Lý Lan thấy người tới là Mặc Quân liền phấn khích chạy tới chỗ hắn. Cũng chẳng nghĩ tới việc hành lễ luôn.
Nàng ta vẫn nghĩ rằng mọi chuyện vẫn giống trước đây, nàng ta vẫn là sủng phi độc nhất vô nhị của hoàng đế. Lý Lan chạy lại ôm lấy cánh tay hắn. Nó nữ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất. Y phục hôm nay nàng ta cũng cố tình chọn vì hắn.
"Bệ hạ ngài tới rồi"
Mặc Quân không trả lời nàng ta. Sự chú ý của hắn từ lúc tới vẫn luôn tập trung vào Tạ Linh Giao cách có vài bước chân. Cố tình người hắn để ý lại không chịu lên tiếng mà người hắn không cần lại cứ léo nhéo bên tai. Đã vậy còn liên tục đem cái cơ thể không xương xà nẹo lên người hắn.
"Bệ hạ chuyện là như này. Chúng ta đều biết bệ hạ đang nghỉ ngơi ở đình viện nên không làm phiền ai ngờ hoàng quân lại ngang nhiên vào đó. Thần thiếp có lòng tốt muốn nhắc nhở nhưng ngài ấy không nghe còn nói dối là bệ hạ cho phép"
"Như vậy chẳng phải không xem ngài ra gì sao? "
Nói rồi nàng ta còn tự cho là bản thân làm đúng rất kiêu ngạo mà nhìn về phía Tạ Linh Giao. Khiêu khích trắng trợn.
Mặc Quân chờ đợi người kia lên tiếng nhưng y lại không nói gì khiến hắn có chút không vui. Điều này trong mắt người khác liền thành hắn đang khó chịu với Tạ Linh Giao. Lý Lan cũng nghĩ vậy nàng ta rất vừa ý điều này.
Ban nãy nghe Đoan Hạc nói có người làm khó dễ y hắn liền tới đây ngay kết quả người này một lời cũng không chịu nói. Chẳng nhẽ mở miệng nhờ hắn giúp rất khó với y sao? Mặc Quân thở dài. Thôi vậy, y không nói vậy hắn tự giúp y cũng được.
"Hoàng quân không có gì muốn nói sao? "
Mặc Quân lên tiếng, đồng thời cũng rút tay ra khỏi người Lý Lan. Nàng ta ôm nãy giờ hắn muốn nổi da gà luôn rồi.
Mặc Quân bước tới trước mặt y. Không chút gì là sẽ nổi giận cả. Hắn nhìn y cúi đầu không thèm nhìn hắn lấy một cái mà trong lòng có chút thở dài. Kế đó liên vươn tay đem sợi tóc mai bên mặt y vén lên tai.
Tạ Linh Giao bị hành động của hắn làm bất ngờ liền ngẩng đầu lên nhìn. Cảnh tượng giống hệt ban nãy hắn trêu ghẹo y ở đình viện nhưng lúc đó giữa hai người còn có mành lụa ngăn cách còn giờ thì không.
Mặc Quân thấy y cuối cùng cũng nhìn mình thì vui vẻ lên không ít. Rất tự nhiên mà chỉnh chỉnh nghịch nghịch tóc y. Làm một đám người quanh đó nhìn mà mắt chữ a mồm chữ o đến không ngậm vô được.
Duy chỉ có Đoan Hạc là ổn định hơn đôi chút. Dù sao ông cũng biết đôi chút sự tình.
"Bình thường nàng ta luôn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ngươi? "
Tạ Linh Giao vẫn chưa hoàn hồn được sau từng cú sốc mà hắn mang tới nên nhất thời Mặc Quân không nhận được câu trả lời.
Nhưng Lý Lan ở sau lại nhạy bén thấy có chuyện không ổn nàng ta muốn lên tiếng tìm cơ hội bào chữa.
Nhưng giọng Mặc Quân lại nhẹ nhàng cất lên. Vẫn là nói với Tạ Linh Giao hoàn toàn không chút ý đến người được gọi là sủng phi kia.
"Sao không trả lời trẫm? Chỉ cần ngươi gật đầu trẫm sẽ xử phạt nàng ta."
"Bệ hạ! "
Giọng Lý Lan phá lệ cất cao, ánh mắt nàng ta đầy hoài nghi và khó tin nhìn Mặc Quân. Nàng ta không ngờ người ngày trước còn nói yêu thương nàng giây sau liền có thể vì kẻ khác đòi xử phạt nàng.
Nhưng Mặc Quân không quan tâm. Người yêu thương nàng ta là nguyên chủ chứ không phải hắn chưa kể lão cha của nàng còn đang lên ý tưởng thay hắn thâu tóm triều đình. Hắn việc gì phải đóng kịch với nàng ta chứ? Hoàng quân của hắn không tốt hơn sao?
Tạ Linh Giao cảm thấy hắn đang làm lớn chuyện. Y không muốn dính dáng hay gây thù với Lý Lan với Mặc Quân lại càng không.
"Bệ hạ nghĩ nhiều rồi ta với Hoàn quý phi rất tốt"
Mặc Quân hơi nhíu mày nhìn y chằm chằm không lên tiếng. Hắn đang không vui, đặc biệt không vui. Sao hoàng quân nhà hắn hiền vậy? Để vợ bé leo lên ngồi như vậy là sao? Hắn đứng lù lù một cục đây cũng không biết cáo trạng là sao?
Mặc Quân lại thở dài. Thôi hắn lại tự mình đi giúp y thị uy vậy. Đoan Hạc để ý hôm này bệ hạ thở dài rất nhiều.
"Đoan Hạc truyền chỉ. Hoàn quý phi vô lễ bất kính trước mặt hoàng quân bịa đặt lung tung về trẫm tước phong vị giáng xuống làm phi cấm túc một tháng ở Lan Đình phạt bổng lộc hai tháng, đem đi cứu tế Tuyên Châu xem như giúp nàng ta tích đức đi"
"Lão nô tuân chỉ"
Lệnh vừa truyền xuống không ít người hít khí lạnh. Bé hạ vậy mà vì hoàng quân xử phạt quý phi còn giáng chức. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía vị hoàng quân trước giờ như không tồn tại kia đã thay đổi không ít.
Mặc Quân sắc bén nhìn thấy ánh mắt đám người. Lạnh nhạt lên tiếng. Trẫm ra mặt vì hoàng quân của trẫm rất hiếm lạ sao?
"Ánh mắt các ngươi là có ý gì? Cảm thấy y không đáng để trẫm ra mặt sao? "
Đây mới là ngữ điệu báo hiệu bệ hạ tức giận. Sống lâu trong hậu cung cái gọi là nhìn mặt đoán y bọn hon vẫn am hiểu đôi chút. Đám phi tần đi cùng Lý Lan không dám nhìn thẳng hắn cả đám vội vàng quỳ xuống xin hắn bớt giận.
Lý Lan đã sớm quỳ từ trước nàng ta vẫn không dám tin những gì Mặc Quân nói. Làm gì còn dáng vẻ tự đắc ban nãy nữa. Nàng ta bò tới nắm lấy vạt áo hắn cầu xin. Nước mắt đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia.
"Bệ hạ thiếp biết sai rồi, cầu xin ngài mà bệ hạ, thiếp thực sự biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, bệ hạ"
Đáp lại nàng ta Mặc Quân chỉ lạnh giọng. Một ánh mắt cũng lười cho.
"Đã biết sai thì cũng nên biết mọi sai lầm đều phải trả giá"
Hắn đem vạt áo giật khỏi tay Lý Lan. Nhìn đến đám người đang quỳ rạp trên đất. Giọng nói vẫn lạnh nhạt như thế.
"Các ngươi nên nhớ một điều, y là hoàng quân ta cưới hỏi đàm hoàng còn cá ngươi chỉ là phi dù có là quý phi thì cũng như nhau thôi"
Hắn đang cảnh cáo bọn họ. Sau này ở trong hậu cung nên biết ai là người đứng đầu thực sự yên phận mà sống bằng không sẽ không khác gì Lý Lan kia.
Tạ Linh Giao cũng kinh ngạc không kém. Người này là đang ra mặt cho y? Y ngước nhìn hắn vì bản thân chỉ tới cằm ai kia nên nhìn cũng chỉ thấy sườn mặt cùng chiếc cằm cương nghị ấy thôi. Không hiểu sao cảm giác giống như được bao bọc này khiến y nhớ tới phụ thân cùng huynh trưởng ở nhà.
Mặc Quân thấy y nhìn mình chăm chú thì vui vẻ này là thích hắn hơn chút rồi đúng không? Hắn nào biết y đang ví hắn giống trưởng bối trong nhà. Biết chắc tổn thương nhiều chút.
Sau đó Mặc Quân tự nhiên vòng tay ôm eo y dời đi. Hoàn toàn không để ý đến người nào đó đang rất căng thẳng đến nỗi lưng cũng bị kéo căng thành một đường.
Đúng lúc này Đoan Hạc tiến lên thông báo với hắn Hữu thừa tướng tới tìm. Mặc Quân thắc mắc không phải hẹn đầu giờ chiều sao? Giờ chuẩn bị gần bữa trưa rồi ông chạy đến làm gì?
Nhưng nói gì thì nói đến cũng đến rồi chưa kể theo phương diện nào đó ông chính là cha vợ của hắn. Khẽ nhìn đứa trẻ bên cạnh vừa vặn sao y cũng đang nhìn hắn.
Mặc Quân lại xoa đầu y một cái nhẹ giọng.
"Ta đi gặp cha ngươi, về nấu chè đi xong đem tới chỗ ta"
Nói xong hắn cùng Đoan Hạc rời đi để lại Tạ Linh Giao đang ngỡ ngàng không thôi. Hôm nay đúng là đủ chuyện kì lạ. Y nhanh chóng ôm sẽ về bắt đầu cùng Các An với Cát Yên làm chè hạt sen rồi cắm một bình sen trong phòng. Cũng chưa quên chuyện phải đem chè tới cho ai đó. Người ta đánh tiếng vậy rồi trước lúc đi còn nhắc khéo y, không thể vờ bỏ qua như không nhớ được.
Nàng ta vẫn nghĩ rằng mọi chuyện vẫn giống trước đây, nàng ta vẫn là sủng phi độc nhất vô nhị của hoàng đế. Lý Lan chạy lại ôm lấy cánh tay hắn. Nó nữ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất. Y phục hôm nay nàng ta cũng cố tình chọn vì hắn.
"Bệ hạ ngài tới rồi"
Mặc Quân không trả lời nàng ta. Sự chú ý của hắn từ lúc tới vẫn luôn tập trung vào Tạ Linh Giao cách có vài bước chân. Cố tình người hắn để ý lại không chịu lên tiếng mà người hắn không cần lại cứ léo nhéo bên tai. Đã vậy còn liên tục đem cái cơ thể không xương xà nẹo lên người hắn.
"Bệ hạ chuyện là như này. Chúng ta đều biết bệ hạ đang nghỉ ngơi ở đình viện nên không làm phiền ai ngờ hoàng quân lại ngang nhiên vào đó. Thần thiếp có lòng tốt muốn nhắc nhở nhưng ngài ấy không nghe còn nói dối là bệ hạ cho phép"
"Như vậy chẳng phải không xem ngài ra gì sao? "
Nói rồi nàng ta còn tự cho là bản thân làm đúng rất kiêu ngạo mà nhìn về phía Tạ Linh Giao. Khiêu khích trắng trợn.
Mặc Quân chờ đợi người kia lên tiếng nhưng y lại không nói gì khiến hắn có chút không vui. Điều này trong mắt người khác liền thành hắn đang khó chịu với Tạ Linh Giao. Lý Lan cũng nghĩ vậy nàng ta rất vừa ý điều này.
Ban nãy nghe Đoan Hạc nói có người làm khó dễ y hắn liền tới đây ngay kết quả người này một lời cũng không chịu nói. Chẳng nhẽ mở miệng nhờ hắn giúp rất khó với y sao? Mặc Quân thở dài. Thôi vậy, y không nói vậy hắn tự giúp y cũng được.
"Hoàng quân không có gì muốn nói sao? "
Mặc Quân lên tiếng, đồng thời cũng rút tay ra khỏi người Lý Lan. Nàng ta ôm nãy giờ hắn muốn nổi da gà luôn rồi.
Mặc Quân bước tới trước mặt y. Không chút gì là sẽ nổi giận cả. Hắn nhìn y cúi đầu không thèm nhìn hắn lấy một cái mà trong lòng có chút thở dài. Kế đó liên vươn tay đem sợi tóc mai bên mặt y vén lên tai.
Tạ Linh Giao bị hành động của hắn làm bất ngờ liền ngẩng đầu lên nhìn. Cảnh tượng giống hệt ban nãy hắn trêu ghẹo y ở đình viện nhưng lúc đó giữa hai người còn có mành lụa ngăn cách còn giờ thì không.
Mặc Quân thấy y cuối cùng cũng nhìn mình thì vui vẻ lên không ít. Rất tự nhiên mà chỉnh chỉnh nghịch nghịch tóc y. Làm một đám người quanh đó nhìn mà mắt chữ a mồm chữ o đến không ngậm vô được.
Duy chỉ có Đoan Hạc là ổn định hơn đôi chút. Dù sao ông cũng biết đôi chút sự tình.
"Bình thường nàng ta luôn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ngươi? "
Tạ Linh Giao vẫn chưa hoàn hồn được sau từng cú sốc mà hắn mang tới nên nhất thời Mặc Quân không nhận được câu trả lời.
Nhưng Lý Lan ở sau lại nhạy bén thấy có chuyện không ổn nàng ta muốn lên tiếng tìm cơ hội bào chữa.
Nhưng giọng Mặc Quân lại nhẹ nhàng cất lên. Vẫn là nói với Tạ Linh Giao hoàn toàn không chút ý đến người được gọi là sủng phi kia.
"Sao không trả lời trẫm? Chỉ cần ngươi gật đầu trẫm sẽ xử phạt nàng ta."
"Bệ hạ! "
Giọng Lý Lan phá lệ cất cao, ánh mắt nàng ta đầy hoài nghi và khó tin nhìn Mặc Quân. Nàng ta không ngờ người ngày trước còn nói yêu thương nàng giây sau liền có thể vì kẻ khác đòi xử phạt nàng.
Nhưng Mặc Quân không quan tâm. Người yêu thương nàng ta là nguyên chủ chứ không phải hắn chưa kể lão cha của nàng còn đang lên ý tưởng thay hắn thâu tóm triều đình. Hắn việc gì phải đóng kịch với nàng ta chứ? Hoàng quân của hắn không tốt hơn sao?
Tạ Linh Giao cảm thấy hắn đang làm lớn chuyện. Y không muốn dính dáng hay gây thù với Lý Lan với Mặc Quân lại càng không.
"Bệ hạ nghĩ nhiều rồi ta với Hoàn quý phi rất tốt"
Mặc Quân hơi nhíu mày nhìn y chằm chằm không lên tiếng. Hắn đang không vui, đặc biệt không vui. Sao hoàng quân nhà hắn hiền vậy? Để vợ bé leo lên ngồi như vậy là sao? Hắn đứng lù lù một cục đây cũng không biết cáo trạng là sao?
Mặc Quân lại thở dài. Thôi hắn lại tự mình đi giúp y thị uy vậy. Đoan Hạc để ý hôm này bệ hạ thở dài rất nhiều.
"Đoan Hạc truyền chỉ. Hoàn quý phi vô lễ bất kính trước mặt hoàng quân bịa đặt lung tung về trẫm tước phong vị giáng xuống làm phi cấm túc một tháng ở Lan Đình phạt bổng lộc hai tháng, đem đi cứu tế Tuyên Châu xem như giúp nàng ta tích đức đi"
"Lão nô tuân chỉ"
Lệnh vừa truyền xuống không ít người hít khí lạnh. Bé hạ vậy mà vì hoàng quân xử phạt quý phi còn giáng chức. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía vị hoàng quân trước giờ như không tồn tại kia đã thay đổi không ít.
Mặc Quân sắc bén nhìn thấy ánh mắt đám người. Lạnh nhạt lên tiếng. Trẫm ra mặt vì hoàng quân của trẫm rất hiếm lạ sao?
"Ánh mắt các ngươi là có ý gì? Cảm thấy y không đáng để trẫm ra mặt sao? "
Đây mới là ngữ điệu báo hiệu bệ hạ tức giận. Sống lâu trong hậu cung cái gọi là nhìn mặt đoán y bọn hon vẫn am hiểu đôi chút. Đám phi tần đi cùng Lý Lan không dám nhìn thẳng hắn cả đám vội vàng quỳ xuống xin hắn bớt giận.
Lý Lan đã sớm quỳ từ trước nàng ta vẫn không dám tin những gì Mặc Quân nói. Làm gì còn dáng vẻ tự đắc ban nãy nữa. Nàng ta bò tới nắm lấy vạt áo hắn cầu xin. Nước mắt đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia.
"Bệ hạ thiếp biết sai rồi, cầu xin ngài mà bệ hạ, thiếp thực sự biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, bệ hạ"
Đáp lại nàng ta Mặc Quân chỉ lạnh giọng. Một ánh mắt cũng lười cho.
"Đã biết sai thì cũng nên biết mọi sai lầm đều phải trả giá"
Hắn đem vạt áo giật khỏi tay Lý Lan. Nhìn đến đám người đang quỳ rạp trên đất. Giọng nói vẫn lạnh nhạt như thế.
"Các ngươi nên nhớ một điều, y là hoàng quân ta cưới hỏi đàm hoàng còn cá ngươi chỉ là phi dù có là quý phi thì cũng như nhau thôi"
Hắn đang cảnh cáo bọn họ. Sau này ở trong hậu cung nên biết ai là người đứng đầu thực sự yên phận mà sống bằng không sẽ không khác gì Lý Lan kia.
Tạ Linh Giao cũng kinh ngạc không kém. Người này là đang ra mặt cho y? Y ngước nhìn hắn vì bản thân chỉ tới cằm ai kia nên nhìn cũng chỉ thấy sườn mặt cùng chiếc cằm cương nghị ấy thôi. Không hiểu sao cảm giác giống như được bao bọc này khiến y nhớ tới phụ thân cùng huynh trưởng ở nhà.
Mặc Quân thấy y nhìn mình chăm chú thì vui vẻ này là thích hắn hơn chút rồi đúng không? Hắn nào biết y đang ví hắn giống trưởng bối trong nhà. Biết chắc tổn thương nhiều chút.
Sau đó Mặc Quân tự nhiên vòng tay ôm eo y dời đi. Hoàn toàn không để ý đến người nào đó đang rất căng thẳng đến nỗi lưng cũng bị kéo căng thành một đường.
Đúng lúc này Đoan Hạc tiến lên thông báo với hắn Hữu thừa tướng tới tìm. Mặc Quân thắc mắc không phải hẹn đầu giờ chiều sao? Giờ chuẩn bị gần bữa trưa rồi ông chạy đến làm gì?
Nhưng nói gì thì nói đến cũng đến rồi chưa kể theo phương diện nào đó ông chính là cha vợ của hắn. Khẽ nhìn đứa trẻ bên cạnh vừa vặn sao y cũng đang nhìn hắn.
Mặc Quân lại xoa đầu y một cái nhẹ giọng.
"Ta đi gặp cha ngươi, về nấu chè đi xong đem tới chỗ ta"
Nói xong hắn cùng Đoan Hạc rời đi để lại Tạ Linh Giao đang ngỡ ngàng không thôi. Hôm nay đúng là đủ chuyện kì lạ. Y nhanh chóng ôm sẽ về bắt đầu cùng Các An với Cát Yên làm chè hạt sen rồi cắm một bình sen trong phòng. Cũng chưa quên chuyện phải đem chè tới cho ai đó. Người ta đánh tiếng vậy rồi trước lúc đi còn nhắc khéo y, không thể vờ bỏ qua như không nhớ được.
Danh sách chương