Thương Nhung sớm biết hắn không giống người thường.
Trong tiểu viện trên núi ở địa phận Nam Châu, nàng đã bôi thuóc cho hắn, tại một y quán ở Dụ Lĩnh Trấn, cũng nghe thấy lão đại phu lấp lửng nuốt xuống nửa câu chưa nói.
Chỉ là, trong thiên hạ thật sự có người, vừa sinh ra đã không biết đau sao? “Loại bệnh này chỉ tồn tại với một số rất ít người, người mắc bệnh này hơn phân nửa là bẩm sinh, bởi vì không cảm giác được đau đớn, cho nên bọn họ không thể phán đoán được bất kỳ vết thương nào, cũng không biết rốt cuộc vết thương trên người mình có nặng hay không,” Mộng Thạch nói, không khỏi nhìn về phía sau cánh cửa, biểu tình hắn trở nên phức tạp, “Nhưng hắn, rốt cuộc làm sao có thể tập được một thân võ công như vậy?”
Giết người uống máu, vậy mà cũng sống được mười sáu năm.
Sắc trời càng thêm sáng, Mộng Thạch cũng không trì hoãn, chỉ vội vàng dặn dò Thương Nhung vài câu, liền đi Đào Khê thôn tìm thuốc
Trước đây, khi hắn đến nhà Cẩn nương tử mượn gà, đã từng nói chuyện với phu quân nàng, ở Đào Khê thôn, không phải người nào cũng đều có thể xây nhà trong núi cho văn nhân nhã sĩ lưu trú.
Người Đào Khê thôn, sống chủ yếu vẫn dựa vào việc hái thuốc, ngay cả gia đình Cẩn nương tử, cũng chưa từng từ bỏ nghề hái thuốc này, cho nên Mộng Thạch cũng không cần đi một chuyến đến Thục Thanh thành tìm thuốc.
Trong nhà yên tĩnh, chỉ có một chậu than hồng ngẫu nhiên phát ra âm thanh tách tách, gió rét thổi tới, khiến cho cọc gỗ chống cửa sổ hơi hơi lay động, Thương Nhung an tĩnh ngồi một bên gặm từng miếng bánh ngọt Mộng Thạch để lại, chưa được mấy miếng, nàng nhịn không được đi nhìn người trên giường, phát hiện đầy mặt hắn đều là mồ hôi mịn.
Động tác nàng đứng dậy cực nhẹ, tìm tới một cái khăn, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn, trước đây khi ở trong cung, nàng biết rất rõ mang trang sức trên đầu khi ngủ, sẽ có bao nhiêu không thoải mái, cho nên lau xong mồ hôi, nàng lại cẩn thận gỡ phát quan💥 trên búi tóc hắn xuống, đặt sang một bên.
Ngồi xuống trên bục bước chân trước giường, Thương Nhung nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, nàng nhìn hắn trong chốc lát liền có chút buồn ngủ.
Hắn một ngày một đêm không về, từ đêm qua Thương Nhung ngủ cũng không tốt, nửa đêm tỉnh lại, một mình nàng ở trong căn phòng im ắng, chỉ có một ngọn đèn ánh sáng lập lòe, cố gắng chống cự cả đêm.
Khi trời chưa sáng, nàng nghe thấy động tĩnh rất nhỏ trong viện, liền nhanh chân xuống giường, nào biết nàng vừa mới mở cửa, hắn liền nặng nề ập xuống, kéo theo nàng cùng ngã trên mặt đất.
Đôi tay đặt ở mép giường, nàng nghiêng đầu gối mặt lên, trong lúc mơ màng sắp ngủ, nàng mở hờ đôi mắt, tầm mắt vô tình ngừng trên đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài ống tay áo của hắn.
Trên cổ tay trắng phao là một vết sẹo cũ, khắc sâu lại dữ tợn.
Khoảnh khắc buồn ngủ tiêu tán, Thương Nhung lập tức ngồi thẳng người, nàng ngơ ngẩn nhìn nhìn gương mặt tái nhợt không huyết sắc của thiếu niên, một lát sau, nàng nắm cái tay kia của hắn lên.
Ánh sáng trong vắt tràn qua cửa sổ, chiếu vào vết sẹo màu phấn ở mặt trong xương cổ tay hắn, chỉ nhìn như vậy, đã có thể đủ tưởng tượng ra, năm đó khi tạo ra vết thương này, lực đạo được dùng có bao nhiêu tàn nhẫn.
Nhưng hắn thường mang bao cổ tay, vết thương được che lấp bên dưới, rất khó bị người phát hiện ra.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mộng Thạch trở về từ Đào Khê thôn, không nghe thấy phòng trong có động tĩnh nào vọng ra, hắn ở bên cửa sổ nhìn vào, thấy tiểu cô nương kia ngồi trên bục gỗ bước chân ở trước giường, nép vào mép giường an tĩnh ngủ.
Thiếu niên trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Mộng Thạch không quấy rầy, xoay người đi lấy những dược liệu được đổi từ mấy viên trân châu của Thương Nhung ra ngoài, Đào Khê thôn cũng có đại phu địa phương biết phối thuốc, hắn đi tìm đại phu nhờ phối thuốc nên lúc này mới kéo dài thêm chút thời gian.
Nhóm lửa một lò than để sắc thuốc, Mộng Thạch ở một bên cầm quạt hương bồ quạt gió, hắn bận việc lâu như vậy chưa có thời gian ăn cơm, chỉ có lúc này mới ăn được hai miếng bánh ngọt lót dạ.
Đổ thuốc vào trong chén, hắn bưng đến trước phòng đẩy cửa đi vào, mành được treo bên giường Thương Nhung, mà bên giường Chiết Trúc lại không có vật gì che chắn, hắn mới vừa vào cửa, liền trông thấy thiếu niên trên giường đã mở to đôi mắt, có lẽ thấy mặt Thương Nhung không có che đậy, thiếu niên giương mắt nhìn hắn, ánh mắt liền vô cùng cảnh giác.
“Tuy là vô tình,” Mộng Thạch thong thả cười, “Nhưng xác thật ta đã nhìn thấy dung mạo cô nương, nhưng nếu ta đã đáp ứng công tử, vậy ta sẽ tự bảo vệ tốt bí mật các ngươi muốn ta bảo vệ.”
Sáng nay hắn đột nhiên trở về, cũng đột nhiên hôn mê, Thương Nhung còn chưa kịp lấy mặt nạ ra che chắn lên mặt.
Âm thanh Mộng Thạch thực nhẹ, Thương Nhung không hề phát giác được điều gì, nàng ngủ thật sự sâu, chỉ là trong lúc mơ hồ ngửi được chút mùi thuốc chua xót, nhưng lại không biết là mơ hay là thật.
Chờ Mộng Thạch ra khỏi cửa, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Chiết Trúc nhẹ rũ mắt, nhìn chằm chằm nàng trong lúc ngủ mơ, không biết từ lúc nào đã nắm ngón tay cái kia của hắn.
Thuốc vẫn là quá đắng.
Hắn thoáng nhìn lọ kẹo đường nằm trên y phục được xếp gọn phía bên kia, đó là lọ hắn mua ngày hôm qua.
Chiết Trúc mới vừa muốn rút ngón tay ra, nhưng lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng lại vô thức cuộn tròn một chút, lông mi hắn vừa chớp, cũng không biết vì sao, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Hắn lặng yên đánh giá mặt nàng trong lúc ngủ say, có gió phất nhẹ qua lọn tóc ngắn mượt mà bên tai nàng, hắn phát hiện, gương mặt nàng trắng nõn mà phiếm hồng, môi cũng hồng như màu sắc hộp phấn hắn không thể mang về kia.
Cuối cùng, Chiết Trúc đổi một cái tay khác mang lọ sứ kia tới, dùng một tay mở nút ra, hắn đổ một viên kẹo đường ra lòng bàn tay ném vào trong miệng.
Nghĩ nghĩ, hắn lại đổ một viên ra, thoáng ngồi dậy, theo kẽ môi nàng nhét vào, nhưng lòng bàn tay chạm vào cánh môi mềm mại của nàng, hắn có một khoảnh khắc ngây ngừa, lại thấy mí mắt nàng giật giật, bỗng nhiên mở mắt.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
Chiết Trúc thu hồi tay, đáy mắt Thương Nhung vẫn nhập nhèm cơn buồn ngủ chưa tiêu tán, nàng mơ thấy một nồi thịt hầm măng nóng hầm hập, chỉ là khi ăn vào trong miệng, lại vừa lạnh lạnh, vừa ngọt ngào, nàng mới vừa mở mắt liền theo bản năng cắn viên kẹo đường trong răng.
“Chiết Trúc, ngươi……” Thương Nhung ngồi thẳng người, lời còn chưa nói xong, ánh mắt liền dừng trên vết máu đỏ thắm, tẩm ướt y phục trên vai hắn.
Nàng nói một nửa liền im bặt, Chiết Trúc theo tầm mắt nàng nghiêng mặt liếc liếc một cái, trên khuôn mặt tuấn tiếu tái nhợt không có biểu tình nào, giọng nói cũng bình đạm: “Một lát sẽ tốt thôi.”
Thuốc bột trên vết thương sẽ làm máu ngừng chảy.
Thương Nhung nhớ tới hành động thân mật vừa rồi, mới dùng chút sức liền cảm giác hai chân tê đến lợi hại, mắt thấy Chiết Trúc duỗi một bàn tay về phía nàng, nàng lại hơi né tránh, bàn chân đạp hụt trên bục gỗ, lập tức ngã xuống.
Cảm giác tê chân vẫn còn chưa lui, nàng cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, mà tầm mắt nàng lại vô tình dừng lại trên cánh tay hắn đặt ở mép giường.
Góc độ như vậy cũng nhìn không tới vết sẹo cũ ở mặt trong cổ tay, nhưng thiếu niên híp hai mắt lại, như nhạy bén nhận ra cái gì đó, hắn thu hồi tay, dùng ống tay áo tuyết trắng che đi dấu vết: “Ngươi biết cái gì?”
“Lý do... ngươi luôn thích bôi mấy thứ thuốc nước kỳ quái ở trên chuôi kiếm.”
Chân rốt cuộc cũng không còn tê rần như vậy nữa, Thương Nhung miễn cưỡng đứng dậy, ngồi xuống trên mép giường hắn, nhìn hắn nói.
“Lý do gì?”
Chiết Trúc buông mắt xuống, cố ý hỏi nàng.
“Chiết Trúc, ngươi tò mò cảm giác đau đớn.”
Thương Nhung nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Chiết Trúc ngẩn ra trong khoảnh khắc, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh của hắn lúc này khó nén một tia kinh ngạc.
Là bởi vì hắn không biết đau, cho nên mới dám xài nước thuốc lung tung trêu cợt người khác.
Hắn vốn cho rằng, nàng sẽ đáp như vậy.
“Chỉ là Chiết Trúc à, cảm giác đau đớn không tốt chút nào hết,” Thương Nhung nâng mu bàn tay mình đêm qua khi đỡ đèn đã bị sáp làm bỏng, “Ta chỉ là bị sáp nóng làm bỏng hai vết, đã cảm thấy thật không dễ chịu.”
Người có thể cảm giác được đau đớn, không có ai sẽ thích cảm giác đó.
Chiết Trúc chăm chú nhìn mu bàn tay đang đỏ lên của nàng, đôi mắt lại lặng yên phát ra thần thái trong trẻo, hắn ngầm giương khóe môi, lại nói: “Không phải ai cũng đều như thế hết sao? Càng không biết, càng tò mò.”
“Thương Nhung.”
Hắn bỗng dưng nhìn thẳng nàng, giọng nói mát lạnh ẩn chứa vài phần ý cười không lường trước được: “Ngươi đối với ta, không tò mò sao?”
Thương Nhung ngơ ngác nhìn hắn, nàng hơi há mồm, nhưng mà sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Nhưng Chiết Trúc không cần nàng đáp lại, hắn rũ mảnh lông mi dài xuống, tùy ý liếc mắt đánh giá vết sẹo cũ trên cổ tay mình một cái, tựa hồ đang cười nàng: “Cũng đâu phải ngươi không có hứng thú với mọi thứ.”
Thương Nhung cảm thấy giờ khắc này, phảng phất như nàng đã bị hắn nhìn thấu những cảm xúc, mà ngay cả nàng cũng chưa từng phát hiện ra, cảm giác bị nhìn thấu khiến nàng thực bất an, nàng hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh rối tung rơi vài sợi xuống vai, cánh mi đen nhạt vừa phải không tự giác hơi hơi nhăn lại.
“Ngươi biết rõ thân thể của mình,” nàng lại mở miệng, dừng từ châm chước, ngẩng đầu lên lại thấy thiếu niên biểu tình nhẹ nhàng, thậm chí còn mơ hồ biểu lộ vài phần vui vẻ, nàng có chút khó hiểu, tốc độ nói chuyện cũng trở nên chậm rãi hơn: “Vậy vì sao còn luôn làm chuyện nguy hiểm?”
“Ngươi không rõ, giết người có lạc thú giết người.”
Mặt mày trắng trẻo của Chiết Trúc khẽ nhếch, “Ta không biết đau, nhưng mỗi người ta giết đều biết, ta lần lượt thử, ta nhìn bộ dáng thống khổ của bọn họ, liền sẽ biết, ta nên làm sao để đề phòng người khác đối với ta như vậy.”
Hắn nói trắng ra cuộc sống máu tanh như thế, cũng như nguyện thấy ánh mắt kinh nghi, tiềm ẩn một tia sợ hãi của nàng.
Nàng chính là như vậy, yếu ớt đáng thương, không chịu nổi hù dọa.
Chiết Trúc nghĩ.
Thương Nhung phát giác đáy mắt hắn có ý trêu cợt, nàng hơi nghiêng mặt, “Mấy thứ ngươi nói, ta xác thật không thể hiểu nổi.”
“Huống chi ta coi đây là công việc, ta muốn mua rượu, mua đường, mua hết thảy đồ vật thú vị,” đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của thiếu niên, dường như chứa đầy quang ảnh trong sạch nhất thế gian, “Chẳng lẽ ngươi không cần váy áo son phấn, mỗi bữa đều ăn thịt?”
Hắn nói, lại nhìn nàng, “Ngươi cái này cũng không thích, cái kia cũng không thích, không hề dễ nuôi chút nào, ta rất cần tiền đó.”
Thương Nhung quay đầu, phát hiện hắn một chút cũng không giống đang nói giỡn, nàng ậm ờ nói: “Ta không thích là chuyện của ta, ngươi kỳ thật…… Không cần để ý đến ta.”
Chỉ là thiếu niên hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi nàng: “Ngươi không thích, ta lại mua cho ngươi làm cái gì?”
“Chỉ là Chiết Trúc,”
Thương Nhung nghiêng mặt, ánh mặt trời trong vắt nơi cửa sổ chiếu vào mặt nàng, mặt mày nàng phảng phất như chứa đựng buồn bực nặng nề trước nay chưa từng có: “Ta không hề quan trọng, ngươi không cần để ý ta yêu thích cái gì.”
Trong nhà nhất thời yên tĩnh, chỉ có âm thanh tuyết đọng ngoài cửa sổ tan thành nước, rơi tí tách không ngừng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥Phát quan:
Danh sách chương