Jane

“Ý anh là tôi cố tình mang thai để ép anh ly hôn? Không phải chính anh xin tôi nài nỉ tôi giữ tiền sinh con cho anh ư? Liêm sĩ của anh vứt đi đâu hả?”

“Cái gì? Anh chê tôi bẩn? Không biết tôi chữa hoang con của thằng nào?”

“Thiệu Nguyên Trung anh có còn lương tâm không? Thằng đó không phải là anh thì là ai?”

Cô gái làng chơi ấy như phát điên hét lên chói tai, tiếng em bé khóc lóc cũng càng lúc càng lớn theo lời nói của cô ta.

Sở Dương Băng nhìn thấy một em bé bỗng nhiên xuất hiện ở bên chân người phụ nữ đó, đứa bé sơ sinh da còn nhăn nhúm nắm lấy gấu váy buông xuống của cô ta gào khóc, kỳ quái là người mẹ dắt theo con nhỏ, nữ sinh và người đàn ông rung chân ngồi ở trước đều không có bất kỳ phản ứng nào, dường như không nghe thấy gì cả.

Sở Dương Băng nghi ngờ cùng Lục Phi Trầm liếc nhìn nhau, Lục Phi Trầm gật đầu với cậu, ra hiệu hắn cũng nghe thấy. Sau đó hai người cảm thấy lưng ghế dựa bị đạp nhẹ hai cái, người đạp là Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu, ý họ là cũng nghe thấy tiếng khóc của em bé.

Người phụ nữ kia còn đang gào khóc, lớp trang điểm bị nước mắt chảy ướt nhẹp lem luốc, tóc tai bù xù, mặc bộ đầm đỏ nhìn còn đáng sợ hơn cả qủy.

“Thiệu Nguyên Trung, được lắm, anh tàn nhẫn lắm! Đã vậy tôi sẽ đi phá thai!”

“Anh đừng hối hận! Đừng hối hận!”

Giọng nói của cô ta đầy thê thảm và oán độc, tựa như không cảm thấy bên chân có một đứa bé nhăn nhúm đang kéo gấu váy mình, bò từ từ lên người cô.

“Đã đến trạm thứ nhất Bệnh viện trung tâm, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Cô gái làng chơi này ngồi ở đầu xe đứng lên bước ra cửa sau, lúc cô ta quay người vừa khéo đối diện với Sở Dương Băng, Sở Dương Băng nhìn rõ bộ dáng của cô ấy xong thì hít một ngụm khí lạnh.

Vừa nãy khi đang ngồi, cô ta nói mình đã mang thai tám tháng, tuy Sở Dương Băng ngồi ở đằng sau không thấy rõ lắm nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn được bụng của người phụ nữ này không hề nhô lên, hoàn toàn không phải bộ dáng của người mang thai tám tháng.

Bây giờ cô vừa quay người lại Sở Dương Băng liền thấy đứa trẻ nhăn nhúm vừa rồi đang nằm nhoài trên phần bụng teo tóp của cô ta    , đôi tay nhỏ xíu nắm chặt lấy da của cô.

Bên dưới bộ đầm màu đỏ là những vết máu bẩn màu đen không ngừng tí tách nhỏ xuống đất. Đứa bé này như muốn xé rách da bụng của cô ra để chui về lại bụng mẹ mình.

Tình cảnh rùng rợn như vậy nhưng nữ sinh, người mẹ và hai đứa con lại không hề có phản ứng gì.

Sở Dương Băng cứng ngắc cả người, người phụ nữ ấy lại hoàn toàn không thấy đau đớn, cũng không nhìn thấy đứa bé đang chui vào bụng mình, lảo đảo đi xuống cửa sau xe bus, từ cửa sau bước xuống xe.

Sau khi cô ta xuống trạm, cửa trước lại có thêm một tên bợm rượu, một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân và hai tên lưu manh lên xe.

Tên bợm rượu này uống say khướt, đi đứng loạng choạng, vừa lên xe đã nhào lên ghế ngồi, mở to cặp mắt say lờ đờ nhìn từ đầu đến chân người mẹ trẻ, còn bật cười “khà khà”.

Tên sâu rượu này lên xe xong thì một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân cũng lên xe, người này bị băng vải bao kín không chừa một khe hở, Sở Dương Băng hiếu kỳ không biết gã có thấy đường đi không. Người bệnh nhân này cử động cứng ngắc, gã đi thẳng đến chỗ ngồi của cô gái làng chơi ban nãy rồi ngồi xuống, tựa hồ không hề nhìn thấy vết máu đen trên ghế.

Hai tên lưu manh liếc mắt liền thấy nữ sinh kia, cả hai đê tiện nhìn nhau xong không tìm ghế trống ngồi xuống mà trái lại đứng ở bên cạnh cô gái này, theo đà rung lắc của xe thỉnh thoảng đụng chạm nữ sinh. Nữ sinh này chỉ cúi đầu yên lặng nhẫn nhịn, không nói một lời.

Người mẹ trẻ thấy vậy nhíu mày, nói với hai đứa con của mình: “Tú Nhi, Khang Ngọc, lại chỗ mẹ nào.”

Cô vô cùng cảnh giác gã sâu rượu và hai tên lưu manh này, dang tay ôm hai người con vào lòng, xoay lưng tránh né tầm mắt của gã.

Tên sâu rượu cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ rồi cười “khà khà khà” đầy ghê tởm, người đàn ông vẫn luôn rung chân ngồi ở phía trước quay người nói với gã: “Nhìn gì đó? Không cần mắt nữa đúng không?”

“Mày là ai? Liên quan chó gì mày?” Rượu vào gan lớn, gã hăng máu không thèm suy nghĩ bật lại.

Người mẹ trẻ này dịu dàng hiền thục, da trắng dáng xinh, gái đẹp ở ngay trước mắt, tên say rượu này men theo tay vịn trên xe lần mò về phía cô.

Người đàn ông ngồi ở ghế đầu tiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đây là đại phu nhân Triệu Thanh Hòe của dinh thự Thái Ninh, mày chán sống hay sao mà dám chọc người của dinh thự Thái Ninh!”

Nếu là bình thường thì lời này vừa nói ra không ai dám táy máy nữa, nhưng kẻ này lại là tên sâu rượu đã say bét nhè.

“Dinh thự Thái Ninh mẹ gì? Đến ông trời bố mày còn đéo sợ!” Sâu rượu nói xong định nhào về hướng Triệu Thanh Hòe, nhưng mà gã vừa đi được hai bước thì Triệu Thanh Hòe cùng hai người con đã mặt mày lạnh tanh quay đầu nhìn gã.

Tên sâu rượu này bỗng gào thét, sợ vãi đái phóng tọt ra phía sau xe, vừa chạy vừa la hét ầm ĩ: “Có ma! Có ma!”

Có ma? Trên chiếc xe này chắc chắn có quỷ, Sở Dương Băng yên lặng nhìn Triệu Thanh Hòe cùng hai đứa trẻ trong lòng cô ta, vậy ma mà gã ta nói đến là ai? Là Triệu Thanh hòe hay là hai người con? Hay là…ba người họ đều là ma?

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu tiên là ai? Dinh thự Thái Ninh mà ông ta nhắc tới có vẻ rất ghê gớm, nó có liên quan gì đến câu chuyện không?

Đám người Sở Dương Băng thờ ơ quan sát tất cả những thứ xảy ra trên xe, âm thầm nghiên cứu từng người trong chuyến xe này.

Gã sâu rượu này không biết đã thấy gì mà cứ lăn lộn đến hàng ghế nửa sau xe, cả người ngã nhào trên đất. Gã ta cũng không thèm đứng dậy, bên cạnh gã là Giang Chi Nhu. Bởi vì lúc tiến vào sách là mùa hè, Giang Chi Nhu chỉ mặc váy ngang đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

“Khà khà, khà khà khà ựa.” Tên sâu rượu cười dâm, chưa bỏ ý gian mà mò lên đôi chân trắng mịn của Giang Chi Nhu.

“Cút!” Giang Chi Nhu hất tay gã ra, thấp giọng mắng một câu.

“Người đẹp đừng né, mặc váy ngắn thế này còn giả vờ cái gì, đến đây cho anh sờ miếng nào.” Điệu bộ sốt ruột của gã đúng là quỷ đói háo sắc.

Chung Gia Thụ ngồi bên cạnh Giang Chi Nhu làm sao nhịn được, nó đứng lên đạp một cước lên tay tên sâu rượu, vừa dùng gót chân day nghiến vừa mắng: “Mày là thứ chó gì dám sờ chân chị tao, đệt mẹ tao đánh mày chết tươi!”

Chung Gia Thụ vốn nóng tính, người chị chăm sóc mình nhiều năm bị người khác quấy rối, nó liền nổi trận lôi đình vọt ra khỏi chỗ ngồi giơ chân đạp mạnh xuống ngực tên sâu rượu.

“Gia Thụ, được rồi, được rồi.” Giang Chi Nhu không muốn chuyện bé xé to, hiện tại tình tiết câu chuyện đều chưa rõ ràng, hành động tùy tiện cũng không thỏa đáng.

Chung Gia Thụ vẫn chưa hả giận đạp hai phát lên mặt tên sâu rượu, gã bị đánh đến mặt mũi sưng vù không ngừng lăn lộn rên rỉ trên đất.

“Cút ngay!” Chung Gia Thụ quát vào mặt gã.

Lúc này tiếng phát thanh trên xe bus lại vang lên.

“Đã đến Dư trang, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Xe bus dừng ở trạm, tên sâu rượu vừa rên rỉ vừa lăn lộn chạy xuống xe từ cửa sau. Gã vừa đi, người bệnh nhân ngồi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, cái đầu bị băng kín mít không nhìn được biểu tình gì, xe bus đóng cửa tiếp tục lăn bánh, người này cũng quay trở về.

“Gia Thụ em hấp tấp quá.” Giang Chi Nhu nhìn Chung Gia Thụ, nhỏ giọng nói.

Chung Gia Thụ hừ một tiếng, cố ý cao giọng nói: “Ai bảo hắn bắt nạt chị, em muốn đánh vào chỗ hiểm của hắn đó thì sao.”

Sở Dương Băng nhìn thấy người đàn ông trung niên bụng phệ ngồi cạnh cậu ha ha cười một tiếng, nói: “Em trai của cô Giang thẳng tính thật đấy.”

Giang Chi Nhu nghiêng đầu cùng ông ta liếc mắt nhìn nhau, nở một nụ cười thâm sâu nói: “Sếp Vương chê cười rồi, em tôi tính tình vậy đấy.”

Lục Phi Trầm bình tĩnh quan sát tất thảy mọi chuyện, hắn kề sát tai Sở Dương Băng hạ thấp giọng chỉ để hai người họ nghe thấy nói: “Sếp Vương quen biết Giang Chi Nhu, là người từ hiện thực. Người bên cạnh ông ta và hai người ngồi đằng sau cũng vậy, bốn người này là một nhóm.”

Sếp Vương bụng phệ có quen biết Giang Chi Nhu, cả hai xác nhận thân phận lẫn nhau. Còn ba người xung quanh ông Vương rõ ràng vừa nhìn thấy đứa trẻ trên người cô gái làng chơi vừa rồi, lúc này đang sợ xanh mặt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Hơi thở nóng rực của Lục Phi Trầm phà lên tai Sở Dương Băng, hít ra thở vào đều là mùi vị của một người đàn ông khác khiến cậu bối rối quay đầu đi chỗ khác, cũng thấp giọng nói: “Tôi biết, chúng ta cứ ngồi trên xe thế này sao? Xuống xe giữa đường hay là ngồi đến trạm cuối? Mấy người trên xe cứ quái quái sao ấy.”

“Chờ một lát.” Lục Phi Trầm nói: “Xem thử sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ vẫn chưa phải lúc, chú ý xem có trạm dinh thự Thái Ninh không?”

Sở Dương Băng gật đầu, nội dung câu chuyện vẫn chưa đến phiên họ lên sàn, giống như trong “Chuyện ma quái ở ký túc xá” khi họ chưa tham gia “Trò chơi nửa đêm”, bọn họ tạm thời vẫn phải bám theo mạch truyện, bây giờ manh mối mới chỉ có dinh thự Thái Ninh, phu nhân Triệu Thanh Hòe cùng hai người con.

Chiếc xe bus lăn bánh trong đêm đen, hai tên lưu manh đứng bên cạnh nữ sinh thấy cô gái không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không ai để ý đến họ nên ra tay càng quá đáng hơn.

Tay của chúng vén váy nữ sinh lên, mái tóc dài đen thẳng quá vai của cô bé chặn lại tầm nhìn, khiến Sở Dương Băng ngồi phía sau cũng không nhìn rõ vẻ mặt và phản ứng của em, chỉ cảm thấy nữ sinh này cũng không nhúc nhích, nhìn hơi giống….người chết.

Hai tên lưu manh phía trước xé đồng phục của cô bé ra, khi làn da trắng toát bị lộ, đôi mắt Sở Dương Băng như bị hút lấy không cách nào dời đi được.

Lục Phi Trầm ở bên cạnh thấy thế vươn tay che mắt cậu lại, ấn đầu của cậu về hướng mình nói: “Đừng nhìn, đau mắt đấy.”

Lúc này Sở Dương Băng đang rét run trong lòng, đâu phải cậu muốn nhìn, động tác của hai tên lưu phía trước thu hút sự chú ý của cậu, khi đồng phục của nữ sinh kia bị xé rách cậu đã muốn dời mắt đi chỗ khác. Nhưng không biết sao cậu cứ như bị yếm bùa nhìn đau đáu vào làn da bị lộ ra của cô gái ấy, không cách nào dời mắt được.

Hai người đàn ông ngồi chếch phía sau Sở Dương Băng bỗng nhiên thở dồn dập, họng phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó thất khiếu của họ tràn ra máu đen, thân thể co quắp rồi phát nổ trên ghế.

Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Sếp Vương và nam thanh niên côn đồ ngồi đằng trước họ giật nảy cả mình, không hiểu vì sao hai người đó lại nổ banh xác rồi.

“Triệu Sùng? Triệu Tuấn?” Ông Vương quay lại đụng phải người ngồi ở bên ngoài, thi thể của người đó ngã sấp ra giữa lối đi, khiến những người ngồi ở hàng ghế cuối chửi ầm lên.

*************************

Sắp xếp lại những nhân vật ngồi trên xe:

Từ giữa xe đổ về sau: Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ngồi một bên, ở giữa là lối đi, bên còn lại theo thứ tự là ông chủ Vương, thanh niên côn đồ, Triệu Sùng (đã nổ chết), Triệu Tuấn (đã nổ chết). Băng ghế dài ở cuối xe có ba người đàn ông ngồi.

Từ giữa xe đổ về trước: Triệu Thanh Hòe và hai người con, nữ sinh cấp ba, hai tên lưu manh, nam bệnh nhân bị băng kín, người đàn ông rung chân ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Trạm Bệnh viện đầu tiên: Cô gái làng chơi xuống xe, sâu rượu lên xe, hai tên lưu manh lên xe, nam bệnh nhân bị băng kín lên xe.

Trạm Dư trang thứ hai: Sâu rượu bị đánh xuống xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện