Trong căn phòng rộng lớn, âm thanh duy nhất bây giờ đây chỉ có tiếng nấc nghẹn. Đã lâu rồi cô chưa từng khóc một mình, hôm nay trong căn phòng tăm rối này lại vì một người đàn ông không yêu mình mà nức nở. Tại sao lại đau đớn như vậy, quặn thắt cả tim gan.
Tai cô ù đi, tâm trí lúc này đã chẳng còn suy nghĩ được điều gì nữa vậy nên ngay cả tiếng chốt cửa đang bị mở khóa cô cũng không hay biết. Chỉ đến khi thứ ánh sáng bên ngoài dần lọt vào cô mới giật mình đứng bật dậy.
Trương Cẩm Ngọc vội vã lau đi nước mắt, quay người né tránh ánh mắt đang nhìn mình, giả vờ tiến đến bàn làm việc.
Chỉ còn ba bước chân nữa là có thể chạm tới cô nhưng anh lại không thể nhấc nổi, giống như có một hòn đá nặng trịch đè nặng, cản bước tiến gần.
Cô hít một hơi sâu, dù giọng đã khóc tới mức lạc đi nhưng trước mặt anh vẫn tỏ ra bình ổn.
- Anh về phòng đi, em còn phải làm việc!
Nghe cô muốn xua đuổi mình, nơi ngực trái hẫng đi một nhịp. Cảm giác xa cách này lại lần nữa xuất hiện, rất khó chịu.
- Em giận anh em có thể nói, em đừng khóc, anh đau!
Những giọt lệ nóng khó khăn lắm mới có thể ngăn lại, bây giờ vì một câu nói của anh mà trực trào. Sự dịu dàng này hóa ra không phải chỉ dành cho một mình cô, mà còn dành cho cả người khác. Anh tử tế cô lại sinh ảo tưởng, tốt hơn hết có lẽ cô nên rời khỏi nơi này, sự có mặt của cô chỉ gây phiền phức và cản đường người khác.
- Em hiểu rồi, anh đi đi!
Trái tim anh như bị ai bóp nghẹn, lồng ngực trái chưa bao giờ cảm thấy mất mát như lúc này. Từng câu từng chữ mà cô thốt ra không phải là ý muốn anh trở về phòng mà là muốn anh tránh xa cô ra. Nếu thật là vậy thì anh không thể chấp nhận.
Hứa Nguyên Khải xoay người cô lại, ép người con gái trước mặt nhìn thẳng vào mắt mình. Quả nhiên cô đã khóc, vì hiểu lầm anh và Diệu Hy nên mới khóc sao? Anh không nghĩ nữa, lập tức kéo cô vào lòng ghì chặt.
- Đừng nói với anh những lời này, lúc đó là Diệu Hy muốn pha sữa cho con cô ấy không cẩn thận làm vỡ cốc nên cứa đứt tay, anh chỉ giúp thôi. Nếu em không thích anh tuyệt đối không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa, đừng né tránh anh, được không?
Hai bàn tay nhỏ đưa lên ngực anh ý muốn đẩy ra, cô tạo được cơ hội cho họ rồi, sao lòng lại đau? Dù sao cô cũng chỉ là người không quan trọng, anh giải thích với cô làm gì, anh làm vậy cô ấy sẽ ghen.
Anh buông cô ra, đôi mắt sâu như đại dương kia nhìn thẳng vào cô, chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy, khiến cô muốn tránh ánh mắt đó.
Tất nhiên đó là viển vông, anh không những không cho phép còn ép cô đối diện với nó:
- Anh từng nói rồi, những gì ở quá khứ thì cho qua đi, bây giờ anh chỉ quan tâm tới hiện tại. Hiện tại là em, tương lai cũng là em, không ai thay thế được. Và hơn hết trong lòng anh, em chưa từng là thay thế của ai cả, em đừng nghĩ bản thân không quan trọng, em đừng tỏ ra xa cách với anh nữa được không?
Bàn tay đang dùng sức kia nhất thời nới lỏng, anh đang tỏ tình với cô sao? Liệu có phải cô đã nghe lầm rồi hay không? Vậy có nghĩa là trong những tháng năm chứa chất đầy những ngờ vực kia, trong lòng anh cũng có sự tồn tại của cô, có dành tình cảm cho cô?
Hứa Nguyên Khải nắm lấy tay cô rồi áp lên ngực trái, giọng nói âm trầm nhưng lại đầy tình tứ:
- Em có thể tin anh không? Tin rằng nơi này có em, có chúng ta?
Đôi mắt long lanh nhìn anh rồi gật đầu đầy kiên định. Cô tin, chỉ cần là anh nói cô nhất định sẽ tin.
Khóe môi người nào đó vẽ lên một đường cong sau đó bế bổng cô lên trở về phòng ngủ. Cảm giác được người mình yêu tin tưởng đúng là rất khó tả, chỉ biết hiện tại anh rất vui, tối nay có thể ôm vợ ngủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường rồi đi tới tủ thuốc lấy một tuýp thuốc mỡ và thuốc sát khuẩn. Bàn tay khẽ khàng nâng chân cô lên rồi soi xét, ban nãy cô chạy nhanh có thể bị quẹt chân vào đâu đó rồi, máu còn thấm một chút ra tà váy. Từng hành động của anh vô cùng tỉ mẩn, như sợ cô sẽ bị đau còn vừa làm vừa thổi, người đàn ông tốt đẹp này là của cô sao?
Nghĩ đến đây Trương Cẩm Ngọc che miệng cười khúc khích, đến cô cũng không hiểu nổi mình, giây trước còn buồn bã khóc lóc, giây sau miệng lại toe toét.
- Em còn cười, đi đứng phải cẩn thận chứ!
- Tại anh mà!
Khuôn mặt điển trai kia giãn ra hết cỡ, nhận hết tội trạng về mình.
- Lỗi là của anh hết, được chưa bà xã!
Hai má cô nóng bừng, vành tai cũng đỏ ửng. Ngại quá đi mất!
Sau khi xử lý xong toàn bộ vết thương, anh đột nhiên ẵm cô xuống bếp, cô hỏi thì anh làm ra vẻ thần bí. Chỉ thấy anh lôi từ trong tủ lạnh ra một đống nguyên liệu, luyện thủy luyện hỏa một hồi thì hương thơm bốc lên, cuối cùng xuất hiện trước mặt cô là một bát súp đa dạng màu sắc.
- Chờ em về để nấu cho em đấy!
Cô không thể ngăn được cảm giác hạnh phúc lúc này, nên đáp lại ánh mắt mong chờ của anh bằng một thìa súp. Xem ra tay nghề của anh thực sự đã lên cơ rất nhiều.
- Tạm được thôi!
Người nào đó nghe thấy câu trả lời liền nhíu mày, tiến về phía cô nuốt lấy những gì còn đọng lại trên môi sau đó cười đểu cáng:
- Ăn thế này mới ngon được chứ.
- Anh… vô sỉ!
Chiếc ghế gỗ được kéo sát lại gần, bàn tay không an phận mơn trớn eo nhỏ, khuôn mặt cô ửng đỏ càng khiến anh muốn trêu chọc. Cô đưa một muỗng lên miệng anh hòng ngăn chặn hành động không đứng đắn kia lại, anh ngoan ngoãn ăn nhưng lại nhăn nhó:
- Không phải ăn kiểu này.
- Anh chừa lại cho bản thân chút mặt mũi đi.
- Đều để ở chỗ của em!
Bất chợt cánh cửa từ phòng Diệu Hy bật mở, cô ấy tiếng lại gần phía anh và cô. Cô muốn đẩy anh ra, dù sao cũng không nên quá thân mật trước mặt khách nhưng anh dường như không để tâm, kiên trì ôm lấy cô không buông.
Đôi mắt Diệu Hy đong đầy nước, ủy khuất vô cùng, đứng trước cô và anh rồi cúi người chín mươi độ. Trước hành động bất ngờ đó, cô nhất thời không nghĩ tới.
- Cẩm Ngọc, xin lỗi cô, ban nãy là anh Khải chỉ có lòng tốt giúp tôi, tôi không nghĩ làm vậy lại khiến cô hiểu lầm, tôi biết tôi đã làm phiền cuộc sống của hai người, nhưng… tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi.
Nói tới đây, giọt nước mắt cố ngăn bởi hàng mi dưới đã trực trào. Hóa ra kẻ không hiểu chuyện ở đây lại là cô, cô đã vô tình khiến một cô gái tội nghiệp như Diệu Hy phải tủi thân.
- Cô đừng nói vậy, muốn trách thì phải trách tôi mới phải. Cô đừng lo, cứ yên tâm ở lại đây, chồng tôi sẽ cố gắng giúp cô mà!
Từ “Chồng” kia phát ra từ miệng cô làm anh hài lòng, nghe như anh có được danh phận vậy, khá thú vị.
- Tôi cho người điều tra rồi, thời gian nữa sẽ có kết quả, cô Từ không cần phải lo lắng!
Diệu Hy siết chặt nắm tay, bây giờ anh lại chỉ gọi độc họ của cô, xa cách như vậy sao? Tất cả đều là do Trương Cẩm Ngọc mà ra. Diệu Hy miệng nở nụ cười cảm ơn nhưng trong đáy mắt chĩa ra tia căm phẫn.
Trương Cẩm Ngọc, cô xuất thân từ đâu, tôi sẽ đẩy cô về đó…
Tai cô ù đi, tâm trí lúc này đã chẳng còn suy nghĩ được điều gì nữa vậy nên ngay cả tiếng chốt cửa đang bị mở khóa cô cũng không hay biết. Chỉ đến khi thứ ánh sáng bên ngoài dần lọt vào cô mới giật mình đứng bật dậy.
Trương Cẩm Ngọc vội vã lau đi nước mắt, quay người né tránh ánh mắt đang nhìn mình, giả vờ tiến đến bàn làm việc.
Chỉ còn ba bước chân nữa là có thể chạm tới cô nhưng anh lại không thể nhấc nổi, giống như có một hòn đá nặng trịch đè nặng, cản bước tiến gần.
Cô hít một hơi sâu, dù giọng đã khóc tới mức lạc đi nhưng trước mặt anh vẫn tỏ ra bình ổn.
- Anh về phòng đi, em còn phải làm việc!
Nghe cô muốn xua đuổi mình, nơi ngực trái hẫng đi một nhịp. Cảm giác xa cách này lại lần nữa xuất hiện, rất khó chịu.
- Em giận anh em có thể nói, em đừng khóc, anh đau!
Những giọt lệ nóng khó khăn lắm mới có thể ngăn lại, bây giờ vì một câu nói của anh mà trực trào. Sự dịu dàng này hóa ra không phải chỉ dành cho một mình cô, mà còn dành cho cả người khác. Anh tử tế cô lại sinh ảo tưởng, tốt hơn hết có lẽ cô nên rời khỏi nơi này, sự có mặt của cô chỉ gây phiền phức và cản đường người khác.
- Em hiểu rồi, anh đi đi!
Trái tim anh như bị ai bóp nghẹn, lồng ngực trái chưa bao giờ cảm thấy mất mát như lúc này. Từng câu từng chữ mà cô thốt ra không phải là ý muốn anh trở về phòng mà là muốn anh tránh xa cô ra. Nếu thật là vậy thì anh không thể chấp nhận.
Hứa Nguyên Khải xoay người cô lại, ép người con gái trước mặt nhìn thẳng vào mắt mình. Quả nhiên cô đã khóc, vì hiểu lầm anh và Diệu Hy nên mới khóc sao? Anh không nghĩ nữa, lập tức kéo cô vào lòng ghì chặt.
- Đừng nói với anh những lời này, lúc đó là Diệu Hy muốn pha sữa cho con cô ấy không cẩn thận làm vỡ cốc nên cứa đứt tay, anh chỉ giúp thôi. Nếu em không thích anh tuyệt đối không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa, đừng né tránh anh, được không?
Hai bàn tay nhỏ đưa lên ngực anh ý muốn đẩy ra, cô tạo được cơ hội cho họ rồi, sao lòng lại đau? Dù sao cô cũng chỉ là người không quan trọng, anh giải thích với cô làm gì, anh làm vậy cô ấy sẽ ghen.
Anh buông cô ra, đôi mắt sâu như đại dương kia nhìn thẳng vào cô, chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy, khiến cô muốn tránh ánh mắt đó.
Tất nhiên đó là viển vông, anh không những không cho phép còn ép cô đối diện với nó:
- Anh từng nói rồi, những gì ở quá khứ thì cho qua đi, bây giờ anh chỉ quan tâm tới hiện tại. Hiện tại là em, tương lai cũng là em, không ai thay thế được. Và hơn hết trong lòng anh, em chưa từng là thay thế của ai cả, em đừng nghĩ bản thân không quan trọng, em đừng tỏ ra xa cách với anh nữa được không?
Bàn tay đang dùng sức kia nhất thời nới lỏng, anh đang tỏ tình với cô sao? Liệu có phải cô đã nghe lầm rồi hay không? Vậy có nghĩa là trong những tháng năm chứa chất đầy những ngờ vực kia, trong lòng anh cũng có sự tồn tại của cô, có dành tình cảm cho cô?
Hứa Nguyên Khải nắm lấy tay cô rồi áp lên ngực trái, giọng nói âm trầm nhưng lại đầy tình tứ:
- Em có thể tin anh không? Tin rằng nơi này có em, có chúng ta?
Đôi mắt long lanh nhìn anh rồi gật đầu đầy kiên định. Cô tin, chỉ cần là anh nói cô nhất định sẽ tin.
Khóe môi người nào đó vẽ lên một đường cong sau đó bế bổng cô lên trở về phòng ngủ. Cảm giác được người mình yêu tin tưởng đúng là rất khó tả, chỉ biết hiện tại anh rất vui, tối nay có thể ôm vợ ngủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường rồi đi tới tủ thuốc lấy một tuýp thuốc mỡ và thuốc sát khuẩn. Bàn tay khẽ khàng nâng chân cô lên rồi soi xét, ban nãy cô chạy nhanh có thể bị quẹt chân vào đâu đó rồi, máu còn thấm một chút ra tà váy. Từng hành động của anh vô cùng tỉ mẩn, như sợ cô sẽ bị đau còn vừa làm vừa thổi, người đàn ông tốt đẹp này là của cô sao?
Nghĩ đến đây Trương Cẩm Ngọc che miệng cười khúc khích, đến cô cũng không hiểu nổi mình, giây trước còn buồn bã khóc lóc, giây sau miệng lại toe toét.
- Em còn cười, đi đứng phải cẩn thận chứ!
- Tại anh mà!
Khuôn mặt điển trai kia giãn ra hết cỡ, nhận hết tội trạng về mình.
- Lỗi là của anh hết, được chưa bà xã!
Hai má cô nóng bừng, vành tai cũng đỏ ửng. Ngại quá đi mất!
Sau khi xử lý xong toàn bộ vết thương, anh đột nhiên ẵm cô xuống bếp, cô hỏi thì anh làm ra vẻ thần bí. Chỉ thấy anh lôi từ trong tủ lạnh ra một đống nguyên liệu, luyện thủy luyện hỏa một hồi thì hương thơm bốc lên, cuối cùng xuất hiện trước mặt cô là một bát súp đa dạng màu sắc.
- Chờ em về để nấu cho em đấy!
Cô không thể ngăn được cảm giác hạnh phúc lúc này, nên đáp lại ánh mắt mong chờ của anh bằng một thìa súp. Xem ra tay nghề của anh thực sự đã lên cơ rất nhiều.
- Tạm được thôi!
Người nào đó nghe thấy câu trả lời liền nhíu mày, tiến về phía cô nuốt lấy những gì còn đọng lại trên môi sau đó cười đểu cáng:
- Ăn thế này mới ngon được chứ.
- Anh… vô sỉ!
Chiếc ghế gỗ được kéo sát lại gần, bàn tay không an phận mơn trớn eo nhỏ, khuôn mặt cô ửng đỏ càng khiến anh muốn trêu chọc. Cô đưa một muỗng lên miệng anh hòng ngăn chặn hành động không đứng đắn kia lại, anh ngoan ngoãn ăn nhưng lại nhăn nhó:
- Không phải ăn kiểu này.
- Anh chừa lại cho bản thân chút mặt mũi đi.
- Đều để ở chỗ của em!
Bất chợt cánh cửa từ phòng Diệu Hy bật mở, cô ấy tiếng lại gần phía anh và cô. Cô muốn đẩy anh ra, dù sao cũng không nên quá thân mật trước mặt khách nhưng anh dường như không để tâm, kiên trì ôm lấy cô không buông.
Đôi mắt Diệu Hy đong đầy nước, ủy khuất vô cùng, đứng trước cô và anh rồi cúi người chín mươi độ. Trước hành động bất ngờ đó, cô nhất thời không nghĩ tới.
- Cẩm Ngọc, xin lỗi cô, ban nãy là anh Khải chỉ có lòng tốt giúp tôi, tôi không nghĩ làm vậy lại khiến cô hiểu lầm, tôi biết tôi đã làm phiền cuộc sống của hai người, nhưng… tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi.
Nói tới đây, giọt nước mắt cố ngăn bởi hàng mi dưới đã trực trào. Hóa ra kẻ không hiểu chuyện ở đây lại là cô, cô đã vô tình khiến một cô gái tội nghiệp như Diệu Hy phải tủi thân.
- Cô đừng nói vậy, muốn trách thì phải trách tôi mới phải. Cô đừng lo, cứ yên tâm ở lại đây, chồng tôi sẽ cố gắng giúp cô mà!
Từ “Chồng” kia phát ra từ miệng cô làm anh hài lòng, nghe như anh có được danh phận vậy, khá thú vị.
- Tôi cho người điều tra rồi, thời gian nữa sẽ có kết quả, cô Từ không cần phải lo lắng!
Diệu Hy siết chặt nắm tay, bây giờ anh lại chỉ gọi độc họ của cô, xa cách như vậy sao? Tất cả đều là do Trương Cẩm Ngọc mà ra. Diệu Hy miệng nở nụ cười cảm ơn nhưng trong đáy mắt chĩa ra tia căm phẫn.
Trương Cẩm Ngọc, cô xuất thân từ đâu, tôi sẽ đẩy cô về đó…
Danh sách chương