Chiết Trúc biết nàng đang giận.

Nàng giận lên chính là như vậy, nhấp môi không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt trừng hắn, chỉ là lúc này, khuôn mặt nàng dính nước, lại thêm vết hồng loang lổ kia khiến nàng có vẻ càng thêm chật vật.

Thương Nhung mới dùng sức lau mặt một hồi, giương mắt lên nhìn, lại thấy hắn gác chén trà xuống, xốc chăn bước chân trần xuống giường, đi đến gần nàng.

Vị thuốc đắng nhàn nhạt trên người hắn che lấp đi hương trúc thanh tao vốn có, thân hình hắn cao như vậy, Thương Nhung bất giác theo bước chân hắn đến gần mà ngưỡng mặt lên nhìn hắn.

Chiết Trúc cũng không nói lời nào, kéo tay nàng, đưa nàng tới trước giá gỗ đặt thau đồng lần nữa, hắn tùy ý kéo ống tay áo lên, nhúng khăn vải vào nước rồi lại kéo lên kéo xuống vài ba lần, sau đó nâng mắt lên nhìn nàng.

Mu bàn tay xinh đẹp của hắn có bọt nước trượt xuống, khăn vải ướt dán lên mặt Thương Nhung, chỉ trong chớp mắt, nàng vội duỗi tay đi lấy: “Ta tự mình làm.”

Chiết Trúc nắm lấy cổ tay của nàng, tầm mắt dừng trên ngón tay tinh tế trắng nõn, bỗng nhiên đêm mưa gió hôm qua lọt vào tai, hắn nhớ có người chườm lạnh hạ sốt cho hắn, vì hắn cực khổ gác đến nửa đêm.

Hắn không nói một lời, nhẹ nhàng chà lau gương mặt nàng, vết hồng loang lổ từ từ giảm bớt, nhan sắc nhẹ nhàng như vậy thế nhưng vô cùng thích hợp với nàng.

Ánh mắt hắn tràn ngập mới lạ, Thương Nhung lúng túng nghiêng mặt đi, lại thấy hắn đi vài bước đến trước bàn trang điểm, mang gương đồng tới trước mặt nàng.

Gương đồng chiếu ra khuôn mặt phấn hồng nhẹ nhàng, dính đầy bọt nước của nàng.

“Như vậy có phải tốt hơn rất nhiều không?”

Dường như hắn có phát hiện mới, gấp rút chia sẻ cùng nàng.

Thương Nhung xoay mặt qua, không nhìn mặt mày ẩm ướt của mình trong gương: “Phấn mặt vốn dĩ nên dùng ít thôi.”

Hắn một chút cũng không hiểu.

“Nga.”

Hắn chẳng hề để ý đáp một tiếng, lại lau khô mặt cho nàng.

Thương Nhung bị hắn ấn vai ngồi xuống trước bàn trang điểm, ngoan ngoãn ngưỡng mặt chờ hắn dán mặt nạ vào gương mặt mình, nàng quay đầu cẩn thận nhìn vào gương, xem xét mặt nạ đã được dán dính vào gương mặt mình chưa, rồi hắn lại lặng im duỗi tay gom tóc nàng vào trong tay mình.

Thương Nhung ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn trong gương.

Không có mưa gió, cả cửa sổ đều là ánh mặt trời sáng ngời, chiếu ra vài quang ảnh rời rạc đong đưa, thiếu niên y phục tuyết trắng, ngón tay thon dài xuyên qua xuyên lại nhiều lần trên mái tóc dài đen nhánh của nàng, rất nhanh đã thắt thành một bím tóc chỉnh tề, hắn nhấc mi lên, đưa một bàn tay về phía nàng.

“Cái gì?” Thương Nhung mê mang nhìn hắn.

Thiếu niên không đáp, hai ngón tay đơn giản nhẹ vê ống tay áo rộng của nàng, lộ ra một dây tơ màu xanh trúc trên cổ tay trắng nõn, hắn nhẹ nhàng rút xuống buộc vào đuôi tóc nàng.

“Ngươi cứ thích tua rua.” Hắn nói.

Gương mặt Thương Nhung có chút nóng lên, nàng vội vàng né tránh tầm mắt hắn, nhưng trong khoảnh khắc dời ánh mắt xuống, nàng thấy được ống tay áo hắn trong gương, chỉ một lát mà đã tẩm ra màu máu đỏ thẵm.

Biểu tình nàng cứng lại, lại nghe tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng Cẩn nương tử bên ngoài cẩn thận kêu lên một tiếng: “Cô nương, công tử, nên dùng cơm!”

Thương Nhung lập tức đứng dậy, xoay người bắt lấy tay hắn, đẩy hắn đi về trước giường: “Chiết Trúc, miệng vết thương ngươi lại chảy máu, nhanh nằm xuống.”

Cũng lúc này Chiết Trúc mới phát giác trên ống tay áo mình loang lổ vết máu.

Thương Nhung đỡ hắn nằm xuống, kéo chăn ra đắp trên người hắn, lại nghe thấy ngoài cửa nghi hoặc gọi thêm một tiếng, nàng vội quay đầu lên tiếng: “Cẩn nương tử, ta biết rồi.”

Đuôi tóc nàng nhẹ quét gương mặt hắn, lông mi Chiết Trúc khẽ động, thấy nàng quay đầu, nhỏ giọng nói: “Mộng Thạch đạo trưởng nói khi ngươi ra ngoài vô ý bị thương chân, dược liệu đều mua ở nhà nương tử, không thể để nàng phát hiện.”

Người trong thôn Đào Khê phần lớn đều sống bằng nghề hái thuốc, Cẩn nương tử cũng chưa chắc không biết dược lý, vết thương do té ngã hẳn sẽ không giống vết thương do đao gây ra trên người hắn.

Thương Nhung nói xong, xoay người liền chạy đến cửa, nàng kéo một cánh cửa ra, nhìn thấy Cẩn nương tử đang đứng bên ngoài, liền đi ra cửa, gật đầu nói: “Ngủ hơi sâu, mong Cẩn nương tử thứ lỗi.”

“Công tử bị thương, nói vậy cô nương cũng mệt nhọc,” Cẩn nương tử thấy vị cô nương này có lễ có tiết, nàng cũng hành lễ, cười đáp, “Chỉ là không biết hiện giờ công tử đã tỉnh chưa? Cơm canh làm cũng thanh đạm, công tử ít nhiều gì cũng nên dùng một chút.”

Thương Nhung lắc đầu: “Hắn vẫn chưa tỉnh.”

“Vậy nô gia đặt cháo lên bếp lò giữ nóng, chờ hắn tỉnh thì lại ăn.”

Cẩn nương tử nói, lại nhìn nàng: “Nô gia múc trước cho cô nương một chén.”

“Đa tạ.”

Thương Nhung nhẹ giọng nói.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ánh mặt trời lóa mắt rơi xuống đầy sân, chiếu vào người ít nhiều cũng có vài phần ấm áp, có lẽ tuyết sẽ không rơi nữa, Thương Nhung ngồi trước bàn vừa uống cháo vừa nghĩ.

Cẩn nương tử vừa đi, nàng liền bưng một chén cháo đẩy cửa vào phòng.

Thiếu niên không biết đã ngồi dậy từ khi nào, ống tay áo lấm ta lấm tấm vết máu, hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm viên giấy nhỏ trong tay, nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn liền ngước mắt, lặng yên nhét viên giấy vào trong lòng ngực.

Thương Nhung vốn muốn đưa chén cho hắn, nhưng mà đến gần một chút, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hắn chốc lát, cuối cùng mím môi, ngồi xuống tại mép giường, múc một muỗng cháo thử thăm dò đưa đến bên môi hắn đẩy đẩy.

Thiếu niên hơi rũ lông mi, ánh mắt lặng yên dừng trên ngón tay nàng cầm muỗng.

“Ngươi vẫn đừng nên cử động.”

Thương Nhung ậm ờ một tiếng, lại đưa muỗng về phía trước xem xét.

Thiếu niên không nói một lời, trong khoảnh khắc nàng chần chờ nên thu hồi tay hay không, hắn hơi hơi cúi người về trước, đôi môi không có huyết sắc khẽ mở, khẽ cắn muỗng sứ trắng.

Một lọn tóc đen nhánh dừng trên sườn mặt hắn, độ cong đuôi mắt hắn càng sâu, một chút đắc chí đáng để ý.

Đến lúc hoàng hôn, Mộng Thạch trở về từ Đào Khê thôn, mang theo mấy miếng bánh ngọt học đường phát, trước tiên hắn cho Thương Nhung hai miếng: “Vi Vi cô nương, đây là bánh đậu đỏ, rất ngọt.”

“Còn nữa, ta nhớ ngươi muốn giấy và bút mực, ta cầm mấy thứ này về cho ngươi, ngày sau nếu giấy Tuyên Thành không đủ, cứ nói với ta.”

“Cảm ơn đạo trưởng.”

Thương Nhung nhận bánh đậu đỏ cùng tay nải chứa giấy và bút mực, hướng hắn cúi đầu nói lời cảm tạ.

Mộng Thạch cười xua xua tay, ngay sau đó liền xắn ống tay áo lên, bưng một thau đồng nước ấm vào nhà, đổi thuốc cho Chiết Trúc.

“Cánh tay công tử sao lại chảy máu nữa rồi?”

Hắn mới cởi bỏ đai lưng Chiết Trúc, kéo nửa bên vạt áo xuống, nhìn thấy tình trạng miệng vết thương kia, liền nhíu nhíu mày, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ đến bím tóc ngay ngắn xinh đẹp của tiểu cô nương bên ngoài kia, hắn lại hiểu được, ngay sau đó lắc đầu cười cười, nói: “Cánh tay ngươi hiện giờ đang bị thương nặng, tội gì hành hạ mình?”

Chiết Trúc không trả lời, chỉ hỏi ngược lại hắn: “Đạo trưởng đang tính ổn định quãng đời còn lại?”

“Số ta phiêu bạc, làm gì có thể ổn định được,” Mộng Thạch nghiêng bình sứ, đổ thuốc bột ngã vào miệng vết thương hắn, “chẳng phải Chiết Trúc công tử cũng biết, ta còn một mối thù chưa trả xong.”

“Nếu không phải hiện giờ ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, trước có Điều chuyển vận sử, sau có tri châu Dung Châu - Kỳ Ngọc Tùng, hai tòa núi lớn đè trên người ta, ta cần gì phải trốn tránh nơi đây.”

“Vậy không bằng, ta cùng đạo trưởng làm một vụ giao dịch?”

Thanh âm Chiết Trúc mang theo vài phần nhập nhèm buồn ngủ, có chút lười nhác.

Mộng Thạch vừa nghe, cánh tay đang dùng vải mịn băng bó miệng vết thương cho thiếu niên chợt ngừng, hắn nâng mắt lên: “Chẳng lẽ công tử đồng ý tìm kẻ thù cuối cùng cho ta? Nếu đúng như này, Mộng Thạch ta đây nhất định dốc hết sức lực báo đáp công tử……”

“Người như ta không biết báo ân, nhưng báo thù lại có trăm ngàn thủ đoạn,” Chiết Trúc đánh gãy lời hắn nói, thong thả ung dung khép vạt áo lại, “Ngươi đã thấy mặt nàng, ta vốn có một biện pháp nhất lao vĩnh dật, khiến ngươi hoàn toàn giữ kín như bưng.”

Chiết Trúc vịn mép giường đứng dậy, mặt mày tuấn tú vừa sắc bén vừa lạnh lẽo, “Nhưng thực đáng tiếc, nàng không chịu, nên ta đành làm một vụ giao dịch với ngươi mà thôi.”

Nói, khóe môi hắn khẽ nhếch, đón nhận tầm mắt Mộng Thạch, “Nói không chừng ngày sau phong thuỷ chuyển dời, ngược lại đạo trưởng sẽ thực sự có chỗ báo đáp, nhưng đừng quên, người mà ngươi nên báo đáp cũng không phải ta, mà là nàng.”

Tuy Mộng Thạch phiêu bạt nửa đời, đã gặp qua rất nhiều người, nhưng hiện giờ, hắn cũng vẫn không thể nào đoán ra được tâm tư của thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt này, thậm chí từ trong lời nói của thiếu niên, hắn còn cảm nhận được hàm ý sắc bén.

Mộng Thạch hoàn hồn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

“Nếu có thể báo được thù này, Mộng Thạch ta nhất định không quên lời công tử nói ngày hôm nay.”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Khi màn đêm buông xuống, đèn gỗ khắc hoa sen trong viện đều được châm lửa, chiếu sáng cả viện, ban ngày Mộng Thạch ở học đường Đào Khê thôn dạy chữ cho hài đồng, trở về lại thay thuốc cho Chiết Trúc, đã vô cùng mệt mỏi, cho nên dùng xong cơm chiều, hắn liền rửa mặt đi ngủ trước.

Trong viện im ắng, Thương Nhung ngồi sát cửa sổ phòng, nàng nghiêm túc viết từng nét bút trên nền giấy trắng tinh, âm thanh ngòi bút sàn sạt rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được.

Chiết Trúc nằm trên giường chán đến chết, nhắm mắt vào không bao lâu lại mở ra, hắn đơn giản đứng dậy xuống giường.

Thương Nhung cách mành nghe được động tĩnh, nàng lập tức gác bút xuống, chạy tới lại thấy thiếu niên bưng một chén trà đẩy một cánh cửa sổ ra, bóng dáng ngọn đèn dầu lay động ngoài mái hiên dừng trên người hắn.

“Mấy ngày nữa, ta đưa ngươi vào Thục Thanh thành chơi.” Hắn nghe thấy tiếng bước chân của nàng cũng không quay đầu, lại bỗng nhiên hứng khởi nói.

“Thương thế của ngươi, mấy ngày nữa vẫn chưa ổn đâu.”

Thương Nhung đến gần, nhắc nhở hắn.

“Không chảy máu là đủ rồi.” Hắn không coi ra gì đáp một tiếng, sườn mặt trong quang cảnh tranh tối tranh sáng, hình dáng phác họa lên đều là lãnh đạm.

Đêm đông mặc dù không có tuyết rơi, nhưng gió thổi tới vẫn rất lạnh, hắn không nói lời nào, quay mặt lại, chuẩn xác bắt được tầm mắt nàng dừng trên cổ tay hắn.

“Chiết Trúc.”

Thương Nhung không hề hay biết, vẫn còn đang nhìn tay hắn, ánh đèn lập lòe trong con ngươi nàng, nàng ôm tâm sự này thật lâu, rốt cuộc nhịn không được: “Ngươi…… Có phải đã từng tự sát không?”

Gió phất qua bên tai, mặc dù rất nhẹ, cũng không thể che lấp giọng nói nàng.

Biểu tình của Chiết Trúc cũng không có chút biến hóa nào, thậm chí hắn vẫn bình tĩnh nhìn nàng như cũ, một lát sau, hắn nhẹ nâng cằm:

“Đúng vậy.”

“Vì sao vậy?” Thương Nhung không hề chớp mắt nhìn hắn, “Ngươi có thể nói cho ta biết không?”

“Không thể.”

Chiết Trúc nhấp một ngụm trà nóng, giọng nói nhàn nhạt.

Hắn dựa vào song cửa sổ, thấy nàng sau một lúc lâu không có động tĩnh, hắn liền nhẹ cong đôi mắt: “Không hỏi nữa?”

Thương Nhung nhìn góc áo hắn bị gió cuốn lên, nàng lắc lắc đầu, nói: “Mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết, tựa như ta, ta cũng có chuyện ta không thể nói với ngươi.”

Nàng một lần nữa nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi, Chiết Trúc.”

Rõ ràng nàng có bí mật không thể nói cho hắn biết, lại nổi lên tâm tư tò mò với vết sẹo cũ này của hắn.

Chiết Trúc lặng im liếc nhẹ gương mặt sạch sẽ của nàng, một chén trà nóng đã bị gió đêm thổi đến vừa đủ độ ấm, hắn tùy tay gác xuống, nghiêng mặt nhìn về phía ngọn đèn dầu chiếu ra một mảnh rừng trúc đen đặc.

“Ta từng muốn thoát khỏi thứ số mệnh ta đeo trên lưng,” giọng nói hắn nghe không ra bất luận gợn sóng nào, phảng phất như chỉ là đang nói đến chuyện của người khác, “Cực kỳ mệt mỏi cực kỳ chán ghét, trái lo phải nghĩ, cách giải thoát duy nhất là cái chết.”

Chiết Trúc nhẹ nâng cổ tay phải lên, vết sẹo cũ kia ánh vào mi mắt, hắn cười nhạo, “Hiện giờ nghĩ đến, so với việc để ta đi làm cô hồn dã quỷ, chi bằng để người khác đi.”. Bạn‎ có‎ biết‎ trang‎ tr𝘶yện‎ ﹛‎ ТrùⅿТr𝘶y‎ ện﹒Vn‎ ﹜

Thương Nhung ở dưới đèn nhìn cổ tay của hắn, nàng bỗng nhiên nói: “Nhất định rất đau.”

Nếu là ở cổ tay của nàng, nhất định rất đau.

“Không phải ngươi đã biết ta……”

Chiết Trúc cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn mới mở miệng, lông mi rung động một cái chớp mắt, giọng nói cũng đột nhiên im bặt.

Mành bích sa bị gió cuốn nhẹ, từ từ lay động, mấy ngọn đèn dầu chiếu sáng căn phòng mờ nhạt, không tiếng động kéo dài bóng dáng trên mặt đất.

Nàng rũ mắt, ngón tay thực nhẹ, thực nhẹ chạm vào vết sẹo dữ tợn của hắn.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện