Sau khi quay lại trường cho đến tận trước thềm Tết Dương lịch, ngoài giờ ngủ và lên lớp, hầu như ngày nào Nguyễn Vụ cũng dính chặt với Tần Tri Dự như hình với bóng. Hai người cứ như cặp sinh đôi dính liền nhau, chỉ cần Tần Tri Dự không có tiết là lại đi theo cô lên lớp. Dĩ nhiên là anh chẳng nghe giảng gì cả, toàn nhân lúc Nguyễn Vụ học thì giở trò: lúc thì nắm tay, lúc thì sờ soạng nghịch ngợm, lúc lại quấy rầy cô một cách trắng trợn. Ngoài ra, anh cũng chẳng quên liếc chừng Tống Minh Viễn. Lúc đầu Nguyễn Vụ cảm thấy anh quá phô trương, không cho đi theo lên lớp, ai dè anh lại nghiêm túc ra mặt, nói rằng đi học cùng cô chỉ là phụ, cái chính là phải xem thử Tống Minh Viễn có còn dã tâm gì với bạn gái anh không.
Không quên kéo dài giọng oán trách chuyện cũ, nói hồi đó thấy cô nhận hoa của Tống Minh Viễn mà ghen đến suýt chết. Nguyễn Vụ nhớ tới chuyện anh dị ứng phấn hoa, liền hỏi anh dị ứng mà còn tặng hoa tỏ tình làm gì, anh liền kéo cô vào lòng cọ cọ một hồi rồi nghiến răng nói lúc đó chỉ đơn giản là thấy Tống Minh Viễn ngứa mắt, hoa hắn tặng cũng ngứa mắt, nhìn cô cười với hắn lại càng không chịu nổi, thế là mới nghĩ ra hạ sách đó.
Từ sau khi Tần Tri Dự lượn lờ ở học viện Y vài hôm, hiệu quả rõ rệt. Hơn nửa đám trai có ý với Nguyễn Vụ đều biến mất, còn lại thì cũng chẳng ai dám lên tiếng nữa.
*
Vào ngày Tết Dương, nhóm năm người nhận được hai tin sốc.
Tin đầu tiên: Phó Thanh Doãn có bạn gái rồi – hoa khôi của khoa Báo chí.
Tin thứ hai: Anh ta không về nhà, muốn ở lại với bạn gái.
Lúc tin nhắn rung lên, Thư Diểu đang thu dọn hành lý trong ký túc. Ngẩng lên thì thấy Nguyễn Vụ cầm điện thoại, mặt đầy ngập ngừng nhìn cô.
“Gì đấy?”
Nguyễn Vụ thật chẳng biết nói sao, thở dài bước đến bên cô, “Cậu xem điện thoại đi.”
Thư Diểu nghi ngờ cầm lấy máy nhìn một cái, mặt lập tức lạnh băng rồi im lặng rất lâu, hành lý vừa thu xong liền bị cô ném cả vào tủ. Màn hình điện thoại sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng.
Nguyễn Vụ sợ cô kìm nén mà sinh chuyện, mà chiều còn phải về Khúc Hải bằng tàu cao tốc nên liền đổi vé sang sáng hôm sau.
“Diểu Diểu? Hay là mình đi dạo với cậu một chút nhé?”
“Không sao, không phải chiều cậu còn phải về Khúc Hải à, lo thu dọn đồ mà đi đi.” Thư Diểu trả lời như thường lệ.
“Mình đổi vé rồi, sáng mai mới về.”
“Ừ.”
Sự im lặng kéo dài bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.
Là Tần Tri Dự gọi.
Nguyễn Vụ nhẹ nhàng khép cửa ban công, rồi nhấc máy.
“A lô.”
Giọng anh quen thuộc và ấm áp vang lên bên tai, “Trưa cùng ăn bữa rồi anh đưa em ra ga nhé?”
Nguyễn Vụ hít sâu một hơi, “Mai em mới về.”
“Sao đấy, luyến tiếc anh, muốn ở thêm một tối?”
“Anh bớt mồm đi, tâm trạng Diểu Diểu không ổn, em ở lại với cô ấy đêm nay, mai về, cúp đây.”
Không đợi Tần Tri Dự nói gì, Nguyễn Vụ đã vội vàng cúp máy.
Trong ký túc xá nam, Tần Tri Dự ngồi nhìn màn hình bị cúp ngang, đá mạnh vào ghế của Phó Thanh Doãn, “Tất cả là tại mày!”
“Sao lại tại tao?” Phó Thanh Doãn ngơ ngác.
“Bạn gái tao bảo ở lại với Diểu Diểu, mai mới về, hôm nay không có thời gian bên tao. Mẹ nó mày yêu đương cũng không biết kín tiếng, lại còn loan báo khắp nơi là có bạn gái.”
Phó Thanh Doãn mím môi, “Nếu tao không nói, Diểu Diểu mà phát hiện bị bọn mình giấu chuyện này, chắc còn làm ầm lên hơn. Còn hơn để cô ấy đau một lần, rồi có khi lại sớm vượt qua.”
Lúc Nguyễn Vụ quay về ký túc thì Thư Diểu như không có chuyện gì, quay sang bảo: “Này Nguyễn Nguyễn, cậu nói tối nay không về mà, hình như viện mình tổ chức buổi giao lưu gì đó, đi với mình nhé?”
“Hả?”
Thư Diểu kéo tay cô lắc qua lắc lại, cố cười, “Đi với mình đi mà, lỡ đâu mình uống nhiều, cậu còn đưa mình về được. Chứ mình mà một mình bị ai nhặt mất thì sao…”
“Rồi rồi rồi, mình đi với cậu!”
Không biết Thư Diểu nghe ở đâu ra là buổi giao lưu đó toàn trai chất của cả trường Kinh Cảng tụ lại, ăn trưa xong đã bắt đầu thay đồ trang điểm, hớn hở vui vẻ đến mức Nguyễn Vụ nhìn cũng phát run, tưởng cô đau lòng quá hóa… không bình thường.
Không rõ là đàn anh nào ở học viện Y tài ba đến vậy, mượn được cả hội trường bỏ không của trường, còn trang trí tươm tất, thậm chí còn bày ra cả sàn nhảy nhỏ, ánh đèn và không khí cũng ra trò thật.
Nguyễn Vụ không trang điểm gì, chỉ để mặt mộc khoác đại áo khoác ra ngoài theo Thư Diểu đến. Vào hội trường rồi, Thư Diểu kéo cô ngồi vào bàn trống chính giữa.
Danh tiếng của Nguyễn Vụ ở học viện Y đã lan xa, nhưng buổi giao lưu này là gom cả các cơ sở khác của trường lại, nên không thiếu những chàng trai đến chào hỏi xin WeChat.
Bên phía Thư Diểu thì khỏi nói, từ lúc ngồi xuống đến giờ là người đến bắt chuyện không ngừng, nhưng công chúa vui vẻ lúc đến giờ thì lại ngồi uống rượu một mình, mặt mày cau có.
“Diểu Diểu, về đi thôi!” Nhạc nền trong hội trường lớn quá, Nguyễn Vụ phải bịt tai hét lên.
“Không về! Chưa thấy ai vừa mắt cả, vội gì!!”
Giọng lè nhè pha chút men, Nguyễn Vụ cảm giác cô bạn say đến mơ hồ rồi, mà xung quanh hai người càng lúc càng nhiều nam sinh mon men tiếp cận. Khuyên không được, đành phải ở lại cùng cô.
Tần Tri Dự thì đã nhìn chằm chằm khung chat trống nửa buổi, tin nhắn gửi đi như chìm xuống đáy biển, bạn gái không thèm nhắn một dấu chấm. Gọi điện không nghe, gọi cho Thư Diểu thì báo tắt máy.
Đã vậy Phó Thanh Doãn còn ra ngoài hẹn hò, khiến anh chẳng có nơi trút giận.
Tìm việc gì làm cho khuây khỏa, nhưng không dám đi xa điện thoại, sợ Nguyễn Vụ nhắn lại mà không thấy. Thế là cứ ngồi trước điện thoại mà chờ.
Kim đồng hồ vừa chạm số mười.
Điện thoại rung.
[Diểu Diểu kéo em đi dự buổi giao lưu gì đó ở hội trường bỏ không của trường, lát nữa về.]
Chờ cả buổi chỉ được một câu này, mà lại là đi dự buổi giao lưu chết tiệt nào đấy.
Tần Tri Dự mặc áo khoác rồi lao ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Phó Thanh Doãn. Nói ngắn gọn: “Mẹ nó đừng hẹn hò nữa, Thư Diểu kéo bạn gái tao đi giao lưu rồi, về ngay lập tức.”
Chưa đến mấy phút sau, điện thoại lại đổ chuông, “Giao lưu ở đâu? Tôi đến liền.”
“Hội trường bỏ không của trường, sát sân thể dục ấy.”
Hai người đến nơi rất nhanh, vừa vào hội trường đã tìm thấy người. Nhìn lại thì thấy Thư Diểu đang kéo tay một nam sinh trông nhã nhặn, đòi xem tướng số cho bằng được. Nguyễn Vụ ở bên cạnh kéo cô mãi không buông tay được, phía sau lại còn mấy chàng trai đang vây quanh bắt chuyện với cô.
“Bạn học, thêm WeChat nhé? Bạn yên tâm đi, bạn của bạn ở đây chơi vui vẻ rồi, mình ra kia nói chuyện nhé?”
Yên tâm cái quái gì, không thấy giờ người ta toàn kéo nhau ra ngoài à, lúc vào thì một mình, lúc ra là có đôi có cặp, để bạn gái mình lại đây, quay đi quay lại không chừng mất luôn.
Anh chàng kia còn lải nhải không dứt, Nguyễn Vụ không nhịn được nữa, “Không thêm không thêm! Không thấy là tôi bận không muốn nói chuyện à? Làm ơn đi tìm cô gái khác, cảm ơn.”
Vừa dứt lời, đã thấy phía sau anh ta là Tần Tri Dự với gương mặt u ám, cao ráo tuấn tú, bên cạnh là Phó Thanh Doãn.
“Sao anh lại tới đây?”
Tần Tri Dự hừ lạnh, bước tới nắm cổ tay cô kéo đi thẳng, “Anh không tới thì không biết bạn gái anh bị xếp hàng bắt chuyện à.”
Đi ngang qua Phó Thanh Doãn còn không quên dặn: “Tự cậu lo liệu đi.”
Nguyễn Vụ bị kéo ra khỏi hội trường, đi thẳng đến sân thể dục. Trên sân chỉ còn vài ngọn đèn yếu ớt, Tần Tri Dự chọn một góc tối khuất ngồi xuống ghế đá, chẳng nói lời nào, chỉ kéo gáy Nguyễn Vụ lại gần.
“Ưm… Tần Tri Dự… đợi đã…”
Anh chẳng buồn nghe, tìm nửa ngày không thấy người, chờ lâu ơi là lâu cuối cùng lại nhận được một tin nhắn đi dự tiệc làm quen, còn bị một đống đàn ông bắt chuyện. Anh không chút nể tình, như trút giận mà cắn lấy môi cô, đợi đến khi Nguyễn Vụ đau quá hé miệng, mùi bạc hà mát lạnh lập tức lan tràn khắp khoang miệng. Anh dường như vẫn chưa hài lòng với kiểu chạm khẽ như thế, cứ lượn lờ mà quấn lấy đầu lưỡi cô.
Nguyễn Vụ bị hôn đến mức như con cá thiếu oxy, ngực phập phồng dữ dội không ngừng.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lạnh buốt trườn vào từ gấu áo len, dán sát xương sống cô mà xoa nắn liên tục. Cơn lạnh khiến cô liên tục đấm vào lưng anh, tay anh thậm chí còn có xu hướng lần ra phía trước. Nguyễn Vụ rút một tay ra cố bắt lấy tay anh, nhưng Tần Tri Dự lại buông môi cô ra, còn nhẹ nhàng liếm một cái, trầm giọng: “Cố ý quyến rũ anh à?”
“Chiều em.”
Bàn tay to lần theo vòng eo nhỏ nhắn của cô mà trượt lên, vừa vặn đặt lên nơi cô chẳng muốn ai động vào. Hạt châu nơi dây đỏ quấn cổ tay anh khẽ lướt qua từng tấc da thịt cô.
Cô run rẩy: “Anh đừng… đừng chạm… có người… sẽ có người…”
“Đầy cả tay, bóp một phát không xuể.”
Anh rít lên mấy từ từ cuống họng, cuối cùng không quên dỗ cô: “Không ai nhìn thấy đâu.”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, Nguyễn Vụ cuối cùng cũng quay tay lại, nắm lấy cổ tay anh kéo ra ngoài: “Anh là chó à, ngày nào cũng động dục.”
Tần Tri Dự cười hừ hừ, một tay nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình: “Còn không phải vì em cả buổi không thèm để ý tới anh, người khác còn tới tán em nữa chứ.”
Giọng ghen tị đến mức sủi bọt.
“Chẳng phải em đã từ chối rồi sao, hơn nữa chẳng phải em đi cùng Diểu Diểu à, sợ cô ấy có chuyện.” Nói xong cô giật mình: “Diểu Diểu với Phó Thanh Doãn không cãi nhau đấy chứ? Cô ấy có đánh nhau không?”
Nói rồi cô vùng dậy định đứng lên.
Vừa mới chạm chân xuống đất, cô bỗng cảm thấy lưng nhẹ bẫng, từ từ ngẩng đầu nhìn Tần Tri Dự, nhắm mắt lại mà không nhịn được, rít lên: “Anh điên à, sao lại–“
Anh giả vờ chẳng hiểu gì, cúi xuống dùng chóp mũi cọ nhẹ lên cô: “Anh làm sao?”
Nguyễn Vụ nghiến răng ngẩng đầu nhìn anh, cười như muốn ăn tươi nuốt sống: “Em không bao giờ tin anh là lần đầu yêu nữa!”
Sao lại có người lần đầu mà đã là cao thủ, tháo luôn móc áo ngực của cô. Mà cô còn chẳng hề hay biết!
Tần Tri Dự cúi xuống ôm cô dịu dàng, dỗ dành: “Được rồi, lỗi của anh, anh gài lại cho em được không, chuộc lỗi mà.”
Cô cảnh giác nhìn anh, đưa túi xách cho anh: “Không cần anh, em tự làm.”
*
Nguyễn Vụ đoán không sai một chút nào – Thư Diểu và Phó Thanh Doãn thực sự đã cãi nhau, thậm chí còn động tay động chân.
Trong hội trường.
Phó Thanh Doãn nhìn điện thoại rung liên hồi, vẻ mặt đầy bực bội, không thèm chớp mắt đã trượt mở cuộc gọi, lạnh nhạt buông một câu “chia tay” cho cô bạn gái mới lên ngôi hoa khôi khoa chưa đầy hai mươi bốn tiếng, rồi dứt khoát tắt nguồn.
Anh nhìn Thư Diểu đang nghịch tay một nam sinh có vẻ thư sinh, chỉ vào đường tình duyên dài ngoằng trên lòng bàn tay cậu ta, cười tươi rói bắt chuyện: “Anh đẹp trai, đường tình duyên của anh dài quá nè, chắc có duyên với tôi lắm, hay là mình thêm WeChat rồi yêu nhau thử xem?”
Nam sinh đỏ mặt tới mang tai, hình như không quen với kiểu con gái thẳng thắn bạo dạn như vậy, nhưng lại ngại không dám rút tay về, tai đỏ bừng mà gật đầu: “Được.”
Thư Diểu vừa lấy điện thoại ra, nheo mắt tìm mã QR, giây sau, chân cô bỗng nhẹ bẫng, cả người bị vác lên vai, cô thét lên giãy giụa: “Tên khốn nào dám vác bà đây?”
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Em đoán xem anh là ai.”
“Tôi không cần biết anh là ai!” Thư Diểu giãy đành đạch muốn xuống, nam sinh thư sinh đứng bật dậy chặn Phó Thanh Doãn lại: “Bạn học, cậu để cô ấy xuống đi.”
Phó Thanh Doãn vác Thư Diểu xoay một vòng, khiến cô chóng mặt hơn: “Tôi là anh trai cô ấy.”
Bốn chữ đanh thép khiến Thư Diểu tỉnh táo tức thì: “Anh là cái con khỉ gì mà anh trai tôi! Mau thả tôi xuống! Tôi còn chưa thêm WeChat nữa!!”
“Thêm cái đầu em, về mau, đừng có làm nhau mất mặt ở đây.”
Thư Diểu cố ngẩng đầu lên, hét về phía cậu nam sinh: “Anh đẹp trai nhớ kỹ nhé, tôi là Thư Diểu lớp lâm sàng năm nhất – nhớ tìm tôi đó!”
Phó Thanh Doãn mặc kệ cô vừa cào vừa cấu, một đường vác thẳng về ký túc xá nữ, mặt lạnh như tiền nhìn cô: “Về mau, tỉnh rượu lại đi.”
Thư Diểu cười lạnh: “Anh bị điên à, giờ này không ở cạnh bạn gái, còn làm phiền người ta đi liên hoan.”
“Em gọi cái chỗ đầy thằng háo sắc dòm ngó em là liên hoan hả?”
“Thì sao? Anh được phép ngồi uống rượu mập mờ với hoa khôi khoa trong bar, tôi chỉ thêm một anh trai nhìn thuận mắt mà cũng không được? Đúng là tiêu chuẩn kép!”
Phó Thanh Doãn nghiến răng, quai hàm siết lại: “Rốt cuộc em muốn gì?”
Thư Diểu đứng thẳng dậy, không né tránh ánh mắt anh: “Tôi muốn yêu, muốn tìm người thích tôi, yêu đương đàng hoàng, nghe rõ chưa? Phó thiếu gia.”
“Không –”
Chưa kịp nói xong, cô đã lạnh giọng cắt ngang: “Không cho phải không? Phó Thanh Doãn, anh tự coi mình cao quá rồi đấy. Cùng lắm anh chỉ là người lớn lên cùng tôi thôi, sao đến chuyện yêu đương của tôi mà anh cũng muốn quản?”
Cô ngừng vài giây, vẻ mặt nhuốm buồn: “Tôi từng thích anh, nhưng giờ tôi không muốn nữa rồi, được không? Làm ơn, Phó thiếu gia, nếu anh không thích tôi thì đừng có mẹ nó can thiệp chuyện yêu đương của tôi, được không?!”
Câu cuối cùng, Thư Diểu gần như hét lên.
“Em vừa nói gì?” Đôi mắt đen sâu thẳm không thể đoán nổi cảm xúc, chăm chú nhìn cô.
“Phó Thanh Doãn, tôi không muốn anh can thiệp vào tôi nữa, được chưa?.” Cô ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
Khi Tần Tri Dự và Nguyễn Vụ tới, họ thấy cổ Phó Thanh Doãn đầy vết cào đỏ rát, còn Thư Diểu thì ngồi sụp trên đất khóc nức nở.
Nguyễn Vụ bước tới đỡ Thư Diểu dậy: “Mình đưa cậu về.”
Thư Diểu trong lòng cô nấc nghẹn không ra hơi, thổn thức một câu nguyên vẹn: “Mình… muốn… cắt… đứt… với… anh… ấy…”
“Cái gì cơ?” Nguyễn Vụ nhíu mày, “Diểu Diểu nói gì? Nói lại lần nữa.”
Từ phía sau, Phó Thanh Doãn lạnh lùng cười khẩy, giọng khô khốc: “Cô ấy nói muốn cắt đứt với tôi.”
Thư Diểu khóc càng to, chỉ biết gật đầu liên tục.
Nguyễn Vụ hết cách, chỉ đành đưa cô về trước.
Chỉ còn lại Tần Tri Dự và Phó Thanh Doãn đứng dưới ký túc xá, gió lạnh quét qua, rạch vào mấy vết thương rát bỏng.
Một lúc sau, Tần Tri Dự không chút nể nang mà châm chọc: “Tự làm tự chịu.”