(Anh cho phép, nói đi (e>u«")!!)

Phụt... Ha ha...

(Thì không phải dạo này em cũng bắt đầu khá nổi tiếng rồi đấy sao. Có vài công ty giải trí tìm em nên em muốn hỏi ý kiền anh xem thế nào]

( Em liệt kê thử tên mấy công ty đó ra anh xem]

(>>>]

Tần Viễn xem vừa xem qua liền lắc đầu

[Không có cái nào ổn, giải trí Hoán Vũ cũng tương đối nhưng lại tập trung nhiều vào mảng âm nhạc hơn nên không hợp với em]

(Vậy à "icon chú cún buồn bã"]

Hình ảnh chú cún cụp tai rưng rưng nước mắt nhìn quả thật giống hệt Dạ Phàm. Tần Viễn trước màn hình điện thoại dùng tay ấn vào miệng mình mới phát hiện ra bản thân đã nở nụ cười từ lúc nào không hay.

[Không cần lo, em chỉ mới nổi tiếng không lâu, công ty tìm đến cũng chỉ toàn cơ cấu nhỏ. Vẫn nên thêm một thời gian nữa cho chắc chắn]

Tần Viễn thật ra vẫn muốn Dạ Phàm về công ty của mình nhưng có kẽ trước đó anh nên làm 1 số công tác chuẩn bị. Cao tầng bên này còn quá hỗn tạp, không thể để Dạ Phàm bị ảnh hưởng được.

Bàn chuyện công việc chán rồi Dạ Phàm bỗng nổi hứng nói chuyện tình cảm

(Thế, quan hệ giữa chúng ta hiện tại là gì vậy?)

[?]

(Là anh chưa nói đủ rõ ràng sao?)

(Icon gật đầu lia lịa) Dạ Phàm không có liêm sỉ gửi qua.

(Lỗi của anh)

Sau đó Tần Viễn gửi qua 1 đoạn voice chat 4.22 giây.

"Anh yêu em" (2

Ngắn gọn xúc tích mà cực kỳ trực tiếp.

Tông giọng trầm, ấm áp mà lại mang theo sự nghiêm túc. Âm thanh như tấm lông tơ mềm mại mát xa lỗ tai Dạ Phàm, êm ái vô cùng.

Phừng ... Vừa nghe xong khuôn mặt Dạ Phàm ở tốc độ bình thường có thể nhìn thấy được đỏ dần lên.

Ting...

(Như vậy đủ rõ ràng chưa?)

[He he ... Vâng (≥V≤) ]

cuộc trò chuyện của đôi tình nhân mới yêu đến đây là kết thúc.

Dạ Phàm ụp mặt xuống gối hồi lâu để má cậu bớt đi sức nóng hừng hực nhưng dường như không có tác dụng.

Cậu suy nghĩ hồi lâu lại ngẫng đầu lên, với lấy điện thoại mở lại đoạn voice chat lúc nãy. Như bị cuồng si vậy

"Anh yêu em"

"Anh yêu em"

Mỗi một lần đoạn thoại đó phát ra mặt Dạ Phàm lại 1 lần càng thêm đỏ. Đến lần thứ 7 thì sau cổ cậu cũng trở thành một mảng đỏ rực.

Có lẽ do quá hưng phấn Dạ Phàm đột nhiên nảy ra ý tưởng sáng tưởng để vẽ tranh.

Hơn 20 phút sau tác phẩm đã hoàn thành, là hình vẽ chì góc nửa mặt 1 người đàn ông. Đôi mắt phượng dài hơi xếch lên, tuy là nam nhưng lông mi rất dài và thẳng. Sống mũi vừa cao vừa thẳng không có chút gồ gề nào.

Xương hàm góc cạnh nam tính.

Đăng nhập tài khoản An Cư Lập Nghiệp với số follower là 3 ngàn, ấn nút Đăng.

~~~

Cùng lúc đó, ở biệt thự Sở gia.

Lạch cạch... Đăng nhập acc clone! Là 1 fan hâm mộ chính quy, Sở Ngôn Trì đã theo dõi tác giả An Cư Lập Nghiệp từ lúc y mới chập chững đăng những bức vẽ đầu tiên.

Hôm nay cũng chỉ nhàm chán xem lại những bức vẽ cũ, không nghĩ lại bất ngờ được thấy tác phẩm mới. Cơ mà lần này lại có vẻ khác hẳn những lần trước. Có người cũng đã nói lên nỗi lòng của hắn ta.

Like 322

Bình luận

(Kì quái, An Cư Lạc Nghiệp đăng hình vẽ người kìa bây ơi]

(Đúng là lạ thật, bình thường ảnh toàn đăng bức vẽ ảnh tĩnh vật thôi. Nhiều nhất là cỏ cây hoa lá hoặc là chén bát gì đó thôi]

(Nhưng mà không thể phủ nhận, tay nghề tác giả lại cao hơn rồi!)

(Đúng vậy, nét vẽ lại tiến bộ thêm 1 bậc rồi]

[Mà người mẫu trong tác phẩm này là có thật không vậy? Đẹp trai quá đi)

[Ha ha... Ê mà sao tao nhìn thấy giống thần tượng tao quá bây ơi)

[Xin man phep hoi than tung thim lau tren ma ai thia]

(Là... Là Tần Ảnh đế đó!!!)

(...)

[Nghe thím nói tui cũng thấy có chút giống đó nha. Nhân tiện giới thiệu luôn, tui cũng là phi tần nè)

(...J

(Đồng ... Đồng chí vỗ tay ]

[Chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ? Những nét đẹp phi thực tế như vậy quả thật chỉ có Tần thần mới đáp ứng nổi thôi.

[ (д°||1) ]

Sở Ngôn Trì - Nam thần chuyên trị dòng nhạc pop lãng mạn, Ca thần luôn đứng trong top bảng xếp hạng nhân khí. Nhưng đáng tiếc, tên của hắn luôn đứng xếp sau tên của 1 người. Đó là Tần Viễn!

Nên Khi nhìn thấy tác giả mà Sở Ngôn Trì yêu thích ra tác phẩm lại có thể có liên quan đến Tần Viễn làm hắn không biết nên vui hay nên buồn.

Đang lúc suy nghĩ mông lung thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, người gõ không đợi hắn ta trả lời đã đấy cửa vào, rõ ràng là chỉ gõ cho có lệ.

Người bước vào là em trai hắn, Sở Tử Sâm. Mặc chiếc áo hình chuột mickey to chiếm hết cả mặt trước, mặt sau là hình vịt Donald màu vàng chói, hình ảnh trước và sau quá đối lập khiến hắn không khỏi giật khoé miệng muốn thốt ra lời "đánh giá". (*)

Sở Tử Sâm: Lớp trưởng, bạn học của Dạ Phàm. •)

Sở Tử Sâm thọc tay vào túi quần short. Ngang nhiên ngồi lên giường anh trai với khuôn mặt đần thối.

"Có người tìm kìa!"

Sở Ngôn Trì trước khi nói thì đã 1 cước đạp Tử Sâm xuống giường.

Bịch....

Mô.ng và sàn tiếp xúc với nhau, Sở Tử Sâm không phòng bị nên ngã thẳng xuống sàn.

"Ách... "

"Lúc sáng còn thấy mày lê lết ở vườn hoa dính đầy đất không chịu thay đồ mà dám ngồi lên giường anh mày à"

Sở Tử Sâm không vui túm lấy chân Anh trai, ý đồ muốn "lật đổ" hắn. Nhưng Sở Ngôn Trì biết rõ cái tính ăn miếng trả miếng của Tử Sâm rồi nên phốc 1 cái lấy tư thế tuyệt đẹp nhảy lên giường. 2

Sở Tử Sâm nắm lấy không khí chỉ có thể tức giận nằm bệt dưới sàn.

Mơmơ) Âm thầm giơ ngón giữa biểu thị sự bực bội của mình.

Giỡn đủ, Ngôn Trì mới sực nhớ đến việc có người tìm hắn ta.

"Mày nói có người tìm mà. Ai thế?" (

Sở Tử Sâm vừa đứng dậy, nghe vậy đột nhiên khựng lại 1 chút, đáp

"Ra nhìn đi liền biết"

Nói xong liền bỏ đi 1 nước, đi mà giống như chạy vậy .

Để giải thích cho sự khác thường của Sở Tử Sâm phải quay lại 15 phút trước.

Gia thế Họ Sở không tồi, trong dòng họ còn có vài người làm ở Bộ Ngoại Giao thành phố. Tuy không thể nói là giàu nhất nhì nhưng cũng dư ăn dư mặc.

Sở Tử Sâm từ nhỏ được hướng theo con đường học vấn cao nên vẫn luôn đứng top đầu ở trong khối. Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi Cậu ta không cắm đầu vào học hành.

Ngoài việc học ra thì Tử Sâm còn có 1 sở thích khác chính là trồng và chăm sóc hoa.

Chỉ đội độc cái mũ vành lớn mượn của người làm vườn, Sở Tử Sâm miệt mài ở vườn hoa quên cả thời gian.

"Nhị thiếu nên vào nghỉ ngơi đi, cậu đã ở ngoài nắng lâu lắm rồi đấy. Nếu cậu bị bệnh phu nhân sẽ đuổi việc lão già này mất"

Nếu không phải bác làm vườn ngăn lại Cậu ta còn định lăn lộn tới khi trời tối lận cơ.

2 mắt hơi nhoè đi do mồ hôi, Đột nhiên lại có bụi rơi vào mắt cậu, Sở Tử Sâm quên mất mà dùng bàn tay dính đầy bùn đất của mình mà dụi lên. Kết quả mắt càng thêm nhói, tầm nhìn thì mơ hồ. Bác làm vườn vừa quay lưng đi vào bên trong uống Nước không có mặt. Tử Sâm kêu vài lần cũng không thấy người.

Chỉ đành dựa vào tầm nhìn mơ hồ của mắt còn lại mà đi tìm nơi có nước sạch.

Không nghĩ loạng choạng được vài bước thì đụng phải 1 người.

Cộp...

Sở Tử Sâm nghe như có tiếng gì đó rớt xuống, nhưng cậu không thể ngừng lại vì đau mắt.

"Xin lỗi, đợi tôi chút!"

Chỉ đành để người kia đợi và cậu chạy đến vòi nước rửa sạch bụi bẩn trên mặt.

Tầm nhìn của cậu dần trở nên rõ ràng hơn, thứ hiện ra trước mắt là 1 người đàn ông mặc 1 bộ vest xám đang đứng khoanh tay.

Sở Tử Sâm gãi đầu nhận sai

"Ô, xin lỗi, anh không sao chứ?"

Khuôn mặt nam nhân rất dễ nhìn, mặt vest lên trông càng thêm đáng tin cậy.

Tần Nghị đang nói chuyện với đối tác, vừa mất tập trung 1 xíu đã bị tên nhóc này tông vào. Anh không trả lời mà ánh mắt lại chuyển đến vườn hoa mà Sở Tử Sâm vừa bước ra.

Tử Sâm nhìn theo ánh mắt anh thì thấy được 1 vật. Tiến gần lại thêm vài bước cậu ta nhận ra đây là 1 chiếc điện thoại, logo 2 chữ YY lộ ra bên ngoài cực kỳ chói mắt. Nếu cậu nhớ không sai thì hiệu này năm bay chỉ sản xuất ra đúng 15 cái, giá mỗi cái đều trên 3 triệu rưỡi tệ.

Vậy là hiện tại con điện thoại xịn xò đó đang nằm trong bùn đất đen như đít nồi. Do vừa được tưới xong nước chưa kịp thấm nên đất xung quanh cực kỳ ẩm ướt, thậm chí còn đọng lại vũng nước nhỏ.

Sở Tử Sâm lúc này mới hốt hoảng chạy lại lôi nó lên, dùng khăn tay mang theo trong túi quần mà lau. Nhưng đáng tiếc, càng lau càng nhòè càng lau vết bẩn càng loang lố. Lau xong mới nhìn thấy màn hình bị đâm thủng 1 lỗ, có lẽ là do va trúng đám cọc dùng để phân loại rồi.

Sở Tử Sâm chỉ đành đưa tới trước mặt Tần Nghị chiếc điện thoại dơ èm nứt nẻ, xấu hổ xin lỗi thêm lần nữa

"Xin lỗi, tôi ... Tôi sẽ đền lại cái khác cho anh"

Tần Nghị đang âm thầm đánh giá người đối diện

Đầu đội nón rộng vành giặt đến nỗi trắng bệch, mặt mày lắm lem. Mồ hôi ướt cả áo, chân mang ủng cũng dính đầy sình đất.

"Cậu nghĩ cậu có thể tự chi trả nổi sao?"

Sở Tử Sâm tái mặt, không lẽ đây là loại đặc biệt được đặt riêng nên đắt hơn mấy cái khác à? Có thể là bao nhiêu đây? 5 triệu hay 8 triệu? Chẳng lẽ là 10 triệu tệ.

"Anh trước cứ nói đi, nếu không thể trả 1 lần thì có thể để tôi trả góp được không?"

" Không cần" Tần Nghị từ chối thẳng thừng, cầm lại điện thoại từ tay cậu.

"Như... Như vậy sao ... Sao được" Sở Tử Sâm bình thường lúc đối đáp với Dạ Phàm cực kỳ trôi chảy cũng có lúc nói chuyện vấp lên vấp xuống.

Tần Nghị thoáng nhìn qua cánh tay gầy yếu không có mấy lạng thịt, lộ ra bên ngoài của cậu, rốt cuộc không cứng miệng nữa

"Được, vậy nhờ cậu 1 việc, dẫn đường cho tôi vào bên trong"

"Hả? Tôi Dẫn đường á" Lần đầu tiên bị sai vặt kiểu này Sở Tử Sâm có hơi ngỡ ngàng.

"Ữ, tôi có việc cần gặp Đại thiếu gia nhà này" Tần Nghị không để ý thấy điều khác lạ.

Sở Tử Sâm nghe vậy cũng nhẹ nhõm phần nào.

" ồ , hóa ra là bạn của anh hai, để tôi đưa anh vào trong nhà"

Tần Nghị khựng lại bước chân, chợt nhận ra được sự thật

"Anh trai cậu...?"

Còn chưa dứt câu thì bác làm vườn đã trở về, từ xa chạy đến đã hô lớn

" Nhị thiếu gia sao cậu còn ở ngoài này? Mau Mau vào nhà tránh nắng nha"

"Con biết rồi, đến ngay đến ngay" trả lời bác ấy xong liền quay lại ngoắc tay với Tần Nghị "Đi theo tôi, giờ này chắc anh trai đang ở trong phòng đấy, có kêu cũng không thèm ra đâu"

~~~

Đoạn Chương

Em đứng trên cầu ngắm cảnh,

Người ngắm cảnh trên cầu lại ngắm em.

Ánh trăng điểm tô cửa sổ phòng em,

Giấc mộng ai kia lại được em tô điểm.

(Nguồn: 108 bài thơ tình Trung Hoa (dịch), NXB Thuận Hóa, 1996)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện