Môn đầu tiên là Ngữ văn, sau khi nhận đề thi Tạ Nguyễn không có cảm giác gì đặc biệt. Cậu không giỏi các môn ngôn ngữ, điểm Ngữ văn và tiếng Anh đều không nổi bật, nhưng cũng không kéo chân sau, là kiểu học sinh phát triển toàn diện mà giáo viên rất thích.
Đến khi thi Toán và tổ hợp Khoa học tự nhiên, ưu thế của cậu mới phát huy.
Đặc biệt là đề năm nay khó hơn nhiều so với những năm trước, càng cho Tạ Nguyễn không gian phát huy.
Hai môn này cậu thi rất thoải mái, mắt luôn sáng long lanh, ra khỏi phòng thi vẫn còn phấn khích. Đến mức khi thi môn tiếng Anh cậu đau đầu nhất, trạng thái hoàn toàn lên cao, lần đầu tiên làm bài dễ dàng như vậy.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn thấy cậu, Bạc Tấn đã biết cậu thi tốt.
Nên như vậy.
Bạc Tấn mỉm cười, đưa tay ra với Tạ Nguyễn đang chạy tới.
Hai năm qua Tạ Nguyễn đã nỗ lực bao nhiêu hắn đều nhìn thấy hết. Có công mài sắt có ngày nên kim, kết quả hôm nay đều là sự đền đáp cho những nỗ lực trong quá khứ.
"Bạc Tấn!"
Tạ Nguyễn không hề che giấu sự vui mừng trong lòng. Cái gì mà hàm súc nội liễm đều cút hết đi, cậu thi tốt thì cậu phải vui!
"Thi xong rồi, cuối cùng em cũng thi xong rồi!"
Cậu nhảy lên kẹp lấy eo Bạc Tấn, như một quả pháo nhỏ lao vào lòng hắn: "Tối nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn."
Ngoài trường thi người đông như kiến, toàn là phụ huynh và thí sinh. Có người khóc rống có người vui mừng ra mặt, muôn hình vạn trạng thế giới chỉ đến thế, Tạ Nguyễn ở trong đó hoàn toàn không nổi bật, vì vậy không ai đặc biệt chú ý đến họ.
Dù có chú ý đến, cũng chỉ cười thiện ý, không nghĩ nhiều.
Bạc Tấn lùi lại hai bước, vững vàng đón lấy cậu. Hắn nâng niu cục cưng lớn trong lòng, trong mắt là sự dịu dàng mà chính hắn cũng không biết: "Được, đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn, em muốn ăn gì?"
"Lẩu bò!" Tạ Nguyễn trả lời không chút do dự.
Thế này mà gọi là bữa thịnh soạn à. Bạc Tấn ấn đầu cậu lên vai mình, rất vui vẻ ôm người đi: "Dễ nuôi thật đấy..." Hắn cong môi, cười đầy ẩn ý, "Tối nay ăn nhiều thịt một chút."
Ăn no rồi mới có sức để hắn cũng được ăn ngon.
Người trong lòng đêm đêm kề bên, nhưng vì dưỡng sức để thi đại học mà chỉ có thể nhìn không thể ăn. Trời mới biết hắn đã nhịn khổ sở thế nào, Liễu Hạ Huệ mà thấy chắc cũng phải quỳ xuống gọi hắn một tiếng sư phụ.
Cửa tiệm hai người đến rất nổi tiếng, gần như chật kín người. Tiếng hò hét, tiếng cười nói không ngớt.
Nếu là bình thường Tạ Nguyễn đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng có lẽ vì thi đại học xong quá thoải mái, hôm nay cậu lại không cảm thấy ồn ào.
Hai người ăn một bữa tối náo nhiệt, sau khi về nhà Tạ Nguyễn định cùng Tống Tinh Hà chơi game thâu đêm. Lúc ăn cơm cậu có nhắn tin WeChat với Tống Tinh Hà, biết được Tống Tinh Hà cũng thi khá tốt.
Lúc này mà không hẹn nhau thì còn đợi gì nữa!
Nhưng có Bạc Tấn ở đây, sao có thể trơ mắt nhìn cậu bị hoa dại bên ngoài câu mất.
Tạ Nguyễn vừa tắm xong, tóc còn chưa lau khô đã bị bế lên giường.
Lần này Bạc Tấn coi như đã tận hứng, không hề kiềm chế. Tạ Nguyễn xui xẻo rồi, không còn để ý đến thể diện nữa, bị Bạc Tấn dỗ dành nói ra những lời xấu hổ.
Cuối cùng ngay cả mình ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, đến khi tỉnh lại đã là chiều hôm sau.
Rèm cửa phòng ngủ kéo kín mít, ngay cả một tia sáng cũng không lọt vào. Tạ Nguyễn cau mày mở mắt, cảm thấy như không biết hôm nay là ngày nào.
"Tỉnh rồi à?" Bạc Tấn đặt điện thoại xuống đi tới, cúi người hôn lên khóe môi Tạ Nguyễn, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, "Đói bụng không? Anh nấu cháo rồi, dậy ăn chút nhé?"
Bây giờ Tạ Nguyễn nhìn thấy cái mặt này là tức, cậu nghiến răng nghiến lợi, giơ tay muốn đánh cho tên cầm thú này một cái. Không biết kéo động đến chỗ nào, lập tức đau đến hít một hơi.
"Đau eo à?" Bạc Tấn tặc lưỡi, vén chăn lên xoa bóp cho cậu, "Bé cưng, thể lực của em không được rồi."
Không ai có thể chịu được khi nghe hai từ này.
Tạ Nguyễn phản bác: "Anh mới không được!"
"Anh không được?" Bạc Tấn nhướng mày, bàn tay đang xoa bóp eo Tạ Nguyễn có xu hướng đi xuống, "Em chắc chứ?"
Sắc mặt Tạ Nguyễn thay đổi, rụt cổ lại không dám nói nữa.
Cậu thề là cậu đã nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Bạc Tấn! Nếu tiếp tục cứng đầu không biết tên lưu manh già này sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu.
Nhóc con trở nên thông minh rồi nhỉ.
Bạc Tấn tiếc nuối rụt tay về, nếu không còn có thể nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi gì đó. Hắn rót một ly nước ấm cho Tạ Nguyễn, nhìn cậu uống hết: "Dậy thôi, hơn một giờ rồi, dậy ăn chút gì đi."
"Ừm." Tạ Nguyễn đáp một tiếng, quay người tìm quần áo.
Bạc Tấn thấy động tác của cậu, không nhịn được cười khẽ.
Làm gì có quần áo nào, quần áo hôm qua Tạ Nguyễn mặc đã cởi ra để ở trong phòng khách.
Tạ Nguyễn ngơ ngác tìm một lúc mới nhớ ra chuyện này, mặt lập tức đỏ bừng, hận không thể đạp chết tên khốn không biết xấu hổ mà còn tự hào ở kế bên giường.
"Đây này." Bạc Tấn đưa quần áo sạch cho cậu trước khi cậu nổi giận, vươn tay đỡ cậu một cái, "Ngày mai bắt đầu cùng anh tập thể dục đi."
Làm một lần nằm nửa ngày, thế này thì không được.
"Tập ở đâu?" Tạ Nguyễn không chút cảm xúc nhìn hắn.
Cậu tưởng cậu không biết mấy mưu mô quỷ kế trong lòng hắn sao? Tập trên giường cũng là tập mà!
Nhưng lần này cậu đoán sai rồi, Bạc Tấn thật sự không nghĩ nhiều như vậy, đơn thuần là muốn nâng cao thể lực cho cậu để mưu cầu phúc lợi cho mình. Vạn lần không ngờ Tạ Nguyễn lại tự mình đào hố chôn mình.
"Đúng rồi, sao anh không nghĩ ra nhỉ." Bạc Tấn vuốt cằm, hứng thú bừng bừng nói, "Được đấy Tiểu Tạ, trò giỏi hơn thầy rồi."
Tạ Nguyễn: "..."
Cảm ơn, không cần lời khen này đâu.
Nhận ra chủ đề có xu hướng phát triển theo hướng nguy hiểm, Tạ Nguyễn nhanh chóng bò dậy lao vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong ăn một bữa trưa no nê, cuối cùng cũng sờ lên máy tính mở game.
Lúc đầu chỉ có cậu và Tống Tinh Hà, sau đó Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt cũng tham gia, ngay cả Phan Vũ, người vốn không hứng thú với game, cũng nhúng tay vào.
Tuy rằng chơi không giỏi lắm, nhưng đây là phát điên sau kỳ thi đại học mà, vui vẻ là được.
Bạc Tấn không tham gia cùng họ, hắn đang gọi điện thoại cho Triệu Khâm, chuẩn bị bàn giao rõ ràng công việc của công ty. Không chỉ vì dấu vết Ôn Vịnh để lại trong công ty quá nặng nề, mà còn vì tháng 9 họ phải đến Đế Đô, sau này chuyện ở Thủy Thành chắc chắn không lo được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cứ thế chơi game, ăn uống, rất nhanh đã đến ngày biết điểm thi.
Kỳ thi đại học là chuyện quan trọng quyết định cuộc đời, dù là phụ huynh hay thí sinh, không ai là không căng thẳng.
Tạ Nguyễn vốn tưởng rằng mình sẽ rất bình tĩnh, dù sao cũng đã thi xong rồi, cậu có căng thẳng lo lắng cũng vô ích, điểm số cũng không thể thay đổi. Nhưng đến giây phút này cậu mới phát hiện, sự bình tĩnh trước đây chẳng qua là chưa đến lúc, dù có chuẩn bị tâm lý bao nhiêu, khi mở trang web tra điểm cũng sẽ sụp đổ.
Không chỉ cậu, ngay cả Hạ Minh Kiệt ngày thường vô tư cũng không chịu nổi, cuối cùng không chịu được nữa, trực tiếp mở một nhóm chat. Sở dĩ không gọi video là vì không muốn bạn bè nhìn thấy bộ dạng nhát gan đổ mồ hôi căng thẳng của mình.
"Mấy bây tra được chưa?" Chân cậu ta dưới gầm bàn không ngừng run rẩy.
"Chưa," Tôn Hạo Tường thản nhiên ấn chuột, tiếng lách cách giòn giã truyền đến, "Lag quá, không tra được, chắc phải đợi chút nữa. Nếu mấy bây không dám xem thì để tao tra cho, tao không sợ, dù sao cũng chỉ có mấy điểm đó thôi."
Nhà Tôn Hạo Tường đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho cậu ta, không thi đậu đại học thì đi du học, về nước trực tiếp kế thừa gia nghiệp, vì vậy kỳ thi đại học không ảnh hưởng gì đến cậu ta.
"Không cần." Giọng Phan Vũ khá bình tĩnh, không biết là thật sự không có áp lực hay là đang cố gắng kìm nén, "Tao vào được rồi, mấy giây nữa chắc là ra. Tạ Nguyễn đâu? Cậu vào được chưa?"
"Chưa." Vì quá căng thẳng, Tạ Nguyễn dứt khoát giao việc tra điểm cho Bạc Tấn, thỉnh thoảng lén liếc vài cái, căn bản không dám mở mắt ra nhìn, "Bên tôi ngay cả web còn không vào được."
Cũng không khéo, mấy hôm nay cáp quang gặp sự cố bảo trì, tín hiệu trong khu nhà rất kém.
"Ôi?" Tôn Hạo Tường thông cảm tặc lưỡi, "Hay
là cậu gửi số báo danh cho tôi, tôi..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tống Tinh Hà hét lên một tiếng cắt ngang: "A a a a a!"
Tôn Hạo Tường giật mình hoảng sợ: "Cậu sao thế, tra được điểm rồi à?"
Gào to như vậy rốt cuộc là thi tốt hay không tốt vậy?
"Tra được rồi!" Bên kia máy tính, Tống Tinh Hà ưỡn thẳng lưng lên, "Tôi được 504 điểm ha ha ha ha ha ha."
Điểm chuẩn môn khoa học tự nhiên năm nay là 500, Tống Tinh Hà coi như đã vượt mức mong đợi, điểm này có thể vào một trường khá tốt rồi.
"Chúc mừng chúc mừng."
Mấy người nhao nhao chúc mừng Tống Tinh Hà, tuy rằng mình chưa tra được điểm, nhưng bạn bè thi tốt cũng khiến người ta vui vẻ.
Tống Tinh Hà cười hì hì: "Cùng vui cùng vui, Tạ Nguyễn cậu gửi số báo danh cho tôi đi, tay tôi hên tôi tra cho."
"Cũng được." Bây giờ Tạ Nguyễn vừa mong được nhìn thấy điểm, vừa không mong được nhìn thấy điểm, vô cùng mâu thuẫn. Cậu do dự một chút rồi hạ quyết tâm, "Bạc Tấn, anh..."
Lời còn chưa nói xong, khi liếc thấy nội dung trên màn hình máy tính thì im bặt.
Cách quá xa cậu không nhìn rõ nội dung cụ thể bên trên, nhưng có thể khẳng định đó là trang hiển thị điểm.
Thành tích của cậu ra rồi sao?
Tuy rằng cậu biết mình thi cũng khá tốt, nhưng nhỡ đâu thì sao?
Lòng bàn tay Tạ Nguyễn không kiềm chế được mà rịn mồ hôi.
Cậu li.ếm môi, thử rất lâu cũng không có can đảm nhìn lần thứ hai.
Tống Tinh Hà không biết chuyện xảy ra bên này, vẫn đang thúc giục: "Tạ Nguyễn? Số báo danh của cậu đâu?"
Tạ Nguyễn đã không nghe thấy tiếng gì khác nữa, cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra: "Em được bao nhiêu điểm?"
Bạc Tấn hiếm khi thấy bộ dạng này của cậu, vừa buồn cười vừa có chút đau lòng. Nhưng hắn không biểu hiện ra, chỉ nghiêng người, vẻ mặt bình thường vẫy tay với Tạ Nguyễn: "Đến đây tự xem."
Bất ngờ mà, đương nhiên phải tự mình phát hiện.
Biểu hiện này của hắn khiến trong lòng Tạ Nguyễn thấp thỏm không yên.
Sao Bạc Tấn không nói thẳng cho cậu biết? Có phải cậu thi không tốt không? Chẳng lẽ tô sai hàng phiếu trả lời trắc nghiệm rồi?
Tim Tạ Nguyễn đập loạn xạ, đi đứng cũng bắt đầu lóng ngóng. Mãi mới lê được đến trước bàn làm việc, đang định liều mình nhìn một cái, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu đang ở trạng thái cực kỳ căng thẳng, bị giật mình hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện ấn nút nghe.
"Tạ Nguyễn a ha ha ha ha, em thấy điểm của mình chưa?" Giọng nói vang dội của Tôn Phúc An từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo sự vui mừng không thể kìm nén.
Tạ Nguyễn nuốt nước bọt, cổ họng hơi khô khốc: "Chưa ạ."
"Vậy thầy nói cho em biết, lần này em phát huy siêu siêu tốt. Được hạng nhất toàn khối, hạng năm toàn thành phố!"
Hạng nhất toàn khối, hạng năm toàn thành phố!
Tạ Nguyễn đột ngột trợn to mắt, quay đầu không dám tin nhìn Bạc Tấn, như đang ở trong mơ.
Cậu được hạng năm toàn thành phố? Thật sự là hạng năm toàn thành phố?!
"Ừm." Bạc Tấn gật đầu, đưa ra đáp án rõ ràng cho cậu, rồi vươn tay ôm lấy cậu bé ngốc nghếch vì vui mừng mà không nhúc nhích này vào lòng, trầm giọng nói, "Chúc mừng em, tổng điểm 711, nguyện vọng một chắc chắn rồi.”