Mặc dù Mộng Kinh Vũ là người thông minh tuyệt đỉnh cũng nghĩ không ra vấn đề mấu chốt nằm ở đâu.

"Lão hủ tìm ngài, chủ yếu là vì cái này." Trương Lập Thanh móc ra một quyển trục từ trong tay áo, dùng hai tay đưa qua cho Mộng Kinh Vũ, "Đây là thiết kế đồ bùa chú của "Nham Thạch Bì Phu", ta xin tặng lại cho Thương hội Nam Vân, lợi nhuận sau này, lão phu sẽ không lấy một đồng, tất cả đều sẽ thuộc về Thương hội Nam Vân."

Lại một chiếc bánh có nhân lớn từ trên trời rơi xuống!

Mộng Kinh Vũ bàng hoàng, đầu đã bị đập đến nỗi choáng váng!

Trương Lập Thanh cười nói: "Nếu không phải Mộng Oánh Oánh giúp đỡ, lão phu sao có thể có được thiết kế bùa chú hoàn mỹ như vậy? Mua danh chuộc tiếng đã cực kỳ sợ hãi, sao ta dám nghĩ đến lợi ích nữa? Cái này tặng cho Thương hội Nam Vân, ta nghĩ là thích hợp nhất. Nếu ngươi còn để mắt tới ta, vậy hãy nhận lấy đi. Ta chỉ có một thỉnh cầu, ta muốn gặp Nhị tiểu thư và vị cao nhân kia một lúc."

"Này, sự tình đầu tư của ta thì làm sao bây giờ? Hãy cho ta một lời chắc chắn đi chứ!"

Nam Cung Vân cũng bắt đầu ồn ào.

"Nhị vị, nhị vị!" Mộng Kinh Vũ vừa lau mồ hôi, vừa nói: "Oánh Oánh vừa vặn mới đi nghỉ ngơi, nếu các ngài không ngại thì hãy tới đại sảnh uống chén trà trước, ta đi tìm Oánh Oánh thương lượng một chút, sau đó sẽ cho mọi người một câu trả lời thích hợp? Như vậy được không?!"

"Điều này đương nhiên không thành vấn đề, dù sao hôm nay chúng ta cũng không bận gì." Nam Cung Vân gật gật đầu: "Giống như ta đã nói lúc nãy, chỉ vì tiền đầu tư lần này, ta thiếu chút nữa ngay cả quần chíp cũng phải bán, vì thế nếu tỷ không nể mặt ta, ta đây sẽ rất không vui. Nếu ta không vui, ta sẽ khiến rất nhiều người không vui cùng ta."

Trái tim Mộng Kinh Vũ đập mạnh một chút, đành phải bất đắc dĩ cười làm lành.

"Vâng, mời Nam Cung tiểu thư."

Hai người được đưa đến đại sảnh ngồi xuống.

Mộng Kinh Vũ dùng tốc độ chạy thi trăm mét, hoả tốc chạy đến nơi ở của Mộng Oánh Oánh, không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.

Một loạt sự tình này đều quá quỷ dị, nàng cần phải hiểu rõ ràng mọi thứ từ đầu tới cuối.

Lúc này, Mộng Oánh Oánh không biết những gì đang diễn ra, nàng đang nằm ở trên giường và ngủ ngon lành.

Mộng Oánh Oánh mơ mơ màng màng ngồi dậy: "Một ngày đã trôi qua rồi sao?"

Mộng Kinh Vũ vội hỏi: "Ngày hôm qua rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Muội mau nói cho tỷ biết đi!"

Mộng Oánh Oánh thành thật trả lời: "Muội và Sở Thiên đi bán bò bít tết, sau đó lại đi tới thị trường luyện dược."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Đúng rồi, có chuyện gì vậy?"

Mộng Kinh Vũ nói hết sự tình vừa mới xảy ra một lần: "Hùng Thiên Diễm vì sao muốn bái sư? Nam Cung Vân vì sao muốn đầu tư? Trương Lập Thanh vì sao chủ động đối tốt với nhà chúng ta như vậy? Những điều này rốt cuộc là chuyện gì vậy?!"

"A? Tỷ đã biết rồi! Vốn dĩ muội muốn che dấu tỷ một khoảng thời gian, sau đó tạo cho tỷ tỷ một điều bất ngờ. Nếu tỷ tỷ đã biết, vậy để muội nói cho tỷ hiểu."

Mộng Oánh Oánh nhảy xuống giường với đôi chân trần, ngay lập tức mặt mày hớn hở nói: "Sự tình trải qua đêm hôm qua, thật sự còn mãn nguyện hơn mười năm trước!"

Mộng Oánh Oánh bắt đầu miêu tả.

Trước hết là chuyện đi bán bò bít tết, gặp những tên côn đồ, sau đó đến thị trường luyện dược, gặp phải người Diệp gia, cuối cùng bị cuốn vào phong ba tỷ thí. Dưới sự trợ giúp của Sở Thiên, cuối cùng Mộng Oánh Oánh đã đánh bại Diệp Phong, thắng tới năm ngàn đồng vàng.

"Muội đã không biết!"

"Lúc ấy Diệp Phong dữ dội đánh tới, đại tiểu thư Oánh Oánh ta không chút nào hoang mang, một chiêu đá chân chó, không ngờ đá bay Diệp Phong hôi thối tại chỗ!"

"Tỷ tỷ, tỷ biết không? Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ánh mắt mọi người nhìn muội đều đã thay đổi!"

Mộng Oánh Oánh vẫn đang kích động, mặt mày hớn hở khoa tay múa chân.

Mộng Kinh Vũ cầm cổ tay Mộng Oánh Oánh, cẩn thận cảm ứng một chút, dần dần lộ ra sắc mặt kinh hãi. Chuyện khác đều có thể bịa đặt, nhưng tu vi sẽ không thể gạt người. Mộng Oánh Oánh đã đạt tới Luyện Thể tầng thứ tư đỉnh, tu vi cũng giống như nàng!

Mộng Oánh Oánh lại đưa tấm thẻ Tinh Tạp qua, đầy đắc ý nói: "Đây là chiến lợi phẩm của muội! Tỷ tỷ đại nhân xin hãy xem qua!"

Đây là thẻ Tinh Tạp mà thương nhân thường dùng. Thẻ được thiêu chuẩn hoá trên toàn bộ quốc gia, để thuận tiện cho thương nhân buôn bán, mỗi tòa thành thị đều sẽ thiết lập hầm vàng (ngân hàng), thương nhân không cần mang theo lượng lớn tiền mặt, chỉ cần dùng kim tạp đến hầm vàng đổi là được.

Số tiền gửi tối thiểu trong tinh tạp là 1000 đồng vàng!

Tinh tạp này xác thật có 5000 đồng vàng trong tài khoản!

Sở Thiên, toàn bộ sự tình phát sinh đều quay chung quanh Sở Thiên, gia hỏa kia chính là Sở Thiên? Hắn không hề nói dối? Tối hôm qua hắn đúng thật là mang theo Oánh Oánh đi kiếm tiền, cũng đúng thật là mang theo Mộng Oánh Oánh đi thuê phòng, chẳng qua là thuê luyện dược phòng mà thôi!

Từ đầu tới cuối, hắn đều luôn trợ giúp Mộng Oánh Oánh, nhưng chính bản thân mình lại vô cớ hiểu lầm hắn.

Mộng Kinh Vũ thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế: "Người này, muội tìm được từ đâu ra vậy?"

Mộng Oánh Oánh cười hì hì, đầy mặt đắc ý nói: "Muội mua!"

"Mua?"

"Lợi hại quá đi!"

Mộng Oánh Oánh cực kỳ đắc ý ngẩng đầu, có lẽ đây là đầu tư lớn nhất trong cả đời này của nàng, "Muội đã dùng nửa năm tích cóp tiền tiêu vặt, mua hắn từ thị trường nô lệ. A, đúng rồi, gia hỏa này đã chạy đâu mất rồi, vì sao không tới thăm muội?"

"Không xong, hắn...... có lẽ đã chạy ra ngoài vì sự tức giận của tỷ!"

"Cái gì?"

"Hắn đang ở đâu? Mang tỷ qua đó!"

"Hắn ở ngay căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp!"

Mộng Oánh Oánh cuống quít mang theo tỷ tỷ đi vào phòng nhỏ của Sở Thiên.

Trong phòng nhỏ trống không, không thấy bóng dáng Sở Thiên!

Mộng Oánh Oánh ngay lập tức trở nên luống cuống, tìm trong ngoài mấy lần, ngay một cái bóng cũng không thấy, "Hắn đã đi đâu?!"

Mộng Kinh Vũ cực kỳ áy náy: "Thực xin lỗi, tất cả đều do tỷ. Tỷ cho rằng hắn có mưu đồ gây rối với muội, vì thế đã nói vài câu nặng lời. Ai biết tính tình hắn lớn như vậy, chúng ta mới phát sinh một chút mâu thuẫn, tỷ đã thua...... thua nên đâm hắn bị thương...... hắn tức giận nên tuyên bố sẽ rời đi. Tỷ cũng không biết hắn đã đi đâu."

"Cái gì?" Đôi mắt Mộng Oánh Oánh ngay lập tức ướt át, không kiềm chế được những giọt nước mắt rơi xuống: "Hắn đã tận lực giúp muội như vậy, chúng ta còn đối xử vớ hắn như thế, hắn nhất định sẽ rất thương tâm! Tỷ tỷ sao có thể như vậy? Tỷ không điều tra rõ ràng đã oan uổng người tốt!"

Tỷ cũng vì muốn tốt cho muội.

Không phải chỉ là nhất thời tức giận thôi sao? Mộng Kinh Vũ có cảm giác tức ngực, thật lâu cũng không nói nên lời, nàng nhìn những bóng đèn lưu lại trong phòng, nhìn cái chảo và nồi đun nước có khắc nguyên lực trận, nhìn quạt trận ở trên vách tường, nhìn ấm trà tự động đun nóng.

Mặc dù nàng không biết mấy thứ này có ích lợi gì.

Nhưng nàng đã ý thức được, chính mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.

Chuyện ngu xuẩn nhất trong đời.

Nàng đã đuổi đi một vị kỳ tài, một vị kỳ tài ngút trời!

Mộng Oánh Oánh thực sự cảm thấy không thoải mái, nhưng không đành lòng trách cứ tỷ tỷ. Từ góc độ của tỷ tỷ, tỷ ấy cũng không kém gì mình, chẳng qua vì tỷ quá quan tâm tới mình, quan tâm quá sẽ bị loạn, vì thế nên đã trách mắng nhầm Sở Thiên.

"Sở Thiên đã tận tâm tận lực giúp muội, cuối cùng không những không có được câu cảm ơn, ngược lại còn bị hiểu lầm, hắn nhất định là rất thất vọng và thương tâm đi!"

Mộng Oánh Oánh cảm thấy áy náy sâu sắc và tự trách bản thân mình.

~~~Hết chương 15~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện