Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chưa bao giờ Nguyễn Vụ cảm thấy nó chậm đến thế.

Tiếng cười đùa náo nhiệt của đám bạn bên ngoài vang vọng rõ ràng, còn trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người quấn lấy nhau.

Tần Tri Dự lâu dần không còn thỏa mãn với bờ môi mềm mại của cô nữa, nhẹ nhàng kéo cổ chiếc váy len bó sát của cô xuống một chút.

Một mảng da trắng ngần ở cổ lộ ra trong không khí, đầu ngón tay lạnh buốt khiến Nguyễn Vụ rùng mình, theo phản xạ cong người lên né tránh.

Tần Tri Dự bắt đầu hôn dần từ cằm cô xuống dưới. Cảm giác đau rát lờ mờ lan đến, đôi mắt mơ màng hỗn loạn của Nguyễn Vụ dần dần lấy lại sự tỉnh táo, trong ánh nhìn tràn đầy ý từ chối.

“Tần Tri Dự!” Nguyễn Vụ dùng tay đẩy anh ra, còn cố đá anh một cái.

Anh dừng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc gần như sắp bùng nổ.

Một lúc sau, anh lật người nằm úp mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn, trầm thấp: “Cho anh bình tĩnh chút.”

Nguyễn Vụ cảm thấy có gì đó, không nói một lời, ngoan ngoãn nhìn lên trần nhà, chưa từng thấy thời gian trôi chậm như vậy.

Một lúc lâu sau, cô ngượng ngập cúi đầu nhìn cái đầu tròn tròn của Tần Tri Dự đang úp bên cổ mình. Cô khẽ lắc lắc tay hai người đang nắm chặt, “Anh bình tĩnh xong chưa?”

Cái đầu đen đen khẽ động đậy, Tần Tri Dự siết tay cô chặt hơn một chút. Ở nơi cô không nhìn thấy, mặt anh đỏ bừng. Mất mặt quá, lần đầu tiên hôn con gái mà lại không kiểm soát được.

Cảm giác nhiệt độ trên mặt dần hạ xuống, anh hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngồi dậy bên mép giường. Nhìn thấy môi Nguyễn Vụ sưng đỏ, còn cả dấu hôn trên cổ và xương quai xanh, anh ho nhẹ một tiếng, đưa tay giúp cô kéo lại cổ áo.

Nguyễn Vụ cũng thấy ngại chết đi được. Những cảnh trong tiểu thuyết cô từng đọc, không ngờ có ngày lại xảy ra với mình.

Im lặng vài giây, cửa phòng đột nhiên bị gõ. Qua cánh cửa cũng nghe được tiếng cười đểu của Trần Dịch Đông, “A Dự, xong chưa vậy? Phải đi tới điểm tiếp theo rồi đó.”

Ngay sau đó là giọng của Trương Nam, “Đông Tử, anh thật là… tự nguyện ăn cẩu lương cơ đấy. Có chút xíu thời gian thế kia, Tần thiếu gia làm gì mà xong được?”

Nguyễn Vụ nghe thấy tiếng thì lập tức bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại nhìn gương mặt mình — tóc tai rối bời, cần cổ trắng lộ rõ dấu đỏ không giấu được, môi thì sưng lên — trông y như bị người ta “thương yêu” một trận. Cô liếc sang thủ phạm bên cạnh, quần áo đầu tóc gọn gàng y như lúc mới vào.

Cô tức quá lại đá cho anh một cái, “Em thế này thì ra ngoài kiểu gì?” Không đợi anh đáp, cô lại sai khiến, “Anh ra ghế sofa lấy giùm em cái túi xách.”

Tần Tri Dự liếc cô một cái, cô gái này mà sai người thì cũng rành ghê đấy, “Biết rồi — bạn gái à.”

Anh tỉnh bơ đi ra ghế sofa trong phòng khách, cầm túi xách quay lại, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt hau háu của đám bạn.

Nguyễn Vụ nhận túi, soi gương trong phòng tắm che đi dấu hôn nổi bật ở cổ, dặm lại lớp trang điểm gần như trôi sạch do bị Tần Tri Dự hôn đến tan tành. Mỗi tội đôi môi vốn đã hơi sưng lại thoa thêm son thì trông còn đầy đặn hơn cả bình thường. Cô định đeo khẩu trang, nhưng nghĩ lại như thế chẳng phải rõ ràng ngầm thừa nhận hai người ở trong phòng đã làm chuyện gì đó sao?

Hai người tay trong tay dính nhau bước xuống lầu, Hà Minh Hy che miệng kêu lên, “Chị Diểu Diểu ơi, môi chị Mãn Mãn sao lại sưng thế kia?”

Tiếng cười khúc khích và tiếng ho khan vang lên liên tiếp.Thư Diểu xoa mũi, nghiêm túc đáp, “Chị Mãn Mãn của em bị muỗi cắn đó, không sao đâu.”

Đều là học sinh cấp ba, ngày nào cũng dán mặt vào điện thoại, làm gì còn ai ngây thơ nữa. Hà Minh Hy “ồ” lên một tiếng rõ dài, rồi nói đúng trọng tâm: “Chả trách mỗi lần em gặp anh Đông Tử, mấy chị đi cùng ảnh môi đều sưng. Ảnh chính là con muỗi đó!”

Không khí bỗng trở nên sôi nổi, Nguyễn Vụ cũng không còn xấu hổ ngượng ngập như lúc đầu. Trần Dịch Đông dựng tóc lên, “Hà Minh Hy, tin không, anh sẽ méc dì Lưu trong viện là sau giờ học có con trai đưa mày về nhà. Không tới ba ngày sẽ tới tai ba mày, không bị nhốt cũng bị cấm túc, còn không thì chuyện yêu đương cũng toi đời.”

Ai ngồi đây mà chẳng biết Minh Hy đang thân thiết với một bạn nam cùng trường, sáng đi học chiều về chung, cô bé còn biết từng người một mà bịt miệng.

“Anh không có bạn gái thì cũng đừng hại em chứ!!”

Trong góc, Hà Minh Hiên đột ngột lên tiếng, giọng đều đều: “Hóa ra ai cũng biết Minh Hy yêu sớm, chỉ có tôi là không biết.”

Phó Thanh Doãn cười khẩy không thương tiếc, “Anh ngày nào cũng thèm ngủ trong đống con gái, lấy đâu thời gian mà để ý nó.”

“Được rồi được rồi, đi chỗ tiếp theo thôi.”

“Đi đâu đó?”

“Đông Tử với bạn mới mở cái club, rủchúng ta qua ủng hộ.”

*

Sau một buổi chiều quậy tưng bừng ở câu lạc bộ, ai nấy đều mệt rã rời, cũng chẳng còn hứng tới quán bar chơi thâu đêm, nên ngay trước cửa club, cả nhóm tan rã, ai về nhà nấy.

Đúng lúc đó Nguyễn Vụ nhận được cuộc gọi của Nguyễn Minh Gia, nói hôm nay sinh nhật cô, thế nào cũng phải về nhà một chuyến, với lại có chuyện muốn hỏi. Nguyễn Vụ đoán tám phần là chuyện yêu đương.

Club cách trường khá xa, Nguyễn Vụ nói phải về nhà, năm người bàn bạc rồi quyết định ai cũng về nhà nghỉ một đêm, mai quay lại sau.

Khi về đến nhà, trời đã tối mờ mờ. Nguyễn Vụ đẩy cửa bước vào, thấy phòng khách trống không, chỉ có một mình Nguyễn Minh Gia ngồi trên sofa, cả cô giúp việc nấu ăn cũng không thấy đâu.

Nguyễn Minh Gia lật tờ báo trong tay, “Lại đây ngồi, trong nhà không còn ai đâu.”

Nguyễn Vụ “ồ” một tiếng dài, lần đầu tiên trong đời không đoán ra bố đang nghĩ gì.

“Sinh nhật xong là con tròn hai mươi rồi, tuần sau là Tết Dương lịch, con định về Khúc Hải hay ở lại đây?”

Nguyễn Vụ không nghĩ nhiều, “Tết Dương con về Khúc Hải, con cũng hơn một tháng chưa về rồi. Sinh nhật này ông bà ngoại định gọi con về, mà con không đi.”

“Sau Tết Dương không lâu là nghỉ đông, con vẫn như trước, qua 30 Tết là đi à?”

Cô hơi cau mày. Suốt mười năm qua vẫn sắp xếp như thế, vốn định nói chắc chắn, nhưng chợt nhớ ra cô có bạn trai đang ở Kinh Cảng. Dù cả hai đều biết lái xe, nhưng nghỉ đông mà cứ phải chạy qua chạy lại thì phiền thật. Cô nghĩ ngợi một lúc, “Năm nay tính sau đi.”

Hai bố con ít khi ở riêng với nhau, sau khi hỏi xong mấy câu cần hỏi thì lại rơi vào im lặng, có chút lúng túng.

Một lát sau, Nguyễn Minh Gia đứng dậy, “Đến giờ rồi, ăn cơm thôi.”

“Hả?” Nguyễn Vụ dù không sống chung nhiều với ông, nhưng cũng biết Nguyễn Minh Gia không phải người biết nấu ăn. Bà Nguyễn không có nhà, giúp việc cũng không, vậy hai người ăn gì?

“Ăn gì?”

Nguyễn Minh Gia chắp tay sau lưng quay đầu lại: “Con còn sợ ba bỏ đói con chắc?”

Trong bếp vang lên tiếng leng keng loảng xoảng không ngớt, nghe âm thanh và khí thế ấy, Nguyễn Vụ cảm thấy tối nay kiểu gì cũng phải nhịn đói rồi.

Chẳng bao lâu sau, tướng Nguyễn bê ra hai bát mì, trên còn đặt một quả trứng ốp la, màu sắc tươi sáng, có cả rau ăn kèm.

“Đứng ngây ra đấy làm gì, lại ăn cơm đi.”

Trên bàn ăn, hai cha con đối diện nhau, Nguyễn Vụ dùng đũa chọc chọc vào bát mì, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cúi đầu đờ đẫn chẳng chớp mắt.

Nguyễn Minh Gia nhìn cô chọc mãi mà không ăn miếng nào, mở miệng: “Sao thế, trưa nay thằng nhóc nhà họ Tần dẫn con đi ăn món gì ngon lắm à?”

“Không ăn gì đặc biệt cả.”

“Không ăn gì mà giờ không thèm đụng đến cơm ba nấu, sợ ba nấu dở à?”

“Không có, chỉ là không nghĩ ba cũng biết nấu ăn.”

“Hừ, con xem thường ba quá rồi đấy. Năm xưa trong quân đội, ai mà chẳng biết nấu vài món.”

Nguyễn Minh Gia tất nhiên không kể chuyện sáng sớm đã đuổi bà Nguyễn đi về nhà ngoại, rồi nhờ dì giúp việc dạy nửa ngày mới làm được cái bữa này.

“Vậy ba cũng cừ đấy chứ.” Cô thật lòng khen.

Cắn một miếng trứng, vừa định gắp đũa mì lên ăn, Nguyễn Vụ chợt nghe Nguyễn Minh Gia hỏi: “Sinh nhật con mà thằng nhóc kia cũng không nấu cho con bát mì à?”

“Trước giờ cũng chưa từng ăn mà.”

Nguyễn Minh Gia thở dài. Trước kia mỗi lần sinh nhật, Nguyễn Vụ đều không về nhà, toàn là ông phải lái xe đến Khúc Hải đón, hai cha con lủi thủi đi ăn ngoài. Có lần còn chưa kịp ăn gì đã bị đuổi về Kinh Cảng, lấy đâu ra cơ hội ăn bữa cơm tử tế.

Đợi Nguyễn Vụ ăn gần xong, ông mới lên tiếng: “Con với thằng nhóc nhà họ Tần…”

“Đang quen nhau rồi.” Cô đáp thẳng, dứt khoát.

Có vẻ không ngờ cô thừa nhận nhanh vậy, Nguyễn Minh Gia nghẹn lời mấy giây, chỉ khô khốc để lại một câu: “Nếu nó dám đối xử tệ với con, ba đến tìm bố nó.”

*

Tần Tri Dự ngồi trên sofa ở nhà, nhìn bố mẹ đang cãi nhau ầm ĩ vì chuyện tìm đối tượng cho anh trai.

“Không được! Sao anh cứ toàn tìm con gái mấy ông tổng giám đốc thế?”

“Thì sao? Không phải em cũng là con gái tổng giám đốc à? Anh ghét nhà giàu chắc!”

“Em nhìn lại con trai mình đi, cái bộ dạng đó, đến một câu tử tế còn không nói nổi, con gái trong viện ai mà ưng nổi nó! Không tìm con nhà ông tổng thì tìm ai? Em giỏi thì em tìm đi, đỡ để anh đắc tội đối tác.”

Thẩm Tinh Nghi nhìn Tần Tri Hành cúi đầu lầm lì không nói, dúi cả đống ảnh vào tay anh: “Qua đây xem, coi coi ưng cô nào!”

Tần Tri Hành không thèm liếc, đặt cả xấp ảnh lên bàn, dứt khoát: “Mẹ, mẹ đừng có tìm mấy người linh tinh cho con nữa.”

Thẩm Tinh Nghi đang háo hức chờ anh chọn ảnh, bị làm cho cụt hứng, cũng sầm mặt: “Vậy con muốn thế nào?”

“Không tìm, không yêu, đừng quản con.”

“Mày thấy em mày có bạn gái rồi đấy, mày cũng tranh thủ yêu đương cái đi.” Thẩm Tinh Nghi cố gắng khuyên nhủ.

Ai dè Tần Tri Hành chẳng động lòng, ngược lại còn quay sang khuyên lại mẹ: “Đúng rồi, nó có bạn gái rồi, mẹ giục nó cưới đi. Còn con thì ngay cả đối tượng còn chưa có, giục làm gì?”

“Nói thế xong rồi, con đi làm thêm giờ đây.”

Thẩm Tinh Nghi tức phát điên, phất tay đuổi anh đi cho khuất mắt. Rồi quay sang nhìn Tần Tri Dự: “A Dự à, con với Mãn Mãn giờ chính thức ở bên nhau rồi phải không?”

“Vâng.”

“Vậy chắc đợi tốt nghiệp là cưới được rồi nhỉ? Mẹ nghe nói sinh viên cưới còn được cộng điểm.”

“Mẹ ơi, con mới vừa bắt đầu yêu, mẹ đã nghĩ đến chuyện cưới xin rồi à? Yêu là phải ‘yêu’, phải ‘thương’, rồi mới ‘kết hôn’. Con mới bước được bước đầu tiên, mẹ đã nhảy tới cuối cùng rồi.”

“Ờ ha.” Thẩm Tinh Nghi ngồi xuống sofa, chợt nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi Tần Tri Dự trước mặt bố: “Con bé Mãn Mãn với ba nó không hòa hợp lắm hả?”

“Chắc vậy, mà hôm nay cũng về thăm ba rồi.”

Cậu vừa nói vừa cúi đầu nhắn tin cho Nguyễn Vụ, không ngẩng đầu mà đáp.

“Haiz, con bé ngoan thế. Nếu lão Nguyễn không xảy ra vụ ly hôn năm xưa, có ba có mẹ đủ đầy, chắc chắn cũng được người ta yêu quý như Diểu Diểu thôi.”

Tần Tri Dự bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc nói: “Ý mẹ là giờ không ai quý cô ấy hả?”

“Con bé này, nó cứng đầu quá, làm người ta thương không chịu nổi.”

Tần Tri Dự nghe mẹ nói Nguyễn Vụ “cứng đầu”, còn thấy buồn cười – từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều mềm mại như vậy, cứng chỗ nào chứ?

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện