Búp hoa bé xinh ướt đẫm, làn da trơn láng đem lại xúc cảm mịn màng không nỡ buông tay. Tâm trạng của người nọ bỗng dưng trở nên vui vẻ, mò mẫm xoa lên búp hoa nhỏ còn lại, thành công làm nó đứng dậy, hồng hào nở rộ.
"Đừng, Đừng liếm mà..."
Hai mắt đầy nước, giọng nói ngọt ngào trở nên khàn khàn, nức nở van nài. Phong Miên cố gắng muốn đẩy đầu Mạc Khiết Thần ra nhưng không được, càng lúc càng cảm thấy hoảng hốt, cơ thể bị kích thích không ngừng giật nhẹ theo từng động tác của hắn.
Ấm nóng đảo quanh, nút lưỡi tạo thành vệt nước lóng lánh kiều diễm.
Phong Miên mềm nhũn như người không xương, có thể ngồi thẳng lưng được đều dựa vào bàn tay hắn đang giữ vững sau lưng mình. Điểm nhỏ bị khiêu khích đứng thẳng trong khoang miệng nóng bỏng, liên tục bị chiếc lưỡi ranh mãnh cuốn lấy không tha. Xung quanh được âu yếm bao bọc trong lòng bàn tay hơi chai sạn, mê muội mà ma sát không ngừng. Hơi thở nặng nề nóng hổi, phả vào cơ thể nhỏ nhắn, khiến nó cũng nhiễm phải khí nóng.
Gương mặt kiều diễm đỏ bừng, ngay cả tại cũng đỏ không kém. Cô gái nhỏ lần đầu tiên trải qua cảm giác khác lạ, không biết nên đối mặt ra sao trước sự tình càng lúc càng vượt quá tầm kiểm soát, chỉ có thể nương theo sự dẫn dắt của hắn.
"Phong Miên, em muốn biết lúc đó tôi đã nghĩ gì không?"
Mạc Khiết Thần đột nhiên nổi hứng trò chuyện. Hắn dựa mặt vào mảnh mềm mại trên người cô, ngửa đầu lên nhìn được xương hàm tinh tế của Phong Miên. Bàn tay không rảnh rỗi mà chậm chạp đốt lửa trên cơ thể trơn mịn.
đến
Phong Miên không theo kịp hắn, càng đừng nói đến hiểu hắn đang nói chuyện về vấn đề gì. Cô chỉ chú ý tay hắn đang chạy dọc sống lưng cô, cùng với phía trước người cô không ngừng xoa nắn khiến cô run rẩy.
"Tôi đã nghĩ, không cần đặt lên bàn cân so sánh, em rõ ràng là càng biết làm nũng hơn, cũng rõ ràng là ngực sờ sẽ thích hơn."
Hắn nói đến đấy, bàn tay hữu lực lập tức thực hiện động tác thể hiện lời nói của mình. Phong Miên giật thót, ngửa cổ, mím môi ngăn lại tiếng của mình định thốt lên.
"Và quả thực là tôi đã nghĩ đúng mà."
'Trận địa' còn lại cuối cùng cũng bị quân địch chiếm lấy, 'quân ta lực bất tòng tâm.
Phong Miên cong người, dâng lên ngọt ngào mềm mại cho sói lớn. Mà Mạc Khiết Thần như không biết chán, bàn tay nóng bỏng chu du khắp người cô gái, như có như không vờn qua mảnh vải nhỏ còn sót lại trên cơ thể kiều mị.
Nhưng Mạc Khiết Thần không ngờ tới, hắn trêu chọc cô, cũng trêu chọc đến cả mình.
Vật bên dưới có dấu hiệu tỉnh dậy, còn cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ không ngừng run bần bật. Mạc Khiết Thần ngẩng đầu, thấy nước mắt cô tuôn ra không ngừng, lăn dài trên bầu má hồng. Đôi môi bị cô gái cắn như sắp rách, tơ máu hiện ra, tạo nên phản ứng thị giác rất tốt.
Này là bị doạ sợ rồi? Mạc Khiết Thần thở ra một hơi, ôm lấy má cô, nghiêng đầu, cuốn lấy cô vào một nụ hôn dịu dàng. Tay hắn dứt khoát buông bỏ lãnh địa vừa đánh chiếm được, đưa lên ôm lấy cổ Phong Miên để cô ngẩng đầu lên.
Người nhỏ hơn đã sớm quen với nụ hôn của hắn, dù chẳng còn chút sức nào nhưng vẫn thuận theo động tác quen của Mạc Khiết Thần, mềm mại hoà quyện với hắn.
Cánh môi mềm lau sạch tơ máu, chậm rãi đem cảm xúc của cô gái nhỏ bình ổn trở lại.
Không biết qua bao lâu, Mạc Khiết Thần ôm lấy cô gái, im lặng đè nén tâm tư xao động của chính mình. Hai má và chóp mũi của Phong Miên đỏ bừng, mắt đẫm nước nhắm chặt, không dám lên tiếng dựa vào vai hắn. Đằng sau vẫn nóng bừng bừng, cứ thế xuyên qua lớp vải mỏng manh bên dưới, truyền nhiệt cho làn da cô. Phong Miên cúi thấp mặt, ngượng ngùng vùi cả gương mặt vào trong hõm cổ hắn.
"Ngoan, ngồi im."
Lưng trần gợi cảm bị vuốt nhẹ một cái khiến cô rùng mình. Điểm nhỏ hồng hào bị lực tay mạnh mẽ ấn vào, ma sát với vòm ngực rắn chắc, vừa bị kích thích khiến cho nó trở nên vô cùng mẫn cảm. Phong Miên cứng đờ người, những kí ức vừa mới trải qua lại chạy vào trong não, khiến toàn thân cô bối rối. Cô gái nhỏ nhất thời nằm im trở lại, cố gắng giấu đi hơi thở của mình đang phả lên người hắn.
Mạc Khiết Thần dựa đầu vào thành giường, trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc mê người cực kỳ. Hắn nặng nề thở ra một tiếng, ngoảnh mặt nhìn ra hướng khác.
Vật dưới thân chạm phải cô, nhiệt độ kinh người khiến Phong Miên sợ hãi, nhắm tịt mắt lại ôm lấy cổ hắn, dụi mặt thật sâu vào da thịt hắn.
"Phong Miên, tôi sẽ chỉ tha cho em một lần này thôi đấy."
Tay hắn đặt trên tóc cô, vuốt theo chiều dài, cẩn thận chỉnh lại mái tóc rối loạn của cô. Giọng Mạc Khiết Thần rất khàn, cũng rất trầm, vang lên như muốn doạ cho cô sợ hãi, cũng như đang muốn dụ dỗ cô phạm sai lầm. Phong Miên mím môi không đáp, dính chặt vào người hắn.