Trong khi Mặc Quân nổi lên suy nghĩ xấu xa muốn trêu ghẹo y thì Tạ Linh Giao lại không biết nên làm thế nào.
Y không biết có nên tránh đi hành động này hay không. Y sợ hắn không hài lòng vui buồn thất thường rồi sẽ gây khí dễ cho phụ thân thêm một điều là trước giờ Tạ Linh Giao được Hữu thừa tướng bao bọc rất kĩ nào có bao giờ bị người bỡn cợt như này.
Hành động không khác gì lưu manh mà cố tình cái người đang dở trò lưu manh với y lại là Mặc Quân. Là lưu manh có thân phận cao quý nhất Đại Hằng luôn.
Tạ Linh Giao không biết nên làm sao chỉ nghiêng đầu né đi ánh mắt của ai đó. Đuôi mắt có chút đỏ hơi thở cùng dồn dập hơn. Thể hiện rằng y đang rất bối rối.
Mặc Quân tất nhiên thu hết cả vào mắt. Hắn khẽ cười, đầu ngón tay khẽ miết lên cách môi mỏng của y. Thấy người có vẻ sắp không xong đến nơi rồi hắn mới buông cằm y ra nhẹ nhàng xoa đầu y.
"Không trêu ngươi nữa. Ra xem sen bọ họ hái thế nào đi. Nhớ nấu cả phần của trẫm nữa đấy"
Mặc Quân nói rồi cũng thực sự không trêu y nữa xoay lưng trở lại cái ổ của mình. Mà Tạ Linh Giao đứng ngoài kia có chút ngỡ ngàng không biết như nào. Đó giờ làm gì có ai xoa đầu y trừ phụ mẫu và ca ca đâu chứ. Người này là xem y như trẻ con sao? Nghĩ vậy trong lòng bèn có chút không vui. Lườm người trong kia một cái rồi xoay người chạy đi. Bộ dạng đáng yêu này cũng bị Mặc Quân thấy hết.
Mặc Quân lại nằm ngủ tiếp nhưng hắn lại chẳng thể vào giấc được. Cứ nghĩ tới hình ảnh y lúc nãy. Không nhịn được có chút hơi muốn a. Nhưng hoàng quân của hắn có phải hơi nhỏ không? Hay do thân thể này quá to lớn nên nhìn ai cũng thấy nhỏ bé như vậy?
"Đoan Hạc, hoàng quân năm nay bao nhiêu tuổi? "
"Dạ bẩm y tiến cung được hai năm. Vài tháng nữa sẽ tròn 15 tuổi"
Mặt Mặc Quân đen như đít nồi. M* kiếp 15 tuổi đã là vợ người ta còn tiến cung được hai năm rồi vậy chẳng phải y thành thân với nguyên chủ khi mới 13 thôi sao?
Là một người với tư tưởng mới hiện đại. Mặc Quân rất chi là không chấp nhận được chuyện này. Tuy là nơi hắn sống trước đây cũng có nhưng con số 13 thực sự khó chấp nhận chưa kể thân xác này tuy mới 22 nhưng tâm hồn hắn là một ông chú 40. Kêu hắn nói chuyện vợ chồng với một đứa trẻ 15 tuổi cho xin đi. Nếu còn ở kiếp trước hắn đẻ được y luôn ấy chứ.
Nghĩ tới cách khi nãy bản thân trêu ghẹo y hắn thực muốn trở về lúc đó táng cho bản thân mấy phát. Đáng tuổi cha chú người ta mà lại đi trêu ghẹo đứa trẻ mới lớn. Khốn nạn đến mức nào chứ?
Đoan Hạc thấy hắn im lặng mãi không nói gì thêm nghĩ rằng đã ngủ nên không làm phiên nữa. Đâu biết bệ hạ nhà ông đang sầu thúi ruột đâu.
Tạ Linh Giao thành công lấy được thứ mình muốn. Với vẻ ôm nguyên bó sen to từ thuyền nhỏ lên. Ấm ức ban nãy với Mặc Quân cũng không còn nữa. Nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi phạm vi hồ sen đang gặp phiền phức.
Ở hậu cung này người có địa vị lớn chỉ sau Tạ Linh Giao có duy nhất một người. Hoàn quý phi - Lý Lan. Còn gái Tả thừa tướng Lý Bình. Vào cung sau y nửa năm nhưng hơn y hai tuổi. Vừa vặn hiện tại chính là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Tuy địa vị không bằng y nhưng nàng ta lại được sủng ái rất nhiều. Hậu cung phi tử đều chạy theo xua nịnh nàng ta. Người không biết còn tưởng nàng ta mới là chủ hậu cung.
Lý Lan uyển chuyển tới trước mắt y theo sau còn có cả đám oanh yến của Mặc Quân. So với đàn oanh yếu mỗi người một màu đua sắc còn hơn cả hoa ở hoa viên thì lam y của Tạ Linh Giao thực sự có chút đơn điệu không bằng.
Lý Lan từ xa đã trông thấy y từ hồ sen đi ra. Có chút khó tin. Thị vệ vẫn còn đó chứng tỏ bệ hạ vẫn nghỉ lại hồ sen vậy mà y dám ngang nhiên vào đó vậy khác gì phạm thượng.
Nàng ta vẫn luôn không vừa mắt Tạ Linh Giao cảm thấy y không xứng với ngôi vị hoàng quân này. Vậy nên chỉ cần có cơ hội nàng ta sẽ làm khó dễ y mọi lúc mọi nơi.
"Thần thiếp tham kiến hoàng quân"
Lý Lan chủ động đi tới hành lễ với y nhưng giọng điệu thái độ lại như qua loa cho có. Tạ Linh Giao rất chi là không muốn giao du hay dính líu đến Lý Lan. Thứ nhất nàng ta là sủng phi của hoàng đế mà cứ nhắc tới hoàng đế là y đã không muốn liên quan rồi. Thứ hai y không muốn đôi co nhiều với nữ nhân đặc biệt là chốn hậu cung này.
Tuy không tình nguyện lắm nhưng y vẫn kêu nàng ta bình thân. Lý Lan ung dung đứng dậy ánh mắt săm soi như đang đánh giá y. Chỉ là ánh mắt này lộ liễu đến phạm thượng.
"Hoàng quân đây là vừa hái sen về sao? "
"Phải"
"Này e là không tốt lắm a"
"Có gì không tốt? "
Tạ Linh Giao thực sự không muốn ở đây thêm nữa. Ánh mắt của Lý Lan luôn làm y cảm thấy rất khó chịu.
"Ngài không biết bệ hạ đang nghỉ ngơi ở đó sao? Bệ hạ không thích bị làm phiền nên đã hạ lệnh cho thị vệ canh chừng hoàng quân làm vậy há chẳng phải không xem lời bệ hạ ra gì sao?"
Đó, quả nhiên là tới làm khó dễ y mà.
"Chuyện này bệ hạ đã cho phép ta rồi. Quý phi không cần lo"
Tạ Linh Giao tự cho bản thân đã nói rõ nhưng y lại không lường được sự cố chấp của Lý Lan. Cắn không buông. Từng lời đều như buộc tội y.
"Hoàng quân cho dù có Hữu thừa tướng trống lưng cũng không nên không để bệ hạ vào mắt như vậy chứ"
Quả nhiên lời này khiến những người xung quanh bàn tán thì thầm y. Mày ngài của Tạ Linh Giao nhíu chặt. Xem chừng hôm nay nếu y không bị thiệt Lý Lan sẽ không để yên cho y rời khỏi nơi này.
Tạ Linh Giao còn muốn nói thêm nhưng y chưa kịp lên tiếng thì người khác đã giành trước. Cái người trêu ghẹo y ban nãy vốn dĩ nên ngủ trong đình viện lúc này lại ra mặt cho y.
"Quý phi nói hoàng quân không để trẫm vào trong mắt là có ý gì? "
Y không biết có nên tránh đi hành động này hay không. Y sợ hắn không hài lòng vui buồn thất thường rồi sẽ gây khí dễ cho phụ thân thêm một điều là trước giờ Tạ Linh Giao được Hữu thừa tướng bao bọc rất kĩ nào có bao giờ bị người bỡn cợt như này.
Hành động không khác gì lưu manh mà cố tình cái người đang dở trò lưu manh với y lại là Mặc Quân. Là lưu manh có thân phận cao quý nhất Đại Hằng luôn.
Tạ Linh Giao không biết nên làm sao chỉ nghiêng đầu né đi ánh mắt của ai đó. Đuôi mắt có chút đỏ hơi thở cùng dồn dập hơn. Thể hiện rằng y đang rất bối rối.
Mặc Quân tất nhiên thu hết cả vào mắt. Hắn khẽ cười, đầu ngón tay khẽ miết lên cách môi mỏng của y. Thấy người có vẻ sắp không xong đến nơi rồi hắn mới buông cằm y ra nhẹ nhàng xoa đầu y.
"Không trêu ngươi nữa. Ra xem sen bọ họ hái thế nào đi. Nhớ nấu cả phần của trẫm nữa đấy"
Mặc Quân nói rồi cũng thực sự không trêu y nữa xoay lưng trở lại cái ổ của mình. Mà Tạ Linh Giao đứng ngoài kia có chút ngỡ ngàng không biết như nào. Đó giờ làm gì có ai xoa đầu y trừ phụ mẫu và ca ca đâu chứ. Người này là xem y như trẻ con sao? Nghĩ vậy trong lòng bèn có chút không vui. Lườm người trong kia một cái rồi xoay người chạy đi. Bộ dạng đáng yêu này cũng bị Mặc Quân thấy hết.
Mặc Quân lại nằm ngủ tiếp nhưng hắn lại chẳng thể vào giấc được. Cứ nghĩ tới hình ảnh y lúc nãy. Không nhịn được có chút hơi muốn a. Nhưng hoàng quân của hắn có phải hơi nhỏ không? Hay do thân thể này quá to lớn nên nhìn ai cũng thấy nhỏ bé như vậy?
"Đoan Hạc, hoàng quân năm nay bao nhiêu tuổi? "
"Dạ bẩm y tiến cung được hai năm. Vài tháng nữa sẽ tròn 15 tuổi"
Mặt Mặc Quân đen như đít nồi. M* kiếp 15 tuổi đã là vợ người ta còn tiến cung được hai năm rồi vậy chẳng phải y thành thân với nguyên chủ khi mới 13 thôi sao?
Là một người với tư tưởng mới hiện đại. Mặc Quân rất chi là không chấp nhận được chuyện này. Tuy là nơi hắn sống trước đây cũng có nhưng con số 13 thực sự khó chấp nhận chưa kể thân xác này tuy mới 22 nhưng tâm hồn hắn là một ông chú 40. Kêu hắn nói chuyện vợ chồng với một đứa trẻ 15 tuổi cho xin đi. Nếu còn ở kiếp trước hắn đẻ được y luôn ấy chứ.
Nghĩ tới cách khi nãy bản thân trêu ghẹo y hắn thực muốn trở về lúc đó táng cho bản thân mấy phát. Đáng tuổi cha chú người ta mà lại đi trêu ghẹo đứa trẻ mới lớn. Khốn nạn đến mức nào chứ?
Đoan Hạc thấy hắn im lặng mãi không nói gì thêm nghĩ rằng đã ngủ nên không làm phiên nữa. Đâu biết bệ hạ nhà ông đang sầu thúi ruột đâu.
Tạ Linh Giao thành công lấy được thứ mình muốn. Với vẻ ôm nguyên bó sen to từ thuyền nhỏ lên. Ấm ức ban nãy với Mặc Quân cũng không còn nữa. Nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi phạm vi hồ sen đang gặp phiền phức.
Ở hậu cung này người có địa vị lớn chỉ sau Tạ Linh Giao có duy nhất một người. Hoàn quý phi - Lý Lan. Còn gái Tả thừa tướng Lý Bình. Vào cung sau y nửa năm nhưng hơn y hai tuổi. Vừa vặn hiện tại chính là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Tuy địa vị không bằng y nhưng nàng ta lại được sủng ái rất nhiều. Hậu cung phi tử đều chạy theo xua nịnh nàng ta. Người không biết còn tưởng nàng ta mới là chủ hậu cung.
Lý Lan uyển chuyển tới trước mắt y theo sau còn có cả đám oanh yến của Mặc Quân. So với đàn oanh yếu mỗi người một màu đua sắc còn hơn cả hoa ở hoa viên thì lam y của Tạ Linh Giao thực sự có chút đơn điệu không bằng.
Lý Lan từ xa đã trông thấy y từ hồ sen đi ra. Có chút khó tin. Thị vệ vẫn còn đó chứng tỏ bệ hạ vẫn nghỉ lại hồ sen vậy mà y dám ngang nhiên vào đó vậy khác gì phạm thượng.
Nàng ta vẫn luôn không vừa mắt Tạ Linh Giao cảm thấy y không xứng với ngôi vị hoàng quân này. Vậy nên chỉ cần có cơ hội nàng ta sẽ làm khó dễ y mọi lúc mọi nơi.
"Thần thiếp tham kiến hoàng quân"
Lý Lan chủ động đi tới hành lễ với y nhưng giọng điệu thái độ lại như qua loa cho có. Tạ Linh Giao rất chi là không muốn giao du hay dính líu đến Lý Lan. Thứ nhất nàng ta là sủng phi của hoàng đế mà cứ nhắc tới hoàng đế là y đã không muốn liên quan rồi. Thứ hai y không muốn đôi co nhiều với nữ nhân đặc biệt là chốn hậu cung này.
Tuy không tình nguyện lắm nhưng y vẫn kêu nàng ta bình thân. Lý Lan ung dung đứng dậy ánh mắt săm soi như đang đánh giá y. Chỉ là ánh mắt này lộ liễu đến phạm thượng.
"Hoàng quân đây là vừa hái sen về sao? "
"Phải"
"Này e là không tốt lắm a"
"Có gì không tốt? "
Tạ Linh Giao thực sự không muốn ở đây thêm nữa. Ánh mắt của Lý Lan luôn làm y cảm thấy rất khó chịu.
"Ngài không biết bệ hạ đang nghỉ ngơi ở đó sao? Bệ hạ không thích bị làm phiền nên đã hạ lệnh cho thị vệ canh chừng hoàng quân làm vậy há chẳng phải không xem lời bệ hạ ra gì sao?"
Đó, quả nhiên là tới làm khó dễ y mà.
"Chuyện này bệ hạ đã cho phép ta rồi. Quý phi không cần lo"
Tạ Linh Giao tự cho bản thân đã nói rõ nhưng y lại không lường được sự cố chấp của Lý Lan. Cắn không buông. Từng lời đều như buộc tội y.
"Hoàng quân cho dù có Hữu thừa tướng trống lưng cũng không nên không để bệ hạ vào mắt như vậy chứ"
Quả nhiên lời này khiến những người xung quanh bàn tán thì thầm y. Mày ngài của Tạ Linh Giao nhíu chặt. Xem chừng hôm nay nếu y không bị thiệt Lý Lan sẽ không để yên cho y rời khỏi nơi này.
Tạ Linh Giao còn muốn nói thêm nhưng y chưa kịp lên tiếng thì người khác đã giành trước. Cái người trêu ghẹo y ban nãy vốn dĩ nên ngủ trong đình viện lúc này lại ra mặt cho y.
"Quý phi nói hoàng quân không để trẫm vào trong mắt là có ý gì? "
Danh sách chương