Jane

Thời gian trôi nhanh như cún chạy ngoài đồng, đến mùa khai giảng Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ quay về trường học, Lục Phi Trầm biến mất tăm, tựa như những ngày nghỉ đông hắn cùng ăn cùng ở với Sở Dương Băng chỉ là ảo giác. Đến kỳ nghỉ hè hắn bỗng nhiên lại ấn chuông cửa xuất hiện trước mặt Sở Dương Băng.

Một buổi sáng sớm tháng bảy, bốn người Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ngồi tụm lại một chỗ, Sở Dương Băng hỏi Chung Gia Thụ cùng Giang Chi Nhu: “Chị Nhu, Gia Thụ, hai người thật sự muốn vào sách với chúng tôi?”

“Phiền quá đã bảo vào chung thì cứ vào thôi!” Chung Gia Thụ không nhịn được trả lời: “Vào với mấy người kiểu gì cũng mạnh hơn là một mình em vào.”

Gương mặt Giang Chi Nhu thoáng vẻ dịu dàng và vui vẻ, chị nói: “Có thể cùng anh Lục vào chung một câu chuyện cũng là vinh hạnh của chị. Chị đã chịu sự kiểm soát của Quyển sách kinh dị gần mười năm, sớm muốn gì cũng phải đối mặt với câu chuyện có độ khó cao, sát cánh với anh Lục có lẽ sẽ khiến chị học được nhiều điều, nhờ anh Lục chỉ giáo nhiều hơn.”

“Không dám.” Lục Phi Trầm nói: “Nếu đã vậy, Chung Gia Thụ mở sách ra truyền đọc đi.”

Câu chuyện lần này là cọ Chung Gia Thụ, Chung Gia Thụ đã chuẩn bị sẵn sàng mở Quyển sách kinh dị của mình ra, sau khi đọc xong lần lượt giao cho ba người còn lại.

“Chuyến xe bus kinh hoàng”

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, thời gian chưa tới.

Khi bạn ngồi trên chiếc xe bus này, thời điểm ác báo đã tới.

Tử vong, không phải kết thúc, mà là bắt đầu.

Sở Dương Băng đọc một lượt, không ngờ lời gợi ý của câu chuyện này chỉ vỏn vẹn ba hàng chữ ngắn ngủi, tính cả tiêu đề thì tạm coi là bốn hàng.

Sở Dương Băng cau mày mở Quyển sách kinh dị của mình ra, đằng sau Chuyện ma quái ở ký túc xá quả nhiên xuất hiện thêm một trang giấy mới.

“Cùng thảo luận xem ý kiến của mọi người về gợi ý lần này.” Truyền đọc xong Quyển sách kinh dị của Chung Gia Thụ, Lục Phi Trầm đan hai bàn tay lại trầm giọng hỏi.

Sở Dương Băng ngẫm nghĩ một lát nói: “Câu chuyện lần này chắc chắn sẽ xảy ra trên xe bus.”

“Xì, phí lời.” Chung Gia Thụ vỗ bìa sách nói: “Tiêu đề viết rõ rành rành bốn chữ Xe bus kinh hoàng, cũng nhắc tới khi chúng ta ngồi trên xe bus ác báo đã tới, không xảy ra trên xe bus thì xảy ra ở đâu được!”

Lục Phi Trầm cạn lời quay đầu nhìn về phía Giang Chi Nhu, hỏi: “Người mới bây giờ đều ngây thơ vậy à? Nhắc đến Xe bus kinh hoàng thì thật sự tưởng câu chuyện sẽ xảy ra trên xe bus?”

“Bọn họ chưa biết nhiều, anh cũng không cần nói vậy đâu.” Giang Chi Nhu uyển chuyển trả lời.

Chung Gia Thụ quạu mặt nói: “Lục Phi Trầm anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng câu chuyện này sẽ không xảy ra trên xe bus? Vậy mà cũng nói là cao thủ có thâm niên, anh đang nghi ngờ gợi ý của sách?”

“Tôi không nghi ngờ gợi ý.” Lục Phi Trầm khẽ chớp mắt, hắn nói: “Một câu chuyện kinh dị hoàn chỉnh tất nhiên bao gồm bốn phần khởi thừa chuyển hợp [1], xe bus có lẽ chỉ là nguyên nhân, điều kinh dị thật sự có lẽ là ở những người ngồi trên xe bus, hoặc là địa điểm xuống trạm thậm chí là tài xế lái xe.”

“Nếu như chúng ta bắt đầu ngồi trên một chiếc xe bus, vậy vấn đề đầu tiên phải đối mặt là khi chiếc xe này giữa đường có trạm dừng, chúng ta sẽ xuống xe hay cứ ngồi tiếp cho đến trạm cuối? Xuống xe hay ngồi đến trạm cuối thì sẽ gặp phải tình huống gì? Trên xe có những người nào? Họ sẽ giữa đường xuống xe hay là ngồi đến trạm cuối? Một câu chuyện có rất nhều hướng phát triển, điều kinh dị thật sự không nhất thiết sẽ xảy ra trên xe bus.”

Sở Dương Băng nghiêm túc ghi nhớ điều này, thật ra cũng dễ lý giải. Giống như “Chuyện ma quái ở ký túc xá” mà cậu tham gia lần trước, dù gọi là Chuyện ma quái ở ký túc xá nhưng Tần Như Nghi, Cố Diệu Bách đều không phải chết ở ký túc xá. Ký túc xá chỉ là nơi diễn ra “Trò chơi nửa đêm” – nguyên nhân của tất cả.

“Vậy ý của anh là?” Chung Gia Thụ hỏi.

Lục Phi Trầm nói: “Tính cả tiêu đề thì có cả thảy bốn hàng, từ khóa là xe bus, ác báo, tử vong, bắt đầu, nếu như cho mọi người bốn chữ này, mọi người sẽ xâu chuỗi ra câu chuyện như thế nào?”

“Có người nào đó bị hại chết, hung thủ sau khi gây án đã bắt một chuyến xe bus, oan hồn của người bị hại bám theo hắn ta sau đó báo thù cho chính mình ở trên chiếc xe bus này.” Sở Dương Băng lẩm bẩm nói: “Tử vong không phải kết thúc, vì ác báo chỉ mới bắt đầu.”

“Suy nghĩ khá đó.” Lục Phi Trầm khen thưởng nhìn Sở Dương Băng, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu cũng gật đầu đồng ý.

Lục Phi Trầm lại nói tiếp: “Trong bất kỳ câu chuyện nào, quan sát và thu thập thông tin đều là hành động quan trọng nhất, chúng ta vẫn còn thời gian một ngày để thu thập tin tức trước khi phải vào sách lúc nửa đêm.”

“Nhắc tới xe bus em chỉ biết đại khái chuyến xe số 330 ở Bắc Kinh [2].” Chung Gia Thụ nói.

“Vậy thì tra thật kỹ từ đầu tới đuôi chuyện này.” Lục Phi Trầm nói: “Lo trước khỏi họa.”

Sở Dương Băng, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu gật đầu, sau đó bốn người đều ôm máy tính tra cứu đủ loại tư liệu và truyền thuyết.

Khi màn đêm buông xuống, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu lần lượt trở về phòng chuẩn bị tiến vào sách, lúc Sở Dương Băng đi đến trước cửa phòng mình Lục Phi Trầm đứng ở sau lưng hỏi cậu: “Sợ không? Sợ thì nói, tối nay tôi ngủ chung giường với cậu.”

Sở Dương Băng hạ mắt nói nhỏ: “Anh không sợ tôi chết trong sách, sáng hôm sau phát hiện mình ôm một bộ thi thể ngủ hết nửa đêm à?”

“Không sợ.” Lục Phi Trầm cười nhẹ một tiếng nói: “Thôi vậy, tôi sợ cậu sợ.”

Sở Dương Băng nghe vậy hơi sửng sốt, đứng ở trước cửa lại không quay đầu nhìn Lục Phi Trầm.

Ngay khi Sở Dương Băng kéo tay nắm đẩy cửa bước vào phòng mình, cậu nghe thấy tiếng Lục Phi Trầm ở phía sau nói một câu:

“Khi sống sót trở về, em có thể trao tôi một nhành hồng không?”

Thanh âm ấy khẽ khàng đến mức cậu tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình.

Sở Dương Băng nằm thẳng trên giường, hai bàn tay đan vào nhau đặt Quyển sách kinh dị trên bụng, vẫn là tư thế nhập liệm đúng chuẩn ấy cùng cậu bước vào cơn ác mộng kinh hoàng.

Âm thanh và chấn động khi xe bus lăn bánh đánh thức Sở Dương Băng, cậu mở mắt quay đầu liền đối diện với ánh mắt của Lục Phi Trầm.

Bây giờ cậu đang ngồi trên ghế sát cửa sổ ở đuôi xe, bên cạnh là Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ngồi ở ghế sau.

Xác nhận ba người kia đều an toàn Sở Dương Băng mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Chiếc xe bus mà cậu đang ngồi có kết cấu tương tự với xe bus bình thường ở hiện thực, điểm khác biệt là trên chiếc xe bus này chi chít vết máu đọng lại và bụi bẩn màu đen. Chỗ ngồi của Sở Dương Băng ở sát cửa sổ, tấm thủy tinh bên cạnh cậu dính một lớp máu, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ để nhìn phong cảnh bên ngoài.

Sở Dương Băng nhìn kỹ mới phát hiện lớp máu đọng lại trên kính là do vô số dấu tay bằng máu tụ lại. Tựa như có người liên tục đập vào cửa xe bằng đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi, muốn tiến vào hoặc chạy thoát qua lớp kính này.

Bên trong chiếc xe bus ngoại trừ bốn người họ còn có một vài người khá là….kỳ quái.

Một người đàn ông trung niên trán sân bay, mặc đồ vest đeo giày da ngồi cùng hàng, cách Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm một lối đi, bên cạnh ông ta là một thanh niên cao lớn nhưng trông hơi côn đồ, phía sau là hai người đàn ông khá bình thường. Hai người này rõ ràng tố chất tâm lý không tốt, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.

Hàng ghế cuối xe là băng ghế dài, có ba người đang ngồi. Trong đó hai người láo liên nhìn xung quanh, người ngồi ở giữa thì cúi thấp đầu không có bất kỳ tiếng động nào.

Một trong hai người đàn ông nhìn thấy Sở Dương Băng quay đầu lại nhìn chằm hằm họ bèn hừ một tiếng, gay gắt nói: “Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tao móc mắt mày!”

Nửa sau chiếc xe bus là những hành khách như vậy, Sở Dương Băng yên lặng quay đầu lại hướng mắt nhìn về phía nửa đầu xe.

Trên chiếc ghế dành cho người già yếu bệnh tật mang thai có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, bên cạnh cô ta là hai đứa trẻ một trai một gái, đám trẻ ồn ào liếng thoắng còn cô ta thì liên tục an ủi nhẹ nhàng.

Bên cạnh họ có lẽ là một gái làng chơi, người này mặc một chiếc váy xẻ tà cao, trên người chẳng được mấy miếng vải che thân, tay cầm điện thoại khóc không ngừng.

Ngồi ở phía sau là một nữ sinh mặc đồng phục, cô gái này có mái tóc đen dài, có lẽ là học sinh của một trường cấp ba nào đó.

Phía trước ba người này là một người đàn ông, ông ta ngồi ở ghế đầu tiên rung chân liên hồi, cả người toát ra sự lo lắng và sợ hãi.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm nhìn nhau, hai người đều nhận ra sự kỳ quái trong chiếc xe bus này.

Không nói đâu xa, một người mẹ hiền từ dắt theo con nhỏ, một nữ sinh mặc đồng phục, một gái làng chơi mặc váy đỏ, ba người này đã vô cùng kỳ dị. Thông thường trong những bộ phim kinh dị, chỉ cần một người bất kỳ trong ba người này cũng đủ sắm vai ác quỷ khủng bố rồi, huống chi là cả ba loại người đều xuất hiện chung trên một chuyến xe bus.

Chuyện càng khiến Sở Dương Băng rét run trong lòng đó là trên xe không hề có tiếng la hét hoảng loạn, cũng có nghĩa là ở đây không có ai là người mới? Câu chuyện không có người mới tham gia….Sở Dương Băng không dám nghĩ thêm nữa.

Lúc này trên xe bus không một ai nói chuyện, chỉ có cô gái làng chơi ở phía trước sụt sịt khóc không ngừng.

Sở Dương Băng cau mày, nghiêng đầu muốn nhìn thử xem có thể thấy cảnh sắc ở bên ngoài không, kết quả chỉ thấy một màu đen kịt.

Không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài để so sánh, cậu làm sao biết được chiếc xe này rốt cuộc là chạy về phía trước hay là chạy quanh một chỗ? Tình tiết như vậy cũng xuất hiện đầy trong phim kinh dị á.

Sở Dương Băng từ bỏ hành động nhìn ra bên ngoài, bèn tuần tra một vòng trong xe, xe bus bình thường sẽ dán lộ trình trên tường, Sở Dương Băng cũng thật sự đã nhìn thấy tấm lộ trình xe, nhưng chỗ đó đã bị vết máu che kín, không nhìn ra được gì.

Lục Phi Trầm nắm tay Sở Dương Băng, ra hiệu cậu bình tĩnh đừng lo lắng, cứ chờ câu chuyện bắt đầu.

Đại khái một phút sau điện thoại của cô gái làng chơi ngồi phía trước vang lên, tiếng chuông điện thoại trong chiếc xe bus yên tĩnh này trở nên cực kỳ chói tai, Sở Dương Băng nhìn thấy hai người đàn ông ngồi chếch với cậu giật nảy cả mình.

Ngay sau tiếng chuông là tiếng em bé khóc ầm ĩ.

Cô gái làng chơi ấy tựa hồ không nghe thấy tiếng khóc của em bé vội vàng lau mặt, vui mừng khôn xiết nhận điện thoại, hấp tấp nói: “Thiệu Nguyên Trung, trong bụng em là con của anh! Đã gần tám tháng rồi! Em sắp sinh! Rốt cuộc anh có ly hôn hay không? Có cưới em hay không?”

*******************

[1] Khởi thừa chuyển hợp: là thứ tự cách viết văn thời xưa. Khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

[2] Chuyến xe bus số 330 ở Bắc Kinh: Là một câu chuyện bí ẩn rùng rợn đến nay vẫn chưa có lời giải đáp diễn ra vào ngày 14 tháng 11 năm 1955, trên chuyến xe bus khởi hành từ Viên Minh Viên đi Trung Sơn. Vì câu chuyện khá dài nên mình để link tham khảo như dưới cho bạn nào muốn đọc nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện