhất.

Lúc này, Mộng Kinh Vũ lập tức tỉnh ngộ, chẳng trách tiệm thuốc vừa bắt đầu đã thuận buồm xuôi gió. Kẻ thù căn bản không có ý định quấy rối việc kinh doanh nhà nàng, bọn chúng đã nghĩ tới một độc kế mượn đao giết người!

"Gian thương, lăn ra đây!"

"Đệ đệ của ta hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hãy cho ta một lời giải thích!"

Mông hộ vệ đi lên phía trước, rút trường kiếm bên hông ra, chắn những hòn đá và những vật linh tinh được ném mạnh tới, trầm giọng quát to: "Im miệng! Đại tiểu thư sẽ tự giải thích rõ ràng! Các ngươi ồn ào thì có ích lợi gì? Có thể giải quyết được vấn đề hay sao?"

Mông hộ vệ là võ sĩ rất có danh tiếng.

Luyện Thể tầng thứ bảy, sức mạnh chiến đấu rất cao, người này một khi mở miệng nói chuyện, mọi người ngay lập tức có chút sợ hãi.

"Mông Sơn, uy tín của ngươi rất lớn."

Mông hộ vệ đi qua nhìn xem, biểu tình có chút cổ quái, trong ánh mắt hiện lên một tia hận ý sâu sắc. Bởi vì người này không phải ai khác, không ngờ chính là Hàn Thiếu Long, nhị sư huynh của Mộng Oánh Oánh, nhị đồ đệ của Trương Lập Thanh, thiếu gia của hội trưởng Thương hội Hắc Thuỷ.

Những người khác sợ Mông hộ vệ, nhưng Hàn Thiếu Long dường như không sợ hãi chút nào, kêu lên: "Tiệm thuốc Nam Vân bán ra độc dược, kết quả sự tình đã bị bại lộ, Hàn gia cũng có mấy người bị hại. Hiện giờ sự tình phát sinh, chúng ta tới đây muốn có một lời giải thích rõ ràng. Mộng Kinh Vũ thậm chí không hề lộ mặt, chỉ phái ra mấy tay đấm đá tới trấn áp tình hình. Còn có thiên lý hay sao? Còn có thiên lý hay sao?!"

Lời này ngay lập tức kích động đám người phẫn nộ.

Đám đông lần thứ hai mất khống chế.

"Dược của thương hội Nam Vân, không có khả năng xảy ra vấn đề"

Một giọng nói đầy từ tính truyền đến, trong đó có sự quyến rũ nhưng không thiếu sự trang nghiêm.

Mộng Kinh Vũ chậm rãi bước ra, một thân váy trắng như tuyết, tóc đen dài như thác nước, khí chất cao quý, giống như tiên tử hạ phàm.

Giờ phút này, ngoài mặt nàng nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rất bất ổn. Sự việc lần này đã nháo quá lớn, ở chỗ đáng sợ nhất, ngay cả nàng cũng không phát hiện được gì trước đó.

Nguồn dược liệu rất đáng tin cậy.

Luyện dược sư đều được mời về với giá cao từ bên ngoài thành.

Mộng Kinh Vũ làm việc có thể nói là cực kỳ cẩn thận, thậm chí không có kẽ hở nào!

Bởi vậy, người ngoài cuộc không có khả năng đầu độc, vậy thì chỉ có một loại khả năng, người này là người bên người —— Thương hội Nam Vân có ẩn dấu gián điệp nằm vùng. Vừa cẩn thận suy nghĩ tới điểm này, Mộng Kinh Vũ cảm thấy cả người phát lạnh!

Mặc dù nàng không biết, ai là kẻ phản bội.

Nhưng, người này nhất định là thân tín của mình!

"Gian thương không biết xấu hổ, lòng dạ hiểm độc!"

"Việc này đều đã bày ra ở trước mắt, không ngờ ngươi còn dám phủ nhận!"

"Mọi người mau đem người bệnh lên đi, để gian thương lòng dạ hiểm độc này nhìn một cái, nàng đã làm nên sự tình táng tận lương tâm thế nào!"

Từ trong đám đông, khoảng một trăm cái cáng được nâng lên, trên mỗi một cáng là một người, tất cả đều đang ở trong tình trạng suy yếu, khuôn mặt hoặc đen hoặc xám không tự nhiên, cả người run rẩy, không ngừng đổ mồ hôi. Đây tuyệt đối là triệu chứng bị trúng kịch độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện