Bạch Phong Tịch vừa kết thúc buổi tập luyện ở công ty, cậu ta chuẩn bị ra mắt với vai trò ca sĩ Solo. Album cũng đã quay xong, chỉ còn chờ khâu xuất bản. Trước khi vào công ty cậu ta cũng đã có 1 lượng người theo dõi nhất định.
Vừa ngồi nghỉ ngơi 1 chút thì người đại diện của cậu ta Phương Đình tiến vào.
"Tập luyện thế nào rồi?"
"Anh nghĩ em là ai chứ, đương nhiên là mọi thứ đều ổn rồi!" Bạch Phong Tịch dựng ngón tay cái, bày tỏ sự tự tin của mình.
"À mà, lần trước em có nói người tên Dạ Phàm là bạn của em phải không".đây mới là nguyên nhân Phương Đình chạy 1 chuyến qua đây.
Bạch Phong Tịch nhướng mi, cậu ta đã cố gắng gạt cái tên này ra khỏi đầu nhưng dường như nó cứ liên tục xuất hiện
"Đúng là em có nói vậy, nhưng mà sao anh lại hỏi đến cậu ấy?"
"Là công ty muốn kí hợp đồng với cậu ta nên muốn nhờ em 1 chuyến"
"Nhờ em có ích gì, không phải công ty xuất lực ra thì vẫn tốt hơn sao?" Bạch Phong Tịch muốn hỏi thêm thông tin đằng sau nên không muốn lập tức đồng ý.
Phương Đình quan sát xem xung quanh có người không rồi mới nhỏ giọng trả lời
"Anh cũng chỉ là người được nhờ thôi, nhưng nghe nói là do Dạ Phàm người này đã từ chối thư mời của công ty"
"Nếu người đã từ chối thì em cũng không chắc em có thể thay đổi suy nghĩ của người ta được" Bạch Phong Tịch còn muốn vòng vo 1 hồi, trả lời kiểu nửa có nửa không.
"Tóm lại là ý định muốn thu cậu ta về tay của cấp trên khá lớn. Yêu cầu em hỗ trợ 1 chút, nói vài câu ngọt ngào.
Nếu cậu Làm tốt đương nhiên là sẽ có thưởng"
Phương Đình lần đầu cảm thấy kì lạ khi người nghệ sĩ bình thường nghe lời này lại có ý tứ từ chối.
"Nếu là lệnh của sếp lớn thì em sẽ cố gắng hết sức thực hiện nha, cơ mà em có thể biết người sếp có ý muốn Dạ Phàm về công ty mình là ai không"
Bạch Phong Tịch làm ra vẻ hỏi giỡn nhưng đây là sự thật mà cậu ta rất muốn tìm hiểu.
"Cậu muốn biết à?"
Bạch Phong Tịch gật gật đầu, chớp đôi mắt hoa đào tỏ vẻ đáng yêu
"Đó là..." Phương Đình ngừng nói, dí ngón tay vào trán cậu, đẩy người ra.
"Chỉ cần biết là sếp lớn được rồi"
Nhưng rất tiếc là không moi móc được gì thêm, cái tên này đúng là 1 kẻ kín miệng. Dù anh ta đối xử với Bạch Phong Tịch rất tốt, vẫn luôn nâng đỡ cậu ta nhưng con người thật sự bí ẩn và khó hiểu.
Sau khi Phương Đình rời đi Bạch Phong Tịch mới hỏi hệ thống
"Mày có chắc là độ hảo cảm của tên này đối với tao là 70 chứ? Nhìn cách anh ta đối xử với tao đi, có giống người có sự yêu thích không?"
"Cậu hỏi tôi câu này nhiều lắm rồi đấy, số liệu không thể nào có sai sót đâu. Có lẽ cậu nên tìm hiểu anh ta nhiều hơn đấy..." Hệ thống giống như còn định nói gì đó nhưng bị Bạch Phong Tịch bỏ qua. Cậu ngừng câu chuyện, phất tay, muốn đứng dậy tập nhảy tiếp . (1
Phương Đình khi vừa bước ra khỏi phòng được vài bước thì tốc độ đột nhiên tăng lên, anh ta rẽ ngang vào 1 phòng trống gần đó. Sau khi đóng cửa khóa cửa phòng lại mới lôi ra từ trong túi quần mình 1 cái khăn tay. Nếu để
Bạch Phong Tịch nhìn thấy sẽ biết đây rõ ràng là cái khăn tay cậu ta vừa bị mất 2 hôm trước.
Phương Đình dùng cả 2 tay giãn cái khăn ra trước mặt mình, rồi úp cả mặt mình lên đó hít lấy hít để. Đến nỗi thông qua lớp khăn có thể thấy miệng anh ta mở rộng giống như thiếu ô xi vậy.
"Khì... Khì... hít..."
Động tác không hề dừng lại đến tận 5 phút sau.
Trong căn phòng tối om, không thể nào nhìn thấy rõ mặt Phương Đình.
Trong bóng tối như thế nào Bạch Phong Tịch hoàn toàn không rõ. Nhưng hiện tại Dạ Phàm và cậu ta đã kéo nhau ra dàn ghế đá bằng cẩm thạch đặt dưới bóng râm mát mẻ mà ngồi xuống.
Bạch Phong Tịch làm như chỉ bâng quơ đùa giỡn hỏi
"Dạo này cậu có vẻ nổi tiếng quá nên quên tớ rồi à?"
Dạ Phàm lại cảm thấy như người kia đang dò xét gì đó về mình
"Ây da, tớ nào dám tự nhận là người nổi tiếng chứ, năng lực của tớ sao so với cậu được. Nghe nói cậu được vào công ty lớn nữa mà. Ô, tên là truyền thông Ảnh thị phải không?"'
Nói 1 hồi lại đẩy ngược câu hỏi sang cho Bạch Phong Tịch.
Sắc mặt Người đối diện trở nên kì quái lắm, Dạ Phàm đang không rõ bản thân nói sai cái gì người nọ mới lên tiếng giải thích
"Cậu có nhầm lẫn gì không, công ty của tớ tên là giải trí Hoán Vũ"
"Ô, thế là tớ nhớ nhẩm rồi. Có lẽ do dạo này thiếu ngủ quá nên thế đấy. Ha ha..." Dạ Phàm ngoài mặt cười nhưng trong lòng rối răm lắm.
Khoan đã, không phải trong tiểu thuyết thì Bạch Phong Tịch đầu quân cho Truyền thông Ảnh thị sao? Bất chấp công ty kia chủ yếu đầu tư về mảng phim ảnh chỉ vì đó là công ty của Tần Viễn. Nhưng mà như vậy không phải
Cậu nên cảm thấy vui hay sao. Vì cơ hội Bạch Phong Tịch tiếp xúc với Tần Viễn ít đi.
Ngược lại cái tên Giải trí Hoán Vũ này nghe quen quen. Không phải bên đó 2 hôm trước vừa mới liên lạc với cậu muốn cậu làm nghệ sĩ công ty của họ sao? Nhưng đã bị Dạ Phàm từ chối rồi.
Dạ Phàm đợi mãi cũng không thấy Bạch Phong Tịch đả động gì đến công ty quản lý mà chỉ nói đôi chút chuyện ngoài lề.
"Cậu với Tần gia trông có vẻ thân thiết nhỉ? Nhìn Nhất Thiên bám cậu như vậy còn gì, những người khác có dễ nói chuyện giống vậy không?"
Bạch Phong Tịch quan sát sắc mặt Dạ Phàm, thăm dò.
"Nhất Thiên đứa nhỏ này tuy hiếu động Nhưng tính tình hoạt bát dễ mến lắm..."
Nghe tới đây Bạch Phong Tịch đã không ngừng giựt giựt khoé miệng. Người Dạ Phàm kế và người lúc nãy quậy phá banh chành trong giờ học của cậu ta có thật là 1 người không? "Còn những người khác?"
Dạ Phàm đương nhiên sẽ không nói toẹt ra là cậu thân thiết với Tần gia còn hơn là thân với cậu ta nữa.
"Tớ thấy bình thường chỉ có Tần Nghị Tần tổng tính cách hiền hòa dễ giao tiếp thôi. Những người khác đều trông có vẻ khó tiếp cận khi mới gặp "
Nội tâm Dạ Phàm: nghe rồi chứ, nghe hiểu rồi thì đi đi, đừng quanh quấn ở Tần gia mãi nữa. Về với Lâm Hạc Hiên tra công của cậu đi. (1)
Về phần Bạch Phong Tịch rất đơn giản chỉ là không muốn Dạ Phàm chung công ty với mình. Nghĩ lại thì có thể là do Tần Nghị và Dạ Phàm có quen biết thế nên mới muốn cậu ta dưới sự quản lý của mình.
Chứ nếu không thì 1 người không có tài năng nổi bật lẫn khuôn mặt bình thường thì sao có thể được chú ý đến vậy chứ?
Bạch Phong Tịch đang định hỏi gì đó đột nhiên thấy Dạ Phàm nhìn mình chằm chằm. Có lẽ do chỉ số mị lực được nâng cao nên khi Dạ Phàm dùng ánh mắt chăm chú Bạch Phong Tịch cũng bị bối rối ít nhiều.
Đến lúc cậu ta nhịn không nối nữa mà cất tiếng thì đã thấy Dạ Phàm đứng dậy, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Bạch Phong Tịch cảm nhận được tay Dạ Phàm phớt nhẹ qua tóc, thoáng 1 cái đã rời đi. Nhìn lại trên tay cậu là cái gì đó màu trắng nho nhỏ.
"Tóc cậu có dính cành hoa nè"
Dạ Phàm tự nhiên nhớ lại những hình ảnh lúc Bạch Phong Tịch chưa bị "Bạch Phong Tịch trọng sinh" chiếm giữ mà bất giác cười ngô nghê kết hợp với đôi mắt cún con linh động.
Làm Bạch Phong Tịch cũng nhìn ngơ ngẩn trong phút chốc.
Nhưng rất nhanh tự đánh tỉnh bản thân. Lờ đi sự khác lạ của mình. Nói giống như tự trấn an bản thân: hừ, loại người như cậu ta thì có mị lực gì chứ. (1
Lúc Bạch Phong Tịch rời đi cậu ta cũng chưa hề đề cập gì đến Công ty Hoán Vũ làm Dạ Phàm khó hiểu không thôi.
Bạch Phong Tịch vẫn đinh ninh Dạ Phàm sẽ rất nhanh sẽ tàn màn thôi vì kiếp trước cậu ta chưa gặp nghệ sĩ nổi tiếng nào tên Dạ Phàm cả.
Nhưng điều đó rất nhanh sẽ được chứng minh là sai khi Dạ Phàm từng bước leo lên vị trí cao trong giới giải trí.
Sau khi show Sống thật sống khỏẻ được chiếu thì Dạ Phàm bắt đầu nhận được những tin nhắn chiêu mộ từ các công ty giải trí. Đa phần đều là công ty nhỏ, trừ cái công ty giải trí Hoán Vũ kia.
Dạ Phàm cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa có quyết định gì cả. Cậu muốn hỏi thử 1 người có kinh nghiệm xem sao.
Tạch... tạch... Tạch...
Cậu gõ mãi một lúc rồi lại xoá đi, một hồi lại gõ chữ rồi lại xóá đi. Từ bao giờ mở lời bắt chuyện với 1 người lại trở nên khó như thế.
Đang lúc Dạ Phàm vò đầu bứt tóc thì bất ngờ khi nhận được tin nhắn từ người mà cậu đắn đo gõ chữ nãy giờ.
(?]
[Hửm?)
Tin nhắn ngắn gọn xúc tích bày tỏ sự hoài nghi của chính chủ.
Dạ Phàm không hiểu người nọ thắc mắc điều gì, cậu rõ ràng cái gì cũng chưa nhắn
[ Sao ลุ ?]
(Em gõ gần 10 phút đồng hồ mà vẫn chưa xong à? ) 2)
Bây giờ lúc không có người khác bọn họ đều sẽ tự động xưng anh em.
Sự thật là Tần Viễn đã ngồi đợi tin nhắn của Dạ Phàm từ rất lâu. Hắn cũng vài lần muốn nhắn tin trước nhưng sợ cậu nhóc sợ hãi việc hắn quá chủ động.
Dạ Phàm mở to tròng mắt. Á, cậu quên mất là trong ứng dụng nhắn tin có thể nhìn thấy được nếu người kia đang gõ văn bản. Sau lưng thì ngại nhưng tay thì rất mạnh dạn bấm vào biểu tượng cảm xúc đỏ mặt làm nũng.
(Typing•...•)
[ Hì, vậy em không được nhắn tin cho anh à. ('>•
Tần Viễn không rành mất cái biểu tượng của lớp trẻ cho lắm. Sợ cách nói chuyện của mình quá nghiêm túc hù bạn nhỏ nên liền copy lại.
[ Anh cho phép, nói đi ('> u
Phụt... Ha ha...
Dạ Phàm xém nữa sặc nước miếng khi tưởng tượng ra cảnh Tần Viễn thân cao mét tám vai rộng cơ bắp cuồn cuộn làm ra hành động đỏ mặt nhõng nhẽo kia. Quá đau mắt rồi!
(Thì không phải dạo này em cũng bắt đầu khá nổi tiếng rồi đấy sao. Có vài công ty giải trí tìm em nên em muốn hỏi ý kiến anh xem thế nào]
Tần Viễn sau khi đọc được câu này rất hài lòng. Đúng là nên hỏi ý kiến của hắn trước mới tốt.
( Em liệt kê thử tên mấy công ty đó ra anh xem]
Vừa ngồi nghỉ ngơi 1 chút thì người đại diện của cậu ta Phương Đình tiến vào.
"Tập luyện thế nào rồi?"
"Anh nghĩ em là ai chứ, đương nhiên là mọi thứ đều ổn rồi!" Bạch Phong Tịch dựng ngón tay cái, bày tỏ sự tự tin của mình.
"À mà, lần trước em có nói người tên Dạ Phàm là bạn của em phải không".đây mới là nguyên nhân Phương Đình chạy 1 chuyến qua đây.
Bạch Phong Tịch nhướng mi, cậu ta đã cố gắng gạt cái tên này ra khỏi đầu nhưng dường như nó cứ liên tục xuất hiện
"Đúng là em có nói vậy, nhưng mà sao anh lại hỏi đến cậu ấy?"
"Là công ty muốn kí hợp đồng với cậu ta nên muốn nhờ em 1 chuyến"
"Nhờ em có ích gì, không phải công ty xuất lực ra thì vẫn tốt hơn sao?" Bạch Phong Tịch muốn hỏi thêm thông tin đằng sau nên không muốn lập tức đồng ý.
Phương Đình quan sát xem xung quanh có người không rồi mới nhỏ giọng trả lời
"Anh cũng chỉ là người được nhờ thôi, nhưng nghe nói là do Dạ Phàm người này đã từ chối thư mời của công ty"
"Nếu người đã từ chối thì em cũng không chắc em có thể thay đổi suy nghĩ của người ta được" Bạch Phong Tịch còn muốn vòng vo 1 hồi, trả lời kiểu nửa có nửa không.
"Tóm lại là ý định muốn thu cậu ta về tay của cấp trên khá lớn. Yêu cầu em hỗ trợ 1 chút, nói vài câu ngọt ngào.
Nếu cậu Làm tốt đương nhiên là sẽ có thưởng"
Phương Đình lần đầu cảm thấy kì lạ khi người nghệ sĩ bình thường nghe lời này lại có ý tứ từ chối.
"Nếu là lệnh của sếp lớn thì em sẽ cố gắng hết sức thực hiện nha, cơ mà em có thể biết người sếp có ý muốn Dạ Phàm về công ty mình là ai không"
Bạch Phong Tịch làm ra vẻ hỏi giỡn nhưng đây là sự thật mà cậu ta rất muốn tìm hiểu.
"Cậu muốn biết à?"
Bạch Phong Tịch gật gật đầu, chớp đôi mắt hoa đào tỏ vẻ đáng yêu
"Đó là..." Phương Đình ngừng nói, dí ngón tay vào trán cậu, đẩy người ra.
"Chỉ cần biết là sếp lớn được rồi"
Nhưng rất tiếc là không moi móc được gì thêm, cái tên này đúng là 1 kẻ kín miệng. Dù anh ta đối xử với Bạch Phong Tịch rất tốt, vẫn luôn nâng đỡ cậu ta nhưng con người thật sự bí ẩn và khó hiểu.
Sau khi Phương Đình rời đi Bạch Phong Tịch mới hỏi hệ thống
"Mày có chắc là độ hảo cảm của tên này đối với tao là 70 chứ? Nhìn cách anh ta đối xử với tao đi, có giống người có sự yêu thích không?"
"Cậu hỏi tôi câu này nhiều lắm rồi đấy, số liệu không thể nào có sai sót đâu. Có lẽ cậu nên tìm hiểu anh ta nhiều hơn đấy..." Hệ thống giống như còn định nói gì đó nhưng bị Bạch Phong Tịch bỏ qua. Cậu ngừng câu chuyện, phất tay, muốn đứng dậy tập nhảy tiếp . (1
Phương Đình khi vừa bước ra khỏi phòng được vài bước thì tốc độ đột nhiên tăng lên, anh ta rẽ ngang vào 1 phòng trống gần đó. Sau khi đóng cửa khóa cửa phòng lại mới lôi ra từ trong túi quần mình 1 cái khăn tay. Nếu để
Bạch Phong Tịch nhìn thấy sẽ biết đây rõ ràng là cái khăn tay cậu ta vừa bị mất 2 hôm trước.
Phương Đình dùng cả 2 tay giãn cái khăn ra trước mặt mình, rồi úp cả mặt mình lên đó hít lấy hít để. Đến nỗi thông qua lớp khăn có thể thấy miệng anh ta mở rộng giống như thiếu ô xi vậy.
"Khì... Khì... hít..."
Động tác không hề dừng lại đến tận 5 phút sau.
Trong căn phòng tối om, không thể nào nhìn thấy rõ mặt Phương Đình.
Trong bóng tối như thế nào Bạch Phong Tịch hoàn toàn không rõ. Nhưng hiện tại Dạ Phàm và cậu ta đã kéo nhau ra dàn ghế đá bằng cẩm thạch đặt dưới bóng râm mát mẻ mà ngồi xuống.
Bạch Phong Tịch làm như chỉ bâng quơ đùa giỡn hỏi
"Dạo này cậu có vẻ nổi tiếng quá nên quên tớ rồi à?"
Dạ Phàm lại cảm thấy như người kia đang dò xét gì đó về mình
"Ây da, tớ nào dám tự nhận là người nổi tiếng chứ, năng lực của tớ sao so với cậu được. Nghe nói cậu được vào công ty lớn nữa mà. Ô, tên là truyền thông Ảnh thị phải không?"'
Nói 1 hồi lại đẩy ngược câu hỏi sang cho Bạch Phong Tịch.
Sắc mặt Người đối diện trở nên kì quái lắm, Dạ Phàm đang không rõ bản thân nói sai cái gì người nọ mới lên tiếng giải thích
"Cậu có nhầm lẫn gì không, công ty của tớ tên là giải trí Hoán Vũ"
"Ô, thế là tớ nhớ nhẩm rồi. Có lẽ do dạo này thiếu ngủ quá nên thế đấy. Ha ha..." Dạ Phàm ngoài mặt cười nhưng trong lòng rối răm lắm.
Khoan đã, không phải trong tiểu thuyết thì Bạch Phong Tịch đầu quân cho Truyền thông Ảnh thị sao? Bất chấp công ty kia chủ yếu đầu tư về mảng phim ảnh chỉ vì đó là công ty của Tần Viễn. Nhưng mà như vậy không phải
Cậu nên cảm thấy vui hay sao. Vì cơ hội Bạch Phong Tịch tiếp xúc với Tần Viễn ít đi.
Ngược lại cái tên Giải trí Hoán Vũ này nghe quen quen. Không phải bên đó 2 hôm trước vừa mới liên lạc với cậu muốn cậu làm nghệ sĩ công ty của họ sao? Nhưng đã bị Dạ Phàm từ chối rồi.
Dạ Phàm đợi mãi cũng không thấy Bạch Phong Tịch đả động gì đến công ty quản lý mà chỉ nói đôi chút chuyện ngoài lề.
"Cậu với Tần gia trông có vẻ thân thiết nhỉ? Nhìn Nhất Thiên bám cậu như vậy còn gì, những người khác có dễ nói chuyện giống vậy không?"
Bạch Phong Tịch quan sát sắc mặt Dạ Phàm, thăm dò.
"Nhất Thiên đứa nhỏ này tuy hiếu động Nhưng tính tình hoạt bát dễ mến lắm..."
Nghe tới đây Bạch Phong Tịch đã không ngừng giựt giựt khoé miệng. Người Dạ Phàm kế và người lúc nãy quậy phá banh chành trong giờ học của cậu ta có thật là 1 người không? "Còn những người khác?"
Dạ Phàm đương nhiên sẽ không nói toẹt ra là cậu thân thiết với Tần gia còn hơn là thân với cậu ta nữa.
"Tớ thấy bình thường chỉ có Tần Nghị Tần tổng tính cách hiền hòa dễ giao tiếp thôi. Những người khác đều trông có vẻ khó tiếp cận khi mới gặp "
Nội tâm Dạ Phàm: nghe rồi chứ, nghe hiểu rồi thì đi đi, đừng quanh quấn ở Tần gia mãi nữa. Về với Lâm Hạc Hiên tra công của cậu đi. (1)
Về phần Bạch Phong Tịch rất đơn giản chỉ là không muốn Dạ Phàm chung công ty với mình. Nghĩ lại thì có thể là do Tần Nghị và Dạ Phàm có quen biết thế nên mới muốn cậu ta dưới sự quản lý của mình.
Chứ nếu không thì 1 người không có tài năng nổi bật lẫn khuôn mặt bình thường thì sao có thể được chú ý đến vậy chứ?
Bạch Phong Tịch đang định hỏi gì đó đột nhiên thấy Dạ Phàm nhìn mình chằm chằm. Có lẽ do chỉ số mị lực được nâng cao nên khi Dạ Phàm dùng ánh mắt chăm chú Bạch Phong Tịch cũng bị bối rối ít nhiều.
Đến lúc cậu ta nhịn không nối nữa mà cất tiếng thì đã thấy Dạ Phàm đứng dậy, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Bạch Phong Tịch cảm nhận được tay Dạ Phàm phớt nhẹ qua tóc, thoáng 1 cái đã rời đi. Nhìn lại trên tay cậu là cái gì đó màu trắng nho nhỏ.
"Tóc cậu có dính cành hoa nè"
Dạ Phàm tự nhiên nhớ lại những hình ảnh lúc Bạch Phong Tịch chưa bị "Bạch Phong Tịch trọng sinh" chiếm giữ mà bất giác cười ngô nghê kết hợp với đôi mắt cún con linh động.
Làm Bạch Phong Tịch cũng nhìn ngơ ngẩn trong phút chốc.
Nhưng rất nhanh tự đánh tỉnh bản thân. Lờ đi sự khác lạ của mình. Nói giống như tự trấn an bản thân: hừ, loại người như cậu ta thì có mị lực gì chứ. (1
Lúc Bạch Phong Tịch rời đi cậu ta cũng chưa hề đề cập gì đến Công ty Hoán Vũ làm Dạ Phàm khó hiểu không thôi.
Bạch Phong Tịch vẫn đinh ninh Dạ Phàm sẽ rất nhanh sẽ tàn màn thôi vì kiếp trước cậu ta chưa gặp nghệ sĩ nổi tiếng nào tên Dạ Phàm cả.
Nhưng điều đó rất nhanh sẽ được chứng minh là sai khi Dạ Phàm từng bước leo lên vị trí cao trong giới giải trí.
Sau khi show Sống thật sống khỏẻ được chiếu thì Dạ Phàm bắt đầu nhận được những tin nhắn chiêu mộ từ các công ty giải trí. Đa phần đều là công ty nhỏ, trừ cái công ty giải trí Hoán Vũ kia.
Dạ Phàm cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa có quyết định gì cả. Cậu muốn hỏi thử 1 người có kinh nghiệm xem sao.
Tạch... tạch... Tạch...
Cậu gõ mãi một lúc rồi lại xoá đi, một hồi lại gõ chữ rồi lại xóá đi. Từ bao giờ mở lời bắt chuyện với 1 người lại trở nên khó như thế.
Đang lúc Dạ Phàm vò đầu bứt tóc thì bất ngờ khi nhận được tin nhắn từ người mà cậu đắn đo gõ chữ nãy giờ.
(?]
[Hửm?)
Tin nhắn ngắn gọn xúc tích bày tỏ sự hoài nghi của chính chủ.
Dạ Phàm không hiểu người nọ thắc mắc điều gì, cậu rõ ràng cái gì cũng chưa nhắn
[ Sao ลุ ?]
(Em gõ gần 10 phút đồng hồ mà vẫn chưa xong à? ) 2)
Bây giờ lúc không có người khác bọn họ đều sẽ tự động xưng anh em.
Sự thật là Tần Viễn đã ngồi đợi tin nhắn của Dạ Phàm từ rất lâu. Hắn cũng vài lần muốn nhắn tin trước nhưng sợ cậu nhóc sợ hãi việc hắn quá chủ động.
Dạ Phàm mở to tròng mắt. Á, cậu quên mất là trong ứng dụng nhắn tin có thể nhìn thấy được nếu người kia đang gõ văn bản. Sau lưng thì ngại nhưng tay thì rất mạnh dạn bấm vào biểu tượng cảm xúc đỏ mặt làm nũng.
(Typing•...•)
[ Hì, vậy em không được nhắn tin cho anh à. ('>•
Tần Viễn không rành mất cái biểu tượng của lớp trẻ cho lắm. Sợ cách nói chuyện của mình quá nghiêm túc hù bạn nhỏ nên liền copy lại.
[ Anh cho phép, nói đi ('> u
Phụt... Ha ha...
Dạ Phàm xém nữa sặc nước miếng khi tưởng tượng ra cảnh Tần Viễn thân cao mét tám vai rộng cơ bắp cuồn cuộn làm ra hành động đỏ mặt nhõng nhẽo kia. Quá đau mắt rồi!
(Thì không phải dạo này em cũng bắt đầu khá nổi tiếng rồi đấy sao. Có vài công ty giải trí tìm em nên em muốn hỏi ý kiến anh xem thế nào]
Tần Viễn sau khi đọc được câu này rất hài lòng. Đúng là nên hỏi ý kiến của hắn trước mới tốt.
( Em liệt kê thử tên mấy công ty đó ra anh xem]
Danh sách chương