Trương Cẩm Ngọc nhìn bản thân trong gương, đầu tóc cô rối bời, váy áo xộc xệch. Khuôn mặt từ lúc nào đã đỏ ửng, trong lúc này cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào gương, có cảm giác giống như vừa làm chuyện xấu nhưng phải đứng trước toà bị chất vấn nói ra sự thật vậy.

Thời gian lúc này tựa hồ như ngưng đọng lại, cô tự hỏi nếu lúc đó Hạo Nam không vô tình gọi cho cô, có khi nào anh và cô sẽ… Càng nghĩ càng khiến cô rối bời, trái tim đập loạn xạ. Điên mất rồi!

Cứ như vậy cô ngồi lì trong nhà tắm không ra ngoài, chỉ sợ mở cửa ra không khí đôi bên sẽ khó xử, hơn nữa cô cần điều chỉnh lại cảm xúc, cô thật sự không hiểu nổi ban nãy tại sao lại không tránh né, ngược lại còn mặc để anh làm càn.

Phía ngoài phòng ngủ, sau khi Hứa Nguyên Khải dỗ được thằng em mình thì đi tới trước cửa nhà tắm. Rõ ràng đã hứa với lòng đợi chờ tới khi cầu hôn cô chính thức mới hành động vậy mà cô vợ nhỏ mới hôn nhẹ một cái anh đã manh động. Mặc dù vậy nhưng từng cái động chạm kia quả thật giống hệt như một hoạt chất gây nghiện, vướng vào rồi thì hẳn không còn đường lui.

Chỉ là giờ đây anh chỉ đành gõ cửa dỗ dành mèo con đang hoảng sợ trong nhà tắm.

- Em ra đi, em đã ở trong đó gần một tiếng rồi!

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, vừa mới bình tĩnh được đôi chút giờ cô lại loạn xì ngầu cả lên.

Thấy bên trong không có động tĩnh gì, anh tiếp tục nói:

- Anh thề anh không đụng vào em, ban nãy là do anh không làm chủ được mình, anh xin lỗi mà, em đừng giận!

Không biết từ lúc nào, anh luôn là người xuống nước trước. Không cần biết mọi chuyện đúng hay sai anh đều luôn lựa chọn tin tưởng cô, ban nãy người manh động là cô, người nói câu xin lỗi nên là cô mới đúng.

- Em ra ngoài đi, có phải anh làm em sợ rồi không? Nghe thấy câu hỏi này cô chợt khựng lại, cô cũng rất thắc mắc. Tại sao hai năm trước sau khi bị tên yêu râu xanh kia quấy rối thì bất cứ người đàn ông nào cô đều đề cao cảnh giác, sau khi được học võ đã an tâm hơn nhưng những cử chỉ như đụng chạm với người khác phái vẫn luôn gây cho cô một nỗi khiếp đảm vô hình. Duy chỉ với anh, cô vẫn luôn không hiểu tại sao, không những không có cảm giác hoảng sợ mà ngược lại trong lòng còn nảy sinh ra một loại xúc cảm rất lạ lùng, ngay đến bản thân cô cũng không biết đó là gì?

Tất nhiên cô cũng rất muốn ra ngoài nhưng ban nãy quá hấp tấp nên quên chưa mặc lại bra, miệng vẫn đang thầm chửi kẻ nào đó không biết điều cả gan ném cả áo trong của cô đi. Dẫu biết vậy nhưng bây giờ ở lì trong này cũng không phải là cách, chỉ đành kéo cao cổ áo, ôm ngực mở khóa cửa bước ra.

Anh dựa lưng vào tường, gương mặt đầy tội lỗi nhìn cô. Anh tưởng anh phô ra vẻ mặt đó thì cô sẽ bỏ qua cho anh sao? Đừng mơ nhé!

Hai tay cô ôm chặt lấy cơ thể mình rồi lon ton chạy về giường tìm kiếm, rõ ràng vừa anh vứt ở đây, sao giờ lại không thấy đâu chứ!

- Em tìm gì vậy?

Nghe anh hỏi cô chỉ có thể đỏ mặt, nhờ ơn của anh hết đó!

- Em tìm thứ này phải không?

Nói rồi anh giơ giơ chiếc áo lót đen ra trước mặt cô, ánh mắt hết sức thản nhiên. Tình huống quái quỷ gì đây vậy trời, sao anh không đào luôn một cái lỗ để cô chui xuống luôn đi!

- Có cần anh giúp không?

- Không cần!

Trương Cẩm Ngọc lao tới giựt thứ không nên xuất hiện trong tay anh rồi vào nhà tắm, biến thái!

Khi đang loay hoay cài khuy, cô còn nghe thấy thanh âm thắc mắc bên ngoài vọng vào:

- Anh đi công tác em cũng xếp quần lót cho anh còn gì, thật bất công!

Bất công con khỉ!

Khi trở ra, anh đã nằm sẵn chỗ của cô, vừa nghe thấy chốt cửa anh liền đổi bên. Trời sắp đổi gió, không thể để vợ anh lạnh được.

Để đền đáp lại tấm lòng của anh, cô ôm con gấu bông chắn ngang, trừng mắt cảnh cáo:

- Anh dám nhấc nó ra, em sẽ cho anh biết tay!

Sáng hôm sau, gấu bông ở dưới đất, còn cô tất nhiên lại nằm gọn trong vòng tay của anh!



Hôm nay Trương Cẩm Ngọc tới công ty sớm, cô đến được một lúc thì chừng khoảng hơn năm phút sau Thư Ly có mặt tại bàn làm việc. Vừa thấy cô, Thư Ly mỉm cười vui vẻ nhưng nụ cười vội tắt ngúm khi nhìn thấy dấu vết kì lạ trên cổ cô:

- Cẩm Ngọc, cậu có bạn trai sao lại không nói cho mình biết chứ!

Đồng tử bất giác mở rộng, cô nhướn mày nhìn Thư Ly ý muốn hỏi.

- Đừng hòng qua mắt mình, vết trên cổ này đỏ ửng rõ ràng như vậy cậu còn tính giấu ai!

Cô hốt hoảng vội lấy tay che đi, Hứa Nguyên Khải chết tiệt, cô nhất định không tha cho anh đâu!

- C… Cái này!

Lời nói ấp úng khiến Thư Ly rất tò mò, cô ấy ghé vào tai cô nói nhỏ:

- Mình sẽ giữ bí mật giúp cậu với điều kiện hôm nào đó cho mình xem mặt bạn trai cậu là được. Cẩm Ngọc xinh đẹp như vậy chắc hẳn bạn trai cậu rất soái đúng không?

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn giữa chùng khi trưởng phòng bước vào. Ông ấy phổ biến về chủ đề thiết kế mới của công ty, gần đây có rất nhiều công ty thiết kế cạnh tranh gay gắt vậy nên cấp trên đã tổ chức một cuộc thi thiết kế, chủ đề không giới hạn với mục đích là có thêm nhiều bản thiết kế độc đáo thu hút thị trường. Những người dành được điểm tuyệt đối, bản thiết kế sẽ được quảng bá trong tạp chí mới nhất.

Thư Ly quay sang nhìn cô phấn khích:

- Tôi nghe nói người quảng bá là những người mẫu và diễn viên có tiếng, còn có cả Junia nữa đó, công ty mình đầu tư ghê!

Junia sao? Không hiểu sao cô có cảm giác hình như đã gặp Junia ở đâu đó rồi, cảm giác gì đó vừa quen mắt nhưng lại xuất hiện cả sự khó chịu vô hình. Rốt cuộc cô bị sao vậy?



Công việc gần đây rất bận mải, thời gian cô chủ yếu dồn để tập trung vào bản thiết kế. Tháng này anh lại bận đi công tác, cô và anh chỉ liên lạc qua điện thoại.

- Nếu mệt quá thì đừng nên cố sức, anh có đặt đồ ăn cho em, nhớ lát xuống lấy!

Anh định nuôi heo đấy à, muộn thế này rồi còn ăn với uống!

- Vậy còn anh, anh ăn chưa?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đầy ấm áp, ngay sau đó là lời nói đầy trêu chọc:

- Em lo cho anh như vậy sao không đi cùng với anh?

- Sắp vali cho anh đã là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi!

Tuy nói vậy nhưng khóe môi kia lại không kìm được vẽ lên một đường cong.

- Anh nhớ em!

Sao khi giọng nói trầm ấm đó cất lên cô lại cảm nhận được sự thật tâm trong đó nhỉ, có phải chăng trong lòng cô cũng cùng tồn đọng loại cảm xúc này hay không?

- Bên đó lạnh hơn bên này, anh nhớ phải mặc áo ấm, nhớ nhắc cả bố mẹ và Nguyệt Cầm nữa đó!

Chuyến công tác này vừa hay trùng hợp lại ở bên đất nước bố mẹ và Nguyệt Cầm đang sinh sống. Hơn hai năm trôi qua cũng đã có nhiều sự thay đổi quá. Nghe anh kể lại, Nguyệt Cầm quen được một chàng trai bên ấy, người đàn ông kia đã theo đuổi em chồng của cô hai năm trời, đến tận bây giờ mới nhận được lời đồng ý, suy đi nghĩ lại cũng thật mừng cho em ấy!

- Chị, bao giờ hai người mới định cho em và bố mẹ bế cháu đây, hôm qua em và bố mẹ có đi qua một cửa hàng đồ chơi, đã mua rất nhiều, chỉ chờ nhóc tì ra đời nữa thôi đó!

Cô mím môi không dám đáp, cô cũng muốn anh và cô có những đứa bé đáng yêu, chỉ đáng tiếc giấc mơ quá xa vời lại không dành cho cô. Chuyến này anh đi đã chiếm thời gian khoảng hơn một tháng, ngày anh về, cũng vừa vặn trùng với lần đầu tiên anh và cô gặp nhau…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện