Hoạn quan trẻ đội ánh mặt trời chiếu rọi trên đầu chạy từ dưới bậc thang dài lên trên, dừng trước cửa Hàm Chương điện sửa sang lại dung nhan một chút liền cất bước đi vào, kính cẩn khom người về phía thiên tử ngồi phía sai màn nói: “Bệ hạ, xa giá của Minh Nguyệt công chúa đã đến ngự phố, rất nhanh sẽ vào cung!”
Từ sau khi Thuần Thánh Đế hạ triều vẫn luôn chờ tin tức, lúc này nghe xong lời hắn nói, vui mừng lộ ra trên gương mặt hắn, hắn lập tức mở to mắt, được hoạn quan bên cạnh đỡ đứng dậy, vén rèm đi ra.
Vài tên hoạn quan khác cầm xiêm y tiến lên muốn thay cho đế vương, lại bị hắn duỗi tay ngăn: “Nói với bọn họ, trực tiếp cho xa giá Minh Nguyệt đến Văn Định môn, nàng đi đường mệt nhọc, nhất định cực kỳ mệt rồi……”
Nói tới đây, đôi tay Thuần Thánh Đế chống nạnh đi qua đi lại vài bước, lại duỗi tay chỉ hướng tên hoạn quan tiến đến thông báo kia: “Đức Bảo, lại cho người chuẩn bị liễn ở Văn Định môn, cứ dùng ngự liễn của trẫm, mau đi!”
“Vâng!”
Đã lâu rồi Đức Bảo không thấy mặt mày đế vương giãn ra như lúc này, mặt hắn không khỏi lộ ra ý cười, xoay người liền phân phó người nhanh chóng đi chuẩn bị ngự liễn.
“Bệ hạ, trời hôm nay có hơi nóng, công chúa từ ngự phố vào cung lại đến Văn Định môn, ước chừng còn mất chút thời gian, không bằng người uống vài ngụm trà rồi lại đi Văn Định môn, cũng không muộn.“
Đức Bảo thật cẩn thận nói.
“Đại chân nhân đang ở đâu?” Thuần Thánh Đế lại hỏi.
“Đại chân nhân ở Trích Tinh đài, nô tài đã sai người đi mời, chốc lát nữa hắn cũng sẽ tới Văn Định môn.” Đức Bảo cúi đầu đáp đúng sự thật.
“Bệ hạ, Hạ chỉ huy sứ cầu kiến.”
Đúng lúc này, một hoạn quan khom người vào điện.
“Hạ khanh tới thật đúng lúc, hắn thật đúng là có một nhi tử giỏi, mau, cho hắn tiến vào!” Tảng đá lớn treo trong lòng Thuần Thánh Đế mấy tháng rốt cuộc đã rơi xuống, lúc này đúng là thần thanh khí sảng.
Sau giờ ngọ nắng gắt mênh mang thiêu đốt toàn bộ cấm cung, phủ trên tường hồng ngói xanh một mảnh ánh sáng vàng lóa mắt, gần hai ngàn cấm quân hộ tống xa giá công chúa chậm rãi vào cửa cung.
Y theo lễ chế, xe ngựa vào cung cần phải dừng lại ở cửa cung, nhưng vì khẩu dụ của Thánh Thượng trước đây, cho nên xe ngựa sau khi vào cung liền đi thẳng đến Văn Định môn.
Từ sau khi gặp mặt thế tử Triệu Anh Nhứ của Kính Dương hầu phủ, Thu Hoằng chỉ thấy công chúa đỏ hốc mắt, lại không rớt nước mắt, thậm chí một câu cũng chưa nói, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ.
Ngay cả chủy thủ rơi trên mặt đất, cũng do Thu Hoằng nhặt lên đặt lại vào trong tay nàng.
Xe ngựa ổn định tại Văn Định môn, Thương Nhung được Thu Hoằng đỡ xuống, ánh sáng vàng bất chợt phủ kín tầm mắt, không có một cơn gió mát nào phất qua tóc mái của nàng, trong ánh sáng mãnh liệt như thế, nàng chậm rãi nâng đôi mắt lên, thấy đoàn người cách đó không xa.
Đế vương y phục tươi sáng, rồng thêu chỉ vàng rực rỡ lấp lánh.
Ở bên cạnh hắn, là Hồ Quý phi cùng vài vị phi tần khác, cùng với nữ nhi các nàng.
Lăng Sương đại chân nhân một thân đạo bào nguyệt bạch, phất trần trên cánh tay đón gió khẽ nhúc nhích, vài đạo đồng khom người hầu bên cạnh.
Nhiều người như vậy, giống một mảnh bóng đen nghìn nghịt.
Thương Nhung được Thu Hoằng đỡ, giống như rối gỗ bị giật dây đi từng bước một về phía trước, mảnh bóng đen dày đặc kia càng gần, mỗi một đôi mắt nhìn về phía nàng, đều ép tới bước đi của nàng càng nặng nề.
Thu Hoằng phát giác nàng bỗng nhiên dừng bước, nàng liền ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt tái nhợt kia, nhẹ giọng gọi: “Công chúa?”
Thương Nhung lại căn bản như không nghe được thanh âm nàng, chậm rãi, xoay người sang chỗ khác, nàng không màng ánh mặt trời chói mắt, ánh mắt lướt qua Văn Định môn, dừng trên mái ngói lưu li xanh nơi cao cao.
Dưới mặt trời chói chang, chú chim không biết tên đang giương cánh trên mái ngói trong suốt, nó vỗ cánh vỗ cánh, mái ngói lưu ly lập lòe dưới ánh nắng, ng·ay sau đó, nó quay đầu, tường hồng cao cao kia, vẫn không ngăn được trời cao biển rộng của nó.
Lông mi khẽ run, không hề dự liệu, mí mắt Thương Nhung áp xuống thật mạnh, thân thể cũng tùy theo ngửa ra sau.
“Công chúa!"
Thuần Thánh Đế mắt thấy nàng bỗng nhiên ngã xuống, may mà nữ tì Thu Hoằng bên cạnh phản ứng cực nhanh, kịp thời đỡ lấy người, hắn cũng không rảnh lo chuyện khác, lập tức xuống bậc thềm, bước nhanh đi qua: “Mau! Truyền thái y!”
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời dần lặn về Tây.
Thương Nhung tỉnh lại trong một trận âm thanh ồn ào, ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Thần đồ khắc trên trần giường.
Nàng đã trở lại Thuần Linh cung, nơi nàng đã sống mười bốn năm.
“Quý phi nương nương, công chúa còn chưa tỉnh, ngài không thể đi vào……”
Cùng với âm thanh cung nga nôn nóng, cửa điện màu son bị người mở ra, mảng lớn ánh chiều tà hoàng hôn hắt vào trong, cửa điện khắc hoa chiếu ra một bóng dáng mảnh khảnh lả lướt, tóc mây lay động.
Hồ Quý phi bước vào điện, khuyên tai hồng bảo thạch lập loè phản quang, đôi mắt nàng nhẹ nâng, cung nga đi theo nàng lập tức tiến đến nhấc mành lụa lên.
Cung nga Thuần Linh cung lập tức chạy vào, rồi lại bị người của Quý phi ngăn lại.
“Minh Nguyệt công chúa không phải tỉnh rồi sao?” Hồ Quý phi vào nội điện, trông thấy Thương Nhung nằm trên giường mở to mắt, môi đỏ của nàng nhẹ giương, thấy Thương Nhung không hề phản ứng, mi cong khẽ nhếch, khăn tay nhẹ lau mồ hôi mỏng trên cổ, liếc nhẹ vài cung nga bên cạnh.
Mấy người kia ngầm hiểu, lập tức đồng loạt tiến lên giật mạnh tay Thương Nhung, lại kiềm chế hai tay nàng lại.
“Quý phi nương nương! Ngài làm gì vậy!” Cung nga Thuần Linh cung Hạc Tử cách một tấm mành mơ hồ nhìn thấy động tĩnh bên trong, muốn đi vào nhưng bị người ngăn trở.
“Thân thể Minh Nguyệt công chúa ngài cần phải trong sạch thanh khiết, thiếp là sợ mấy ngày này ngài ở bên ngoài lây dính chút bụi trần thế tục,” Hồ Quý phi đáp qua loa nhìn về phía vị công chúa như thú non không không ngừng giãy giụa trên giường, nhẹ mỉm cười gọi một vị ma ma tới, “Đây cũng là ý tốt, xin công chúa đừng cô phụ.”
Đương kim Thánh Thượng có bốn trai ba gái, nhưng từng vị hoàng tử công chúa này, lại không một người nào có được thánh tâm như vị Minh Nguyệt công chúa được Vinh Vương phủ ôm vào cung này.
Ngay cả một Quý phi như nàng, cũng cần hành lễ nàng ta.
“Công chúa yên tâm, nô tỳ chỉ là nghiệm thân cho ngài một chút, xong nhanh thôi.” Vị ma ma lớn tuổi kia cười, tác động lên nếp nhăn đầy mặt.
Nói xong, nàng liền xắn ống tay áo tiến lên, phân phó người cởi áo váy Thương Nhung.
Thương Nhung kinh sợ muốn trốn nhưng không có chỗ để trốn, thật nhiều đôi tay bắt lấy nàng, nhiều gương mặt xa lạ như vậy gần trong gang tấc, các nàng cười, lời các nàng dỗ dành đều khiến nàng lạnh thấu toàn thân.
“Cút ngay!”
Thương Nhung ra sức giãy giụa, khuôn mặt toàn là nước mắt, nàng như phát điên: “Các ngươi cút!”
“Công chúa ngài chớ lộn xộn.”
Ma ma kia thở ngắn than dài, lại sai người đi bắt lấy mắt cá chân nàng.
“Quý phi nương nương! Ngài không thể vũ nhục công chúa như thế!” Nước mắt Hạc Tử rơi xuống, kêu lên thống thiết.
“Vũ nhục?”
Hồ Quý phi nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Cung nga Thuần linh cung thật lớn mật, vả miệng cho bổn cung!”
“Vâng!”
Cung nga giữ chặt Hạc Tử đáp lời, ng·ay sau đó liền tát mạnh cho Hạc Tử một cái.
Chuyện bên trong Hồ Quý phi cũng không muốn xem tiếp, dù sao tiểu công chúa kia có được bao nhiêu khí lực, nàng muốn ra ngoài uống trà từ từ chờ, nào biết cung nga bên cạnh vừa nhấc mành, nàng mới định nhấc đầu, chỉ cảm thấy một ống tay áo màu xanh nhoáng lên trước mặt, một cái tát thật mạnh đánh thẳng vào mặt nàng.
Lực đạo mạnh như thế, Hồ Quý phi cơ hồ lập tức ù tai, nàng thậm chí còn lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.
“Tiếu Thần Bích! Ngươi cũng dám đánh ta?!”
Hồ Quý phi đẩy cung nga đỡ nàng ra, không dám tin tưởng, căm tức nhìn người vừa tới.
Phụ nhân kia có một đôi mắt cực kỳ giống Thương Nhung, lại cố tình lạnh băng, giống như nước hồ mùa đông, một gương mặt tuyệt diễm, ánh mắt lại có một vẻ thanh ngạo không dính bụi trần.
Nàng chỉ duỗi tay ra, nữ tì phía sau liền tiến lên khống chế tất cả người Hồ Quý phi mang đến trong nội điện.
“Ta đánh ngươi thì thế nào?”
Nàng liếc nhìn vị Quý Phi búi tóc nghiêng lệch trên mặt đất, ngay sau đó ngồi xổm xuống, một bàn tay nắm cằm nàng, đánh giá nửa gương mặt sưng đỏ của nàng.
“Vinh Vương phi ngươi lớn mật! Dám đánh cả Quý phi!”
Cung nga theo Hồ Quý phi bị khống chế không đến gần được Quý phi, lại thấy nàng hành động như thế, liền hô.
“Tiếu Thần Bích ngươi……”
Lời Hồ Quý phi còn chưa nói xong, không đề phòng nàng bỗng nhiên buông lỏng tay, ngay sau đó lại là một cái tát đánh vào sườn mặt bên kia của nàng.
Hồ Quý phi ăn đau, kêu lên sợ hãi một tiếng.
Vinh Vương phi được Phong Lan bên cạnh đỡ đứng lên, ngay sau đó ý bảo các nữ tì buông cung nga của Quý phi ra.
“Bổn cung muốn đi Hàm Chương điện gặp Thánh Thượng! Đồ đàn bà điên! Dám làm càn trong cung như thế!” Hồ Quý phi được cung nga của mình nâng lên, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta làm càn trong cung cũng không phải ngày một ngày hai,” thần sắc Vinh Vương phi nhàn nhạt, cười nhạo liếc nhìn nàng, “Ngươi không làm được gì ta, mới đến đây khi dễ nữ nhi của ta sao?”
“Đi đi,”
Vinh Vương phi nhẹ nâng cằm, “mời Quý phi nương nương cút ra khỏi Thuần Linh cung.”
Hồ Quý phi căm tức nhìn nữ tử rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn tựa như 30, trên mặt không có một nếp nhăn, dường như vĩnh viễn đều cao ngạo minh diễm như vậy.
Đố kị trong lòng đau rát đến cực điểm, nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể cố gắng nuốt khuất nhục lần này xuống, gọi cung nga tới, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Cứ vậy đi mất?” Phong Lan liếc nhìn cửa điện một cái.
“Sưng đỏ rõ ràng trên mặt nàng, đúng là thời điểm tốt cho nàng cáo trạng.”
Vinh Vương phi nhìn cũng lười nhìn, chỉ đợi mấy người vừa rồi khống chế Thương Nhung thật cẩn thận đi từ nội điện ra tới, mắt đẹp của nàng vừa nhấc: “Đứng lại.”
“Vinh Vương phi…… Nô tỳ, nô tỳ đều là phụng lệnh Quý phi……”
Ma ma kia lập tức mang theo mấy người quỳ xuống, cả người run rẩy.
“Nhưng cơn tức này của ta còn chưa xả xong đâu,”
Vinh Vương phi cười lạnh, gọi người tới, nói, “Trói các nàng lại, thừa dịp Quý phi đi cáo trạng, cũng đưa các nàng tới trước mặt Thánh Thượng cho ta.”
Mấy người khóc la không chịu đi, nhưng vẫn bị trói lại khiêng ra điện.
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, đến lúc này Vinh Vương phi mới giương mắt nhìn nữ nhi trên giường, nàng cơ hồ là ngơ ngác ngồi trên giường, ôm hai đầu gối, cả người còn đang run rẩy.
“Đều đi ra ngoài.”
Vinh Vương phi nói với người bên cạnh.
Phong Lan thấp giọng đáp lời, ngay sau đó mang theo các cung nga cùng nữ tì vương phủ đi ra ngoài.
Vinh Vương phi lặng im đi đến trước giường, đây là lần đầu tiên trong năm nay nàng nhìn thấy nữ nhi của mình, mới phát giác vậy mà nữ nhi còn gầy hơn trước kia rất nhiều, một nữ hài nhi nho nhỏ như vậy, nằm cuộn tròn trên giường, không nói một lời.
Vinh Vương phi duỗi tay, muốn chạm đến đỉnh đầu đen nhánh của nàng, lại không ngờ bị nàng né tránh.
Tay nàng cương cứng giữa không trung, một hồi lâu sau, nàng nghe thấy nữ hài nhi trên giường nghẹn ngào nói: “Mẫu thân.”
Vinh Vương phi đáp nhẹ một tiếng.
“Ta có thể về nhà không?”
Nàng không có ngẩng đầu, thanh âm thực nhẹ.
Vinh Vương phi chăm chú nhìn nàng một lát, mới nói: “Minh Nguyệt, ngươi ở chỗ này mười bốn năm, hoàng bá phụ đối xử với ngươi cực kỳ tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa xem nơi này là nhà của ngươi sao?”
“Hắn tốt sao?”
Thương Nhung rốt cuộc nâng mi mắt lên: “Nếu không có hắn ngầm đồng ý, Hồ Quý phi có thể đi vào Thuần Linh cung sao?”
Vinh Vương phi trầm mặc.
Hồ Quý phi thổi gió bên gối thật hữu dụng, mặc dù Thuần Thánh Đế có yêu thương Minh Nguyệt, nhưng hắn cũng vẫn để ý khi Minh Nguyệt lưu lạc bên ngoài có tổn hại trong sạch hay không.
“Mười bốn năm qua, ta giống như không có phụ vương, ta thậm chí đã nhớ không được bộ dáng người,” ngón tay Thương Nhung nắm làn váy thật chặt, “Vì sao vào lúc này, vẫn chỉ có người tới thăm ta?”
“Minh Nguyệt……” Vinh Vương phi nhẹ nhíu mày.
“Ta,”
Đôi mắt sưng đỏ của Thương Nhung không vui cũng không buồn, “Đến tột cùng là nữ nhi của ai? Là phụ vương? Hay là hoàng bá phụ?”
“Không thể nói bậy.”
Vẻ mặt Vinh Vương phi có thêm vài phần nghiêm túc: “Minh Nguyệt, trước nay ngươi đều là nữ nhi của phụ vương ngươi, người khác có thể tin những lời đồn nhảm nhí đó, ngươi thì không thể.”
“Ta là mẫu thân ngươi,” giọng nói nàng vững vàng mà lại thiếu đi vài phần ôn nhu, “Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chính là hạng người tổn hại nhân luân?”
Nội điện đột nhiên an tĩnh rất nhiều.
Thương Nhung nhìn mặt mẫu thân, nàng một chút cũng không ôn nhu, cũng chưa từng ôm nàng vào ngực an ủi, nàng vĩnh viễn là bộ dáng bình tĩnh xa cách như vậy.
“Mẫu thân, ngài có nhớ tên ta?”
Nàng đột nhiên hỏi.
“Ngươi……” Vinh Vương phi ngẩn ra, không biết vì sao nàng bỗng nhiên hỏi như vậy, chỉ là nàng mới muốn mở miệng, lại bị đ·ánh gãy.
“Khi ta 6 tuổi, ông ấy từng giấu một trang giấy trong cuốn đạo kinh, trong thư ông ấy nói, tên của ta là ông ấy đặt, gọi là Thương Nhung.”
“Ông ấy hẹn sẽ lại viết thư cho ta, nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ lá thư đó, ông ấy cũng không còn viết lá thư nào nữa.”
“Minh Nguyệt,”
Sống lưng Vinh Vương phi thẳng tắp, phảng phất dáng vẻ ưu nhã trước nay không đổi, không đánh mất một phần thể diện nào, “Phụ vương ngươi cũng có nỗi khổ riêng, ngươi không nên trách hắn, cũng chớ trách ta, chúng ta đưa ngươi vào cung, là vì để ngươi được sống, sống một cách tôn quý,”
Nàng vẫn gọi “Minh Nguyệt”, lại không biết thần thái cuối cùng trong mắt nữ hài nhi này, cũng vì một tiếng gọi này của nàng mà lặng lẽ vụt tắt.
“Chứ không phải nhu nhược dễ bị ức hiếp giống hiện tại, tôn nghiêm của ngươi, vinh quang của ngươi đều phải dựa vào bản thân ngươi bảo vệ, ta chỉ mong ngươi trưởng thành lên chút, đừng mãi mềm yếu như vậy.”
Có lẽ là nhớ tới chuyện nào đó, nàng lại nói: “Lúc trước ta thỉnh chỉ đưa Tiết Đạm Sương vào cung làm bạn với ngươi, nghĩ đến cũng là sai lầm, nàng ta ch·ết, cũng là bởi vì nàng không lựa lời, không liên quan đến ngươi, ta không muốn thấy ngươi không gượng dậy nổi vì nàng.”
“Vì sao ngài cũng nói như vậy?”
Hốc mắt Thương Nhung hồng thấu, “Là hoàng bá phụ, là hắn ta cho nàng ăn đan dược đến phát điên!”
“Ta thấy tận mắt! Đó là mạng người! Nàng ở trước mắt ta từ người sống biến thành tử thi! Vì sao các người, hết người này đến người kia luôn nói không liên quan đến ta...."
Nỗi lòng chất chứa bao nhiêu năm nay vào giờ phút này tuôn trào như vỡ đê: “Hắn gi·ết nàng! Vì chứng minh hắn thân là đế vương chưa bao giờ sai lầm, cho nên Đạm Sương tỷ tỷ phải đeo trên lưng tội danh mưu hại ta!”
“Minh Nguyệt, ăn nói cẩn thận.”
Vinh Vương phi bình tĩnh nói.
“Nàng ch·ết vì ta, cốt nhục chí thân của nàng cũng ch·ết vì ta……” Mặt Thương Nhung đều là nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng ngài lại nói với ta, ta vô can.”
“Tiết Nùng Ngọc âm mưu ám s·át ngươi là sự thật, Tiết gia hắn bởi vậy mới bị hạch tội cũng là đáng tội,” Vinh Vương phi thở dài nói, “Ngươi cứ tiếp tục sa vào áy náy với những thứ vô dụng đó, mới là hồ đồ.”
Ngoài điện sắc trời dần dần ảm đạm, Vinh Vương phi trông thấy khuôn mặt nàng gầy ốm tái nhợt, ngữ khí càng hòa hoãn thêm vài phần: “Minh Nguyệt, canh giờ ra cung tới rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Thương Nhung giống như không nghe thấy, cũng không nói chuyện.
Mành lụa nhẹ nhàng buông xuống, Vinh Vương phi được Phong Lan đỡ mới muốn bước ra cửa điện, lại nghe thanh âm nữ hài nhi khô khốc, nghẹn ngào truyền ra từ nội điện:
“Nhờ ngài thay ta…… vấn an phụ vương.
Trong điện không còn một chút thanh âm nào, cung nga Hạc Tử vào điện, thấy công chúa ngồi trên giường không nhúc nhích, nàng cẩn thận nhẹ gọi, lại nghe công chúa bảo nàng đi ra ngoài.
Hạc Tử đành mang theo các cung nga khác đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, bóng đêm bao phủ, ngoài điện đèn sáng như sao, chiếu rọi trên song cửa sổ, gió đêm hè cũng âm thầm lẻn vào bên trong, làm cho mành lụa lắc lư theo từng nhịp gió.
Thương Nhung nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay đã lâu.
Bất chợt, âm thanh lưỡi d•ao nhẹ rút ra khỏi vỏ vang lên rõ ràng.
Xa giá Vinh Vương phi dừng ở cửa Vinh Vương phủ, Phong Lan cung kính đỡ nàng xuống xe ngựa, vừa đi vào trong, vừa nói với nàng: “Nô tỳ thấy, lần này công chúa ở bên ngoài nhất định bị người dạy……”
Nào ngờ Vinh Vương phi lại bỗng nhiên duỗi tay cho nàng một cái tát, đánh gãy lời nàng đang nói.
“Vương phi……”
Phong Lan bụm mặt, sợ tới mức không nhẹ.
“Ta còn chưa có thời gian trừng trị ngươi, ngươi ngược lại còn dám kể công,” mặt mày Vinh Vương phi thanh lãnh không mang theo chút cảm xúc nào, “Ta sở dĩ cho ngươi đi theo Lăng Tiêu Vệ tìm Minh Nguyệt, chỉ bởi vì ngươi là người mắt sắc thận trọng, không giấu giếm, Lăng Tiêu Vệ đến tột cùng có một lòng một dạ tìm người hay không, chắc chắn ngươi sẽ báo ta biết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngươi lúc này nhờ trời xui đất khiến mới đụng phải, lại còn dám đến chỗ ta đòi thưởng?”
Vinh Vương phi liếc nàng: “Như thế nào? Thật sự cho rằng ta không biết ngươi đi Thục Thanh, là vì gặp đệ đệ kia của ngươi?”
“Vương phi thứ tội! Nô tỳ biết sai!”
Phong Lan đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lập tức quỳ xuống.
Vinh Vương phi nhìn cũng lười nhìn nàng, đi thẳng hướng chủ viện.
Trong thư phòng còn sáng đèn, thủ vệ giữ cửa vừa thấy Vinh Vương phi liền lập tức cúi đầu hành lễ, nàng bước vào cửa, liếc mắt một cái liền trông thấy nam nhân trung niên mặc đạo bào than chì, đưa lưng về phía trước cửa sổ.
Trong tay hắn nắm một quyển sách, nghe thấy động tĩnh cũng không giương mắt.
“Hôm nay lại đây làm cái gì?”
Hắn hỏi.
“Như thế nào? Ngươi cũng hoàn toàn không quan tâm nữ nhi của ngươi?” Lời nói Vinh Vương phi thanh đạm, “Hôm nay khi ta trở về, nàng muốn nhờ ta vấn an ngươi giúp nàng, đây vẫn là lần đầu tiên trong mười bốn năm qua, ngươi nói, có kỳ quái hay không?”
Động tác lật sách của Vinh Vương dừng lại.
Nhưng mà Vinh Vương phi lại không có tâm tư suy nghĩ thêm, nói xong lời này, nàng liền để nữ tì đỡ xoay người rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Sau khi Vinh Vương phi rời đi, quyển sách trong tay Vinh Vương chưa động một tờ.
“Nàng muốn nhờ ta vấn an ngươi giúp nàng.”
Bên tai hắn không ngừng xoay quanh một câu như vậy, trong lòng hoảng loạn như nước trà sôi sùng sục, phảng phất trong chớp mắt hiểu ra, b·iểu t·ình hắn đại biến: “Nhung Nhung……”
Hắn chợt đứng phắt dậy khiến toàn thân choáng váng, lập tức gọi một cận vệ tới:
“Mau! Mau đi tìm Thu Hoằng, bảo nàng cầm lệnh bài vương phi vào cung!”
“Bảo nàng mau đi Thuần Linh cung ngay!”
Từ sau khi Thuần Thánh Đế hạ triều vẫn luôn chờ tin tức, lúc này nghe xong lời hắn nói, vui mừng lộ ra trên gương mặt hắn, hắn lập tức mở to mắt, được hoạn quan bên cạnh đỡ đứng dậy, vén rèm đi ra.
Vài tên hoạn quan khác cầm xiêm y tiến lên muốn thay cho đế vương, lại bị hắn duỗi tay ngăn: “Nói với bọn họ, trực tiếp cho xa giá Minh Nguyệt đến Văn Định môn, nàng đi đường mệt nhọc, nhất định cực kỳ mệt rồi……”
Nói tới đây, đôi tay Thuần Thánh Đế chống nạnh đi qua đi lại vài bước, lại duỗi tay chỉ hướng tên hoạn quan tiến đến thông báo kia: “Đức Bảo, lại cho người chuẩn bị liễn ở Văn Định môn, cứ dùng ngự liễn của trẫm, mau đi!”
“Vâng!”
Đã lâu rồi Đức Bảo không thấy mặt mày đế vương giãn ra như lúc này, mặt hắn không khỏi lộ ra ý cười, xoay người liền phân phó người nhanh chóng đi chuẩn bị ngự liễn.
“Bệ hạ, trời hôm nay có hơi nóng, công chúa từ ngự phố vào cung lại đến Văn Định môn, ước chừng còn mất chút thời gian, không bằng người uống vài ngụm trà rồi lại đi Văn Định môn, cũng không muộn.“
Đức Bảo thật cẩn thận nói.
“Đại chân nhân đang ở đâu?” Thuần Thánh Đế lại hỏi.
“Đại chân nhân ở Trích Tinh đài, nô tài đã sai người đi mời, chốc lát nữa hắn cũng sẽ tới Văn Định môn.” Đức Bảo cúi đầu đáp đúng sự thật.
“Bệ hạ, Hạ chỉ huy sứ cầu kiến.”
Đúng lúc này, một hoạn quan khom người vào điện.
“Hạ khanh tới thật đúng lúc, hắn thật đúng là có một nhi tử giỏi, mau, cho hắn tiến vào!” Tảng đá lớn treo trong lòng Thuần Thánh Đế mấy tháng rốt cuộc đã rơi xuống, lúc này đúng là thần thanh khí sảng.
Sau giờ ngọ nắng gắt mênh mang thiêu đốt toàn bộ cấm cung, phủ trên tường hồng ngói xanh một mảnh ánh sáng vàng lóa mắt, gần hai ngàn cấm quân hộ tống xa giá công chúa chậm rãi vào cửa cung.
Y theo lễ chế, xe ngựa vào cung cần phải dừng lại ở cửa cung, nhưng vì khẩu dụ của Thánh Thượng trước đây, cho nên xe ngựa sau khi vào cung liền đi thẳng đến Văn Định môn.
Từ sau khi gặp mặt thế tử Triệu Anh Nhứ của Kính Dương hầu phủ, Thu Hoằng chỉ thấy công chúa đỏ hốc mắt, lại không rớt nước mắt, thậm chí một câu cũng chưa nói, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ.
Ngay cả chủy thủ rơi trên mặt đất, cũng do Thu Hoằng nhặt lên đặt lại vào trong tay nàng.
Xe ngựa ổn định tại Văn Định môn, Thương Nhung được Thu Hoằng đỡ xuống, ánh sáng vàng bất chợt phủ kín tầm mắt, không có một cơn gió mát nào phất qua tóc mái của nàng, trong ánh sáng mãnh liệt như thế, nàng chậm rãi nâng đôi mắt lên, thấy đoàn người cách đó không xa.
Đế vương y phục tươi sáng, rồng thêu chỉ vàng rực rỡ lấp lánh.
Ở bên cạnh hắn, là Hồ Quý phi cùng vài vị phi tần khác, cùng với nữ nhi các nàng.
Lăng Sương đại chân nhân một thân đạo bào nguyệt bạch, phất trần trên cánh tay đón gió khẽ nhúc nhích, vài đạo đồng khom người hầu bên cạnh.
Nhiều người như vậy, giống một mảnh bóng đen nghìn nghịt.
Thương Nhung được Thu Hoằng đỡ, giống như rối gỗ bị giật dây đi từng bước một về phía trước, mảnh bóng đen dày đặc kia càng gần, mỗi một đôi mắt nhìn về phía nàng, đều ép tới bước đi của nàng càng nặng nề.
Thu Hoằng phát giác nàng bỗng nhiên dừng bước, nàng liền ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt tái nhợt kia, nhẹ giọng gọi: “Công chúa?”
Thương Nhung lại căn bản như không nghe được thanh âm nàng, chậm rãi, xoay người sang chỗ khác, nàng không màng ánh mặt trời chói mắt, ánh mắt lướt qua Văn Định môn, dừng trên mái ngói lưu li xanh nơi cao cao.
Dưới mặt trời chói chang, chú chim không biết tên đang giương cánh trên mái ngói trong suốt, nó vỗ cánh vỗ cánh, mái ngói lưu ly lập lòe dưới ánh nắng, ng·ay sau đó, nó quay đầu, tường hồng cao cao kia, vẫn không ngăn được trời cao biển rộng của nó.
Lông mi khẽ run, không hề dự liệu, mí mắt Thương Nhung áp xuống thật mạnh, thân thể cũng tùy theo ngửa ra sau.
“Công chúa!"
Thuần Thánh Đế mắt thấy nàng bỗng nhiên ngã xuống, may mà nữ tì Thu Hoằng bên cạnh phản ứng cực nhanh, kịp thời đỡ lấy người, hắn cũng không rảnh lo chuyện khác, lập tức xuống bậc thềm, bước nhanh đi qua: “Mau! Truyền thái y!”
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời dần lặn về Tây.
Thương Nhung tỉnh lại trong một trận âm thanh ồn ào, ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Thần đồ khắc trên trần giường.
Nàng đã trở lại Thuần Linh cung, nơi nàng đã sống mười bốn năm.
“Quý phi nương nương, công chúa còn chưa tỉnh, ngài không thể đi vào……”
Cùng với âm thanh cung nga nôn nóng, cửa điện màu son bị người mở ra, mảng lớn ánh chiều tà hoàng hôn hắt vào trong, cửa điện khắc hoa chiếu ra một bóng dáng mảnh khảnh lả lướt, tóc mây lay động.
Hồ Quý phi bước vào điện, khuyên tai hồng bảo thạch lập loè phản quang, đôi mắt nàng nhẹ nâng, cung nga đi theo nàng lập tức tiến đến nhấc mành lụa lên.
Cung nga Thuần Linh cung lập tức chạy vào, rồi lại bị người của Quý phi ngăn lại.
“Minh Nguyệt công chúa không phải tỉnh rồi sao?” Hồ Quý phi vào nội điện, trông thấy Thương Nhung nằm trên giường mở to mắt, môi đỏ của nàng nhẹ giương, thấy Thương Nhung không hề phản ứng, mi cong khẽ nhếch, khăn tay nhẹ lau mồ hôi mỏng trên cổ, liếc nhẹ vài cung nga bên cạnh.
Mấy người kia ngầm hiểu, lập tức đồng loạt tiến lên giật mạnh tay Thương Nhung, lại kiềm chế hai tay nàng lại.
“Quý phi nương nương! Ngài làm gì vậy!” Cung nga Thuần Linh cung Hạc Tử cách một tấm mành mơ hồ nhìn thấy động tĩnh bên trong, muốn đi vào nhưng bị người ngăn trở.
“Thân thể Minh Nguyệt công chúa ngài cần phải trong sạch thanh khiết, thiếp là sợ mấy ngày này ngài ở bên ngoài lây dính chút bụi trần thế tục,” Hồ Quý phi đáp qua loa nhìn về phía vị công chúa như thú non không không ngừng giãy giụa trên giường, nhẹ mỉm cười gọi một vị ma ma tới, “Đây cũng là ý tốt, xin công chúa đừng cô phụ.”
Đương kim Thánh Thượng có bốn trai ba gái, nhưng từng vị hoàng tử công chúa này, lại không một người nào có được thánh tâm như vị Minh Nguyệt công chúa được Vinh Vương phủ ôm vào cung này.
Ngay cả một Quý phi như nàng, cũng cần hành lễ nàng ta.
“Công chúa yên tâm, nô tỳ chỉ là nghiệm thân cho ngài một chút, xong nhanh thôi.” Vị ma ma lớn tuổi kia cười, tác động lên nếp nhăn đầy mặt.
Nói xong, nàng liền xắn ống tay áo tiến lên, phân phó người cởi áo váy Thương Nhung.
Thương Nhung kinh sợ muốn trốn nhưng không có chỗ để trốn, thật nhiều đôi tay bắt lấy nàng, nhiều gương mặt xa lạ như vậy gần trong gang tấc, các nàng cười, lời các nàng dỗ dành đều khiến nàng lạnh thấu toàn thân.
“Cút ngay!”
Thương Nhung ra sức giãy giụa, khuôn mặt toàn là nước mắt, nàng như phát điên: “Các ngươi cút!”
“Công chúa ngài chớ lộn xộn.”
Ma ma kia thở ngắn than dài, lại sai người đi bắt lấy mắt cá chân nàng.
“Quý phi nương nương! Ngài không thể vũ nhục công chúa như thế!” Nước mắt Hạc Tử rơi xuống, kêu lên thống thiết.
“Vũ nhục?”
Hồ Quý phi nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Cung nga Thuần linh cung thật lớn mật, vả miệng cho bổn cung!”
“Vâng!”
Cung nga giữ chặt Hạc Tử đáp lời, ng·ay sau đó liền tát mạnh cho Hạc Tử một cái.
Chuyện bên trong Hồ Quý phi cũng không muốn xem tiếp, dù sao tiểu công chúa kia có được bao nhiêu khí lực, nàng muốn ra ngoài uống trà từ từ chờ, nào biết cung nga bên cạnh vừa nhấc mành, nàng mới định nhấc đầu, chỉ cảm thấy một ống tay áo màu xanh nhoáng lên trước mặt, một cái tát thật mạnh đánh thẳng vào mặt nàng.
Lực đạo mạnh như thế, Hồ Quý phi cơ hồ lập tức ù tai, nàng thậm chí còn lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.
“Tiếu Thần Bích! Ngươi cũng dám đánh ta?!”
Hồ Quý phi đẩy cung nga đỡ nàng ra, không dám tin tưởng, căm tức nhìn người vừa tới.
Phụ nhân kia có một đôi mắt cực kỳ giống Thương Nhung, lại cố tình lạnh băng, giống như nước hồ mùa đông, một gương mặt tuyệt diễm, ánh mắt lại có một vẻ thanh ngạo không dính bụi trần.
Nàng chỉ duỗi tay ra, nữ tì phía sau liền tiến lên khống chế tất cả người Hồ Quý phi mang đến trong nội điện.
“Ta đánh ngươi thì thế nào?”
Nàng liếc nhìn vị Quý Phi búi tóc nghiêng lệch trên mặt đất, ngay sau đó ngồi xổm xuống, một bàn tay nắm cằm nàng, đánh giá nửa gương mặt sưng đỏ của nàng.
“Vinh Vương phi ngươi lớn mật! Dám đánh cả Quý phi!”
Cung nga theo Hồ Quý phi bị khống chế không đến gần được Quý phi, lại thấy nàng hành động như thế, liền hô.
“Tiếu Thần Bích ngươi……”
Lời Hồ Quý phi còn chưa nói xong, không đề phòng nàng bỗng nhiên buông lỏng tay, ngay sau đó lại là một cái tát đánh vào sườn mặt bên kia của nàng.
Hồ Quý phi ăn đau, kêu lên sợ hãi một tiếng.
Vinh Vương phi được Phong Lan bên cạnh đỡ đứng lên, ngay sau đó ý bảo các nữ tì buông cung nga của Quý phi ra.
“Bổn cung muốn đi Hàm Chương điện gặp Thánh Thượng! Đồ đàn bà điên! Dám làm càn trong cung như thế!” Hồ Quý phi được cung nga của mình nâng lên, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta làm càn trong cung cũng không phải ngày một ngày hai,” thần sắc Vinh Vương phi nhàn nhạt, cười nhạo liếc nhìn nàng, “Ngươi không làm được gì ta, mới đến đây khi dễ nữ nhi của ta sao?”
“Đi đi,”
Vinh Vương phi nhẹ nâng cằm, “mời Quý phi nương nương cút ra khỏi Thuần Linh cung.”
Hồ Quý phi căm tức nhìn nữ tử rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn tựa như 30, trên mặt không có một nếp nhăn, dường như vĩnh viễn đều cao ngạo minh diễm như vậy.
Đố kị trong lòng đau rát đến cực điểm, nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể cố gắng nuốt khuất nhục lần này xuống, gọi cung nga tới, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Cứ vậy đi mất?” Phong Lan liếc nhìn cửa điện một cái.
“Sưng đỏ rõ ràng trên mặt nàng, đúng là thời điểm tốt cho nàng cáo trạng.”
Vinh Vương phi nhìn cũng lười nhìn, chỉ đợi mấy người vừa rồi khống chế Thương Nhung thật cẩn thận đi từ nội điện ra tới, mắt đẹp của nàng vừa nhấc: “Đứng lại.”
“Vinh Vương phi…… Nô tỳ, nô tỳ đều là phụng lệnh Quý phi……”
Ma ma kia lập tức mang theo mấy người quỳ xuống, cả người run rẩy.
“Nhưng cơn tức này của ta còn chưa xả xong đâu,”
Vinh Vương phi cười lạnh, gọi người tới, nói, “Trói các nàng lại, thừa dịp Quý phi đi cáo trạng, cũng đưa các nàng tới trước mặt Thánh Thượng cho ta.”
Mấy người khóc la không chịu đi, nhưng vẫn bị trói lại khiêng ra điện.
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, đến lúc này Vinh Vương phi mới giương mắt nhìn nữ nhi trên giường, nàng cơ hồ là ngơ ngác ngồi trên giường, ôm hai đầu gối, cả người còn đang run rẩy.
“Đều đi ra ngoài.”
Vinh Vương phi nói với người bên cạnh.
Phong Lan thấp giọng đáp lời, ngay sau đó mang theo các cung nga cùng nữ tì vương phủ đi ra ngoài.
Vinh Vương phi lặng im đi đến trước giường, đây là lần đầu tiên trong năm nay nàng nhìn thấy nữ nhi của mình, mới phát giác vậy mà nữ nhi còn gầy hơn trước kia rất nhiều, một nữ hài nhi nho nhỏ như vậy, nằm cuộn tròn trên giường, không nói một lời.
Vinh Vương phi duỗi tay, muốn chạm đến đỉnh đầu đen nhánh của nàng, lại không ngờ bị nàng né tránh.
Tay nàng cương cứng giữa không trung, một hồi lâu sau, nàng nghe thấy nữ hài nhi trên giường nghẹn ngào nói: “Mẫu thân.”
Vinh Vương phi đáp nhẹ một tiếng.
“Ta có thể về nhà không?”
Nàng không có ngẩng đầu, thanh âm thực nhẹ.
Vinh Vương phi chăm chú nhìn nàng một lát, mới nói: “Minh Nguyệt, ngươi ở chỗ này mười bốn năm, hoàng bá phụ đối xử với ngươi cực kỳ tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa xem nơi này là nhà của ngươi sao?”
“Hắn tốt sao?”
Thương Nhung rốt cuộc nâng mi mắt lên: “Nếu không có hắn ngầm đồng ý, Hồ Quý phi có thể đi vào Thuần Linh cung sao?”
Vinh Vương phi trầm mặc.
Hồ Quý phi thổi gió bên gối thật hữu dụng, mặc dù Thuần Thánh Đế có yêu thương Minh Nguyệt, nhưng hắn cũng vẫn để ý khi Minh Nguyệt lưu lạc bên ngoài có tổn hại trong sạch hay không.
“Mười bốn năm qua, ta giống như không có phụ vương, ta thậm chí đã nhớ không được bộ dáng người,” ngón tay Thương Nhung nắm làn váy thật chặt, “Vì sao vào lúc này, vẫn chỉ có người tới thăm ta?”
“Minh Nguyệt……” Vinh Vương phi nhẹ nhíu mày.
“Ta,”
Đôi mắt sưng đỏ của Thương Nhung không vui cũng không buồn, “Đến tột cùng là nữ nhi của ai? Là phụ vương? Hay là hoàng bá phụ?”
“Không thể nói bậy.”
Vẻ mặt Vinh Vương phi có thêm vài phần nghiêm túc: “Minh Nguyệt, trước nay ngươi đều là nữ nhi của phụ vương ngươi, người khác có thể tin những lời đồn nhảm nhí đó, ngươi thì không thể.”
“Ta là mẫu thân ngươi,” giọng nói nàng vững vàng mà lại thiếu đi vài phần ôn nhu, “Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chính là hạng người tổn hại nhân luân?”
Nội điện đột nhiên an tĩnh rất nhiều.
Thương Nhung nhìn mặt mẫu thân, nàng một chút cũng không ôn nhu, cũng chưa từng ôm nàng vào ngực an ủi, nàng vĩnh viễn là bộ dáng bình tĩnh xa cách như vậy.
“Mẫu thân, ngài có nhớ tên ta?”
Nàng đột nhiên hỏi.
“Ngươi……” Vinh Vương phi ngẩn ra, không biết vì sao nàng bỗng nhiên hỏi như vậy, chỉ là nàng mới muốn mở miệng, lại bị đ·ánh gãy.
“Khi ta 6 tuổi, ông ấy từng giấu một trang giấy trong cuốn đạo kinh, trong thư ông ấy nói, tên của ta là ông ấy đặt, gọi là Thương Nhung.”
“Ông ấy hẹn sẽ lại viết thư cho ta, nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ lá thư đó, ông ấy cũng không còn viết lá thư nào nữa.”
“Minh Nguyệt,”
Sống lưng Vinh Vương phi thẳng tắp, phảng phất dáng vẻ ưu nhã trước nay không đổi, không đánh mất một phần thể diện nào, “Phụ vương ngươi cũng có nỗi khổ riêng, ngươi không nên trách hắn, cũng chớ trách ta, chúng ta đưa ngươi vào cung, là vì để ngươi được sống, sống một cách tôn quý,”
Nàng vẫn gọi “Minh Nguyệt”, lại không biết thần thái cuối cùng trong mắt nữ hài nhi này, cũng vì một tiếng gọi này của nàng mà lặng lẽ vụt tắt.
“Chứ không phải nhu nhược dễ bị ức hiếp giống hiện tại, tôn nghiêm của ngươi, vinh quang của ngươi đều phải dựa vào bản thân ngươi bảo vệ, ta chỉ mong ngươi trưởng thành lên chút, đừng mãi mềm yếu như vậy.”
Có lẽ là nhớ tới chuyện nào đó, nàng lại nói: “Lúc trước ta thỉnh chỉ đưa Tiết Đạm Sương vào cung làm bạn với ngươi, nghĩ đến cũng là sai lầm, nàng ta ch·ết, cũng là bởi vì nàng không lựa lời, không liên quan đến ngươi, ta không muốn thấy ngươi không gượng dậy nổi vì nàng.”
“Vì sao ngài cũng nói như vậy?”
Hốc mắt Thương Nhung hồng thấu, “Là hoàng bá phụ, là hắn ta cho nàng ăn đan dược đến phát điên!”
“Ta thấy tận mắt! Đó là mạng người! Nàng ở trước mắt ta từ người sống biến thành tử thi! Vì sao các người, hết người này đến người kia luôn nói không liên quan đến ta...."
Nỗi lòng chất chứa bao nhiêu năm nay vào giờ phút này tuôn trào như vỡ đê: “Hắn gi·ết nàng! Vì chứng minh hắn thân là đế vương chưa bao giờ sai lầm, cho nên Đạm Sương tỷ tỷ phải đeo trên lưng tội danh mưu hại ta!”
“Minh Nguyệt, ăn nói cẩn thận.”
Vinh Vương phi bình tĩnh nói.
“Nàng ch·ết vì ta, cốt nhục chí thân của nàng cũng ch·ết vì ta……” Mặt Thương Nhung đều là nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng ngài lại nói với ta, ta vô can.”
“Tiết Nùng Ngọc âm mưu ám s·át ngươi là sự thật, Tiết gia hắn bởi vậy mới bị hạch tội cũng là đáng tội,” Vinh Vương phi thở dài nói, “Ngươi cứ tiếp tục sa vào áy náy với những thứ vô dụng đó, mới là hồ đồ.”
Ngoài điện sắc trời dần dần ảm đạm, Vinh Vương phi trông thấy khuôn mặt nàng gầy ốm tái nhợt, ngữ khí càng hòa hoãn thêm vài phần: “Minh Nguyệt, canh giờ ra cung tới rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Thương Nhung giống như không nghe thấy, cũng không nói chuyện.
Mành lụa nhẹ nhàng buông xuống, Vinh Vương phi được Phong Lan đỡ mới muốn bước ra cửa điện, lại nghe thanh âm nữ hài nhi khô khốc, nghẹn ngào truyền ra từ nội điện:
“Nhờ ngài thay ta…… vấn an phụ vương.
Trong điện không còn một chút thanh âm nào, cung nga Hạc Tử vào điện, thấy công chúa ngồi trên giường không nhúc nhích, nàng cẩn thận nhẹ gọi, lại nghe công chúa bảo nàng đi ra ngoài.
Hạc Tử đành mang theo các cung nga khác đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, bóng đêm bao phủ, ngoài điện đèn sáng như sao, chiếu rọi trên song cửa sổ, gió đêm hè cũng âm thầm lẻn vào bên trong, làm cho mành lụa lắc lư theo từng nhịp gió.
Thương Nhung nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay đã lâu.
Bất chợt, âm thanh lưỡi d•ao nhẹ rút ra khỏi vỏ vang lên rõ ràng.
Xa giá Vinh Vương phi dừng ở cửa Vinh Vương phủ, Phong Lan cung kính đỡ nàng xuống xe ngựa, vừa đi vào trong, vừa nói với nàng: “Nô tỳ thấy, lần này công chúa ở bên ngoài nhất định bị người dạy……”
Nào ngờ Vinh Vương phi lại bỗng nhiên duỗi tay cho nàng một cái tát, đánh gãy lời nàng đang nói.
“Vương phi……”
Phong Lan bụm mặt, sợ tới mức không nhẹ.
“Ta còn chưa có thời gian trừng trị ngươi, ngươi ngược lại còn dám kể công,” mặt mày Vinh Vương phi thanh lãnh không mang theo chút cảm xúc nào, “Ta sở dĩ cho ngươi đi theo Lăng Tiêu Vệ tìm Minh Nguyệt, chỉ bởi vì ngươi là người mắt sắc thận trọng, không giấu giếm, Lăng Tiêu Vệ đến tột cùng có một lòng một dạ tìm người hay không, chắc chắn ngươi sẽ báo ta biết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngươi lúc này nhờ trời xui đất khiến mới đụng phải, lại còn dám đến chỗ ta đòi thưởng?”
Vinh Vương phi liếc nàng: “Như thế nào? Thật sự cho rằng ta không biết ngươi đi Thục Thanh, là vì gặp đệ đệ kia của ngươi?”
“Vương phi thứ tội! Nô tỳ biết sai!”
Phong Lan đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lập tức quỳ xuống.
Vinh Vương phi nhìn cũng lười nhìn nàng, đi thẳng hướng chủ viện.
Trong thư phòng còn sáng đèn, thủ vệ giữ cửa vừa thấy Vinh Vương phi liền lập tức cúi đầu hành lễ, nàng bước vào cửa, liếc mắt một cái liền trông thấy nam nhân trung niên mặc đạo bào than chì, đưa lưng về phía trước cửa sổ.
Trong tay hắn nắm một quyển sách, nghe thấy động tĩnh cũng không giương mắt.
“Hôm nay lại đây làm cái gì?”
Hắn hỏi.
“Như thế nào? Ngươi cũng hoàn toàn không quan tâm nữ nhi của ngươi?” Lời nói Vinh Vương phi thanh đạm, “Hôm nay khi ta trở về, nàng muốn nhờ ta vấn an ngươi giúp nàng, đây vẫn là lần đầu tiên trong mười bốn năm qua, ngươi nói, có kỳ quái hay không?”
Động tác lật sách của Vinh Vương dừng lại.
Nhưng mà Vinh Vương phi lại không có tâm tư suy nghĩ thêm, nói xong lời này, nàng liền để nữ tì đỡ xoay người rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Sau khi Vinh Vương phi rời đi, quyển sách trong tay Vinh Vương chưa động một tờ.
“Nàng muốn nhờ ta vấn an ngươi giúp nàng.”
Bên tai hắn không ngừng xoay quanh một câu như vậy, trong lòng hoảng loạn như nước trà sôi sùng sục, phảng phất trong chớp mắt hiểu ra, b·iểu t·ình hắn đại biến: “Nhung Nhung……”
Hắn chợt đứng phắt dậy khiến toàn thân choáng váng, lập tức gọi một cận vệ tới:
“Mau! Mau đi tìm Thu Hoằng, bảo nàng cầm lệnh bài vương phi vào cung!”
“Bảo nàng mau đi Thuần Linh cung ngay!”
Danh sách chương