Chiết Trúc còn cho rằng mình đang nghe lầm, biểu tình của hắn có thêm một tia kinh ngạc.

"Thật hiếm lạ, ngươi thuê ta," ước lượng trang sức vàng ngọc trong tay, nét mặt thiếu niên sinh động lên không ít, con ngươi sáng lấp lánh, "Giết ngươi?"

"Ờ."

Thương Nhung vì khi hắn nói hai chữ "Thuê ta" lại lộ ra vài phần ám muội, không hiểu sao nhất thời có chút thất thố, nàng vội mở mắt, lại thoáng nhìn tay cầm kiếm của thiếu niên.

Đốt ngón tay trắng nõn lại thon dài, mu bàn tay hơi mỏng, gân cốt dưới da thịt hữu lực lại xinh đẹp.

"Tồn tại mới là chuyện khó nhất dưới bầu trời này, tìm chết lại là chuyện cực kỳ dễ dàng," một nhành cỏ khô nhẹ phẩy qua sườn mặt hắn, trong gió lạnh thấu xương, đôi mắt hắn sạch sẽ lại vô tình, "Hà tất mượn tay người khác."

Hắn nhét những thứ kim ngọc trang sức trở lại vào tay nàng lần nữa, nhuyễn kiếm dính máu quấn lên vòng eo hẹp của hắn, tuệ kiếm💥 liền biến thành đồ trang sức xinh đẹp bên hông hắn, "Mấy thứ này, để lại chôn cùng ngươi đi."

Ngữ khí hắn nhàn nhạt trầm tĩnh, lại lộ ra hờ hững lạnh thấu xương.

Ngay khi hắn nghiêng người đi qua bên cạnh nàng, Thương Nhung chậm chạp quay đầu lại, đất trời bao phủ đầy tuyết trắng, dáng người thiếu niên như tùng như trúc, thẳng tắp mà mảnh khảnh.

Sương lạnh mông lung, tuyết rơi đầy trời.

Thiếu niên mới uống xong một ngụm rượu, chợt dừng bước, mặt hắn không biểu tình quay đầu lại, âm thanh sàn sạt dẫm đạp lên nền tuyết tiến đến gần, tiểu cô nương nếu nói chật vật cũng chưa đủ chật vật, nắm làn váy chạy chậm đến chỗ hắn.

Tâm giết người của hắn đã nhạt, nàng lại không biết quý trọng.

Lưỡi kiếm mỏng manh cọ xát bên hông phát ra một tiếng "Tạch", Thương Nhung mới đứng yên trước mặt hắn, nhuyễn kiếm đã tinh chuẩn đặt trên cổ nàng.

Cảm nhận được lạnh lẽo nơi cổ khiến cho nàng run lên, lông mi cũng không ngừng run rẩy, đôi mắt nhìn hắn, đôi môi không có huyết sắc nhấp lên, tựa hồ do dự một chút, nàng vẫn đưa đồ trong tay đến trước mặt hắn.

Nàng thật sự một lòng muốn chết.

Thiếu niên lặng im nhìn nàng nhắm mắt lại, hắn mở to mắt, cảm thấy quái dị, cũng cảm thấy thú vị.

Thương Nhung ngừng thở, trái tim trong lồng ngực nhảy kịch liệt, nhưng mũi kiếm đang đặt ngang cổ nàng bỗng nhiên dời đi, khoảnh khắc nàng mở mắt ra, theo bản năng nhìn theo lưỡi kiếm đang chỉ ra mặt sông đóng băng.

"Nếu ngươi không ngại nơi đó vừa mới chết một người, thì nhảy xuống đi."

Hắn nâng nhẹ cằm, tròng mắt như được vật gì đó lạnh lẽo nhất của thế gian tẩy rửa qua, nhìn vào đó là ánh sáng trong trẻo, nhưng sâu bên trong lại là vô cùng lạnh lẽo.

Phía dưới hố băng thật lớn kia, mới dùng để mai táng một người hắn vừa giết.

Thương Nhung nhìn nhìn hố băng, lại quay đầu về nhìn nhìn hắn, do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Ta nghe người ta nói, chết đuối rất khó chịu, ta muốn chết nhưng lại không muốn khó chịu như vậy."

"Ngươi còn muốn thế nào?"

Chiết Trúc chà lau tuyết đọng trên lưỡi kiếm, bông tuyết lạnh lẽo giữa không trung rơi xuống tan trên mí mắt hắn.

"Tốt nhất, ngươi có thể lại đắp một cái mộ cho ta." Nàng thật sự an bài hậu sự cho mình.

Chiết Trúc giương mắt lên, tiếc hận buông tiếng thở dài, "Vụ làm ăn này của ngươi, nếu đi tìm Thập Nhất ca của ta, hắn tất nhiên thích."

"Thập Nhất ca của ngươi ở đâu?"

Nàng hướng mắt nhìn bốn phía.

Chiết Trúc bỗng dưng cười lạnh, Thương Nhung bỗng nhiên bị ngón tay lạnh lẽo của hắn nắm cằm, ngay sau đó, bị bắt nhìn về phía mặt sông sương mù mênh mông kia.

"Đã muộn."

Hắn khoan thai nhả hai chữ bên tai nàng.

Thương Nhung ý thức được "Thập Nhất ca" trong miệng hắn, thì ra là người đã chết trong tay hắn.

Chiết Trúc buông nàng ra, tùy ý xoa xoa lòng bàn tay, rồi sau đó thu hồi nhuyễn kiếm, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước, ánh mắt hắn buông xuống nơi một bàn tay đang đỏ lên vì bị đông lạnh.

Kiếm tuệ của hắn trong tay nàng bị gió thổi động, ào ào tản ra như nước sông.

Thật kỳ quái.

Nàng không biết sao bây giờ, nàng lại đủ dũng khí nắm lấy tua kiếm rốt cuộc không biết đã dính bao nhiêu máu người này, nàng bất tri bất giác lại không sợ, bắt lấy tua kiếm, không nói lời nào lẳng lặng nhìn lên hắn, rõ ràng là tới tìm cái chết, lại như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng nào đó.

Màng nhĩ Thương Nhung càng đau đớn vì gió lạnh gào thét xung quanh, sức của một ngụm rượu mạnh kia cũng không giúp nàng tỉnh táo được, đau đầu như muốn nứt, khuôn mặt thiếu niên trong ánh mắt nàng dần dần biến thành ba hình bóng mơ hồ.

Không hề báo trước, nàng ngã xuống nền tuyết.

Một đoạn tua kiếm màu son bị kéo nằm trong tay nàng, bông tuyết lông ngỗng lung lay dừng trên người nàng, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng mở hờ mắt, chỉ kịp thấy vạt áo đơn bạc phất qua khi hắc y thiếu niên kia xoay người rời đi.

Sau đó, nàng mơ thấy trận tuyết lớn từng chút từng chút đè lên trên người nàng, vùi lấp nàng trong cánh đồng bát ngát không người, chỉ là tiếp theo, ánh mặt trời hừng hực chiếu vào cánh đồng bát ngát, tuyết trắng tan ra, chảy nhỏ giọt thành dòng, toàn thân nàng lộ ra như vậy dưới ánh mặt trời cực nóng, cực lóa mắt.

Thương Nhung bị nóng tỉnh.

Nàng mờ mịt nhìn chằm chằm cái chăn màu xám xịt, chăn đắp ba lớp, khóa chặt nàng trong đó, trong phòng này có đốt than, ngọn lửa ấm áp nhảy múa vui vẻ, làm nàng trong lúc ngủ mơ cũng ra một thân mồ hôi mỏng.

Ra khỏi chăn xuống giường, Thương Nhung đánh giá gian nhà ở này không tính rộng rãi, bày biện đơn sơ, quanh quẩn hơi thở vẫn ngửi được vài phần mùi củi chưa bị đốt cháy thành than.

Trên giường La Hán bằng tre dựa vào cửa sổ, có đặt cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có bếp lò đốt than hồng, ấm sành nấu nước thuốc ồn ào náo động, khói trắng lượn lờ tỏa ra, mùi thuốc chua xót tràn ngập.

- - "Kẽo kẹt".

Tiếng đẩy cửa vang lên, Thương Nhung theo bản năng quay đầu lại, gió tuyết ngoài phòng tràn vào ào ạt, mang theo vạt áo màu xanh lá tung bay của thiếu niên kia, cửa gỗ bỗng nhiên bị hắn khép lại, hắn xoay người liếc nhìn nàng một cái, ngay sau đó ngồi xuống giường La Hán.

Đổ nước thuốc trong ấm sành vào chén, hơi nóng mờ mịt từ chén bay lên, hắn khẽ nâng mặt, "Lại đây uống thuốc."

Đôi mắt của hắn trời sinh có chút khác người, có thêm một chút quầng sáng trong trẻo mê người, ánh sáng càng mạnh, càng khiến đôi mắt hắn sáng ngời.

Thương Nhung thất thần một lúc, hoàn hồn nhìn chén thuốc nước đen tuyền trong tay hắn, nàng mím môi, không bước một bước.

"Có lẽ ngươi không biết thủ đoạn ta giết người,"

Chiết Trúc chậm rì rì uống một ngụm trà nóng, "Nếu ngươi không muốn chết thành hình thù kỳ quái, vô cùng thống khổ, nên nghe ta nói."

Thương Nhung ngẩng đầu một chút, nàng nhìn chằm chằm sườn mặt lạnh lẽo của thiếu niên một lát, không rên một tiếng bước đi qua, dời nhẹ bước chân, khi ngồi xuống đối diện hắn cũng không quên sửa sang lại làn váy đang nhăn nhúm của mình, rồi sau đó mới ngoan ngoãn cầm thìa lên, nước thuốc quá nóng, nàng bị bỏng một chút, ngay sau đó ngẩng đầu trộm nhìn hắn.

Thiếu niên liếc nàng, biểu tình lạnh nhạt.

Thương Nhung cái gì cũng không nói, cúi đầu.

Ngoài cửa sổ nhiều gió tuyết, bông tuyết đánh vào song cửa sổ tạo ra từng thanh âm rất nhỏ, chỉ có tiếng gió khóc than không dứt, Chiết Trúc một tay chống cằm, chán muốn chết nhìn nàng phồng má thổi nước thuốc, lại nhăn cái mũi, chu miệng nhỏ ra uống thuốc.

Lúc này trong nhà ấm áp hòa hợp, gò má nàng cũng thêm chút huyết sắc, da thịt tinh tế trong vẻ trắng bệch đã có chút hồng hào, con ngươi đen nhánh lại xinh đẹp, môi cũng hồng hồng.

Nhìn có chút sinh khí, Chiết Trúc không chút để ý nghĩ như vậy.

Hắn lấy ra một số đồ vật từ trong vạt áo đặt lên án kỉ, tiếng va chạm rõ ràng vang lên làm cho Thương Nhung ngước mắt.

Đây đều là trang sức trâm cài của nàng, nhưng nàng thoáng nhìn lướt qua, liền biết trong đó thiếu một cây trâm trân châu bướm vàng.

"Con bướm vàng kia của ngươi,"

Thương Nhung thấy ngón tay xinh đẹp trắng nõn của hắn động đậy, gõ nhẹ bàn, "Đổi thành cái sân này."

Nàng còn chưa kịp mở miệng, liền thấy cặp mắt kia của hắn nhẹ nhàng cong lên thành hình cung, lại nói cùng nàng, "Lúc này giết người có chút phiền phức, ta cần một cái chỗ ẩn thân trước"

"Yên tâm, qua hai ngày nữa ta có thể chuộc con bướm vàng kia của ngươi về." Chiết Trúc lại uống một ngụm trà, lông mi rũ xuống, chiếu lên mí mắt hắn một hình bóng nhạt nhẽo.

Khi màn đêm buông xuống, giữa rừng núi bao trùm một màu đen nhánh, chỉ có ngọn đèn dưới hiên lung lay, chiếu sáng trong cơn gió tuyết thổi suốt một đêm không dứt.

Thương Nhung nằm trên giường bỗng nhiên mở to mắt, cả phòng yên tĩnh, nàng nghiêng mặt nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn về thiếu niên đang ngủ trên giường La Hán.

Tiếng hít thở hắn cực nhẹ, mặc dù nàng cố tình lẳng lặng lắng nghe, cũng rất khó nghe rõ hơi thở hắn, nàng cũng không biết mình lại đợi bao lâu, chờ đến lúc nàng cũng dần dần buồn ngủ, lại giật mình một cái, mở to đôi mắt lắc lắc đầu.

Chắc hắn đã ngủ rồi? Thương Nhung xốc chăn lên, tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh sáng mờ nhạt, nàng nhìn chằm chằm giày thêu cạnh giường, đế giày quá mỏng, một đường nàng chạy trốn đã bị hỏng.

Tuyết đêm không có rơi, cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Nhưng đây vẫn là một đêm đông rét lạnh như cũ.

Tiểu cô nương khoác một kiện áo khoác dẫm đạp lên tuyết, theo ánh sáng đèn lồng gỡ xuống từ ngoài mái hiên, lang thang không có mục tiêu, chạy vào rừng núi hoang vu đen nhánh.

Sắc màu ấm áp chiếu sáng nền tuyết lạnh băng, chiết xạ ra từng bông tuyết màu sắc trong suốt rõ ràng, núi rừng này còn muốn lớn, muốn sâu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng

Cây cối cao lớn thô tráng một cây rồi lại một cây, tuyết đọng trên cành khô giống như từng con rắn uốn lượn vặn vẹo đan chéo vào nhau, bao phủ cả không gian rộng lớn, chỉ còn dư lại vài chỗ hở cho ánh sáng chiếu vào.

Thương Nhung bị cành cây khô giấu trong nền tuyết vướng ngã, đèn lồng rớt trên mặt đất, bắt đầu cháy lên trước mặt nàng, ánh lửa trong tròng mắt nàng dần dần lớn lên, rồi dần dần lụi tàn.

Cho đến một chút lửa cuối cùng cũng bị nước tuyết tan dập tắt, bốn phía đen nhánh một mảnh, Thương Nhung ngồi dậy, sờ soạng dựa vào trên một thân cây, cuộn tròn thân thể.

Bỗng nhiên, nàng nghe được nơi xa mơ hồ có tiếng sàn sạt.

Thương Nhung ngẩng đầu, trên nền tuyết mênh mang, nàng thấy một người cầm đèn, khoác ánh sáng bước đến.

Người nọ áo đơn trắng thuần, tay áo rộng phất phơ, bên ngoài khoác một kiện áo choàng viền lông thỏ, vạt áo phất phơ theo bước đi của hắn, cây đèn trong tay hắn chiếu sáng mắt hắn như hồ tinh, chờ khi hắn đến gần, Thương Nhung mới phát giác hắn là để chân trần dẫm tuyết mà đến.

Thương Nhung ngơ ngẩn nhìn hai chân hắn, mà ánh mắt hắn cũng dừng trên đôi ủng đen trên chân nàng, nàng mang đôi ủng nam nhân rõ ràng còn lớn hơn chân nàng rất nhiều, thoạt nhìn có chút buồn cười.

"Ta có để lại cho ngươi một cái vòng tay."

Nàng có chút rụt rè bất an, không dám đón nhận ánh mắt cười như không cười của thiếu niên.

"Ta nói ta muốn?"

Hắn cười nhạo.

Thương Nhung mím môi không nói, nhưng đèn lồng trong tay thiếu niên lại di di trước mặt nàng, nàng chợt bị ánh lửa tập kích nên nhắm chặt đôi mắt.

Vì thế nước mắt tích tụ ở hốc mắt hồi lâu, muốn rơi nhưng chưa rơi được, lại trượt xuống gương mặt, bị đèn lồng kia chiếu sáng đến trong suốt.

Thương Nhung có chút khó chịu, lông mi nàng run rẩy, quay mặt qua, cuộn tròn vào dưới tàng cây chưa bị đèn lồng chiếu sáng.

"Khóc cái gì?"

Tiếng nói thiếu niên sạch sẽ lại nhàn nhạt, bỗng nhiên hắn cúi thân xuống, dùng một đôi mắt trong sáng nhìn kỹ nàng.

Thương Nhung muốn tránh cũng không được, khoảnh khắc ngẩng đầu, ngón tay thiếu niên lại bỗng nhiên cọ nhẹ một chút vào gương mặt nàng, thực nhẹ thực nhẹ, giống như lông chim phất qua.

Nàng ngốc lăng nhìn hắn.

Thiếu niên kéo áo khoác trên người xuống, tùy ý ném tới trên người nàng, "Khoác vào."

Thương Nhung trì độn kéo áo choàng trên đầu mình xuống, giờ khắc này, trong ánh đèn cùng màu tuyết, thiếu niên đã xoay người đưa lưng về phía nàng.

Nàng nhìn bóng dáng hắn, áo choàng lông thỏ mềm mại tràn đầy gió rét lạnh căm cùng độ ấm của thiếu niên.

Ánh sáng đèn lồng chiếu lên vạt áo đơn bạc của thiếu niên, hắn chân trần dẫm tuyết, cõng một cô nương đi giữa núi rừng hoang vu.

"Ta trả lại giày cho ngươi."

Đôi tay Thương Nhung vòng ở cổ thiếu niên, đèn lồng lay động, bóng người trên nên tuyết cũng động, nàng nhỏ giọng nói.

"Không cần." Thiếu niên ngắn gọn hai chữ.

Thương Nhung lặng im trong chốc lát, cúi đầu lại nhìn bóng dáng hai người, sợi tóc hơi lạnh của thiếu niên nhẹ phẩy qua gò má nàng, nàng nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vành tai hắn.

"Ta có thể biết tên của ngươi không?"

Nàng đột nhiên hỏi.

"Chiết Trúc."

Thanh âm thiếu niên mát lạnh.

Chiết Trúc?

Thương Nhung đọc thầm trong lòng một lần, lại hỏi hắn, "Trên đời này có họ "Chiết" sao?"

"Không có."

Thiếu niên bỗng nhiên đứng yên, nghiêng mặt nhìn Thương Nhung đang ghé vào đầu vai hắn, đôi mắt hắn cong lên, khóe mắt xinh đẹp có một bông tuyết cực nhỏ.

Nàng nghe hắn nói:

"Trên đời này có rất nhiều người có tên không họ, ta là một trong số đó."

💥Tuệ kiếm: hay còn gọi là tua kiếm; là cái tua rua màu đỏ ở chuôi kiếm nhan

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện